“Vương sư đệ, con rắn này… ” – Trần Biểu giữ khoảng cách, hơi e ngại hỏi.
Vương Chi liếc mắt lên nhìn cái đầu thấp thoáng nho nhỏ của tiểu Tuyết Linh Xà, bất đắc dĩ nói:
“Là một tên ăn hại đuổi không đi, đánh không được, cả ngày chỉ biết hút máu người”.
“Sư đệ, mấy lời đệ nói, với ta nó… hơi khó hiểu một chút”.
“Khó hiểu sao? Vậy sư huynh cứ coi nó như một tên ăn hại là được. À phải rồi, sư huynh cũng tham gia Đại hội luyện đan hả?”.
Nhắc đến Đại Đại hội luyện đan, sắc mặt Trần Biểu bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Hắn nhẹ gật đầu, đáp:
“Mơ ước của ta là trở thành một luyện đan sư”.
Trong lòng hắn thầm bổ sung thêm một câu: “Một luyện đan sư vĩ đại”.
Thành thật mà nói thì với thân phận thấp kém của Trần Biểu, nếu hắn nói ra lý tưởng của mình khẳng định chẳng những không được tán dương mà còn bị người khác chê cười. Mặc dù không phải là kẻ yếu đuối hay hèn nhát gì, nhưng dù sao hắn cũng chịu cơ cực từ nhỏ, tâm lý khó tránh khỏi có chút tự ti mặc cảm. Thế gian vẫn nói “Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa” đấy thôi.
Lý tưởng của Trần Biểu là cao cả hay hão huyền thì chưa biết, nhưng ít ra nếu đem so với một người mơ hồ về tương lai như Vương Chi thì tốt hơn rất nhiều. Tiếc rằng Vương Chi lại không nghĩ vậy, cũng chẳng phải hắn xem thường hay có ý gì, chỉ đơn giản là hắn hiểu lầm. Ý niệm trong đầu hắn hiện giờ là:
“Không ngờ ước mơ của Trần sư huynh và ta lại giống nhau như vậy. Luyện đan sư thì cũng là kiếm tiền a. Ừm, kiếm tiền là một lý tưởng rất vĩ đại”.
Nếu Trần Biểu biết được suy nghĩ trong đầu Vương Chi thì khẳng định hắn sẽ cảm thấy phi thường oan uổng. Trần Biểu hắn không phải kẻ ham tiền!
…
“Tùng tùng tùng tùng…”.
“Tùng tùng tùng tùng tùng…”.
Nghe hồi trống vừa vang lên, Trần Biểu nói với Vương Chi:
“Đại hội đã bắt đầu rồi. Vương sư đệ, chúng ta tập trung thôi”.
“Sư huynh, ta nghĩ… ta nên xếp phía sau cùng”.
Sau cùng?
Trần Biểu bất giác liếc qua tiểu Tuyết Linh Xà đang cuốn quanh cổ Vương Chi, ra vẻ hiểu được.
…
“Phong chủ, mời người nói đôi lời với các đệ tử”. – một vị nữ đệ tử hạch tâm ở cạnh Trần Bân hướng Lăng Mị lên tiếng.
“Ta phải nói sao?”.
“Tuy chỉ là hình thức nhưng phong chủ vẫn phải đứng ra nói vài lời, như thế thì đại hội mới bắt đầu được”.
“Năm nào cũng vậy, thật là phiền phức”. – Lăng Mị rất không tình nguyện rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, chậm chạp bước ra, đảo mắt nhìn quanh sân thi đấu.
Trước cái nhìn của nàng, tất cả đệ tử đang có mặt đều đứng thẳng người, thần sắc hết sức trang trọng. Trước mặt họ hiện giờ chính là phong chủ của Thiên Đan Phong, trưởng lão thứ năm của Yêu Tông, đồng thời là một trong số những đại nhân vật đứng đầu Vân Lam đại lục; đối mặt với hạng nhân vật này thì bọn họ muốn không khẩn trương cũng không được. Bọn họ chỉ là đệ tử nội môn và ngoại môn, bình thường làm gì có cơ hội được gặp loại nhân vật cỡ này; đừng nói bọn họ, đến ngay cả đệ tử hạch tâm, năm mười năm mới thấy mặt phong chủ một lần cũng là bình thường.
Trái với bộ dáng khẩn trương của họ, Lăng Mị điềm nhiên hắng giọng hai tiếng, rất có phong phạm trưởng bối nói:
“Chào các ngươi. Theo lệ, mỗi mười năm Thiên Đan Phong chúng ta sẽ tổ chức Đại hội luyện đan một lần, cũng chính là hôm nay. Ở những lần đại hội trước, người dự thi chỉ giới hạn trong lớp đệ tử nội môn, điều này là một thiếu sót. Sau nhiều lần cân nhắc, ta quyết định sửa đổi quy định của đại hội một chút, đó là tổ chức luôn cho cả đệ tử ngoại môn. Mục đích của việc này là nhằm sớm phát hiện những đệ tử có tiềm năng và thiên phú tốt, từ đó tiến hành bồi dưỡng để họ có thể phát triển tài năng một cách toàn diện nhất. Về phần thưởng của năm nay…”.
Lăng Mị cố ý dừng lại một chút, sau đó tiếp tục:
“Vị trí quán quân của nội môn và ngoại môn đều nhận được phần thưởng giống nhau là ba vạn viên hạ phẩm linh thạch và một viên Thiên Thủy Đan”.
Oanh!
Câu nói của Lăng Mị như một liều thuốc kích thích cực mạnh tấn công vào tâm trí các đệ tử, đến mức khiến họ nhất thời quên luôn cả sự hiện diện của vị phong chủ nàng. Những tiếng xì xào vang lên một cách hỗn tạp.
“Thiên Thủy Đan? Ta không nghe lầm chứ? Sư đệ, ngươi nói có phải là ta nghe lầm không?”.
“Sư huynh, chắc là không đâu. Vừa rồi phong chủ thật sự nói là Thiên Thủy Đan”.
…
“Thiên Thủy Đan chính là tứ phẩm linh đan, tài liệu luyện chế vô cùng đắt đỏ, không ngờ phong chủ lại lấy ra làm phần thưởng”.
…
“Lần này đúng là chơi lớn rồi, ngay cả tứ phẩm linh đan cũng lấy ra. Tiếc là ta không có khả năng đạt được vị trí quán quân”.
…
“Đáng chết! Sao ta lại là đệ tử nội môn mà không phải đệ tử ngoại môn chứ? Nếu ở ngoại môn thì vị trí quán quân ngoại môn đã là của ta, Thiên Thủy Đan đã là của ta…”.
…
Nhìn đám đệ tử đang kích động trước mặt, Lăng Mị cảm thấy khá vui vẻ. Điều khiển cảm xúc người khác là một chuyện rất thú vị. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt nàng tập trung vào một người đang đứng ở sau cùng, chính là Vương Chi.
Ủa?
Không nhìn không biết, Lăng Mị vừa nhìn thì liền ngạc nhiên. Bộ dáng Vương Chi hiện giờ trông khá bình thản, thần sắc cũng rất lơ đễnh, căn bản chẳng có chút kích động nào cả, hoàn toàn khác hẳn mọi người xung quanh. Theo hiểu biết của nàng thì Vương Chi chính là một kẻ tham tiền như mạng, đáng lý sau khi nghe được phần thưởng là ba vạn viên hạ phẩm linh thạch và một viên Thiên Thủy Đan thì hắn phải kích động hơn ai hết mới phải, đằng này…
“Lẽ nào tên tiểu tử này đã đổi tính? Cũng không đúng. Tính cách một người làm sao có khả năng chuyển biến nhanh như vậy được. Hay là hắn bị ấm đầu nhỉ?…”.
Nếu như để Vương Chi biết được mớ suy nghĩ của nàng, chắc chắn hắn sẽ tức giận mà kêu lên:
“Ngươi mới ấm đầu! Ta là bị choáng có được không. Thiên Thủy Đan, là Thiên Thủy Đan đó! Hơn nữa lại còn có ba vạn viên hạ phẩm linh thạch…”.
Hóa ra dáng vẻ bình thản, thần sắc lơ đễnh của hắn là do bị linh thạch làm choáng a.
…
“Được rồi, các ngươi không cần phải kích động như vậy”. – Lăng Mị lần nữa lên tiếng: “Ngoài ba vạn viên hạ phẩm linh thạch và một viên Thiên Thủy Đan như trên, người đạt được vị trí quán quân của nội môn cũng như ngoại môn còn nhận được một phần thưởng nữa, đó là sẽ được ta đích thân chỉ điểm thuật luyện đan một tháng”.
Nàng nói tiếp: “Còn đối với người đạt vị trí á quân, phía nội môn sẽ nhận được phần thưởng là ba vạn viên hạ phẩm linh thạch và được đại sư huynh Trần Bân của lớp đệ tử hạch tâm đích thân chỉ điểm thuật luyện đan ba tháng, phía ngoại môn sẽ nhận được hai vạn viên hạ phẩm linh thạch và được nhị sư tỷ Nguyễn Oánh của lớp đệ tử hạch tâm đích thân chỉ điểm thuật luyện đan hai tháng. Lời thừa không cần nói nhiều, bây giờ ta chính thức tuyên bố khai mạc Đại hội luyện đan lần thứ ba mươi chín của Thiên Đan Phong”.
Trong tiếng vỗ tay vang dội, Lăng Mị xoay người bước trở vào. Nàng liếc Trần Bân, bảo:
“Tiểu Bân Bân, ngươi cho bọn họ thi đấu đi. Bắt đầu từ đệ tử ngoại môn trước”.
“Phong chủ, theo kế hoạch lần trước người căn dặn thì sẽ để cho đệ tử nội môn thi đấu trước”.
“Ta có nói như vậy sao? Ừ, vậy thì sửa đổi kế hoạch đi. Bây giờ ta thích cho đệ tử ngoại môn thi đấu trước”.
Trần Bân: “…”.