Thiên Đan Phong, Động Lăng Ba.
“Chẳng lẽ tình huống của tỷ tỷ còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ sao…”.
Bên ngoài cửa động, một cô gái đứng yên lặng nhìn cấm chế đã được khởi động trước mặt, thần sắc vô cùng lo lắng. Nàng đúng là trưởng lão thứ mười ba của Yêu Tông, muội muội của Lăng Mị – Lăng Tố.
Mặc dù tu đạo giới vẫn thường lưu truyền câu nói “Lợi ích mười cân, thân tình mười lạng”, thế nhưng đối với Lăng Tố thì nó hoàn toàn không đúng. Người khác ra sao là việc của họ, riêng Lăng Tố thì thân tình mới là thứ quý giá nhất. Nếu nói trên thế gian này, ai là người mà nàng thiếu nợ nhiều nhất thì đó chính là tỷ tỷ nàng – Lăng Mị.
Từ thuở thơ dại, hai tỷ muội nàng đã là những đứa trẻ mồ côi bị người ta hắt hủi, phải sống cuộc sống cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc. Nàng nhớ có lần vì quá đói mà tỷ muội nàng đã đánh bạo lẻn vào bếp một căn nhà lấy cắp mấy chiếc bánh hấp, kết quả là bị họ dùng gậy tàn nhẫn đánh đập… Tất cả… Tất cả những đòn roi kia đều dồn hết lên tấm lưng gầy gò của tỷ tỷ nàng. Là tỷ tỷ đã che chở cho nàng… Nhưng như thế nào đã xong, bọn họ còn nhẫn tâm dùng chân giẫm nát mấy chiếc bánh kia… Nếu không nhờ tỷ tỷ khư khư ôm chặt lấy chiếc bánh cuối cùng thì e là nó cũng đã nát vụn rồi. Ấy vậy mà tỷ tỷ… tỷ tỷ lại chỉ ăn một miếng nhỏ, còn lại thì toàn bộ đều đưa cho nàng và bảo là:
“Muội ăn hết đi, tỷ tỷ no rồi”.
No sao? Các nàng đã nhịn đói suốt ba ngày rồi, một miếng bánh có thể… no được sao?
Cứ như thế, ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác, có hai đứa trẻ lang thang qua những ngã đường chìa tay xin từng đồng tiền lẻ, ăn những chén cơm thừa, ngủ màn trời chiếu đất… Tỷ muội nàng đã sống cuộc sống đói khát như vậy suốt ba năm ròng, mãi đến khi được sư phụ thương tình thu làm đệ tử…
Giữa lúc Lăng Tố đang nhớ về quá khứ thì cấm chế ở cửa Động Lăng Ba đột nhiên tiêu thất. Ngay khi phản ứng lại, thân ảnh Lăng Tố liền tiến vào bên trong.
Đập vào mắt nàng là một bóng người ngồi xếp bằng trên phiến đá, xung quanh có những vệt máu loang lổ…
“Tỷ…”. – Lăng Tố khẽ gọi, giọng đầy thương cảm.
Nhẹ thở ra một hơi, Lăng Mị từ từ mở mắt.
“Tố Tố, đại hội sao rồi?”.
“Muội đã cho hoãn lại”.
Sợ tỷ tỷ hiểu lầm, Lăng Tố giải thích:
“Phần thi của đệ tử ngoại môn đã hoàn thành xong, hắn cũng đã giành được vị trí quán quân, có điều tình huống của hắn tạm thời không thể tiếp tục thi đấu được nữa cho nên muội đã tạm cho hoãn đại hội lại”.
Nghe nàng nói vậy thì Lăng Mị không khỏi nghi hoặc.
“Tố Tố, chuyện là thế nào? Muội hãy nói kỹ một chút”.
Khẽ gật đầu, Lăng Tố kể lại: “Chuyện là như vầy…”.
…
Lát sau.
“Tính toán vẫn là thiếu sót… Xem ra ta còn xem nhẹ bản tánh tham tiền như mạng của hắn a”. – Lăng Mị mỉm cười, tâm tình có vẻ tốt lên nhiều: “Một lần uống hết mười viên Hồi Khí Đan, tiếp đó lại còn phục dụng Bách Niên Linh Nhũ, đúng là bị linh thạch làm mờ mắt mà… Nguyễn Oánh kia cũng thật lợi hại, chỉ vài câu nói liền khiến cho hắn nằm im bất động. Coi bộ sau này phải học hỏi nàng ta một chút thủ đoạn mới được…”.
Chợt nghĩ đến gì đó, Lăng Mị bỗng quay sang muội muội mình, tựa cười như không hỏi:
“Tố Tố, tại sao muội lại đợi cho tiểu tử kia nằm lăn lộn một đỗi mới chịu lấy đan dược ra cứu hắn vậy?”.
“Tỷ tỷ, muội… “.
“Được rồi, muội không cần nói, để ta đoán… Muội làm thế hẳn là vì cho rằng chính hắn đã khiến Ma Sát Chi Khí trong người ta trỗi dậy đi”.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ không phải sao?”.
“Phải. Tất nhiên là phải”.
“Như vậy hắn chịu đau khổ cũng không oan”.
Có chút tò mò, Lăng Tố dò hỏi: “Tỷ, thật ra hắn đã làm gì lại khiến cho tỷ bị kích động đến mức ảnh hưởng đến cả Ma Sát Chi Khí?”.
“Làm gì sao?”. – Lăng Mị đưa tay vân vê cằm, ánh mắt hồi tưởng: “Ừm, hắn bảo ta là kẻ đầu óc có vấn đề, bị bệnh hoang tưởng”.
Liếc nhìn Lăng Tố đang há hốc chẳng nói được lời nào, Lăng Mị cười khúc khích:
“Xem đấy, ngay cả một người điềm đạm như muội còn bị mấy lời kia làm thành ra như vầy thì huống hồ là một người bệnh như ta”.
Nghe Lăng Mị vô ý nhắc đến hai chữ “người bệnh”, thần sắc Lăng Tố tức thì biến đổi. Nàng nói, giọng còn lo lắng hơn ban nãy:
“Tỷ, không lẽ độc tố kia…”.
Biết vừa rồi mình đã lỡ lời khiến muội muội lo lắng, lúc này Lăng Mị chỉ có thể nở nụ cười trấn an:
“Tố Tố, đừng lo. Ta vẫn khống chế được. Hoàng Tuyền Quỷ Tửu vẫn còn mấy bình, Huyền Minh Đan ta cũng đã chuẩn bị xong, không có việc gì đâu”.
“Thế nhưng… “. – Lăng Tố nói đến đó thì ngưng hẳn. Nàng chẳng tiếp tục được nữa, bởi nàng biết nếu nói tiếp thì có thể nàng lại không kìm được nước mắt.
Tuy rằng Hoàng Tuyền Quỷ Tửu và Huyền Minh Đan đều là những bảo vật chí âm chí hàn, giá trị sánh ngang với cả thất phẩm linh đan; nhưng chất độc kia cũng thuộc hàng chí cường chí liệt, cực kỳ lợi hại, muốn khống chế nó nào có đơn giản. Cho tới bây giờ, tỷ tỷ chưa từng cho phép nàng có mặt trong quá trình phục dụng Hoàng Tuyền Quỷ Tửu và Huyền Minh Đan ngăn ngừa độc tố phát tác, lý do tại sao thì nàng cũng đã tìm hiểu được.
Bởi vì quá trình ấy vô cùng vô cùng thống khổ!
Đó là sự tra tấn rất tàn nhẫn, là nỗi đau thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn. Đáng nói nhất là… sự thống khổ ấy diễn ra liên tục suốt mười ngày! Không ngơi không nghỉ! Không ngừng không hết!
Lăng Tố càng hình dung thì trong lòng càng đau xót, đến nỗi bờ vai cũng run run…
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên như để xoa dịu sự run rẩy kia.
“Tố Tố, ta thà bị độc tố giày vò cũng không muốn đứng nhìn muội bị người ta làm nhục. Bởi vì khi đó ta sẽ đau đớn hơn gấp trăm lần. Thay vì đau trăm thì giờ chỉ đau một, chẳng phải sự lựa chọn của ta rất sáng suốt sao?”.
“Tỷ…”.
Rốt cuộc thì những giọt nước mắt nghẹn ngào cũng rơi xuống. Lăng Tố đã khóc.
Và ngay sau đó, một đôi tay vươn ra ôm lấy nàng…
…
“Tỷ”. – Lăng Tố nằm trên chiếc giường đá, đầu gối lên đùi Lăng Mị, nhỏ giọng hỏi:
“Tỷ cảm thấy hắn có khả năng thắng được các đệ tử nội môn sao?”.
“Muội cho rằng hắn không thể?”. – Lăng Mị chưa đáp ngay mà hỏi lại.
“Mặc dù thần thức và linh hỏa của hắn có chút cổ quái nhưng tu vi thủy chung vẫn chỉ là Khai nhãn trung kỳ”.
“Khai nhãn trung kỳ sao? Nếu ta cho muội biết ngay cả linh đan cũng bị tên Khai nhãn trung kỳ này luyện ra được thì thế nào?”.
Hai mắt vốn đang khép hờ của Lăng Tố tức thì mở lớn.
“Tỷ, tỷ đang nói đùa đúng không? Hắn làm sao có khả năng…”.
“Ta không nói đùa”. – Nét mặt Lăng Mị trở nên nghiêm túc hẳn: “Tuy chỉ là nhất phẩm nhưng thật sự là hắn đã luyện ra được linh đan”.
“Như vậy… hắn… còn là người sao?”.
Lăng Mị bị câu nói của Lăng Tố làm bật cười, nàng cho ý kiến:
“Muội nói không sai. Tên tiểu tử kia đúng thật là không phải người… Thật ra ta đã âm thầm quan sát hắn một thời gian nhưng vẫn chẳng thể phát hiện ra nguồn gốc sự khác thường của hắn. Tố Tố, muội nói coi ta có nên đem hắn đặt lên bàn rồi mổ ra nghiên cứu không?”.