“Thời gian thi đấu đã hết. Tất cả dừng luyện đan”.
Đợi toàn bộ đã yên vị, Trần Bân mới hướng về Lăng Mị, gọi nhỏ: “Phong chủ”.
“Biết rồi”. – Nhẹ phủi tay, Lăng Mị từ tốn đứng lên, đi xuống sân thi đấu.
“Đan dược của ngươi đây sao?”. – Đi tới vị trí đệ tử đầu tiên, nàng cầm lên lọ đan dược trên bàn, cất tiếng hỏi.
“Vâng, phong chủ”. – Cúi thấp đầu, tên đệ tử nọ cung kính hồi đáp.
Dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, Lăng Mị đem đan dược đổ ra, bắt đầu xem xét.
Rất nhanh, nàng cho đánh giá: “Một lô Tam Tiếu Hồng Trần vốn dĩ có sáu viên, bây giờ trong lọ đan dược của ngươi chỉ có ba viên, như vậy nghĩa là ngươi đã làm hỏng đi phân nửa tài liệu trong quá trình luyện chế. Lại nói, trong số ba viên Tam Tiếu Hồng Trần này, ngoài một viên xem như đạt tiêu chuẩn thì hai viên còn lại đều tồn đọng không ít tạp chất, ảnh hưởng đến công dụng của đan dược quá nhiều, căn bản chẳng phải là Tam Tiếu Hồng Trần nữa”.
Nói xong, đưa chiếc lọ qua cho mấy người Trần Bân, Nguyễn Oánh, Lăng Mị tiếp tục xem qua đan dược của một đệ tử khác.
“Sáu viên, ngươi luyện được năm; trong năm viên thì có ba viên đạt tiêu chuẩn, hai viên bị hỏng. Ừm, không tệ”.
Tên đệ tử nghe thế, vội đa tạ: “Cảm ơn phong chủ khen ngợi”.
Trông thấy thái độ hắn như vậy, Lăng Mị tỏ ra khá hài lòng. Nàng khẽ gật đầu, bảo:
“Dựa vào tài năng đan thuật của ngươi, cạnh tranh ngôi vị quán quân là hoàn toàn có thể. Nhưng là đại hội lần sau nhé”.
Dứt câu, nàng lại từ tốn bước đi đến vị trí kế tiếp, bỏ lại gương mặt ngơ ngác của kẻ nào đó.
“Đan dược của ngươi đây sao?”. – Lăng Mị nhìn tên đệ tử phía đối diện, ánh mắt có phần bất thiện. Nàng đưa viên đan dược nửa hồng nửa xám lên, nhăn mày:
“Cái này là Tam Tiếu Hồng Trần?”.
Vừa nghe giọng điệu bất thiện ấy, tên đệ tử được hỏi lập tức trở nên luống cuống:
“Hồi phong chủ, đệ tử… đệ tử…”.
“Ngươi đã luyện chế linh đan được mấy lần rồi?”. – Lăng Mị tiếp tục hỏi.
“Bẩm phong chủ, nếu tính luôn Tam Tiếu Hồng Trần hôm nay thì tổng cộng đệ tử đã luyện được mười bảy lần”.
“Thật sự là mười bảy sao?”.
“Đệ tử tuyệt không dám có nửa câu gian dối”.
“Ta nghĩ là ngươi cũng chẳng có lá gan đó”.
Nét mặt nhu hòa lại, Lăng Mị không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi tới chỗ đệ tử khác.
…
“Hà Khương phải không?”.
“Vâng, phong chủ”.
“Bệnh tình của bát trưởng lão dạo này thế nào rồi?”.
“Tạ phong chủ quan tâm, sức khỏe gia phụ đã tốt hơn trước rất nhiều, thiết nghĩ qua vài tháng nữa là có thể hoàn toàn bình phục”.
Nghe tới đó, ánh mắt Lăng Mị chợt lóe lên khác lạ. Nàng dò hỏi:
“Hà Khương, ngươi chắc chắn chứ? Ta tưởng với tình trạng của bát trưởng lão thì chí ít cũng phải mất vài năm mới có thể bình phục được”.
“Phong chủ nói không sai. Theo dự tính thì bệnh tình của phụ thân vốn dĩ phải mất vài năm mới khỏi hẳn; thế nhưng mấy hôm trước, trong một lần ra ngoài tông môn, phụ thân có tình cờ bắt được mấy con Thanh Thiên Ngư, do đó mà bệnh tình mới thuyên giảm nhanh chóng”.
“Thì ra là vậy”.
Cho Hà Khương một cái nhìn đầy ý cười, Lăng Mị bảo:
“Được rồi, hôm nào đó ta sẽ qua xem phụ thân ngươi, còn bây giờ… hẳn là nên xem đan dược của ngươi rồi”.
“Đó là đương nhiên”.
Hai tay nâng chiếc lọ nhỏ, Hà Khương kính cẩn đưa qua:
“Thỉnh phong chủ đánh giá”.
“Ừm”.
Sau một hồi cùng mấy người Trần Bân tỉ mỉ xem xét, Lăng Mị đặt lọ đan dược xuống bàn, chưa vội cho ý kiến mà quay sang Trần Bân hỏi:
“Tiểu Bân, lô Tam Tiếu Hồng Trần này, ngươi đánh giá thế nào?”.
“Có thể nói là cực hạn mà một tu sĩ Tích thủy cảnh hậu kỳ có khả năng luyện ra được”. – Chẳng phải đắn đo nhiều, Trần Bân nói ngay.
Và tất nhiên, mấy người còn lại như Nguyễn Oánh, Phạm Đăng, Cao Lam cũng đều tán đồng với nhận định ấy.
Lăng Mị không hề thấy ngạc nhiên đối với đáp án nhận được, nếu có thì cũng chỉ là nụ cười nhẹ khó hiểu ẩn dưới lớp khăn che mặt của nàng. Và cả sự im lặng của nàng…
Cứ như vậy, từng người từng người một, quá trình nhàm chán ấy cứ tiếp diễn… mãi cho đến kẻ sau cùng.
“Tiểu bạch thố, đến phiên ngươi rồi”. – Nhìn kẻ nào đó đang nằm bất động trên sân, Lăng Mị cất tiếng.
“Phong chủ, để đệ tử giúp hắn tỉnh lại”.
“Tiểu Bân, ngươi không thấy hắn đang ngủ rất ngon sao? Phá giấc ngủ người khác là không tốt đấy, hiểu không?”.
Ngủ? Đây là ngủ sao?
Trần Bân thật lòng chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng… hắn không thể nói “Không” đấy. Đành phải “Chỉ lừa bảo ngựa”, sau khi miễn cưỡng đáp một câu “Đệ tử hiểu”, Trần Bân đem lọ đan dược dâng lên.
Chẳng ngờ vị phong chủ trước mặt hắn lại không tiếp nhận mà buông ra một câu:
“Ta không vội, ngươi vội làm gì?”.
Trần Bân câm lặng.
Thời gian trôi qua…
Ba giây… Năm giây… Mười giây… Một phút… Hai phút…
Đã gần ba phút qua đi và Trần Bân vẫn “câm lặng” cúi đầu, hai tay vẫn trong tư thế cầm lọ đan dược đưa ra trước mặt. Hiện tại thì hắn đã tin vị phong chủ của mình đúng là “không vội” thật. Tuy rằng với thể trạng của bản thân, hắn có thể đứng như vậy cả canh giờ cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mà… thật sự không ổn lắm a.
Như thấu hiểu được nỗi lòng của Trần Bân, rốt cuộc vị phong chủ của hắn cũng đưa tay tiếp lấy lọ đan dược. Với một chút thư thả, nàng đem đan dược trút ra lòng bàn tay; và chẳng quá lâu, thần sắc nàng đã lại lần nữa biến đổi.
…
“Phong chủ”. – Trần Bân đầy vẻ khó tin: “Số đan dược này…”.
Thốt ra được bấy nhiêu, Trần Bân liền im bặt. Không phải hắn không muốn nói mà là hắn thật tình không biết nên nói gì. Phẩm chất những viên Tam Tiếu Hồng Trần kia tuy chưa phải là hoàn mỹ nhưng khoảng cách cũng chẳng còn xa nữa; so với số đan dược do Hà Khương, Hà Linh và Hoàng Nữ Tú Anh luyện chế thì hoàn toàn không chút thua kém. Điều quan trọng nhất là… tu vi của kẻ đang nằm bất tỉnh nhân sự – chủ nhân của sáu viên Tam Tiếu Hồng Trần này – lại chỉ mới là Khai nhãn cảnh trung kỳ!
Cũng chẳng rõ suy nghĩ thế nào, Trần Bân đột nhiên hướng về Lăng Mị, giọng điệu không giấu được vẻ kích động:
“Phong chủ, kẻ này là kỳ tài đan đạo ngàn năm khó gặp, nếu được người đích thân chỉ dạy thì thành tựu sau này tuyệt đối khó có thể đo lường”.
“Ồ, Tiểu Bân, ngươi là đang thỉnh cầu ta thu hắn làm đệ tử nhập thất sao?”.
“Đệ tử cho rằng hắn nên có được sự chỉ dạy tốt nhất”.
Thái độ của Trần Bân lần này khiến cho Lăng Mị có chút ngoài ý muốn. Nàng điềm nhiên mà hỏi:
“Tiểu Bân, ngươi hẳn phải biết là trước giờ ta chưa từng thu nhận đệ tử nhập thất chứ?”.
“Đệ tử đương nhiên biết được. Thế nhưng kẻ này…”.
“Ta có thể thu hắn làm đệ tử nhập thất”.
Trước sự chuyển biến đột ngột của Lăng Mị, Trần Bân không tránh khỏi sửng sốt. Chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn vội đa tạ:
“Phong chủ anh minh”.
Nhưng có vẻ như lời đa tạ của hắn đã nói quá sớm, bởi vì ngay sau đó, tiếng Lăng Mị đã lại truyền tói:
“Khoan đã, ta vẫn chưa nói hết”.
Trần Bân ngước mặt nhìn lên, ánh mắt có đôi chút hoang mang.
“Ta có thể thu hắn làm đệ tử nhập thất, tuy nhiên… hắn phải cùng ta thực hiện một khế ước”.
“Khế ước?”. – Trần Bân buộc miệng hỏi lại.
“Không sai, là khế ước. Huyết Linh Khế Ước”.
Hai mắt Trần Bân tức thì mở lớn.