Phù Thiên Ký

Chương 50: Tự học



Nhận định của Vương Chi là vậy, còn về chuyện nó đúng được bao nhiêu thì rất khó nói. Lăng Mị đương nhiên không biết trong lòng Vương Chi đánh giá mình thế nào, nhưng thiết nghĩ dù có biết đi nữa thì nàng cũng sẽ rất vui vẻ mà tiếp nhận danh hiệu “ác nhân” kia. Số người chết trong tay nàng có thể nói là đếm không xuể đấy.

“Vương Chi”. – Lăng Mị đột nhiên nói – “Con rắn con này và ngươi không có ký kết khuế ước”.

Vương Chi gật đầu: “Nó tự nguyện đi theo ta”.

Nói xong, phát hiện ra mình vừa lỡ lời, Vương Chi hơi bồn chồn. Hắn lén nhìn qua sắc mặt Lăng Mị, khi thấy nàng không có vẻ gì là để bụng thì hắn mới yên tâm.

“Chắc sư phụ cũng không câu nệ tiểu tiết. Thôi kệ, cứ xưng hô tự nhiên đi”.

Nghĩ vậy, hắn nói tiếp: “Lúc ở Hỏa Vân Sơn Mạch ta đã từng cứu nó, sau đó thì nó đi theo ta luôn, có đuổi cũng chẳng chịu đi cho nên không cần phải ký kết khế ước”.

“Ra là vậy”.

Tỏ vẻ hiểu được, Lăng Mị nhận xét: “Xem ra con rắn con này rất có tình cảm với ngươi. Linh tính của nó khá cao đấy”.

Trả tiểu Tuyết Linh Xà lại cho Vương Chi, nàng hỏi: “Vương Chi, ngươi tính khi nào thì vứt bỏ nó?”.

“Vứt bỏ?”. – Vương Chi nghi hoặc – “Sư phụ, tại sao ta phải vứt bỏ nó?”.

Lăng Mị không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế chẳng lẽ ngươi định sẽ nuôi dưỡng nó mãi sao?”.

“Tất nhiên rồi”. – Vương Chi đáp ngay mà không cần suy nghĩ.

Thấy hắn khẳng định như vậy, ánh mắt Lăng Mị chợt lóe lên khác thường. Nàng khuyên:

“Vương Chi, ta nghĩ là ngươi nên cân nhắc lại. Tuyết Linh Xà chỉ là một yêu thú cấp thấp phổ thông, thực lực khi trưởng thành chỉ tương đương với tu sĩ Tích thủy cảnh hậu kỳ, thật sự chẳng giúp ích gì được cả”.

“Sư phụ, những gì người nói ta đều hiểu”. Sờ nhẹ lên đầu tiểu Tuyết Linh Xà, Vương Chi nói: “Ta biết rắn con rất yếu, cũng rất vô dụng, nhưng mà ta vẫn muốn nuôi nó. Nó rất đáng thương”.

“Vậy thì tùy ngươi”.

Hơn mười phút sau.

Vương Chi đứng bên trong một động phủ vừa được khai mở không lâu, nhìn quanh trái phải một vòng rồi hướng Lăng Mị hỏi:

“Sư phụ, đây là động phủ của ta hả?”.

“Ừ, từ hôm nay nó sẽ là của ngươi. Ở đây có tất cả bốn phòng: một phòng đã được ta dùng trận pháp dẫn địa hỏa từ lòng đất lên, ngươi có thể dùng làm nơi luyện đan; một phòng đã được ta bố trí tụ linh trận cao cấp, ngươi có thể dùng để tu luyện; về hai phòng còn lại ngươi có thể dùng để nuôi dưỡng yêu thú, độc trùng hoặc trồng trọt linh thảo, linh thực gì đó”.

Nhấc chân tiến vào phía trong, nàng bảo Vương Chi: “Theo ta, ta sẽ chỉ cho ngươi những cấm chế mà ta đã bố trí”.

Lát sau.

Lấy ra một tấm mộc bài màu đen ném qua cho Vương Chi, Lăng Mị dặn:

“Đây là thứ dùng để điều khiển các cấm chế, giữ cho cẩn thận”.

“Còn đây…”. – Lại ném qua cho Vương Chi thêm một cuốn ngọc giản, nàng nói – “… Đan phương của Đại Nguyên Đan, cầm lấy mà học”.

Đại Nguyên Đan?

Hai mắt Vương Chi tức thì sáng lên. “Đại Nguyên Đan”, ba chữ này chẳng xa lạ gì với hắn. Trong quá trình tu luyện của tu sĩ, ngoài hấp thu linh khí bên trong linh thạch thì tu sĩ vẫn thường dùng một số loại đan dược có công dụng tương tự để đẩy nhanh tốc độ tu luyện, ví như Linh dịch hay Nguyên Đan mà Vương Chi đã dùng từ trước tới nay chẳng hạn. Về phần Đại Nguyên Đan, không cần nói cũng biết nó có liên hệ với Nguyên Đan kia rồi. Không sai, nó chính là phiên bản cao cấp của Nguyên Đan, so với Nguyên Đan thì có công hiệu gấp ba lần.

Nếu như Vương Chi nhớ không lầm thì theo quy định của Yêu Tông, chỉ có đệ tử hạch tâm – những người có tu vi Linh tuyền cảnh trở lên – mới được cấp phát cho Đại Nguyên Đan để tu luyện. Như vậy đủ thấy là Đại Nguyên Đan quý giá như thế nào. Ấy thế mà Lăng Mị lại đưa đan phương của Đại Nguyên Đan cho hắn, đây chẳng phải nói chỉ cần luyện ra được thì hắn sẽ có được đãi ngộ giống như những đệ tử hạch tâm kia ư?

“Không ngờ sư phụ cũng tốt bụng như vậy, không dạy thì thôi, vừa dạy thì đã là thứ tốt rồi”.

Càng nghĩ Vương Chi càng thấy sư phụ mình dễ nhìn, mà càng nhìn thì hắn lại càng thấy nàng xinh đẹp. Bất giác, hình tượng của Lăng Mị trong lòng hắn bỗng xảy ra biến hóa, dĩ nhiên là theo hướng tốt lên.

Lăng Mị không biết điều đó, đúng hơn là nàng không chú ý lắm. Đợi Vương Chi tiếp lấy ngọc giản, nàng bảo:

“Được rồi, ngươi cứ chăm chỉ học đi. Ta có chuẩn bị tài liệu sẵn để ở phòng luyện đan, học xong lý thuyết thì vào đó mà thực hành”.

Nói xong, chẳng thèm xem phản ứng của Vương Chi ra sao thì nàng đã quay người bước ra cửa động.

“Sư phụ…”. – Vương Chi không kiềm được hô lên.

Lăng Mị xoay đầu lại, hơi nghi hoặc: “Ngươi còn chuyện gì sao?”.

“Sư phụ, hôm nay chúng ta không học luyện đan luôn sao?”.

“Chẳng phải ta vừa dặn ngươi học tập chăm chỉ đó ư?”. – Lăng Mị hỏi ngược lại.

“Sư phụ, ý người là ta phải tự học?”.

“Ừ”.

“Nhưng mà… Đại Nguyên Đan này rất cao cấp”.

“Thì chính vì cao cấp nên ta mới bảo ngươi phải học tập chăm chỉ”. – Lăng Mị rất hồn nhiên đáp.

Trái ngược với nàng, Vương Chi thật sự là đang bị sốc. Bảo hắn tự học ư? Nói vậy thì hắn có một sư phụ linh đan sư để làm gì? Phàm là luyện đan sư thì ai cũng biết rõ luyện chế đan dược là một quá trình rất phức tạp, không chỉ đòi hỏi phẩm cấp linh hỏa và thần thức đủ đáp ứng mà còn phụ thuộc rất nhiều vào kỹ năng của tu sĩ. Phải, chính là cái kỹ năng ấy. Nó thật sự rất quan trọng, là thứ khó khăn nhất đối với luyện đan sư. Ví như Vương Chi hiện giờ, nếu hắn tự mình luyện chế Đại Nguyên Đan thì khả năng thành công theo lý thuyết e là chưa tới một phần mười; tuy nhiên, nếu được Lăng Mị – một vị linh đan sư cao cấp – chỉ điểm thì khả năng thành công sẽ tăng lên gấp đôi hoặc là gấp ba, thậm chí là gấp bốn lần, thời gian được rút ngắn đi rất nhiều. Nhưng vấn đề là Lăng Mị lại không có ý định chỉ dạy hắn! Nàng ta bảo hắn phải tự học!

Đây rõ ràng là một vị sư phụ không có lương tâm.

Bất giác, hình tượng đẹp đẽ của Lăng Mị trong lòng Vương Chi sụp đổ hoàn toàn, một lần nữa hoàn nguyên như cũ.

Mười ngày sau.

“Phù… ù… ù…”.

“Cuối cùng cũng luyện thành… Mệt chết ta…”.

Trong phòng luyện đan của mình, Vương Chi nằm dài ra đất, miệng thở hổn hển. Hắn đang rất mệt. Đại Nguyên Đan kia quả thật quá khó luyện, hơn nữa lại còn yêu cầu nhiệt độ vô cùng cao. Nếu không phải Lăng Mị đã dùng trận pháp để dẫn địa hỏa sâu dưới lòng đất lên thì chắc chắn hắn sẽ chẳng thể nào luyện nổi.

“Đại Nguyên Đan đúng là Đại Nguyên Đan, khó luyện như vậy…”.

“Phù… phù…”.

“Tất cả cũng tại sư phụ… Nếu người chịu chỉ dạy ta thì tốt rồi, đỡ phải mày mò làm tốn thời gian… đỡ phải lãng phí tài liệu…”.

“Thật là… Thật là lãng phí quá…”.

Chẳng biết nằm than vãn bao lâu, rốt cuộc Vương Chi cũng ngừng lại. Hắn chuyển mình đứng lên, cầm lấy lô đỉnh rồi ngồi xuống, thò tay lấy đan dược bên trong ra.

“Để xem có bao nhiêu viên thành đan nào”.

“Một viên linh đan, hai viên linh đan, ba viên linh đan, bốn viên linh đan, năm viên linh đan, sáu viên linh đan, bảy viên linh đan, tám viên linh đan,…”.

P/s: cầu một ít Nguyệt phiếu đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.