“Không có linh thạch tức là không có tiền, không có tiền tức là kẻ nghèo, kẻ nghèo thì chính là vịt nước, mà vịt nước thì phải sống trong ao tù…”.
Trong lúc Vương Chi ngồi lẩm bẩm một mình, trên trời, Lăng Tố hơi nghi hoặc hỏi Lăng Mị:
“Tỷ, sao hắn lại nói kẻ nghèo chính là vịt nước?”.
“Thì vịt nước chính là kẻ nghèo á”. – Lăng Mị rất thản nhiên đáp.
Lăng Tố: “…”.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khi mặt trời đã lên được một đoạn thì Vương Chi cũng đứng dậy, đi làm nghĩa vụ cao cả của mình. Vừa làm hắn vừa ngâm nga bài hát quen thuộc:
“Trời xanh cao cao
Mặt đất xa xa
Chim nhạn bay qua
Cho ta quả thị
Ta nhớ Lăng Mị
Ngày trông đêm ngóng
Năm mươi, Lăng Mị
Năm mươi, Lăng Mị…”.
…
“Năm mươi, Lăng Mị”. – Lăng Tố vô thức nhắc lại, rồi không tự chủ mà liếc sang tỷ tỷ mình, ánh mắt hơi kỳ lạ.
“Hừm hừm”. – Hắng giọng hai tiếng, Lăng Mị buông một câu:
“Không ngờ ngoài ta ra vẫn còn có người tên Lăng Mị”.
Nàng chuyển chủ đề: “Tố Tố, cho ta mượn mấy con thiên chỉ hạc đi”.
“Tỷ định làm gì vậy?”.
“Trò chuyện với hắn”.
…
Vương Chi vừa tưới hết hai thùng nước, đang quay lại giếng để xách thêm thì chợt nhìn thấy một con hạc giấy màu trắng bay đến trước mặt mình.
“Gì đây nhỉ?”.
Có chút tò mò, hắn đưa tay bắt lấy. Tức thì, một giọng nữ nhân vang lên:
“Tiểu đệ đệ, đang làm gì đó?”.
Nghe xong, thân thể Vương Chi khựng lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh, trong lòng có chút khẩn trương lên tiếng:
“Ngươi là ai? Lấp lấp ló ló ở đây làm gì?”.
“Di!”. – Lăng Tố hơi ngạc nhiên: “Hắn phát hiện chúng ta”.
“Không thể nào. Mặc dù chúng ta không che giấu khí tức nhưng cũng không phải một tên Khai nhãn sơ kỳ như hắn có thể phát hiện được mới đúng”.
Đợi mãi một lúc vẫn chẳng thấy ai đáp lại, Vương Chi thầm nghi hoặc:
“Không lẽ ta nghe nhầm? Hay là hắn bỏ đi rồi?”.
Ném nghi hoặc sang một bên, Vương Chi cúi nhìn con hạc giấy trong tay.
Tờ giấy này có linh khí lưu động, hẳn không phải đồ phàm tục. Có đổi thành linh thạch được không nhỉ?
Giữa lúc hắn đang tự hỏi thì một con hạc giấy bay tới.
“Tiểu đệ đệ, sao không hồi âm? Khinh thường tỷ tỷ sao?”.
Ồ! Hóa ra giọng nói ta nghe được phát ra từ mấy con hạc này. Nhưng người gửi chúng đến là ai nhỉ? Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu rồi.
Suy nghĩ một hồi vẫn chẳng nhở ra được, Vương Chi dứt khoát bỏ qua, rất không khách khí đem hai con hạc giấy nhét vào ngực.
Tất cả đều là tiền đấy.
Vài phút sau, một con hạc giấy khác bay đến. Dĩ nhiên, Vương Chi lại rất không khách khí cho vào ngực.
Lại thêm một con hạc giấy.
Lại thêm một con…
…
“Tên tiểu tử chết tiệt, dám không thèm hồi âm cho ta!”. – Lăng Mị vừa nhìn bộ dáng phong khinh vân đạm của Vương Chi vừa hậm hực nói. Nàng lấy ra một con thiên chỉ hạc khác, dùng thuật pháp vẽ lên một phù trận.
“Hừ! Để ta cho tiểu tử ngươi đẹp mặt!”.
Trông thấy hành động ấy của tỷ tỷ mình, Lăng Tố muốn nói lại thôi, trong lòng có chút đồng cảm với tiểu tử kia.
Và thế là thiên chỉ hạc một lần nữa tìm đến Vương Chi.
…
“Lại thêm một con nữa”.
Vương Chi không hề biết tai họa sắp rơi xuống đầu mình, hồn nhiên đưa tay bắt lấy thiên chỉ hạc, khóe miệng còn cười tủm tỉm. Ngay khi tay hắn vừa chạm vào thì thiên chỉ hạc bất ngờ phát sáng, kế đó là một tiếng “Uỳnh” vang dội.
“Khụ khụ.. ụ…”.
Cố nâng gương mặt dính đầy bùn đất lên, Vương Chi ngơ ngác nhìn quanh.
Chuyện gì vừa xảy ra?… Phải rồi, là con hạc. Khi ta vừa chạm vào thì nó bỗng phát nổ.
Trong khi Vương Chi đang hồi tưởng thì một con hạc giấy nữa bay tới. Nhớ đến trải nghiệm vừa rồi, hắn không tự chủ mà bật người dậy, nhanh chóng lùi ra sau.
“Uỳnh!”.
“Phụt!”. – Nhổ ra ngụm đất, trong lòng Vương Chi oan ức gào thét:
“Lần này ta cũng không có đụng vào nó a!”.
Lại thêm một con hạc khác bay đến.
Vừa trông thấy con hạc kia, hai mắt Vương Chi liền trừng lớn; chẳng biết lấy sức lực từ đâu, hắn nhảy lùi ra phía sau hơn cả mấy chục thước. Nhưng mà… con hạc chết tiệt kia vẫn tìm tới!
“Uỳnh!”.
Một con hạc nữa…
“Uỳnh!”.
Một con nữa…
“Uỳnh!”.
…
“Hừ! Để xem tiểu tử ngươi sau này còn dám không hồi âm cho ta không!”. – Trên không, Lăng Mị hả hê nói.
Nếu Vương Chi có thể nghe được những lời này, khẳng định hắn sẽ cảm thấy mình vô cùng oan uổng. Hắn thậm chí còn chẳng biết thiên chỉ hạc là thứ gì a!
“Tố Tố, cho ta vài con thiên chỉ hạc nữa”.
“Tỷ tỷ, còn tiếp tục hắn sẽ chết đó. Hơn nữa… thiên chỉ hạc của muội cũng hết rồi”.
“Thôi được rồi, lần này tha cho hắn”. – Lăng Mị đưa tay che miệng ngáp dài: “Tố Tố, chúng ta về thôi”.
“Còn y phục của tỷ?”.
“Hôm khác. Để ta về nghĩ thêm mấy trò nữa rồi quay lại dạy dỗ hắn”.
Liếc mắt nhìn bộ dáng tơi tả của Vương Chi bên dưới, Lăng Tố cười khẽ, thầm nghĩ:
“Hắn cũng có chút thú vị”.
…
“Thì ra nó gọi là thiên chỉ hạc”.
Vương Chi trở về phòng, trong lòng không khỏi có chút thương cảm. Lúc nãy hắn đem mấy con hạc giấy nọ đến tìm Trần sư huynh hỏi thì mới biết chúng gọi là thiên chỉ hạc – một loại truyền âm phù của tu đạo giới. Đáng nói hơn là mấy con thiên chỉ hạc của hắn đều là loại cao cấp, mỗi con tối thiểu cũng có giá hai mươi viên hạ phẩm linh thạch!
“Sáu con, vị chi là một trăm hai mươi viên. May mà ta đem chúng thu lại”.
“Nếu hôm nào cũng thu được vài con như vầy thì bị nổ mấy lần cũng đáng. Nhưng mà những con phía sau tại sao lại phát nổ nhỉ?”.
Vương Chi không hiểu được, kiến thức của hắn vốn dĩ ít ỏi đến đáng thương. Thật lòng thì cũng chẳng thể trách hắn được. Ai bảo hắn quá nghèo chứ. Muốn xem một cuốn ngọc giản cũng phải trả tiền, muốn lấy một bình linh dịch cũng phải trả tiền, muốn ăn một chén linh cốc cũng phải trả tiền. Môn phái không có cấp miễn phí đấy!
Mà hắn đâu này? Hắn rất thiếu tiền!
Nghĩ lại thì kể từ ngày hắn đến Yêu Tông tới giờ, ngoài mua linh dịch và dùng tu luyện, hắn chỉ có đúng hai lần bỏ linh thạch ra tiêu xài. Một lần là vì mua cuốn ngọc giản Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết, một lần khác là để tiến vào linh trì; thậm chí ngay cả một cuốn Vọng Khí Thuật cấp thấp – thứ thuật pháp cơ bản nhất – hắn cũng chẳng dám mua. Hắn thừa hiểu tư chất của bản thân kém cỏi cho nên đều dồn tất cả cho tu luyện. Nghĩ đến cũng thật khổ a.
“Kẻ nghèo đúng là vịt nước mà”.
Cúi nhìn con thiên chỉ hạc trong tay, Vương Chi cẩn thận tính toán:
“Sau khi đem đổi thành linh thạch xong nhất định phải đi Tàng Thư Các xem vài cuốn ngọc giản cần thiết mới được. Làm người thì không thể không có kiến thức. Không có kiến thức rất thiệt thòi”.
…
Thiên Đan Phong, Tàng Thư Các.
“Ly Hỏa Phần Thiên Quyết, công pháp chí cương chí dương, có tất cả sáu tầng, thích hợp cho tu sĩ Tích thủy cảnh tu luyện”.
“Bách Bộ Phi Hoa Kiếm Pháp, lấy nhu khắc cương, biến hóa khôn lường…, thích hợp cho nữ tu luyện”.
…
Đi qua đi lại cả buổi, Vương Chi vẫn chưa tìm được bộ pháp quyết nào phù hợp với mình. Đang lúc hắn phiền muộn thì chợt nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên. Có người vừa làm rơi ngọc giản. Mắt thấy ngọc giản ở ngay cạnh mình, hắn tiện tay cúi xuống nhặt lên đưa cho đối phương:
“Của ngươi làm rơi”.