“Xuy…”.
Đáp lại Khinh Đài là một cái bĩu môi đầy bất mãn từ Lạc Lâm: “Cái gì mà lai lịch mờ ám chứ? Ta với Thác tiểu thư vốn là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, tri kỷ trùng phùng, từng như uyên ương liền cánh, cây xanh liền cành a”.
“Ăn nói xằng bậy!”.
“Khinh Đài”.
“Thống lĩnh?”.
“Ngươi tạm lui xuống”.
…
Khinh Đài vừa chuyển dời vị trí xong, Thác Đán lúc này mới rời khỏi lưng Thiểm Điện Kim Sí Hổ, để nó một mình tiến lên phía trước. Mới vừa rồi, chính nó đã làm ra phản ứng khác thường. Thân là chủ nhân, nàng hoàn toàn hiểu nó đang muốn gì.
Lạ lùng thay, Thiểm Điện Kim Sí Hổ của nàng, nó vậy mà muốn tiến sát tới chỗ nữ nhân che mặt kia.
Tấn công? Không. Hoàn toàn trái lại, nó chả có tí địch ý nào cả. Cảm giác nếu có, thiết nghĩ đó cũng là ngờ vực. Giống như Thác Đán nàng vậy.
“Kẻ kia rốt cuộc là ai, tại sao không chỉ ta mà ngay cả Thiểm Điện Kim Sí Hổ cũng… Thật kỳ quái”.
“Trước cứ đợi xem thế nào”.
Trong lòng đã có chủ ý, Thác Đán cứ thế mà để mặc cho thú cưỡi của mình tùy ý hành động. Nàng đang chờ đợi một câu trả lời, dù rằng đáp án nàng chưa hề định hướng.
…
Bởi do khoảng cách đôi bên khá ư ngắn ngủi nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì Thiểm Điện Kim Sí Hổ đã liền tới đích. Lúc này, cái mũi của nó chính là đang chạm vào người Lạc Lâm, liên tục hít ngửi.
Qua thêm vài giây…
Đang yên lành, Thiểm Điện Kim Sí Hổ bỗng chợt kêu lên một tiếng. Nó bị kích động. Nhưng không phải giận dữ mà là vui mừng.
Thác Đán dám chắc là như vậy. Đối với con Thiểm Điện Kim Sí Hổ này, nàng rất am hiểu.
Nhưng… tại sao chứ? Tại sao nó lại vui mừng trước nữ nhân đeo mạn che kín mít kia?
Lẽ nào đúng như đối phương đã nói, rằng giữa đôi bên thực có quen biết?
Nếu vậy… đối phương có thể là ai?
Thác Đán cố lục lọi trong trí nhớ để hòng tìm ra danh tính đối phương…
Nhưng đáng tiếc, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là hoài công vô ích. Thác Đán đã không thể tìm ra ai phù hợp hết. Trên đời này, người nhận thức cả Thác Đán nàng và con Thiểm Điện Kim Sí Hổ này đúng thật chẳng ít, tuy nhiên, đủ thân thiết đến độ khiến Kim Sí Hổ vui mừng, đếm được cũng bất quá trên đầu ngón tay mà thôi.
Vấn đề, nó nằm ngay đấy. Trong số những người quen biết ít ỏi kia, Thác Đán nàng há đâu còn lạ lẫm?
Lại nói, theo như nàng nhớ thì mấy người kia, toàn bộ hiện đều đang có mặt ở Lang Cơ thành cả rồi. Dẫu muốn trêu đùa thì cũng không thể từ Lang Cơ thành chạy tới đây cải trang bày trò được. Huống hồ…
“Bọn họ tuyệt chẳng thể nào ngụy trang tài tình như vầy được. Nữ nhân trước mặt rõ ràng là một người khác”.
“Nhưng là ai chứ?”.
Thác Đán, nàng thực tình là nghĩ không ra.
Âu cũng đúng thôi. Nàng làm sao có thể ngờ được Lạc Lâm – người đã mất tích hơn cả trăm năm, được đồn đoán đã chết – lại đột nhiên xuất hiện chắn ngang lối đi của mình?
Quá ngoài mong đợi đấy.
…
Giữa lúc Thác Đán còn đang hoang mang, chưa biết phải xử trí ra sao thì nơi đối diện, Lạc Lâm cũng có phần tương tự. Nàng hơi bối rối. Nguyên nhân tới từ chính con vật trước mặt nàng.
Từ nãy giờ, sau tiếng kêu vui mừng thì Thiểm Điện Kim Sí Hổ cứ quấn quít lấy Lạc Lâm nàng mãi. Nào liếm láp, nào vùi đầu, nào cọ xát,…, kiểu nào cũng có. Hành vi của nó cứ như thể vừa mới gặp lại một người bằng hữu xa cách lâu năm vậy…
Khoan đã!
Bằng hữu? Lẽ nào…
Trong lòng như chợt nhớ tới điều gì, Lạc Lâm mở to hai mắt, chớp chớp mấy cái, tiếp đến thì dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngay giữa trán Thiểm Điện Kim Sí Hổ.
“Ngao… gao… gao…”.
“Tiếng kêu này…”.
Như để chắc chắn thêm, Lạc Lâm đem ngón tay thu hồi, đi vòng ra sau Thiểm Điện Kim Sí Hổ. Trước ánh mắt kinh dị của Khổng Lăng, Thác Đán và mười hai nữ quân nhân xinh đẹp, nàng bất ngờ giơ chân nhắm vào mông Kim Sí Hổ đá tới.
“Ngao… ô… ô…!”.
…
Đang yên đang lành lại đột nhiên bị người ban cho một cú như trời giáng, Thiểm Điện Kim Sí Hổ đã “kinh ngạc” thế nào có thể nghĩ.
Nhưng, dù đau đớn, Kim Sí Hổ nó vậy mà đối với Lạc Lâm – người đã ra chân với mình – lại chẳng có chút nào gọi là tức giận. Sau tiếng kêu “kinh ngạc” kia, hành động duy nhất mà nó làm là nằm phủ phục xuống, bộ dáng hệt như người vừa mắc lỗi, đáng thương vô cùng.
“Này…”.
“Chuyện này…”.
Chứng kiến Thiểm Điện Kim Sí Hổ phủ phục trước mặt Lạc Lâm, các nữ quân nhân ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt. Bọn họ cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.
Vốn là thân tín lâu năm bên cạnh Thác Đán nên đối với Thiểm Điện Kim Sí Hổ các nữ quân nhân cũng không lạ lẫm gì. Trong ấn tượng của các nàng, Kim Sí Hổ trước giờ đều rất hung dữ, oai phong vô cùng. Bộ dạng yếu đuối thảm hại đang thấy đây, các nàng nào đã nhìn qua bao giờ?
Không chân thực. Rất không chân thực một xíu nào cả. Mười hai nữ quân nhân, các nàng chẳng dám tin. Nhưng, các nàng buộc phải. Bởi đơn giản những gì đang diễn ra trước mắt kia, nó phải đâu lừa dối?
Trong khi đó, ở chiều đối diện…
Có phần đồng cảm cùng các nữ quân nhân, Khổng Lăng hiện giờ cũng đang âm thầm nghi hoặc. Nàng đang suy đoán mối quan hệ giữa Lạc Lâm và con ma thú Thiểm Điện Kim Sí Hổ trước mặt. Theo những gì mình đã quan sát được từ nãy giờ, Khổng Lăng có thể mười mươi khẳng định là đôi bên từng nhận thức qua, hơn nữa quan hệ còn không chỉ ở mức bình thường.
“Lẽ nào con Thiểm Điện Kim Sí Hổ này từng là sủng thú hay thú cưỡi gì đó của Lạc Lâm…”.
…
Suy nghĩ trong lòng Khổng Lăng, Lạc Lâm tuy không hề biết được nhưng mà đáp án, nó vẫn nhanh chóng được nàng đưa ra. Dĩ nhiên là bằng hình thức gián tiếp.
Sau giây phút lặng im nhìn Thiểm Điểm Kim Sí Hổ nằm phủ phục, bên dưới tấm mạn che, Lạc Lâm chậm rãi nở ra một nụ cười. Ánh mắt trìu mến, nàng ngồi xuống bên cạnh nó, dùng hai tay ôm lấy, vừa lắc lư vừa vui mừng nói:
“Hi hi Đại Đầu… Ta biết là ngươi mà…”.
“… Bây giờ ngươi lớn quá rồi, làm ta suýt chút nữa là không nhận ra luôn ý…”.
“Ngao… gao…”.
…
…
“Sột soạt…”.
Chủ tớ Lạc Lâm nhìn nhận chưa được bao lâu thì từ chỗ các nữ quân nhân đang đứng, một người bước ra. Là Thác Thán.
Nàng đi chậm lắm. Những bước chân, chúng rất đỗi ngập ngừng. Đôi môi, nó cũng là như thế, mấp máy nhè nhẹ tựa cánh hoa đào khẽ rung trong trời băng tuyết…
“N-Ngươi… ngươi là…”.
Một cách khó khăn, Thác Đán run run cất giọng. Chẳng nhiều, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ. Có khởi đầu nhưng điểm dừng thì còn đang bỏ ngỏ.
Là do xúc động. Là bởi cái cảm giác lành lạnh chạy khắp toàn thân…
Mơ và tỉnh, ranh giới ấy, nó hiện đang là nơi mà Thác Đán đang đứng.
“Đại Đầu”, cái danh tự kia… Đã lâu rồi… rất lâu rồi, trừ bản thân mình ra thì Thác Đán không còn nghe ai gọi nữa. Duy nhất từng gọi cũng chỉ thêm mỗi một người. Một người đã bặt vô âm tín…
Hơn một trăm năm… Hơn một trăm năm rồi…
Kẻ đang ở trước mặt nàng đây, liệu có đúng là người bằng hữu năm đó? Không phải lừa dối?
Cố kiềm chế kích động vừa trỗi lên trong lòng, Thác Đán dừng chân, hít sâu một hơi, im lặng chờ đợi.
Chẳng lâu, ước chừng năm hay bảy giây gì đó thì câu trả lời đã chính thức được đưa ra. Dĩ nhiên là bởi Lạc Lâm.
Buông Thiểm Điện Kim Sí Hổ, cũng tức Đại Đầu ra, Lạc Lâm hướng Thác Đán tiến lại, nói:
“Tiểu Thác Đán, thế nào? Còn chưa nhận ra?”.
“Ngươi… Ngươi thật sự…”.
“Hì…”.
Theo sau tiếng cười, Lạc Lâm đưa tay đem tấm mạn che gỡ xuống. Ngay lập tức, một dung nhan rực rỡ diễm kiều liền lộ rõ.
“Hoàn mỹ”, “vô khuyết”, đấy là những gì mà các nữ quân nhân sau lưng Thác Đán có thể nghĩ đến lúc này. Trong một khoảnh khắc, các nàng đã bị dung nhan của Lạc Lâm đánh gục, khiến cho sự phòng bị cũng theo đó mà gần như hoàn toàn buông bỏ.
Riêng phần Thác Đán…
Tình trạng của nàng, xét ra còn “tệ” hơn rất nhiều. Không những triệt để “thất thủ” mà Thác Đán còn bị đối phương khiến cho phải rơi lệ.
Phải. Trên má nàng, nước mắt đang chảy. Nàng đang khóc.