“Tỷ tỷ?”.
“Lạc Lâm, trước cứ về rồi hẳn nói”.
Quay sang Thác Bất Thế, Lạc Mai Tiên lạnh lùng bảo:
“Thác tướng quân, đưa bọn họ đến hậu viện gặp ta”.
Lời vừa ra hết, Lạc Mai Tiên liền nắm lấy tay muội muội mình kéo đi. So với khi đến, tốc độ rời đi càng nhanh hơn gấp bội.
“Coi bộ hôm nay khí trời cũng không tốt lắm”.
Trông theo phương hướng Lạc Mai Tiên vừa rời đi, Thi Quỷ khẽ giọng thốt ra. Lẽ dĩ nhiên, đối với thái độ cùng những lời sau cuối của đối phương, Thi Quỷ hắn hiểu rất rõ.
Bên cạnh hắn, Tiểu Kiều cũng chừng đã nhận ra. Nàng hơi ngước mắt nhìn lên, bộ dạng lo lắng: “Công tử, nàng ta có phải đã phát hiện Lạc Lâm rồi không?”.
“Với tu vi của nàng, phát hiện cũng chả có gì lạ. Chỉ không ngờ lại nhanh đến thế thôi”.
“Vậy… Công tử, người định làm sao? Nàng ta muốn chúng ta đến gặp…”.
“Tiểu Kiều, không cần lo. Trước sau gì cũng phải đối mặt, sớm hay muộn một chút đều chẳng sao cả”.
“Nhưng mà công tử…”.
“Sẽ ổn cả thôi”.
…
Trấn an Tiểu Kiều xong, Thi Quỷ lúc này mới quay đầu nhìn sang hai phụ tử Thác Bất Thế.
“Thác tướng quân, phiền tướng quân dẫn đường”.
“Được. Các ngươi theo ta”.
…
Dươi sự dẫn dắt của Thác Bất Thế, đám người Thi Quỷ cứ thế mà tiến vào bên trong phủ thành chủ.
Men theo lối đi, từ tiền viện, sau khoảng độ ba phút thì Thi Quỷ đã đến nơi cần đến: hạ viện – chỗ ở của Lạc Mai Tiên.
Y lời Thác Bất Thế, hắn đặt chân lên bậc thềm màu ngọc bích, trước một căn phòng nguy nga lộng lẫy. Ở đó, có một người đã đứng chờ sẵn.
“Lâu rồi không gặp”. – Thi Quỷ nhìn người trước mặt, cất tiếng.
Đáp lại hắn, Đông Mai chỉ gật nhẹ, bảo:
“Đại công chúa đang đợi bên trong”.
Nói đoạn, Đông Mai chuyển bước tránh sang một bên, chủ động nhường đường.
Thấy thế, Thi Quỷ cũng chẳng nhiều lời thêm nữa, lập tức đưa tay mở cửa, đi vào bên trong.
…
Cánh cửa sau lưng đã vừa mới khép, trong không gian có phần tĩnh lặng, Thi Quỷ thoáng liếc Lạc Lâm, kế đến mới hướng Lạc Mai Tiên đang ngồi trên ghế, nói:
“Đại công chúa, trăm năm không thấy, nay gặp lại phong thái thật khiến người kinh ngạc”.
“Kinh ngạc?”.
Lạc Mai Tiên đáp lại, giọng chẳng rõ buồn vui: “Nói đến kinh ngạc thì bổn công chúa nghĩ mình mới là kẻ bị làm cho kinh ngạc đấy”.
“Không biết là đại công chúa đang đề cập tới điều gì?”.
“Thi Quỷ, ngươi đang hỏi ta? Bổn công chúa cho rằng ngươi phải biết rõ chứ?”.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Thi Quỷ hồi âm, Lạc Mai Tiên lạnh giọng:
“Hừ! Thi Quỷ, tốt nhất là hôm nay ngươi cho ta một câu trả lời thoả đáng, bằng không… Dù có thêm mười cái mạng ngươi cũng đừng mong còn sống mà bước ra khỏi căn phòng này!”.
“Tỷ tỷ!”.
Cảm nhận được uy áp phát ra từ người Lạc Mai Tiên, Lạc Lâm khẩn trương hô lên. Nét sợ hãi còn chưa tan, nàng nắm tay tỷ tỷ mình, nói vội: “Không phải do Tiểu Quỷ sư phụ hắn đâu! Tỷ đừng có tổn thương hắn!”.
“Lạc Lâm?”.
Trước phản ứng khác thường của muội muội, Lạc Mai Tiên không khỏi ngờ vực. Nàng hết nhìn Lạc Lâm lại đến nhìn Thi Quỷ, ánh mắt mỗi lúc một thêm sắc lạnh:
“Lạc Lâm, nói cho tỷ biết, hắn là ai?”.
“Kẻ đã vấy bẩn muội, hắn là ai?!”.
“Tỷ tỷ, muội…”.
“Lạc Lâm, mau nói cho tỷ biết!”.
“A… tỷ tỷ…”.
Chứng kiến cánh tay Lạc Lâm đang bị siết bởi Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ chừng như bất nhẫn, cất tiếng chen ngang:
“Để ta nói”.
Chờ cho Lạc Mai Tiên đã buông Lạc Lâm ra, chuyển sự chú ý sang mình, Thi Quỷ tiếp tục:
“Nam nhân của nàng ấy… chính là ta”.
…
…
Lạc Mai Tiên nghe xong thì bất động thật lâu. Mắt không chớp, môi không nhích, nàng đứng yên đấy cứ như thể đã hoá thành một pho tượng.
Nhưng… nàng không phải tượng. Nàng là Lạc Mai Tiên. Là đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc. Là chủ nhân của vùng đất phương bắc này!
Một bắc phương chi chủ quyền uy như nàng, vậy mà hôm nay…
Muội muội nàng… Đứa muội muội duy nhất mà nàng hết lòng yêu thương, nó lại bị nam nhân vấy bẩn… Đáng nói hơn, gã nam nhân kia, hắn lại còn là…
Dị Chủng. Một Dị Chủng thấp hèn lại dám động đến muội muội nàng…
Trong sự tĩnh lặng tưởng như rất đỗi yên bình ấy, lửa giận của Lạc Mai Tiên càng lúc càng dâng cao. Sát ý, nó cũng cấp tốc gia tăng nồng đậm…
Trước đó, thời điểm phát hiện ra sự trong trắng của Lạc Lâm đã mất, bởi do tâm tình kích động và rối ren nên Lạc Mai Tiên nàng chưa kịp nghĩ nhiều. Hay đúng hơn là nàng đã không dám nghĩ, đã tránh nghĩ tới điều tồi tệ ấy.
Thế nhưng…
Sự thật rốt cuộc vẫn cứ là sự thật. Điều mà trong tiềm thức nàng chẳng hề mong muốn kia vậy mà đã thực xảy ra. Kẻ đã làm ô uế muội muội nàng, nam nhân đó, hắn vậy mà lại là Thi Quỷ – một Dị Chủng.
Chuyện này… Lạc Mai Tiên nàng làm sao tiếp nhận được đây?
Còn đâu là danh dự? Còn đâu là niềm kiêu hãnh của hoàng gia Lạc tộc?!
“Giết… Phải giết chết hắn… Giết chết hắn!”.
Sát cơ mãnh liệt trào dâng nơi đáy mắt, từ trong im lặng, Lạc Mai Tiên cuối cùng đã bắt đầu làm ra phản ứng. Không may thay, đối với Thi Quỷ và cả Lạc Lâm, việc nàng sắp làm lại chẳng tốt đẹp gì.
Chân nhẹ lướt, tay nhẹ nâng, cùng với cỗ hàn ý vừa bạo phát, Lạc Mai Tiên lao mình về phía Thi Quỷ toan lấy đầu hắn.
“Đừng!”.
…
Lạc Lâm muốn ngăn nhưng đã muộn. Một tiểu tu sĩ Linh châu cảnh như nàng thì cân lượng có đáng bao nhiêu? Ngăn? Hoạ chăng là trong giấc mộng.
Thế đấy, Lạc Lâm, nàng ngăn không được. So với động tác của Lạc Mai Tiên thì tiếng hô của nàng đến quá chậm. Thậm chí, khi chữ “Đừng” kia còn chưa kịp lắng đi thì cánh tay Lạc Mai Tiên đã kề sát bên cổ Thi Quỷ rồi.
Sát tâm, nó quá quyết liệt.
Có điều…
Trong mắt Thi Quỷ, bấy nhiêu là chưa đủ. Linh anh đệ bát trọng đúng thật rất cao đấy, nhưng muốn một đòn tùy ý liền lấy đầu hắn…
Mơ tưởng!
Dạ xem thường, đáy mắt chợt ngưng, ngay đúng thời điểm bàn tay được linh lực cường hoá của Lạc Mai Tiên sắp chạm vào cổ thì bỗng bất ngờ Thi Quỷ đưa tay đón đỡ. Hay có lẽ nên gọi là bắt lấy. Cực kỳ chuẩn xăc.
Trước sự phản ứng vô cùng mau lẹ và lực đạo mạnh mẽ đó của hắn, Lạc Mai Tiên ngạc nhiên thế nào có thể nghĩ. Phải, nàng đã rất ngoài ý muốn.
Mặc dù vừa rồi chỉ là trong cơn kích động tùy ý ra tay nhưng tốt xấu gì thì cũng là lực lượng của chân nhân cảnh giới thứ tám, há đâu nói ngăn liền ngăn được? Huống hồ thực tế, cánh tay nàng lại còn bị người bắt lấy…
Thi Quỷ, hắn làm sao lại có bổn sự này? Nếu cảnh giới của hắn là Linh anh trung kỳ, hoặc thậm chí chỉ ở mức sơ kỳ cấp bậc thì cũng thôi, Lạc Mai Tiên nàng có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Đằng này…
Thiên hà đệ cửu trọng. Một tên Thiên hà đệ cửu trọng lại dễ dàng ngăn được đòn đánh của chân nhân… Đây là đạo lý gì chứ?!
Sát tâm Lạc Mai Tiên vốn dĩ đã có, nay xuất thủ không thành thì lửa giận càng bùng lên dữ dội. Sau cái xoay tay buộc Thi Quỷ thoái lui, nàng lập tức gia tăng lực lượng, đang muốn tiếp tục tấn công thì từ phía sau, Lạc Lâm đã lao tới.
“Tỷ tỷ!”.
Trong cái ôm giữ, Lạc Lâm khẩn cầu: “Đừng tổn thương Tiểu Quỷ sư phụ! Tất cả là do muội tự nguyện…”.
“Lạc Lâm, buông tỷ ra!”.
Hận ý chẳng hề suy giảm, Lạc Mai Tiên nhất quyết mà rằng: “Tên Dị Chủng này dám làm ô uế muội, bằng mọi giá hôm nay tỷ phải cắt đầu hắn xuống!”.
“Không! Tỷ tỷ…”.
“Đừng có cản tỷ!”.
Theo sau câu nói, Lạc Mai Tiên đem muội muội mình đẩy về phía sau. Kế đấy, từ trong không gian giới chỉ, nàng xuất ra một tấm linh phù.
“Tỷ! Thả muội ra! Mau thả muội ra!”.
Mặc cho Lạc Lâm kêu la trong phù trận, Lạc Mai Tiên chẳng buồn lắng nghe. Mà nàng làm gì còn tâm trí để nghe những lời cầu khẩn, van xin?
Tội của Thi Quỷ là không thể tha được!
Hai tay siết chặt đến phát run, trong cái nhìn ngập tràn lửa giận, Lạc Mai Tiên đè nặng từng tiếng:
“Thi Quỷ, hôm nay… dù là ai cũng không thể cứu được ngươi…”.
p/s: có khả năng tháng sau ta sẽ thôi việc, vậy nên chắc là sẽ ra nhiều chương hơn. Không phải ta tính bám nghề viết lách đâu. Thật ra đều có kế hoạch từ trước rồi. Như hồi trước nói ấy, ta chuẩn bị đi du học. Nghe oách thế chứ thực ra chả ghê gớm gì đâu, chỉ là học nghề thôi ^^
Nhà ta có hai người định cư ở nước ngoài, một ông bác ở Na Uy và một bà cô bên Anh quốc. Nói chung là chỉ cần chuẩn bị ít tiền, lo xong giấy tờ, đợi tầm cuối hạ sang thu, khi bác ta sắp xếp công việc xong là xách vali đi thôi.