…
“Theo như những lời các ngươi vừa nói, ta cho là các ngươi rất coi trọng Thi Quỷ”.
Lạc Mai Tiên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đoạn nói tiếp: “Giờ thì cho ta biết, đối với lời hứa sẽ tiêu diệt liên quân đế đô và Ô Nha của hắn, các ngươi đánh giá thế nào?”.
…
Trầm ngâm hồi lâu, La Ti rốt cuộc cũng đứng ra hỏi:
“Đại công chúa, xin cho ta xác nhận lại một lần nữa: Trong trận chiến kia, đại công chúa người đã dốc bao nhiêu thành lực lượng?”.
Bên cạnh, ba người Thác Bất Thế, Độc Cửu, Âu Quyền nghe La Ti hỏi vậy thì liền chăm chú đưa mắt nhìn Lạc Mai Tiên. Bọn họ cũng đang rất muốn biết.
Đáp lại mong muốn của mấy người bọn họ, Lạc Mai Tiên nói ra con số: “Không dưới tám thành”.
“Vậy, người cho là Thi Quỷ khi ấy đã xuất ra mấy thành?”.
“Chắc chắn vẫn còn ẩn giấu”. – Lạc Mai Tiên lắc đầu – “Chỉ có điều hắn che đậy bao nhiêu thì thật tình ta cũng không biết”.
…
“Thế nào? La Ti, ngươi nhận định sao về lời hứa sẽ một mình tiêu diệt liên quân đế đô và Ô Nha của hắn?”.
La Ti hơi trầm ngâm: “Không phải chân nhân lại có thể thao túng linh anh, vốn là Dị Chủng nhưng tiềm năng, bổn sự còn vượt trên một đại ác ma thuần huyết… Trên người Thi Quỷ có quá nhiều điều không thể đã biến thành có thể, nếu như sắp tới hắn lại làm ra thêm một chuyện không thể nữa, ta nghĩ là mình sẽ tiếp nhận được”.
“Ồ, thật không ngờ La Ti ngươi lại đánh giá hắn cao như vậy”.
Lạc Mai Tiên cười nhẹ, cùng đám người La Ti, Độc Cửu bàn chuyện thêm một lúc nữa thì phất tay bảo bọn họ lui xuống.
Còn lại một mình trong phòng, nàng tự rót thêm cho mình một tách Thất Lạc Miên Trà. Uống xong liền đứng dậy, chậm rãi tiến tới góc tây phòng.
Trước một tấm gương lớn, nàng ngắm nhìn mình một lúc, tay chẳng rõ cố ý hay vô tình chạm nhẹ bờ môi. Chính nơi này, một đôi môi khác đã được người đặt lên. Cái dư vị kia, cảm giác ấy, đến tận lúc này hãy còn vương đọng…
Đang suy tư, chợt, khuôn mặt Lạc Mai Tiên bỗng bất ngờ thay đổi. Từ hồi tưởng, loáng cái nó đã chuyển thành giận dữ. Ánh mắt loé lên những đạo hàn quang sắc lạnh ghê người, nàng một lời không nói đã lập tức xuất quyền đánh thẳng lên tấm gương trước mặt.
“Xoảng!”.
“Xoảng!”.
…
“Đại công chúa?”.
Vốn túc trực bên ngoài từ trước, Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai vừa nghe tiếng kính vỡ thì liền khẩn trương chạy vào. Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, cả đám đưa mắt nhìn nhau, bốn người như một, ai nấy đều thấy được sự nghi hoặc từ đối phương.
Các nàng không hiểu được. Hành động đem gương phá vỡ này của đại công chúa, nó quá ngoài tầm suy đoán của các nàng rồi. Từ trước đến nay, trong suốt hàng trăm năm theo hầu hạ, tính ra các nàng mới chỉ nhìn thấy hành vi tương tự một lần duy nhất, đó là khi tiểu công chúa Lạc Lâm bặt vô âm tín.
Nhưng còn hôm nay…
Sự kích động tới nỗi mất kiểm soát này, căn nguyên rốt cuộc là do đâu?
Trên thế gian này, trừ bỏ tiểu công chúa vẫn còn tồn tại kẻ có thể tác động tới đại công chúa nhiều như vầy sao?
“Các ngươi nhìn thấy gì?”.
Trong lúc bốn tì nữ còn đang hoang mang chưa biết phải xử trí ra sao thì trước mặt các nàng, vẫn cái tư thế xoay lưng như cũ, giọng Lạc Mai Tiên truyền đến.
Mặc dù câu hỏi có phần bất ngờ, tuy nhiên, với sự thông minh và tinh tế của mình, Đông Mai đã lập tức đáp ngay.
“Đại công chúa”. – Đông Mai nói – “Chúng tì nữ không nhìn thấy gì cả”.
“Nếu đã không thấy, các ngươi còn đứng đây làm gì?”.
“Cúi mong đại công chúa tha tội, là chúng tì nữ nhất thời vô ý”.
“Vậy sao còn chưa lui?”.
“Chúng tì nữ xin phép cáo lui”.
…
“Tách… tách…”.
“… tách… tách…”.
“Hừm…”. – Kèm theo cái nhếch môi khó hiểu, Lạc Mai Tiên nhìn bàn tay còn đang rướm máu của mình, thều thào buông tiếng – “Ngươi tốt nhất là chứng minh được giá trị của mình, bằng không…”.
…
…
Thế gian này, nếu hỏi đâu là câu trả lời tốt nhất thì đó có lẽ là thời gian. Theo năm tháng, mọi thắc mắc, hoài nghi, tất cả đều sẽ được giải đáp. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Mối ngờ vực Lạc Mai Tiên đã và đang dành cho Thi Quỷ, xuôi dòng thời gian, tin tưởng một ngày nào đó, hết thảy sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Từng chút một. Ví như hiện tại…
Liên quân của đế đô và Ô Nha, bọn họ hôm nay đã tiến sát biên giới địa phận phương bắc này rồi. Nói cách khác, trận đại chiến – nơi mà Thi Quỷ phải chứng minh giá trị, nó đã cận kề. Sớm thôi, chỉ ngày mai thôi. Là chân là giả, mọi thứ sẽ được rõ ràng. Cho Lạc Mai Tiên. Cho Lạc Lâm. Cho Thác Bất Thế, Độc Cửu, La Ti, Âu Quyền. Cho quân binh Đại La. Cho cả thế nhân…
Nhưng, đó là ngày mai. Còn đêm nay…
Chưa có trận chiến nào xảy ra hết. Thi Quỷ, hắn vẫn giống mọi khi. Trong đêm trường quạnh quẽ này, hắn vẫn lặng lẽ ngồi một mình giữa căn phòng, tay nâng tách trà nhỏ, mắt đầy những suy tư…
…
“Cốc cốc”.
Dòng suy nghĩ bị người cắt đứt, Thi Quỷ đem tách trà đặt xuống bàn, ngẩng đầu nhìn ra cửa chính, mở miệng bảo:
“Vào đi”.
Được sự cho phép của hắn, từ bên ngoài, một thân ảnh đưa tay mở cửa, chầm chậm tiến vào.
“Âm Cơ, tìm ta có việc gì?”.
Nơi đối diện, Âm Cơ dù nghe rõ nhưng lại chẳng đáp. Thay vào đó, nàng lấy ra ba tấm phù lục, nhanh chóng bày ra một kết giới đem mình và Thi Quỷ bao bọc vào trong.
Đối với hành động tự tiện này của nàng, Thi Quỷ không khỏi cau mày. Khi hắn đang định chất vấn thì bất ngờ bên kia, Âm Cơ đột nhiên khụy gối quỳ xuống.
“Âm Cơ, ngươi làm vậy là ý gì?”.
“Chủ nhân, Âm Cơ to gan cầu xin người một chuyện”.
“Cầu xin?”.
Thi Quỷ có chút hứng thú: “Nhiều năm qua ở bên cạnh ta, Âm Cơ ngươi chưa từng chính thức cầu xin một điều gì. Hôm nay lại bày ra bộ dạng nghiêm trọng như vầy, thật chẳng rõ phải là vấn đề nan giải tới đâu”.
“Âm Cơ, thử nói ra xem. Chuyện mà ngươi đang muốn cầu xin, rốt cuộc thì nó là gì?”.
Âm Cơ ngẩng đầu lên, hít nhẹ một hơi, bắt đầu trình bày: “Chủ nhân, trong số những kẻ cầm đầu liên quân của đế đô và Oa Nha đang tiến tới đây, theo thám báo có phải có một kẻ tên gọi Mạc Khắc?”.
“Là Tiểu Kiều nói cho ngươi biết?”.
Không đợi Âm Cơ trả lời, Thi Quỷ đã lại nói tiếp: “Đúng là có một kẻ tên gọi Mạc Khắc. Theo thông tin Lạc Mai Tiên cung cấp thì hắn chính là Hỗn Thiên Hầu, một trong những tay sai đắc lực của Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm. Thế nào? Âm Cơ ngươi đối với hắn có nhận thức?”.
“Nhận thức? Há đâu chỉ là nhận thức”.
Hờn căm dần hiện lên trong đáy mắt, Âm Cơ siết chặt nấm tay: “Ta với hắn vốn dĩ là cừu nhân”.
“Cừu nhân?”.
Chừng như đã hiểu, Thi Quỷ hướng Âm Cơ xác nhận: “Nói vậy, Âm Cơ ngươi là muốn ta giúp giết Mạc Khắc kia?”.
“Không”.
Trái với suy đoán của Thi Quỷ, Âm Cơ vậy mà lắc đầu: “Chủ nhân, Âm Cơ muốn xin người giữ lại tánh mạng của hắn”.
“Ngươi bảo là giữ? Không phải giết?”.
Biết Thi Quỷ đang nghi hoặc, Âm Cơ nói rõ hơn: “Chủ nhân, ta muốn tự tay báo thù”.
“Ra vậy. Ngươi không muốn ta giết mà là bắt giữ”.
Tới nước này thì Thi Quỷ đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của nữ nhân đang quỳ trước mặt.
“Âm Cơ”. – Hắn hỏi – “Ngươi biết Mạc Khắc kia hiện có tu vi gì không?”.
Âm Cơ thành thật lắc đầu.
Thấy thế, Thi Quỷ nói ra: “Là Linh anh đệ thất trọng”.
“Một chân nhân hậu kỳ chi cảnh cũng không phải dễ dàng đối phó. So với giết chết thì bắt giữ lại càng khó hơn”.
“Âm Cơ, ngươi không cảm thấy là bản thân đang đòi hỏi quá nhiều sao?”.
Nhiều?
Trong lòng Âm Cơ chẳng cho là phải. Bản lãnh của Thi Quỷ tới đâu, nàng dù không biết mười thì cũng rõ bảy, tám phần. Một tên Linh anh đệ thất trọng, trong mắt hắn cân lượng lại đáng bao nhiêu?
“Hắn đang làm khó dễ ta sao? Nhưng… hắn muốn gì ở ta – một nô bộc?”.
Âm Cơ nhất thời chưa rõ tâm ý của Thi Quỷ, chỉ đành trực tiếp hỏi thẳng: “Chủ nhân, Âm Cơ phải làm gì thì người mới bằng lòng trợ giúp?”.
“Việc gì cũng được?”.
“Ta…”.
“Sao? Ngươi do dự?”.
“Chủ nhân”.
Âm Cơ cắn răng, hạ xuống quyết tâm: “Ta bằng lòng đánh đổi tất cả. Thân thể, thậm chí là hồn phách này, người muốn làm gì cũng được, Âm Cơ tuyệt chẳng dám oán than nửa lời. Âm Cơ chỉ xin người đừng để kẻ khác chạm vào ta”.