“Nhanh như vậy đã đến?”.
Trước tốc độ thiên kiếp hàng lâm, Thi Quỷ nhất thời không nhịn được bật thốt.
Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, động tác của hắn cũng chẳng chậm đi tí nào. Trái phải cùng động, từ hai tay hắn, hàng tá pháp bảo, linh phù được tung ra. Nào khiên, nào kích, nào thuẫn, nào qua,…, đủ hình đủ dạng, to nhỏ bất đồng, tất cả cùng đại phóng linh quang, bay lượn giữa trời.
“Rống!”.
“Grào… ào… ào…!”.
…
“Crét…. ét… ét…!”.
“Grừ… ừ…!”.
…
Thánh khí hữu linh, những pháp bảo, linh phù vừa mới được Thi Quỷ tung ra kia, sau vài giây ngắn ngủi, chúng đồng loạt hiển hoá uy năng, biến thành hư ảnh ma thú cấp bậc đại ác ma, mỗi một con đều bộc phát khí tức khủng bố kinh người.
Trong tư thế múa vuốt nhe nanh, đám ma thú nọ đồng loạt hướng thương khung gầm thét, thanh âm kinh động cả một vùng…
Đáp trả, giữa lôi vân, đạo thiên kiếp thứ bảy cũng bất ngờ rực sáng, đánh thẳng xuống chỗ Thi Quỷ.
Chính lúc này, Thi Quỷ động. Tay chỉ trời xanh, hắn hô lớn:
“Đi!”.
Ý niệm vừa truyền ra, ngay tức khắc, trên đỉnh đầu hắn, hơn chục hư ảnh ma thú hình hài dữ tợn lao lên nghênh tiếp kiếp lôi.
“Ầm… Ầm… m… m…!!”.
…
…
“Kiếp lôi này so với tu sĩ cùng cấp quả lợi hại hơn không ít”.
Hiện ra tại vị trí cách ban nãy chừng vài mươi thước, Thi Quỷ đưa mắt liếc nhìn những mảnh pháp bảo cùng tàn tro linh phù của mình, cảm thán buông một câu.
Bình thường, nếu hắn đem chúng – những pháp bảo, linh phù ấy – ra đối phó với một tên tu sĩ thực lực tiếp cận cấp bậc vạn cổ cự đầu, tin tưởng dẫu đối phương có dồn toàn lực đánh ra một đòn cũng chưa chắc hủy được một nửa trong số ấy. Nhưng là thiên kiếp, nó lại dễ dàng làm được.
Ngẫm ra âu cũng phải đạo. Kiếp lôi và tu sĩ bình thường, đôi bên há có thể đánh đồng. Trừ phi là loại nghịch thiên, bản thân tu luyện công pháp tiên nhân, thánh giả mặc may mới hơn nổi; chứ còn xét ở mặt bằng chung, bổn sự của người làm sao bì được với cái uy của trời. Thiên kiếp chi uy, chứa đựng chính là hủy diệt.
Gạt đi chút cảm thán, Thi Quỷ mau chóng điều chỉnh tâm tình, tập trung tinh thần chờ nghênh tiếp đạo thiên kiếp thứ tám.
Không lầm. Đích xác là đạo thứ tám. Trên thương khung, giữa lôi vân, kiếp lôi đã lại bắt đầu hình thành…
…
…
“Chết tiệt!”.
“Chết tiệt!”.
“Chết tiệt!”.
Cách thung lũng Ai Tư lên đến ngàn dặm về hướng đông bắc, giữa thảo nguyên, khi mà Thi Quỷ đang chuẩn bị nghênh đón đạo thiên kiếp thứ tám thì có một người lại ngửa mặt nhìn cao xanh điên cuồng gào thét. Kẻ này cũng chẳng ai xa lạ, đích thị Kỷ Vương.
Bộ dạng của hắn bây giờ, thật là thảm hại lắm. Hai tay đã đoạn chả nói làm gì, đằng này ngay đến linh y cũng rách nát, tóc tai thì rối bù, mặt mày lem luốc, khoé miệng thậm chí còn vương đọng máu tươi…
Lạc Ninh, hắn “thay đổi” nhiều quá. Cái thần thái thong dong, dáng vẻ cao nhã của lúc trước nay còn đâu nữa? Hiện tại, thấy đây chỉ là một con người tầm thường như bao kẻ khác. Hắn cũng dễ dàng bị tổn thương, cũng lâm vào hiểm cảnh, chật vật như ai. Tâm hắn cũng là như thế, trở nên kích động tới độ như điên như dại…
Phải. Theo nghĩa nào đó thì Lạc Ninh hắn đã phát điên rồi. Là vì giận mà điên, vì sợ mà điên.
Lúc nãy, thời điểm gánh chịu xong đạo thiên kiếp thứ năm, nghĩ tới viễn cảnh Thi Quỷ có khả năng sẽ phải trải qua bảy đạo thiên kiếp thì tâm hắn đã phát run. Và đến khi điều đó thành sự thật, mặt hắn đã tái như tàu lá, suýt nữa tâm linh cũng sụp đổ.
May mắn, dưới đạo kiếp lôi thứ bảy kinh khủng kia, dù khá hung hiểm nhưng Lạc Ninh hắn vẫn vượt qua được.
Ấy vậy mà…
Tên Thi Quỷ đáng nguyền rủa kia, đối phương còn chưa chịu dừng!
Thiên kiếp, nó vẫn còn chưa dứt!
Đạo thứ tám… Vậy mà thực sự lại là đạo thứ tám…
Nếu trong thế giới này thật tồn tại thần minh và đang đứng ngay trước mặt thì Lạc Ninh rất muốn lao tới hỏi ngay, rằng tại sao chuyện này lại có thể xảy ra? Tám đạo thiên kiếp, đó không phải chỉ là truyền thuyết thôi ư?
Một thứ hư vô mờ mịt mà hắn chỉ được biết qua cổ thư, cổ tịch, hôm nay nó bỗng diễn ra ngay trước mắt… Càng đáng nói hơn nữa là mục tiêu nó nhắm tới lại chính thị Lạc Ninh hắn!
Đạo thứ bảy uy năng đã tiếp cận vạn cổ cự đầu cấp bậc, thì đạo thứ tám, lực lượng sẽ lên tới mức nào?
Thằng ngốc cũng suy ra được!
Vạn cổ cự đầu! Khẳng định sẽ là vạn cổ cự đầu!
“Không được… Không được…”.
“Lạc Ninh ta không thể chết ở đây được… Ta còn có đại nghiệp, còn có mưu đồ…
“Lạc Ninh ta còn phải lên làm hoàng đế… còn phải làm hoàng đế…”.
“Ta còn phải làm hoàng đế… còn phải làm hoàng đế…”.
Tâm rối ren, trong cơn hoảng loạn, Lạc Ninh đã liên tục lẩm bẩm, hệt như một người điên vẫn thường hay nói. Và khi nói xong, hắn bắt đầu hành động. Việc mà hắn làm thì chính là… xuất nguyên thần!
Lạc Ninh, hắn đã chủ động vứt bỏ thân xác, mang theo linh anh đào tẩu.
Không thể không nói, hành động này của Lạc Ninh hắn quả quyết đoán vô cùng. Tuy nói tu sĩ mất đi thân xác thì vẫn có thể đoạt xá, thế nhưng phải đâu đối tượng nào cũng phù hợp?
Tiềm năng, tư chất chưa vội bàn, tính riêng đặc tính công pháp tu luyện giữa người đoạt xá và người bị đoạt xá thôi cũng đã đủ phức tạp rồi. Đấy là chưa kể bản thân Kỷ Vương hắn lại tu luyện pháp môn đặc thù, xét cả Lạc tộc chẳng một ai giống…
Như vậy, dẫu cho hôm nay Lạc Ninh hắn thoát được thì căn cơ chắc chắn sẽ bị tổn hại nhiều, việc tu luyện thì lại càng thêm gian nan hơn trước, thành tựu… e cũng giảm đi.
Với viễn cảnh lu mờ ấy, liệu mưu đồ bá nghiệp gì kia, Lạc Ninh hắn còn đủ khả năng thực hiện?
Sợ thành chuyện hão huyền mất rồi.
…
Thế đấy, một cái giá quá lớn mà dù không nguyện tới đâu thì Lạc Ninh cũng phải trả. Bởi đơn giản là vì Lạc Ninh hắn chưa muốn chết. Hắn cho rằng thủ đoạn mà Thi Quỷ lén hạ lên người mình chỉ liên kết với thân xác, vậy nên khi bỏ nó đi thì thuật pháp sẽ được hoá giải, thiên kiếp sẽ thôi không giáng xuống nữa.
Tiếc thay… Lạc Ninh, hắn lại sai.
Đạo thiên kiếp thứ tám, nó vẫn tìm tới hắn! Bỏ qua thân xác mà truy nguyên thần hắn!
“Không thể nào…”.
“Không thể nào…”.
“Không thể nào…!!”.
Tới nước này thì Lạc Ninh đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Những gì cần làm hắn đều đã làm. Hai tay đã đoạn, thân xác đã bỏ, nhưng kết quả… công cốc vẫn cứ hoàn công cốc. Thiên kiếp, nó vẫn muốn diệt hắn…
Hết cách rồi. Thật sự là hết cách rồi…
“Tại sao…”.
“Tại sao…”.
“Tại sao…”.
Tâm tựa tro tàn, từ trên không trung, Lạc Ninh nay chỉ còn lại nguyên thần thả mình rơi xuống, nửa quỳ nửa ngồi trên đất, như kẻ vô hồn lẩm bẩm.
Không nhiều, chỉ một câu duy nhất được lặp đi lặp lại: “Tại sao…”.
Hắn đã hỏi, và vẫn đang hỏi. Là về điều gì? Sự xuất hiện của đạo thiên kiếp thứ tám – một thứ hắn vốn chỉ nghe qua trong truyền thuyết? Nguyên cớ nó – đạo thiên kiếp thứ tám kia – vẫn tìm tới hắn, dù rằng hắn đã đoạn hết hai tay, bỏ đi thân xác? Hay là hắn đang thắc mắc vì sao trên thế gian này lại tồn tại loại người như Thi Quỷ – một yêu nghiệt?
Chẳng rõ. Tường minh e chỉ mình hắn. Mà có khi lúc này, sợ rằng đến chính hẳn cũng không biết là bản thân đang hỏi về điều gì.
Nhưng bất kể đó có là gì đi nữa thì đều kết thúc cả rồi. Thiên kiếp, nó đã hàng lâm.
…
…
Ngàn vạn quân binh đã chết, Bát Đại Long Tướng đã vong, Kỷ Vương cũng vừa mới bị diệt, hiện tại còn chăng chỉ mỗi mình Thi Quỷ đang khẩn trương ngự giữa không trung, hướng mắt nhìn lên thương khung.
Trên đầu hắn, nơi ấy, lôi vân vẫn tại, uy áp vẫn còn.
…
…
“Này…”.
“Chuyện này…”.
Cách mấy mươi dặm về hướng bắc, đám người Lạc Mai Tiên, Thác Bất Thế, Âu Quyền, La Ti, Độc Cửu còn chưa hết rung động vì sự xuất hiện của đạo thiên kiếp thứ tám, nay ngó thấy lôi vân phía xa chẳng những không tán mà còn lan rộng, uy áp phát ra mỗi lúc một nhiều thì trong lòng ai nấy đều kinh hãi.
Chín đạo thiên kiếp, đây là cái khái niệm gì?
Trong lịch sử Đà Lan, người độ tám đạo thiên kiếp đã xem cực hạn, thuộc về truyền thuyết hư vô. Bằng như chín đạo…
“La Ti”. – Lạc Mai Tiên quay sang La Ti, hỏi – “Đà Lan chúng ta có người từng độ qua chín đạo thiên kiếp?”.
“Chưa từng”.
La Ti lắc đầu, nói tiếp: “Trăm vạn năm qua người độ tám đạo thiên kiếp còn chưa thấy, trước đại kiếp nạn, chín đạo thiên kiếp cũng là chưa từng nghe”.
“Nhưng hôm nay…”.
Lạc Mai Tiên âm thầm hít sâu một hơi, nhìn về lôi vân ngự ở phương nam mà khẽ giọng, hoàn thành nốt câu nói còn dang dở: “… thì có rồi”.
…