Một tháng sau.
“Phù… Phù.. ù.. ù…”
“Mệt chết ta”.
Vương Chi nằm dài ra đất thở hổn hển, miệng buông một câu như vậy. Hắn không nghĩ Hỏa Vân Sơn Mạch lại xa thế này. Sau khi rời khỏi Yêu Tông, hắn liền đi mua một con ngựa, tất nhiên không yêu thú gì mà chỉ là loại dã thú bình thường được thuần hóa.
Lúc bắt đầu xuất phát, do chưa biết cách cưỡi ngựa nên Vương Chi đã té ngã liên tục trên đường. Chẳng biết sau bao nhiêu lần ăn đau khổ, rốt cuộc hắn cũng miễn cưỡng đạt đến trình độ gọi là thuần thục. Kể từ đó, hắn chạy ngày chạy đêm, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, trăng tròn rồi lại trăng khuyết, cuối cùng hắn đã tới đích. Thật ra nếu có đủ linh thạch thì hắn cũng không mua ngựa làm gì, trực tiếp sắm một thanh phi kiếm là được rồi. Chỉ có điều phi kiếm quá mắc đi!
Phi kiếm? Ngay cả một túi trữ vật cấp thấp hắn còn chẳng dám mua đây này!
“Vịt nước đúng là vịt nước, không bay được a”.
…
Cùng lúc, tại một nơi khác của Hỏa Vân Sơn Mạch.
Một cuộc chiến khốc liệt giữa người và yêu thú đang diễn ra. Yêu thú thì là một con báo đen hai đầu, to như trâu mộng, cực kỳ hung tợn. Tuy nhiên đối thủ của nó cũng không hề kém cạnh. Đó là một thanh niên thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, mày đỏ như lửa, mắt tựa hùng ưng, trông chẳng khác nào một vị hung thần bước ra từ mấy câu chuyện thần thoại mà người ta vẫn thường hay kể. Một điểm ấn tượng nữa của thanh niên này là mái tóc hắn: xung quanh cạo trọc, nhúm tóc duy nhất ở giữa thì được tết lại thành con rết thả dài quá vai. Quả là một kẻ kỳ lạ.
“Súc sinh! Xem đại đao của Tiểu Bá Vương ta đây!”.
“Ầm! Ầm!”.
…
“Róc rách… Róc rách…”.
Cạnh con suối nhỏ, Vương Chi đứng nấp sau một tảng đá lớn, bộ dáng thập thò hệt như tên trộm. Hai mắt hắn nhìn chăm chú vào dòng nước, à không, đúng hơn là con vật nằm cạnh dòng nước. Thì ra là một con heo. Tất nhiên đây không phải một con heo bình thường mà là yêu thú.
Dựa theo hiểu biết của Vương Chi thì nó có tên là Hắc Nha Trư. Sở dĩ có tên như vậy là bởi hai chiếc răng nanh của nó có màu đen tuyền. Trong thế giới yêu thú thì Hắc Nha Trư chẳng phải loại cao cấp hay quý hiếm gì, bất quá là một phổ thông yêu thú mà thôi; đối với tu sĩ Khai nhãn cảnh như Vương Chi, muốn giải quyết thì không mấy khó khăn.
“May mà thời điểm chăm sóc yêu thú cho tông môn được phát miễn phí một cuốn Yêu Thú Đại Cương. Có kiến thức thật là tiện”.
Trong lòng Vương Chi hơi cảm khái. Nhìn lại con heo, à, con Hắc Nha Trư đang nằm phơi nắng đằng kia, hắn bắt đầu cẩn thận tính toán các phương án hành động. Đây là lần đầu tiên hắn săn bắt yêu thú, mọi thứ không thể sơ suất được. Dù sao lần đầu tiên thành công vẫn tốt hơn là thất bại mà.
Qua tầm hơn nửa giờ…
“Phì phò… Phì phò…”.
Chẳng rõ tự bao giờ Hắc Nha Trư đã chìm vào giấc ngủ.
Trời thanh gió mát… Nước chảy êm đềm…
Đúng lúc Hắc Nha Trư đang mơ màng thì bất thình lình, một viên đá bay tới.
“Cốp!”.
Máu bắt đầu tuôn ra.
Hắc Nha Trư còn đang choáng váng thì một bóng người lao đến, cầm thanh đại kiếm bổ xuống. Và cuộc đời oai hùng của Hắc Nha Trư đến đây là kết thúc.
Chết rồi?
Vương Chi cầm đại kiếm chọc chọc thi thể Hắc Như Trư, thầm nghĩ: “Xem ra yêu thú cũng không khó giết lắm”.
Tiếp đó, hắn đem đầu nó bổ ra, lục tìm yêu hạch. Ài mạng người, à, mạng heo cũng thật khổ, chết rồi vẫn không được yên thân.
…
Vài ngày sau.
Vương Chi nhìn kẻ đối diện phía trước, thần sắc cực độ khẩn trương. Hắn đã đụng vào một thứ không nên đụng. Một con yêu thú có thực lực tương đương tu sĩ Khai nhãn hậu kỳ: Độc Giác Kim Tê Thú.
Chết chắc rồi! Chết chắc rồi!
Đó là suy nghĩ của Vương Chi hiện giờ. Tu vi của hắn mới chỉ là Khai nhãn sơ kỳ, hơn nữa công pháp tu luyện lại còn là loại cấp thấp nhất, muốn giết chết Độc Giác Kim Tê Thú chẳng khác nào người si nói mộng. Giết? Chỉ cần giữ được mạng thì hắn đã cảm tạ trời đất lắm rồi!
Không lẽ hôm nay Vương Chi ta phải táng thân nơi hoang sơn dã lĩnh này?
“Grừ.. ừ…”.
Độc Giác Kim Tê Thú đã bắt đầu công kích.
Còn Vương Chi đâu này? Đương nhiên là vắt chân lên cổ mà chạy. Tiếc là… hắn chạy không thoát. Tốc độ của hắn không thể nào bì được với Độc Giác Kim Tê Thú.
“Uỳnh!”.
“Uỳnh!”.
Liên tiếp hai Hỏa Cầu Phù được ném ra. Nhân lúc cước bộ của Độc Giác Kim Tê Thú bị ngăn trở, Vương Chi tiếp tục bỏ chạy. Nhưng không lâu lắm, nó đã lần nữa đuổi kịp.
“Uỳnh!”.
“Uỳnh!”.
Lại thêm hai Hỏa Cầu Phù.
“Uỳnh!”.
“Uỳnh!”.
“Uỳnh!”.
Lần này thì là ba.
…
“Phốc!”.
Trúng một cú húc của Độc Giác Kim Tê Thú vào ngực, cả người Vương Chi bị ném lên cao, lộn vài vòng trên không rồi rơi mạnh xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Gào.. ò.. ò…”.
Mắt thấy chiếc sừng của Độc Giác Kim Tê Thú sắp xuyên qua người mình, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong sự kích động tột cùng, dường như có thứ gì đó bên trong hắn đã được đánh thức. Thế nhưng Vương Chi chẳng có tâm trí đâu mà đi cảm nhận nó, giờ phút này, việc duy nhất hắn có thể làm là đưa tay lên che trước mặt theo bản năng. Bất ngờ, dị biến phát sinh!
Từ lòng bàn tay phải Vương Chi, một ngọn lửa màu đỏ rực lao ra, nhắm hướng Độc Giác Kim Tê Thú đánh tới.
“Gào… Gào.. ào…!”.
Bị ngọn lửa nọ đụng vào người, Độc Giác Kim Tê Thú lập tức khựng lại; nháy mắt, toàn thân nó đã biến thành một ngọn đuốc sống dữ dội.
“Gào!”.
“Gào!”.
“Gào.. ào.. ào…!”.
Những tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên. Nhưng chỉ chốc lát, tất cả bỗng trở nên tĩnh lặng.
“Xào xạc… Xào xạc…”.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Vương Chi rốt cuộc cũng hoàn hồn lại. Hắn nhìn chằm chằm vào Độc Giác Kim Tê Thú, không phải, chính xác nên nói là một đống tro mới đúng.
Không sai. Độc Giác Kim Tê Thú đã bị đốt thành tro bụi!
Này… cũng quá khủng khiếp đi!
Một yêu thú đang sống sờ sờ là vậy mà giờ ngay cả một mảnh xương trắng cũng không còn. Thứ duy nhất còn sót lại là một viên yêu hạch màu vàng nhạt lớn cỡ ngón tay, được bao bọc bên trong ngọn lửa.
Đột nhiên, ngọn lửa lao thẳng về phía hắn!
Hành động bất thình lình ấy của nó dọa cho Vương Chi chết cứng.
Lần này thì xong thật rồi.
Vài giây trôi qua…
Một phút trôi qua. Hai phút trôi qua…
Đợi hồi lâu vẫn chẳng có gì xảy ra, Vương Chi không khỏi nghi hoặc. Chợt, hắn cảm nhận được một luồng hơi ấm trước ngực mình. Hắn từ từ mở mắt…
Hình như có chút gì không đúng.
Ngọn lửa kia đang cọ qua cọ lại trên người hắn, và kỳ lạ là hắn vẫn bình an vô sự.
Lấy hết can đảm, Vương Chi đưa ngón trỏ rì rì đụng thử vào ngọn lửa.
Mềm mềm, âm ấm. Quan trọng là ngón tay hắn vẫn lành lặn.
“Hẳn là nó không làm hại ta”.
Tâm tình buông lỏng, hắn bắt đầu nghiên cứu ngọn lửa màu đỏ kia.
…
Hai ngày sau, bên trong Hỏa Vân Sơn Mạch.
Một thanh niên thong thả bước đi. Trái với cước bộ thong dong, gương mặt hắn có vẻ âm trầm. Thỉnh thoảng, hắn lại dùng kiếm chém một nhát vào cây cối ven đường, bộ dạng phi thường hung dữ.
Thanh niên kia đúng là Vương Chi. Hiện giờ, tâm trạng hắn có thể nói là vô cùng phiền muộn.
Hai hôm trước, sau khi trải qua cả buổi trời miệt mài nghiên cứu ngọn lửa vô danh kia, hắn nhận ra một điều: Hắn không biết làm cách nào để sử dụng nó! Dùng linh lực thì không thể điều động, dùng thần thức thì không thể khống chế, dùng lời nói thì lại càng không ăn thua. Ngọn lửa kia như có sinh mạng và ý thức của riêng mình, có điều theo quan sát của hắn thì nó hơi “ngốc nghếch” một chút. Ngoài “cọ cọ”, “nhảy nhảy” quanh người hắn thì nó chẳng biết làm gì nữa cả.