Ở bên này, bốn huynh đệ tỉ muội Hoa Đông còn ăn dở bữa cơm. Sống trongtiên môn quanh năm chẳng có gì bỏ bụng, lâu lâu được xuống phàm giới dĩnhiên không bỏ qua cơ hội tốt này. Hàm Dương gắp cho Thanh Vân một cáiđùi gà, híp mắt lấy lòng
– Vân nhi, ăn cái này này!
Tống Thanh Vân nhìn đùi gà, không do dự đem nó cho Tố Linh
– Tố sư muội, muội thích thịt gà lắm mà!
Tố Linh cười cười, không từ chối. Trương Chí Thanh xem bộ mặt thất vọngcủa Hàm Dương, tâm trạng vui vẻ vì người gặp họa. Cả nhóm ăn hết phânnửa thì Chí Thanh vẫy tay gọi bồi bàn
– Quan khách có gì dặn dò ạ?
– Ta hỏi thăm chút xíu. Trong thành này có ông thầy bói nào gọi là Ô Vânkhông? Lão ta có bộ râu dài, một nốt ruồi ngay giữa trán.
– À à… Ô Vân lão nhân gần đây nổi tiếng lắm. Lão dựng quán hành nghề ởcuối chợ hướng Nam. Tháng trước nghe đồn hạ nhân ở Vương phủ đem tớibiếu một hòm bạc tạ ơn. Nhưng mà nhiều người đồn đại lão ăn ốc nói mò,bói toán lúc nào cũng úp mở, lấp lửng thành ra chẳng biết đúng hay sai!
Cả bọn vừa ăn vừa dõng tai nghe tiểu nhị nói, họ thở phào một hơi. Đi khắp nơi cuối cùng cũng tìm ra Ô Vân, người này trốn thật là nhanh, họ bámtheo từ Sở Bắc đến Bắc Viễn,nay mới tìm được tại nước Lộ hẻo lánh này.
Trương Chí Thanh lấy ra nén bạc, đưa cho tiểu nhị
– Ta đã biết, cảm ơn ngươi!
Tiểu nhị hí hửng nhận tiền, còn chỉ đường tắt nhanh nhất đến chợ Nam. Đợi hắn đi xa, Hàm Dương mới gác đũa nghiến răng nói
– Xem phen này ông trốn đi đâu, chúng ta ăn nhanh nhanh rồi đi tìm thôi, không khéo lão lại chạy mất!
Mọi người đều đồng ý, giải quyết cấp tốc bàn ăn rồi trả tiền và nhanh chóng rời đi. Lần này xuất môn Âm Ti Thích thiên tôn dặn dò phải tìm cho được Ô Vân tiên nhân, gọi là Ô Vân quái nhân thì đúng hơn. Lão này có tuyệtchiêu thoắt ẩn thoắt hiện, vừa thấy đó đã trốn đi thật xa, muốn nắm hành tung vô cùng khó khăn. Ô Vân là tiên nhân cùng thời với Thái Hành lãoquân, còn là đồ đệ xuất sắc của Sa Hà đế quân, lão không sống ở tiêngiới mà thích lê la phàm trần, tựa như Hà Tỉnh Bình. Ô Vân hay giả dạngthầy bói, phán đoán vận mệnh con người, lấy chuyện lừa đảo kiếm tiền làm thú vui. Trong tiên giới vẫn lưu truyền câu nói:
“Cao thủ kì độc có Bách môn
Tiên nga tài nữ ở Kim Tinh
Uy vũ xuất chinh là Hoa phái
Cổ quái thông tuệ nhất Ô Vân”
Ô Vân tiên nhân là quyển bách khoa toàn thư, ông sống vạn vạn năm thấuhiểu chuyện trời đất, biết nhiều bí mật của tiên môn, là người duy nhấttu luyện qua tầng thứ chín của thuật Bói Toán, có thể xem trước tươnglai, nhìn thấu thiên cơ. Mỗi khi tiên môn gặp vấn đề lớn luôn nhờ ông ấy xem xét gợi ý. Có điều tìm được vị Ô Vân này khó khăn vô cùng, ông tacứ như cơn gió rầy đây mai đó, không bao giờ đứng yên.
Ba vị minh tôn Hoa Đông phái ba đồ đệ ưu tú của mình đi dò tìm. Tố Linhthấy lâu ngày sống trong Kỳ Lâm Viện quá nhàm chán nên xin sư phụ chotheo cùng. Vậy là 4 người bọn họ đồng hành làm nhiệm vụ.
Tố Linh đã trở về gần nửa năm, vẫn sống khép kín trong Kỳ Lâm Viên, ngàyđêm thấp thỏm lo âu. Nàng quả thật sắp ngộp chết, may mà sư phụ đồng ýcho nàng ra ngoài, đi đây đó một chút đầu óc mới thư thản hơn.
Bốn người đến chợ Nam, thành Mại Dương, tìm kiếm một hồi rốt cuộc gặp Ô Vân. Lão đang nhìn quẻ bói nói với khách:
– Số anh không giàu thì nghèo, ngày 30 tết thịt treo trong nhà. Con anh đủ mẹ đủ cha, mẹ nó đàn bà, chính là vợ của anh!
Nam nhân xem bói lập tức đập bàn chửi ầm
– Mẹ nó không là vợ tui chẳng lẽ vợ hàng xóm? Tôi hỏi rốt cuộc đứa trẻ là trai hay gái???
Ô Vân điềm nhiên vuốt râu, kề sát mặt, bí hiểm thầm thì
– Thiên cơ bất khả lộ!
– Bà nó chứ!!!
Gả nam nhân hất tung bàn. Bà bán hoa quả đứng đối diện liền lắc đầu
– Chặc chặc, lần thứ năm trong ngày rồi…
Bọn Chí Thanh há hốc miệng. Đây… thật là Ô Vân tiên nhân danh tiếng lẫy lừng sao???
Đợi khi gã nọ hùng hổ bỏ đi, Ô Vân mới nhàn nhã dựng lại quán bói, ung dung xếp lại đồ nghề, môi trề ra lảm nhảm
– Đúng là đồ ngốc. Ta toàn nói đúng có nói sai đâu? Nghe nãy giờ mà vẫnchưa hiểu. Mẹ nó là vợ anh chứ có nói cha nó là anh đâu? Quạ nuôi tu húmà còn quan tâm trai hay gái, rõ thằng ngốc mà!!!
Lão xếp lại cái quán nhỏ, phe phẩy cây quạt nan bắt đầu rao khách:
– Ô Vân bói toàn không sai, chỉ nói chuyện đúng, khách ai mời vào! Xếphàng chớ có lao nhao, khách đông bói mệt thêm hai hào tiền!!!
Bọn Chí Thanh nhìn quanh quất, rõ là quán ế, có khách nào đâu mà bày đặtxếp hàng. Bọn họ do dự chốc lát rồi cũng chầm chậm đi tới, ngồi xuốngghế.
– Muốn hỏi chuyện gì? Chuyện làm ăn giá mười hào, chuyện cưới gả giá támhào, chuyện ma chay giá hai mươi hào, chuyện hại đời hại người thì miễnphí! Hôm nay đông khách quá, tăng mỗi loại lên hai hào!
Lão trơn chu nói, mắt còn chưa nhìn lên. Trương Chí Khanh ho khan gọi một tiếng
– Tiểu đồ thỉnh an tiên nhân!
Ô Vân ngẩng phắt dậy, hai mắt già đảo qua bốn người, hầm hừ
– Lại là bọn tiên môn… muốn moi móc tin tức gì nữa đây?
Thanh Vân uyển chuyển và lễ phép thưa
– Dạ thật phiền tiên nhân, chúng con phụng mệnh Thiền Thánh tôn Hoa Đôngmuốn hỏi chút chuyện về Ma Mộc và động thái sắp tới của Ma giới.
Ô Vân đặt cây quạt nan xuống, vuốt cầm soi xét bốn người
– Vậy thì hai trăm lượng bạc! Không mặc cả!
Bọn họ nhìn nhau sau đó Thanh Vân lấy túi tiền ra, may là trước lúc đi NgũNguyệt minh tôn đã chu đáo chuẩn bị. Ô Vân nhận tiền, mở túi ra xem. Lão sáng mắt vuốt vuốt nén bạc bóng loáng, kê vào răng cắn thử xem thậtgiả, sau đó đếm đi đếm lại 3 lần, chắc chắn không thiếu xu nào mới thuvào trong túi áo.
– E hèm, thế các người muốn biết cái gì trước?
Tố Linh nhanh miệng giành nói:
– Ma Mộc! Ngài có biết nó là thứ gì không?
Ô Vân híp mắt, nhìn rất giống con hồ ly
– Ma Mộc hả? Trông nó thế nào?
– Là một cái cây không có lá, treo đầy quả tim, chúng vẫn còn đập. Ma Mộc hút máu người và ma khí để sống…
Ô Vân nghiền ngẫm, không quên nhìn Tố Linh một cái. Đợi khi cả bọn sắp mất hết kiên nhẫn thì lão mới nói:
– Ma Mộc… chẳng là gì cả! Chúng chỉ là một hình thức lưu trữ. Có khi quảcủa nó là đầu người, tim gan phèo phổi gì cũng được! Để trên Ma Mộc thìbộ phận đó vẫn sống, uống máu phàm nhân và duy trì hoạt động bằng makhí. Loại pháp thuật này từ lâu đã bí truyền, không ai rõ cơ chế của nóra sao nhưng những thứ được Ma Mộc nuôi nấng chắc chắn có tác dụng gìđó… Ngươi… nhìn thấy nó ở đâu?
– Dạ, ở động Thổ Xà trong Hoa Sơn.
Ô Vân có hơi giật mình
– Hoa Sơn? Thánh địa của Thái Hành?
Tố Linh gật đầu xác định. Đôi lông mày bạc trắng nhăn lại nhưng ông không nói gì.
– Vậy theo ngài những quả tim trên đó dùng để làm gì? Có tất cả 80 quả!
Ô Vân gõ gõ ngón tay, nhìn đất nhìn trời, ngẩn ngơ hồi lâu mới đáp
– Thiên cơ bất khả lộ!
Lại là câu này! Cả nhóm thở dài chán chường, lão già ơi, làm ơn đừng giấunghề nữa, người ta sốt ruột lắm mà! Ô Vân nhìn thấy bộ dạng uể oải củahọ, thương tình mà bật mí tí xíu
– Tám mươi thì chẳng làm được gì nhưng tám mươi mốt thì vô cùng lợi hại!
Trương Chí Thanh nhanh trí đoán ngay
– Có phải dùng để phá kết giới vuốt rùa ở Âm Ti Cốc?
– Không!
Ô Vân dứt khoát đáp, lão ngập ngừng nói thêm
– Kết giới ấy không có bất cứ thứ mưu mẹo nào có thể phá vỡ, chỉ có duynhất một cách đánh trực tiếp. Phải có Thần lực mạnh hơn 81 chiếc vuốtrùa thì mới làm được điều này!
Ông cúi đầu bấm ngón tay, tính toán gì đó rồi lại bảo
– Có một thứ cổ thuật từng bị ngăn cấm vào thời Thần giới, gọi là ĐoạtThần Lực. Khi thu thập đủ 81 quả tim của ai đó thì sẽ chiếm được một nửa sức mạnh của họ, thu được 729 thì chiếm toàn bộ. Tuy nhiên loại cổthuật này vô cùng tàn ác nên bị cả lục giới phản đối, tim phải lấy khithực thể còn sống và là phàm nhân. Như vậy chỉ có cách chờ Thần lịchkiếp rồi đoạt tim mà phải làm rất nhiều lần, khó thành công!
Tố Linh suýt tí nữa ngã xuống đất ngất xỉu. Liệu suy đoán của nàng có đúng không?
Minh Bảo đã nói có 81 quả tim, lẽ nào tính luôn cả tim hắn?
Vẻ mặt thù hận và đau đớn…
Đôi mắt giận dữ và bất lực…
Bảo nhi…
Tống Thanh Vân khéo léo đỡ lấy nàng, lo lắng nhìn khuôn mặt tái mét kia. Ô Vân vờ như không thấy, tiếp tục phẩy quạt nói
– Chuyện này chấm hết, có hai trăm lượng bạc mà hỏi lắm thế? Chuyện thứhai là thiên cơ, không phải nói đoán là đoán được. Khi nào ta nghĩ raxong thì sẽ gửi thư về cho Thánh tôn các người! Haizz… hôm nay là ngàygì mà toàn gặp mấy người hỏi chuyện quái lạ!!
Ô Vân tỏ vẻ đuổi khách, thu dọn hàng quán. Bốn người không còn cách nàokhác đành rời đi. Tố Linh phân vân quay đầu nhìn lần cuối thì đứng sữnglại. Trương Chí Thanh chưa kịp hỏi đã thấy nàng lao về phía Ô Vân, túmlấy thứ gì đó trong tay lão
– Thứ này… thứ này… ở đâu ngài có?
Cả nhóm kì quái nhìn tay Tố Linh. Đó là một con dao tinh xảo, cán bằng vàng nạm vài hạt ngọc nhỏ
– Dao này à? Là khách hàng thiếu bạc trả cho ta!
– Ai? Trông thế nào?
Ô Vân buồn bực, cáu kỉnh nói
– Ai mà nhớ, có 2 người, một cao một thấp, đều là nam nhân!
Tố Linh nhất quyết không buông tha
– Vậy họ tìm ngài hỏi việc gì? Họ đi hướng nào?
Ô Vân giật lại con dao, khịt mũi lắc đầu
– Không thể tiết lộ thông tin về khách hàng, đây là đạo đức nghề nghiệp!
Tố Linh cứ bám riết lấy, nước mắt lưng tròng mà cầu xin
– Tiên nhân , làm ơn nói cho tiểu đồ đi! Tiểu đồ thực sự rất cần tìmngười, hắn có con dao này, là chính ta tặng cho. Ta tìm hắn rất lâu rồi, xin ngài thương xót nói cho ta biết…
Ba người trong nhóm không hiểu chuyện gì nhưng cũng góp lời cầu xin hộ TốLinh. Ô Vân phiền toái mà không thể trốn, đành phủi tay áo nói toẹt ra
– Hắn không hỏi lắm như các người. Chỉ muốn biết trong tiên môn có vị nào nổi tiếng mang họ Dung hay không. Ta nói họ Dung có nhiều người nhưngnổi bật nhất là Dung Qúy An – Thánh tôn phái Song Nguyệt!
Tố Linh ngơ ngẩn. Dung Qúy An? Dung thánh tôn? Người này là ai, có quan hệ gì với Bảo nhi chứ???
Cách đó không xa về phía Tây thành Mại Dương, Cạc Và cúi đầu nghe chủ tử hắn nói:
– Chúng ta đến Song Nguyệt tiên môn, san bằng núi Minh Nguyệt trước, sau đó giết Dung Qúy An!
– Việc này… việc này cần bàn bạc kĩ với các tướng, thưa chủ tử!
– Không cần, một mình ta đi, tư thù thì tư báo, lần này không lấy được đầu ả thì ta không phải Tam điện hạ của Ma giới!
Đôi mắt đem sâu thẳm nhìn về phía chân trời hoàng hôn. Tâm Sai kiếm đứng im lặng như sẵn sàng đợi lệnh. Trong cặp mắt ấy có nổi đau, có tức giận,có thù oán và tràn đầy sát ý.
Xem ra cửu đại tiên phái sẽ sớm mất đi một trụ cột.
.
.
(Ki_chan: mình rất tò mò vì sao có 729 quả tim thì sẽ lấy toàn bộ sức mạnh?
Hoa Ban: 9 lũy thừa 2 là 81, 9 lũy thừa 3 là 729!
Ki_chan: có cần phải thế không? @)
Câu chuyện nhỏ số 2. Đồ đệ và Thái sư phụ Phong Trạch âm trầm nhìn vào ảo kính. Giỏi thay tên Tố Minh Bảo! Ngươi còndám cùng Ma tộc ngang nhiên qua lại, đã tu tiên mà vẫn dùng ma lực, rốtcuộc ngươi muốn bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Tố Minh Bảo trong ảo kính cùng Cạc Và trên đường trở về Ma giới. Hoànglăng của nước Lộ có một cánh cổng bí mật thông vào phàm giới nhưng cổngnày không mở thường xuyên. Minh Bảo đưa tay sờ sờ nấm mộ dát vàng củamột vị vua nào đó, xoay đầu hỏi thuộc hạ
– Làm sao để mở nó ra?
Cạc Và trồ mắt
– Chủ tử à… ngài không phải là Tam điện hạ sao? Tất cả Ma môn đều vâng lệnh ngài, ngài bảo nó mở thì nó sẽ mở thôi!
Tố Minh Bảo chớp chớp mắt, đứng thẳng dậy, chấp tay ra sau lưng, dõng dạc hô:
– Cửa ơi mở ra!
1 giây
2 giây
Nấm mộ vẫn trơ trơ. Hắn trầm mặt, nhướng mày nhìn thuộc hạ
– Ngươi nói xạo, ta bảo rồi mà nó có mở đâu???
Cạc Và líu lưỡi, gãi gãi đầu, sau đó đưa ra đề nghị:
– Chắc là cần có password!
Tố Minh Bảo ngẫm nghĩ, nhìn nấm mồ nhàn nhạt nói
– Vừng ơi mở ra!
Tình hình lúc này tương đối gây go. Trong Hoàng lăng lạnh lẽo và tĩnh mịch, chỉ nghe thấy một loạt câu lệnh khó hiểu
– Lạc ơi mở ra…
– Ô mai ơi mở ra…
– Cà chua ơi mở ra…
– Đùi gà ơi mở ra…
– Sôcôla ơi mở ra…
– [..] ơi mở ra…
Hai canh giờ sau đó…
Tố Minh Bảo nằm bò lên ngôi mộ uể oải thở dài. Cạc Và ngồi xỏm dưới đất, nước mắt như mưa
– Huhuhu… không về nhà được rồi… mẹ ơi con lạc đường rồi…
Minh Bảo khó chịu che hai lỗ tai lại, ồn ào chết được! Hắn chán nản đảo mắtmột vòng rồi dừng lại ở chỗ con quạ đen đang đậu. Con chim ngu ngốc,tưởng ta không nhìn thấy mi à? Chẳng qua ta không thèm để tâm mà thôi!Hắn nhìn con quạ kì lạ, lớn tiếng hỏi:
– Nè! Ngươi là ai? Có biết làm cách nào để mở cổng Ma giới không???
Phong Trạch có cảm nghĩ gì khi đối tượng bị theo dõi ngang nhiên hỏi hắn câunhư thế? Phong Trạch ngẩn người ra, trước khi đầu kịp suy nghĩ thì miệng đã phản xạ trả lời
– Chỉ tay cất giữ chứng thực về thân phận, chỉ cần để Ma môn xác nhận, nó sẽ mở ra! Dùng ma khí để kết nối tương thông!
Tố Minh Bảo ồ một tiếng, nhảy xuống đất bắt đầu làm theo. Qủa chiên nấm mộ run run nức ra, để lộ một cái lỗ tối tăm sâu hoắp, ma khí cuồn cuộntuôn trào. Cạc Và nhảy cẩng lên, hý hửng vỗ tay. Minh Bảo nhìn con quạđen, đá lông nheo
– Cảm ơn nhiều nha!! ^o^
Sau đó chủ trước tớ sau gọn gàng nhảy vào ma môn, tiếng chấn động nhỏ dầnrồi cánh cổng khôi phục nguyên trạng. Phía bên kia ảo kính chính làPhong Trạch mặt xám như tro, y như mắc xương cá. Hắn giận dữ đá vỡ tấmkính quát ầm lên
– Tố Minh Bảo!!! Hãy đợi đấy!
Đồ đệ PK Thái sư phụ: tỉ số 1- 0 nghiêng về Bảo nhi!