Tại thành Mại Dương, nước Lộ.
Nhóm bốn người Tố Linh hoàn thành công việc tiên môn giao phó, chuẩn bị trởvề Hoa Đông nghiệm thu nhiệm vụ. Trương Chí Thanh và Hàm Dương đi trước, Tống Thanh Vân nắm tay Tố Linh theo sau. Ba người bọn họ thường len lén quan sát tiểu sư muội. Từ khi rời khỏi Ô Vân lão tiên, Tố Linh giữ khưkhư con dao nhỏ mà nàng đã tốn hết nước miếng mới xin lại được. Con daonày có rất nhiều kỷ niệm, là món quà sinh nhật mười hai tuổi của Bảonhi, cũng là con dao thằng bé kề lên cổ quyết chết chỉ vì muốn ở lại bên cạnh sư phụ. Một món đồ ý nghĩa như vậy tại sao Bảo nhi lại vứt bỏ?
Tố Linh vừa nghĩ vừa vân ve cán dao trơn bóng, đây rõ ràng là dấu vết củanhiều năm sử dụng, mồ hôi tay làm cho nó bóng vẩy và sờn mòn như thế.Lại nhớ tới lời nói của Ô Vân, Bảo nhi có quan hệ gì với Dung thánh tôncủa Song Nguyệt phái? Nghĩ tới đây, nàng buột miệng hỏi:
– Sư huynh sư tỷ, mọi người có biết gì về Dung bà bà không?
Hai tiếng “bà bà” này trong tiên môn thường ám chỉ 2 người. Thứ nhất là Gia Lăng, thứ hai là Dung Qúy An. Họ là hai tiên nữ lão luyện nhất, caothâm nhất trong tiên giới. Bởi vì Kim Tinh và Hoa Đông có quan hệ thânthiết nên các đệ tử biết rất nhiều chuyện liên quan tới Gia Lăng bà bà.Còn vị Dung Qúy An ở Minh Nguyệt xa xôi kia thì chỉ nghe nói chứ khôngai chú ý tìm hiểu. Tống Thanh Vân và Hàm Dương im lặng lắc đầu, chỉ cóChí Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Ta từng nghe sư phụ và sư thúc nói chuyện với nhau, có biết một chút về Dung bà bà. Nếu so về tuổi tác, bà ấy chính là bậc tiền bối nhất nhìtrong tiên giới, sư tổ của chúng ta còn phải gọi bà ấy một tiếng Dungtỷ. Dung bà bà xuất thân là đồ đệ của Bách Độc phái, sau khi Thần giớisụp đỗ một thời gian, Bách Độc phái vì mâu thuẫn nội bộ và ngoại thù quá nhiều mà giải thể. Dung bà bà có quan hệ khá tốt với mấy vị trưởng lãophái Minh Nguyệt nên mới được họ dung nạp. Sau này bà ấy tu hành tớicảnh giới rất cao, dần dần thăng tiến rồi trở thành đồng thánh tôn vớiTriệu Cảnh tiên cô thời ấy. Minh Nguyệt phái là giáo phái duy nhất cócùng lúc hai vị Thánh tôn, đổi tên thành Song Nguyệt. Về sau Triệu Thánh tôn gặp tiên kiếp qua đời, Dung bà bà lãnh đạo Song Nguyệt năm nghìn đệ tử cho tới ngày nay…
Tống Thanh Vân nghe xong cảm khái:
– Vĩ đại thật, bà ấy sống từ thời Thần giới, như vậy ngang hàng với Thái Hành lão quân rồi!
Chí Thanh gật đầu:
– Bây giờ ngẫm lại chỉ có Dung bà bà có tư cách so sánh với Thái Hành lão quân. Sống lâu như thế chắc chắn tiên kiếp phải khủng khiếp lắm, bà ấyvẫn bình an vượt qua, thật là đáng nể! Nói không chừng Dung bà bà sẽ làtiên nhân đầu tiên tu đến Thần kiếp!
Hàm Dương xuýt xoa hâm mộ:
– Chặc chặc… lợi hại quá, tới đời nào mình mới đạt đến cảnh giới ấy đây???
Tố Linh lại bình lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến. Thì ra trong tiên môn còn có một người vĩ đại như vậy mà nàng không hay biết. Nhưng Bảonhi quan tâm tới bà ta làm gì? Rốt cuộc thì hắn đang lê lết ở phương nào không chịu trở về vậy?
Đúng lúc đó, Tố Linh va vào lưng của Trương sư huynh. Nàng giật mình lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Chí Thanh đột nhiên dừng chân, mắtdõi về một góc trời phía Nam. Tố Linh cũng tò mò nhìn theo. Bốn ngườingơ ngẫn tìm kiếm thứ gì đó chưa rõ hình dạng.
Thanh Vân mở to mắt, nhìn thật ngốc, nàng lẩm bẩm hỏi Hàm Dương
– Huynh nhìn cái gì thế?
Hàm Dương cũng mở to mắt hỏi lại Thanh Vân
– Huynh không biết, muội nhìn cái gì?
Tố Linh buồn cười cũng tham gia một câu:
– Rốt cuộc mọi người nhìn cái gì?
Ba kẻ ngố ngơ ngác hỏi nhau, sau đó không hẹn mà nhìn Trương Chí Thanh.Trong nhóm chỉ có huynh ấy nhập tiên sớm nhất, dĩ nhiên hiểu biết caohơn một bậc. Chí Thanh không thèm quay đầu, chỉ khẽ nói một câu
– Mở tiên nhãn.
Ừ nhỉ! Không phải bọn họ đều là tiên đã đắc đạo sao? Có tiên nhãn màkhông biết dùng! Ba người lập tức mở đôi mắt thứ hai. Thế giới này tồntại nhiều sự vật mà phải dùng thị giác khác nhau mới nhìn ra. Ví dụ nhưtiên nhãn sẽ trông thấy một số tiên vật mà mắt phàm nhân không thể thấy. Thần nhãn còn lợi hại hơn, nó sẽ phát hiện những Thần vật giấu mình màtiên nhãn không đủ sức quan sát!
Sau khi mở tiên nhãn, ba người lập tức nhận ra vấn đề. Phía trên kia bầutrời có một vật thể quái lạ. Nhìn xa xa hình như là một tấm lụa đỏ. Nódi chuyển nhanh dần về hướng này, phát ra kim quang chói sáng như mặttrời thứ hai. Một tấm lụa rực rỡ trên nền hoàng hôn đỏ ối, cảnh tượngmới ly kỳ làm sao!
– Nó… là cái gì vậy?
Hàm Dương ngạc nhiên hỏi. Trương Chí Thanh nhíu mày, ngập ngừng bảo:
– Có lẽ là một thông điệp. Rất lâu rồi không có tiên môn nào sử dụngphương thức báo động này. Ta nhớ sư phụ từng nói: “Nhiễu điều tỏa ánhkim sa. Thập phần nguy cấp, tiên gia mau vào!” Đó chính là tín hiệukhẩn, chắc chắn tiên phái nào đó đã xảy ra chuyện!
Tống Thanh Vân hốt hoảng nhìn về hướng Nam
– Vậy… vậy… bên đó có chuyện gì chứ? Theo hướng bay của nó thì có thể làxuất phát ở Ngũ Lục, Vân Sơn hoặc là… là Song Nguyệt phái!
Đầu Tố Linh ong một tiếng, bị hai chữ Song Nguyệt đánh tỉnh. Lạy trời, xin đừng liên quan gì tới Tố Minh Bảo của nàng!
.
.
Cùng lúc đó, tại cánh cổng ma giới cách núi Minh Nguyệt 20 dặm.
– Một, hai, ba… đẩy! Ba, hai, một… đẩy!
Từng tốp binh lính ôm theo cây gỗ to, lấy đà đập phá cánh cổng kiên cố củaMa giới, tựa như một trận chiến công thành hoành tráng. Từng nhóm laotới rồi nhóm khác tiếp nối xông pha, kịch liệt, dữ dội, tiếng đánh huỳnh huỳnh vang dội đất trời. Kết quả là… Ma môn vẫn trơ trơ, không nhúnnhích dù một phân!
Con trâu tinh là tướng chỉ huy. Nó cầm cờ hiệu, đứng trên mõm đá hùng dũng đếm một hai ba, khí thế ngút trời.
– Một, hai, ba ĐẨY!!!… Ùa? Sao không đẩy?
Con trâu phát hiện không có toán binh nào lao tới dù hiệu lệnh đã phát ra.Nó nghi ngờ quay đầu nhìn lại. Dưới đất là hàng vạn binh sĩ kẻ nằm người ngồi. Bọn ma đầu chó lè lưỡi đỏ thở khè khè. Vài con hồ ly ôm lấy trụgỗ, mệt tới mức không ngẩng đầu lên nổi. Cả một chiến trường la liệt xác sống, nằm vật ra, chưa đánh đã bại!
– Quân!!! Nghiêm!!! Chúng mày làm trò gì vậy hả???
Tướng trâu tức tối chống nạnh dậm chân. Bọn tiểu tốt giơ hai tay đầu hàng, ai oán than với sĩ quan chỉ huy:
– Thưa ngài… chúng con mệt lòi ruột rồi. Gọi cha chúng con lên phá tiếp chứ bây giờ không bò dậy nổi!!!
– Một lũ ăn hại!!!
Con trâu hét ầm lên, nó lo sợ nhìn về chỗ Thừa tướng Xuy Y. Ngài vẫn ngạonghễ ngự trên ếch khổng lồ. Ếch ta dường như xem chán cảnh này, miệngkêu ồp ộp tiện thể thổi ra mấy cái bong bóng nước. Nét mặt Xuy Y rấtkém, chực cờ một cơn tức giận. Ai có thể nói cho lão biết ma cổng phảimở làm sao? Trước giờ toàn là cầm đao lao ra chiến trường, lão nào cóquan tâm xem người ta dùng cái gì để ma môn vâng lệnh. Chiến tranh xảyra, dĩ nhiên là cổng mở sẵn, lão chỉ việc chạy ra ngoài mà thôi! Khôngngờ đời lão lại có ngày này. Một vị tướng mà tên gọi đủ làm kẻ địch sợphát khiếp lại hoàn toàn đầu hàng với một cái cổng!
Con rết Cạc Và luôn theo sát Thừa tướng, lúc này nó đang hì hục đào đào,đất đá theo mấy cái chân văng ra tứ tung. Xuy Y tưởng rằng thuộc hạ cósáng kiến liền to giọng hỏi:
– Cạc Và, mày đang làm cái gì?
Con rết ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh tỏa ra hào quang của sự trung thành:
– Tâu… con đang đào cái hố để ngài mất mặt quá thì chui xuống ạ!
Hắn vừa dứt lời lập tức một trận lốc đầu lâu từ đâu bay tới, chôn vùi hắnbên dưới núi xương. Trong lúc cơn thịnh nộ của Xuy Y sắp trào ra, A Nếttừ xa vác theo con rùa nhảy tới.
– A Nết có mặt!
Xuy Y tức giận quát con thỏ xám
– Giờ này mày mới tới, sao không ở nhà ngủ luôn đi!
A Nết ủy khuất đưa chân vuốt vuốt đôi tai dài, lòng thầm nghĩ “Sớm biếtngài cho phép thì mình đã chui vào chăn rồi, hơi đâu chạy ra đây làmgì…”
Tuy bụng nghĩ một đằng nhưng miệng nó nói một ngã:
– Thưa ngài, bởi vì con rùa của con nó bò nhanh hơn con sên một chút, hại con phải vác nó nhảy tới đây. Theo như lô- gích toán học thì vận tốc và khối lượng chuyên chở tỉ lệ nghịch ạ!
Xuy Y không quan tâm cái gì mà vận tốc với tỉ lệ. Ngài đang nổi nóng, phảitìm chỗ nào đó trút giận. Xuy Y nhìn lũ tôm tép chết tiệt đang la lếchkhông chịu làm việc, quát một tiếng long trời:
– Tụi bây đứng dậy hết! Phá cổng cho ta!!!
Lính quèn đáng thương vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, bị Thừa tướng quát cũng phảilảo đảo ngồi dậy, bắt đầu hì hục ôm trụ gỗ, một hai ba công thành! Tốpnày rồi tốp khác xiểng niểng xông tới, hiệu quả hoàn toàn bằng 0.
A Nết ngơ ngác quan sát tình hình, không dằn lòng được mà nhe răng cửa la một tiếng:
– Hey, mọi người!
– Nè, các bạn!
– Ê, không nghe tui nói hả?
Mặc dù nó cảm thấy mình la rất lớn nhưng đối với toàn cục mấy vạn quântướng, âm thanh ấy… cũng na ná như tiếng kiến kêu. Thỏ ta tức giận, vậndụng chút ma thuật ít ỏi nó tu luyện được, biến cái đầu thỏ to gấp mộttrăm lần, phình ra như quả khí cầu, mồm mở toan toát hét một tiếng:
– DỪNG LẠI!!!
Lần này thì có hiệu quả. Mọi người chầm chậm ngừng động tác, ngơ ngác quayđầu nhìn con thỏ. A Nết cáu kỉnh khịt mũi, hai tay mò mẫm bộ lông xám xù xì, lát sau kéo ra một vật bé tí teo
– Tôi có chìa khóa cổng nè!!!
Không ai đáp lại, hàng vạn binh im phăng phắc, sau đó thì…
– TRỜI ƠI!!!!
Mọi người đồng loạt ngã vật ra. Họ cảm thấy kiếp trước chắc chắn đã mắc nợ con thỏ này!
(Hoa Ban: nói một chút về tiên nhãn – thần nhãn. Những loại thị giác nàycũng tương tự như sự nhận thức hình ảnh qua các chiều không gian. Chúngta sống trong chiều 3D, xem tivi trong chiều 2D. Theo như các nhà khoahoc, thế giới này còn có rất nhiều chiều khác tồn tại song song nhưngcon người ko nhận thức dc. Môn khoa học này cũng giống như khoa học vũtrụ, tìm kiếm sự sống ngoài trái đất. Khái niệm về các thứ “nhãn” đượcmình xây dựng và liên tưởng dựa theo nguyên tắc vật lý này!)