Phương Đại Trù

Chương 28: Bồ câu cách thủy lê trắng cùng sư tử Hà Đông



Hai ngày nghỉ ngơi rất nhanh đi qua, Thẩm Dũng
mang theo Phương Nhất Chước trở về tiểu viện của Thương Mãn Vân, chuẩn
bị học bài.

Thương Mãn Vân thấy hai người đi vào, liền hắc hắc nở nụ cười.

“Làm sao vậy?” Thẩm Dũng không hiểu hỏi.

“Tiểu tử ngươi rất có tiền đồ a, ta đã nghe qua vụ án hài tử bị bắt cóc.”
Thương Mãn Vân vỗ vỗ vai Thẩm Dũng, nói: “Hảo tiểu tử, thông minh lắm.”

Thẩm Dũng mấp máy miệng, nhìn Phương Nhất Chước.

Nói thật ra, lần này có thể phá được án, xét đến cùng hẳn phải cảm tạ đạo
sĩ điên kia, chính bởi vì hắn ném cho một cái ngân tỏa, bọn họ mới tìm
được đầu mối là Tiểu Kết Ba, cuối cùng là phá án.

Chỉ là sau đó
hai người muốn đi tìm lão gia tử kia, nhưng tìm thế nào cũng không được, phỏng chừng cao nhân đều là đến đi như gió thế.

“Sư phụ.” Thẩm Dũng hỏi: “Hôm nay học cái gì?”

“Ừ.” Thương Mãn Vân gật đầu, nói: “Trước ngươi không phải đã đem sách trong tàng thư các xem qua một lần rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Lần này xem lần thứ hai.” Thương Mãn Vân ngắn gọn nói.

“Cái gì?” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi: “Ta… đã xem qua một lần rồi.”

Lão gia tử cười cười, nói: “Tiểu tử, đọc sách trăm lần mới tự mình hiểu ra
được ý nghĩa, ngươi mới đọc một lần, đắc ý cái gì? Nhanh đi!”

Thẩm Dũng bất đắc dĩ thở dài, có chút oán giận, “Ngươi cũng không giảng bài, một mình ta xem sách rất chán.”

“Sợ chán?” Lão đầu trừng mắt, “Vậy ngươi đi đọc một mình đi, ta không cho nương tử của ngươi đến đó nữa.”

“Ai.” Thẩm Dũng vội vàng lôi kéo tay Phương Nhất Chước đi về phía tàng thư
các, tự nói: có Phương Nhất Chước ở bên cạnh, hắn đọc sách mệt mỏi còn
có thể trêu chọc nàng, nếu như chỉ có một mình hắn, mệt mỏi phiền chán
phỏng chừng cũng chỉ có thể ngây ngốc một mình.

Cả buổi sáng, Thẩm Dũng ở trong tàng thư các buồn bực đọc sách.

Phương Nhất Chước ngồi ở bên cạnh hắn, nâng cằm tựa vào bàn học ngủ gật.

Thẩm Dũng xem sách một hồi, xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, chỉ thấy trên
mặt nàng hồng nhuận. Thẩm Dũng khẽ cười cười, Phương Nhất Chước da đẹp,
sắc mặt cũng tốt, liền duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc lên má nàng.

Phương Nhất Chước đem khuôn mặt chôn vào tay, tiếp tục ngủ.

Thẩm Dũng cũng không chọc nàng nữa, có chút yêu thương nhìn nàng, tối hôm
qua Phương Nhất Chước chuẩn bị thức ăn cho đám tiểu hài tử đến quá nửa
đêm, chỉ được ngủ một chút trời đã sáng.

Thẳng đến trưa, Phương Nhất Chước vẫn không có ý tứ tỉnh dậy.

Thẩm Dũng lại gần nhìn một chút, hỏi: “Nương tử?”

“Ừ?” Phương Nhất Chước dường như có chút mơ hồ, vẫn đáp một tiếng.

“Mệt sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Ừ.” Phương Nhất Chước rầu rĩ nói thầm một tiếng.

Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, duỗi tay sờ trán nàng, cả kinh: “Nương tử, sao lại nóng như vậy?”

Phương Nhất Chước cũng cảm thấy gân cốt toàn thân đau nhức, hình như là bị bệnh.

“Sư phụ!” Thẩm Dũng biết Thương Mãn Vân là lang trung, vội vàng chạy đi gọi người.

Không bao lâu sau, Thương Mãn Vân bị Thẩm Dũng lôi đến, ngồi xuống bắt mạch
cho Phương Nhất Chước, Thương Mãn Vân sờ sờ chòm râu, nói: “À, bệnh
thương hàn mà thôi, tối hôm qua có phải là cảm lạnh hay không? Mấy ngày
nay đoán chừng tương đối mệt.”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, đúng là đã nhiều ngày Phương Nhất Chước vẫn theo hắn bôn ba, đặc biệt tối
hôm qua còn ngồi xổm trong rừng trúc để bắt kẻ trộm, bản thân hắn khỏe
mạnh thì không nói làm gì, thế nhưng Phương Nhất Chước dù sao chỉ là một cô nương.

“Sư phụ.” Thẩm Dũng nói: “Hôm nay ta có thể không đọc sách được không?”

Thương Mãn Vân nhìn hắn một chút, nói: “Không có tiền đồ, chỉ vì nương tử ốm một chút mà tiền đồ cũng không quản sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Dũng trả lời đến thẳng thắn, “Tiền đồ có thể có, có thể không nhưng nương tử chỉ có một.”

Lão đầu ngẩn người, cười ha ha: “Ngụy biện, nếu ngươi là hoàng đế, sẽ là
một hôn quân chỉ để ý đến mỹ nhân không màng đến giang sơn.”

“Ta cũng không phải hoàng đế.” Thẩm Dũng liếc mắt, “Khi hoàng đế bị gọi là
hôn quân chỉ vì yêu thích một nữ nhân, ngay cả chuyện này cũng không thể danh chính ngôn thuận thì hoàng đế thật ủy khuất. Còn không bằng làm
thái giám.”

“Muốn chết?” Lão đầu gấp đến độ đem cây quạt đập vào hắn: “Đại bất kính, ngươi chán sống rồi sao?”

“Vậy sư phụ có thể để ta chăm sóc nương tử không?” Thẩm Dũng chơi xấu:
“Người không cho, ta sẽ hô những lời đại bất kính rồi nói là ngươi dạy.”

Thương Mãn Vân lại tức giận, có điều là cũng không có cách, đem cây quạt đuổi
hắn: “Được rồi được rồi, mau trở về đi, lúc nào lại đến?”

“Nương tử khỏi bệnh ta sẽ quay lại!” Thẩm Dũng cởi áo khoác đắp lên người
Phương Nhất Chước, hỏi lão đầu: “Viết cho ta một đơn thuốc đi.”

Thương Mãn Vân kê cho hắn một đơn thuốc, Thẩm Dũng cầm đơn thuốc, bế lấy Phương Nhất Chước, vội vã trở về nhà.

Tiểu Kết Ba vừa ăn xong cơm trưa, ở trong sân quét rác, thấy Thẩm Dũng ôm
Phương Nhất Chước trở về, cũng hoảng sợ, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Nương tử ta bị bệnh.” Thẩm Dũng đem đơn thuốc đưa cho hắn, nói: “Đi, chiếu theo đơn thuốc mà bốc!”

“Được!” Tiểu Kết Ba cầm lấy đơn thuốc chạy đi.

Thẩm Dũng gọi Liên Nhi cùng Tiểu Thạch tới, bảo mang nước nóng đến, rồi bế
Phương Nhất Chước đến bên giường, đặt nàng vào trong chăn nằm thật tốt.

Phương Nhất Chước cũng không choáng ngất, chỉ là khó chịu, nói cũng đau đớn
lao lực, cho nên không nói chuyện, chui vào trong chăn ngủ.

“Nương tử, khó chịu sao?” Thẩm Dũng hỏi: “Có muốn uống nước ăn cái gì hay không?”

Phương Nhất Chước rầu rĩ, chỉ lắc đầu, tiếp tục ngủ.

Thẩm Dũng gãi gãi đầu, nghĩ lại cảm thấy nàng thật đáng yêu, không khóc không nháo, chỉ vùi đầu ngủ.

Tiểu Kết Ba, Liên Nhi cùng Tiểu Thạch ba cái hài tử này, ồn ào chạy đi thông báo cho toàn bộ phủ nha, nói là Thiếu phu nhân bị bệnh.

Cách nói lại còn không giống nhau.

Tiểu Kết Ba nói: “Thiếu nãi nãi ngã bệnh, thiếu gia ôm trở về, khuôn mặt hai người đều trắng bệch.”

Thẩm Nhất Bác vừa nghe, hoảng sợ, tự nói: bệnh đến độ không đi được sao? Rồi vội vã chạy đi xem con dâu.

Liên Nhi cùng Tiểu Thạch, vừa thấy Phương Nhất Chước bị bệnh, liền vừa đi vừa khóc.

“Thiếu phu nhân bị bệnh.”

“Ô ô, không thể nói chuyện.”

“Có thể sẽ chết hay không a?”

“Ô ô ô, không nên chết a.”

“Làm sao bây giờ nha?”

“Ô ô ô ô…”

Thẩm phu nhân nghe được, trong lòng lạnh mất một nửa: Cái gì? Nhất Chước
bệnh sắp chết? Gấp đến độ nàng lảo đảo chạy ra bên ngoài, trong miệng
hô: “Con của ta…”

Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm phu nhân chạy đến gian phòng, Thẩm Dũng thật xa đã nghe thấy động tĩnh của hai người, vội vàng đưa tay ra sấu với bọn họ: “Xuỵt! Nương tử vừa mới vừa ngủ.”

Nhị lão liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bụm chặt miệng đi đến, Thẩm Nhất Bác thấp giọng hỏi, “Nhất Chước làm sao vậy?”

“Phong hàn thấm vào xương, đã đi bốc thuốc.” Thẩm Dũng nói, “Nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt thôi.”

Hai người bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Nhất Bác tự nói, chờ cơ hội
hắn phải đánh cho đám hài tử kia một trận, hại hắn sợ đến suýt mất nửa
cái mạng.

Cùng ngồi một hồi, hai người căn dặn Thẩm Dũng mấy
ngày nay chuyện gì cũng gác lại chiếu cố chăm sóc Phương Nhất Chước cho
thật tốt, rồi rời đi.

Thẩm Dũng từ trong tủ lấy ra một cái chăn, đắp lên cho Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cảm thấy nặng liền
giật giật, Thẩm Dũng đè lại nàng, nói: “Nương tử, đừng nhúc nhích, ngủ
đi.”

Phương Nhất Chước cũng không nhúc nhích nữa, vùi đầu tiếp tục ngủ.

Thẩm Dũng tiến lại gần một chút nhìn Phương Nhất Chước, bất đắc dĩ lắc đầu,
nàng bình thường rất ầm ĩ vui vẻ, không nghĩ đến vừa sinh bệnh, lại im
lặng ngủ, một chút cũng không lăn qua lăn lại. Có điều hắn lại nghĩ,
cũng phải, Phương Nhất Chước từ nhỏ không có mẹ, không có người quan
tâm. Khẳng định khi bị bệnh cũng thường thế này, ngủ một lúc là qua.

Tiểu Kết Ba vội vàng đi bốc thuốc đã trở về, Liên Nhi cùng Tiểu Thạch cầm thang thuốc đi sắc.

Thẩm Dũng vẫn như cũ tựa ở bên giường, nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước.

Rất nhanh, thuốc đã được nấu xong, Thẩm Dũng đút cho Phương Nhất Chước
uống, rồi lại để cho nàng nằm xuống ngủ, chính mình vẫn ngồi ở bên
giường chăm sóc nàng, thuốc này uống đổ mồ hôi, chăn lại dày, Phương
Nhất Chước ra nhiều mồ hôi nóng bức, Thẩm Dũng đè lại góc chăn không cho nàng động.

Tiểu Kết Ba đứng ở cửa đợi một hồi, lặng lẽ đi vào, hỏi: “Thiếu gia, ngươi cứ ngồi đây như vậy sao?”

Thẩm Dũng xoay mặt nhìn hắn, gật đầu.

“Chậc.” Tiểu Kết Ba nói, “Thiếu phu nhân hiện tại đang ngủ, vén chăn, lau mồ
hôi loại việc này hai nha đầu Liên Nhi cùng Tiểu Thạch cũng có thể làm,
ngài không thừa dịp này, lấy lòng nương tử sao?”

Thẩm Dũng hỏi: “Thế nào lấy lòng nàng?”

“Nấu cho Thiếu phu nhân một ít thức ăn!” Tiểu Kết Ba nói, “Bình thường đều
là ngươi ăn đồ ăn do Thiếu phu nhân nấu, hôm nay nếu ngươi tự mình vào
bếp, Thiếu phu nhân chẳng phải sẽ rất cảm động sao?”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói, “Chủ ý này không tệ… Có điều là ta không biết nấu.”

“Chỉ cần tấm lòng thôi nha!” Tiểu Kết Ba nói, “Nàng cũng không trông cậy vào ngươi có thể làm ra được thức ăn gì ngon, bằng không… đi ra ngoài mua
một phần thức ăn, sau đó nói là chính ngươi nấu, cũng được nha.”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, có chút do dự, đây không phải là bảo hắn lừa
gạt Nhất Chước sao, có điều để chính hắn nấu, cũng thật sự sẽ không
thành.

“Mau đi đi.” Tiểu Kết Ba kéo Thẩm Dũng ra bên ngoài, vừa
nói với Liên Nhi cùng Tiểu Thạch đang đứng ngoài cửa, “Hai ngươi, đi vào hầu hạ Thiếu phu nhân.”

“Ừ.” Hai nha đầu chạy vội vào trong phòng.

Thẩm Dũng bị Tiểu Kết Ba kéo ra đường, đi đến tửu lâu.

Hai người vào trong tửu lâu, Tiểu Kết Ba hỏi chưởng quỹ, bệnh thương hàn ăn cái gì thì tốt? Cái gì bổ thân thể?

Chưởng quỹ nói: bồ câu cách thủy lê trắng là tốt nhất, rất bổ cho người ốm.

Tiểu Kết Ba muốn mua một phần mang về, Thẩm Dũng lại ngăn cản hắn, hỏi chưởng quỹ, “Có thể nói dạy ta làm thế nào không?”

Chưởng quỹ ngẩn người, có chút không hiểu rõ.

Thẩm Dũng nói, “Nương tử ta bị bệnh, ta muốn tự tay làm cho nàng, có điều là không biết cách.”

Lão bản tửu lâu hơi bất ngờ, quan sát Thẩm Dũng một hồi, rồi gật đầu, “Dĩ
nhiên là có thể, thiếu gia mời đi phòng bếp, để đầu bếp nấu cho ngài
nhìn, có điều là…”

Tiểu Kết Ba hiểu ngay, nói: “Yên tâm, những nguyên liệu đó chúng ta mua hết.”

Chưởng quỹ cười gật đầu.

Vào đến phòng bếp, Tiểu Kết Ba nói thầm một câu, “Thương gia đúng thật là khôn khéo.”

Thẩm Dũng cũng không nói thêm cái gì, vội vàng tìm đầu bếp, học nấu ăn.

Đầu bếp này cũng rất nhiệt tình, vừa nấu vừa giảng giải cặn kẽ cho Thẩm
Dũng, Thẩm Dũng ở một bên nhìn, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, Tiểu Kết Ba ở bên cạnh nói nhảm, Thẩm Dũng liền phái hắn đi chợ mua bồ câu cùng lê
trắng về.

Chờ món ăn làm xong, đầu bếp múc vào bên trong chung,
Thẩm Dũng cầm đi ra ngoài, thấy Tiểu Kết Ba mang theo hai con bồ câu
cùng một túi lê trắng vội vã chạy vào, nói: “Thiếu gia, thiếu gia, bên
ngoài náo nhiệt lắm, có đánh nhau đó!”

“Ai đánh a?” Thẩm Dũng
đang bê chung canh ra ngoài, Tiểu Kết Ba ngửi thấy được hương vị, nuốt
nuốt nước bọt, Thẩm Dũng mở nắp chung, Tiểu Kết Ba đem bồ câu cùng túi
lê nắm ở một tay, tay còn lại trống trơn xoa xoa ở ngực, duỗi tay cầm
lấy một cái chân. Hắn trước tiên đem viên đường trong miệng nuốt xuống,
mới đem bồ câu nhét vào trong miệng, sung sướng nhai.

Thẩm Dũng đạy lại nắp chung, tiếp tục đi ra ngoài, hỏi: “Người nào đánh nhau?”

“Thú. . . rất thú vị.” Tiểu Kết Ba không có đường, lại bắt đầu nói lắp: “Nương tử . . . mà lại đánh tướng. . . tướng công.”

Thẩm Dũng nghe thấy mới mẻ, có điều suy nghĩ một chút, trước kia Phương Nhất Chước cũng đã từng đánh hắn, liền hỏi: “Sao lại đánh?”

“Nghe
nói là. . . tướng công lén . . . ở bên ngoài ăn vụng.” Tiểu Kết Ba nói,
“Muốn kết hôn. . . với kỹ nữ, thế là vợ cả. . . muốn. . . liều mạng!”

Thẩm Dũng nhíu mày, thú vị chỗ nào? Ngược lại không phải nói nam nhân bạc
tình sao, trong nhà đã có vợ, còn muốn đi trăng hoa, cái này không thể
nào hiểu nổi. Thẩm Dũng nghĩ tới đây, lại cân nhắc… Tuy rằng chính hắn
trước đây cũng có tư tưởng này, thế nhưng từ khi phát hiện vừa ý với
Phương Nhất Chước, lại không hề có ý niệm đó trong đầu nữa.

Ra
đến cửa, thấy bên ngoài tửu lâu có rất nhiều người vây quanh, một nữ tử
mập mạp, đang cầm chày cán bột, hung dữ đuổi đánh một thư sinh gầy bẹp.
Nữ tử kia rất hung hãn, trong miệng mắng, “Ngươi là một kẻ không có
lương tâm, ta vất vả mấy năm chu cấp cho ngươi học hành, ngươi có học
vấn có bạc, không nghĩ cư nhiên lại đến Yên Thúy lâu ăn chơi đàng điếm,
còn bán khế đất chuộc một kĩ nữ… Ta… ta liều mạng với ngươi, đồ không có lương tâm!”

Rất nhiều người chỉ trỏ nhìn, Tiểu Kết Ba cũng tiến đến góp vui, trong miệng ngậm chân bồ câu, bám vào vai người phía
trước, bật lên để nhìn.

Thẩm Dũng nghe xong khẽ nhíu mày, phụ
nhân này cũng thật hung hãn, tuy rằng Phương Nhất Chước khi nghe hắn
muốn đi Phiêu Hương viện cũng rất tức giận, có điều là so với phụ nhân
này cũng đỡ hơn nhiều.

“Tiểu Kết Ba, đi!” Thẩm Dũng giục, “Còn phải trở lại nấu cho nương tử ta nữa.”

Tiểu Kết Ba lại chỉ để ý đến một tiểu mỹ nhân tuổi còn trẻ đang ở một bên
khóc lê hoa đái vũ: “Tỷ tỷ, đừng đánh, ta làm trâu làm ngựa trả tiền cho tỷ, tướng công hắn…”

“Phi!” Hai hàng lông mày của phụ nhân kia
đều dựng lên, chỉ vào tiểu mỹ nhân nói, “Ngươi quyến rũ hắn, ngoại trừ
bán mình ngươi làm được cái gì? Ít ở chỗ này giả từ bi, lão nương ngay
cả ngươi cũng đánh!”

“Ai nha…”

Tiểu Kết Ba càng xem càng thấy đặc sắc, người ở hai bên trái phải xem náo nhiệt cũng nghị luận ầm ĩ.

“Ai u, cọp mẹ này ai dám động vào, đúng là sư tử Hà Đông.”

“Ta là nam nhân ta cũng đi Yên Thúy lâu.”

“Thê tử này thật không phúc hậu.”

“Ai, mặc ngươi xinh đẹp như hoa, cũng có lúc già đi, chính thê kết tóc mới là tốt nhất.”

Mọi người nói chuyện xôn xao, phố phường thường là thế, chỉ cần có chuyện
náo nhiệt mọi người đều nguyện ý vây xem bàn tán to nhỏ.

Thẩm Dũng thấy Tiểu Kết Ba vẫn mở to hai mắt xem, nhấc chân đạp vào mông hắn một cái, nói: “Vẫn còn nhìn?”

Tiểu Kết Ba xoa xoa mông, không cam tâm tình nguyện đi theo Thẩm Dũng trở
về, vừa đi còn vừa quay đầu lại, thấy chuyện vui bị bỏ lỡ.

“Ai,
người vợ. . . kia thật hung dữ!” Tiểu Kết Ba nói, “Nam nhân….tam thê tứ
thiếp là chuyện rất bình thường, sao phải. . . tức giận như vậy.”

Thẩm Dũng không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Kết Ba hỏi: “Thiếu gia, nếu. . . sau này ngươi nạp. . . thiếp, thiếu
phu. . . nhân có thể cũng hung dữ như thế hay không a?”

Thẩm
Dũng nhìn hắn một cái, nói: “Ta sẽ không nạp thiếp, Thẩm gia chúng ta có môn quy, cả đời chỉ cưới một nương tử, bất ly bất khí*, nếu như phá vỡ
quy củ, khi chết sẽ không được lập bia trên phần mộ tổ tiên của Thẩm
gia.”

*Bất ly bất khí: không xa rời, không ruồng bỏ.

“Oa. . . Ai. . . định ra quy củ này? Thật không có. . . đạo lý.” Tiểu Kết Ba giật mình, “Không thể . . . làm khác. . . sao.”

“Vậy là ngươi không hiểu rồi.” Thẩm Dũng nói: “Cha ta nói, chuyện này cơ bản nam nhân đều không thích nghe, nhưng có một câu ta lại thấy rất có lý.”

“Câu gì?” Tiểu Kết Ba hiếu kỳ.

“Nếu ngươi chỉ có một lòng, liền tìm một nương tử, có hai lòng, mới có thể
tìm hai.” Thẩm Dũng nói, “Nương tử của ngươi cũng chỉ có một lòng, nàng
đem toàn bộ trao cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì bắt nàng cùng người
khác phân đôi tình cảm của ngươi? Nếu ngươi muốn nạp thiếp, thì cũng có
thể tha thứ cho nương tử ngươi tội hồng hạnh ra tường, nếu không chấp
nhận được, cũng đừng nạp thiếp.”

“Phốc.” Tiểu Kết Ba cười to, “Lão gia thật là. . . biết đùa.”

“Suy ngẫm đi, nếu có một ngày, nương tử ngươi muốn tái giá với một người,
mỗi ngày dành một nửa thời gian cho ngươi, một nửa thời gian cho người
khác, ngươi sẽ có cảm giác gì?” Thẩm Dũng nói, “Cảm giác của ngươi khi
đó cũng chính là cảm giác của nương tử ngươi khi ngươi nạp thiếp.”

Tiểu Kết Ba sờ sờ đầu, nói, “Ta. . . nghèo, chỉ. . . cưới một nương tử. . . là được rồi.”

Thẩm Dũng gật đầu.

“Thiếu gia.” Tiểu Kết Ba lấy ra viên đường nhét vào trong miệng, nói: “Cái kia, nha đầu Tiểu Thạch…”

Thẩm Dũng nhìn hắn một chút, hiểu rõ cười, “Thế nào? Nhìn trúng Tiểu Thạch sao?”

“Hắc hắc.” Tiểu Kết Ba cười khúc khích.

“Ngươi muốn kết hôn với nàng cũng có thể.” Thẩm Dũng thấy Tiểu Kết Ba mang vẻ
mặt mãn nguyện, lại nói: “Có điều đừng cao hứng quá sớm, ngươi phải có
nhà, có nghiệp mới có thể cưới người ta, hiện tại ngươi chỉ là một tiểu
thư đồng, ta khẳng định, nương tử ta sẽ không chịu đem muội muội của
nàng giao cho ngươi đâu.”

Tiểu Kết Ba bĩu môi, nói: “Thiếu gia, ngươi nói chuyện càng ngày càng giống lão gia.”

Thẩm Dũng giật mình, vội vàng nói, “Không có đâu, ngươi nha, nhìn ta xem
không có tiền đồ, đến nương tử cũng không chịu viên phòng, sao có thể
giống cha ta.”

“Vì sao?” Tiểu Kết Ba ngây ngô hỏi.

“Nữ
nhân không phải đều thích nam nhân có khả năng sao?” Thẩm Dũng thở dài,
đi về phía phòng bếp, nói: “Quay về việc chính, Tiểu Thạch còn nhỏ,
ngươi cũng chưa lớn, nhanh chóng lập công đi, đến lúc đó đường hoàng
chính chính cưới người ta.”

Tiểu Kết Ba suy nghĩ một lúc, cảm thấy hình như cũng có lý.

Thẩm Dũng đi tới bên lò bếp, hỏi Tiểu Kết Ba, “Ngươi ăn bồ câu không? Múc cho ngươi một chén?”

Tiểu Kết Ba ngồi chồm hổm trên bậc thang bên ngoài, nói: “Tại ngươi nói khiến ta ăn không vô, ta trước tiên suy nghĩ chút đã.”

Thẩm Dũng cười cười, chuyên tâm làm cơm.

Hắn dựa theo phương pháp của đầu bếp ở tửu lâu chỉ dạy, trước tiên đem bồ
câu vặt bỏ lông, lấy cơ quan nội tạng ra, sau đó rửa sạch cả thân, rồi
dùng dao nhỏ đem bồ câu mổ ra, như vậy sẽ tương đối dễ ăn và cũng ngon
miệng. Đem bồ câu, gừng cùng với nước bỏ vào một cái nồi rồi đem đun.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, dùng đũa chọc một chút, khi thấy thịt đã
mềm, cho thêm muối cùng gia vị. Lại đem lê trắng bổ ra, bỏ vỏ và hạt,
rồi cho cùng vào trong nồi với bồ câu, đun thêm nửa canh giờ, khi bắc ra thì thả thêm chút hành hoa.

Thẩm Dũng luống cuống tay một hồi cuối cùng cũng làm xong, âm thầm cảm thấy may mắn, may là món ăn này tương đối đơn giản.

Tiểu Kết Ba ngửi thấy hương vị, đến gần nhìn, “A! Thiếu gia, nhìn có vẻ rất giống nha.”

Thẩm Dũng múc ra một chén nhỏ, chính mình nếm thử một ngụm, rồi đưa cho Tiểu Kết Ba, “Ngươi nếm thử, xem ngon hay là không ngon?”

Tiểu Kết Ba nếm thử một miếng, rồi gật đầu: “Ngon a thiếu gia! Thực sự rất ngon.”

Thẩm Dũng vui vẻ, mãn nguyện múc bồ câu vào chung, rồi bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, cẩn thận mang đến phòng Phương Nhất Chước đang nằm.

Tiểu Kết Ba đem bồ câu cách thủy mua được từ tửu lâu đun nóng lại, nếm thử
một ngụm, lắc đầu… Cảm thấy canh của Thẩm Dũng ăn ngon hơn một chút… Quả nhiên dùng tâm tư để nấu sẽ khác sao? Thảo nào mỗi lần Thiếu phu nhân
nấu thức ăn đều ngon như vậy, là bởi vì nấu cho người trong lòng ăn
sao?!

Tiểu Kết Ba cực kỳ hâm mộ, lại ngồi xổm ở cửa trong lòng
phiền muộn, vừa lúc, Tiểu Thạch cùng Liên Nhi chạy tới, nói: “Tiểu Kết
Ba, thiếu gia nói có bồ câu, để cho chúng ta đến ăn.”

“Có.” Tiểu Kết Ba múc cho hai người một chén.

Hai nha đầu xúc ăn, vừa ăn vừa thán.

“Thiếu gia thật tốt nha!”

“Đúng vậy. Sau này ta cũng phải tìm một lang quân như vậy.”

“Ừ, ta cũng vậy.”

Tiểu Kết Ba ở một bên nhìn, hỏi: “Hai ngươi, muốn tìm lang quân dạng gì nha? Ta giúp các ngươi lưu ý?”

“Tốt nhất.” Liên Nhi hùng hổ, vội vàng tranh nói, “Ta muốn người đọc sách,
phải đặc biệt đặc biệt học giỏi! Tốt nhất là trạng nguyên.”

“À.” Tiểu Kết Ba gật đầu, cảm thấy mình nhất định không phải dạng người như
thế, có điều hắn là để ý Tiểu Thạch, liền hỏi: “Vậy ngươi thì sao, Tiểu
Thạch?”

“Ừ…” Tiểu Thạch suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn một
người đặc biệt đặc biệt có thể kiếm nhiều tiền, có thể nuôi cha ta, còn
có thể xây cho Trường Nhạc am một cái miếu thật lớn!”

Tiểu Kết Ba nhíu mày —— một tòa miếu? Không biết là bao nhiêu bạc a?

Vì vậy, Tiểu Kết Ba cầm nửa chén canh bồ câu, đi ra ngoài cửa ngồi chồm hổm ăn, vừa ăn vừa thở dài.

Tiểu Thạch cùng Liên Nhi liếc mắt nhìn nhau, hỏi hắn, “Tiểu Kết Ba, còn ngươi? Ngươi muốn một nương tử như thế nào?”

Tiểu Kết Ba ngẩn người, hắn chăm chú nghĩ tới.

“Nhất định là một người giống như Thiếu phu nhân!” Liên Nhi cười tủm tỉm nói.

“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Thạch cũng gật đầu, “Nhất định là thế.”

Tiểu Kết Ba sửng sốt một lúc lâu, giương mắt nhìn hai người, nói: “Ta. . . không thích. . . người như thiếu phu nhân. . . “

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Thạch đã nhét vào trong miệng hắn một viên đường, nói: “Vì sao? Như Thiếu phu nhân rất tốt mà!”

“Ta không phải nói Thiếu phu nhân không tốt, có điều, nàng rất có khả năng.” Tiểu Kết Ba nói thầm.

“Có khả năng không tốt sao?” Liên Nhi không giải thích được.

“‘Ừ… Ta thích một nha đầu cái gì cũng không biết.” Tiểu Kết Ba nói, “Ta có chiếu cố nàng, rời xa ta, nàng sẽ sống không nổi.”

Liên Nhi cùng Tiểu Thạch nghe xong ngẩn người, sau đó, che miệng cười chạy đi.

Tiểu Kết Ba mặt nhăn nhăn mũi, lẩm bẩm: “Chờ xem, không phải chỉ là một ngôi miếu thôi sao… Hừ!”

Phương Nhất Chước ngủ tận đến chạng vạng mới tỉnh lại, trên người nhẹ đi rất nhiều, đầu không nặng thắt lưng cũng không đau nữa.

Liên Nhi cùng Tiểu Thạch mang nước nóng đến, tắm rửa cho Phương Nhất Chước.

Thẩm Dũng thừa dịp lúc này, liền đem bồ câu đun nóng lại, khi chạy đến đã
thấy Phương Nhất Chước thay đổi xiêm y sạch sẽ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái tựa ở trên giường. Nàng đã nghe Liên Nhi cùng Tiểu Thạch kể lại
sinh động việc Thẩm Dũng đi tửu lâu học nấu ăn, rồi trở về tự mình xuống bếp nấu bồ câu cách thủy lê trắng cho nàng, trong lòng chỉ cảm thấy
ngọt ngào.

Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước nhìn hắn, có chút
ngượng ngùng, bưng canh bồ câu tiến lại gần, ngồi ở bên người nàng, dùng cái muôi đút cho nàng ăn.

Phương Nhất Chước ăn, khóe miệng cong cong, cười mãn nguyện.

“Không ngon sao?” Thẩm Dũng hỏi, “So với ngươi nấu còn kém xa.”

“Không.” Phương Nhất Chước lắc đầu, chăm chú nói: “Rất ngon, tướng công thật tốt.”

Thẩm Dũng sửng sốt một hồi, liền cảm thấy khớp xương toàn thân nhẹ bẫng đi,
nương tử nhà hắn thuận miệng nói một câu tướng công thật tốt, cũng khiến cho hắn vui vẻ ngay cả đầu ngón chân cũng thư thái hẳn lên!

Phương Nhất Chước ăn sạch canh bồ câu lê trắn, Thẩm Dũng hài lòng lau miệng cho nàng, rồi ngồi cạnh nói chuyện phiếm giải buồn.

Phương Nhất Chước hỏi: “Tướng công không đi luyện công sao?”

“Ta lát nữa luyện ở trong sân, đã phái Tiểu Kết Ba đến nói với Mạc sư phụ, ta chờ ngươi khỏi bệnh.”

“Ta đã tốt lắm rồi.” Phương Nhất Chước nói.

“A.” Thẩm Dũng bật cười, “Ngươi nói không tính, ta nói mới được.”

Phương Nhất Chước nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy không phải làm lỡ ngươi?”

“Làm lỡ cái gì?” Thẩm Dũng cười tủm tỉm, “Ta cũng coi như có chút thời gian làm biếng.”

Phương Nhất Chước cũng cười, Thẩm Dũng đang suy nghĩ xem đêm nay có phải phân
giường hay không, Phương Nhất Chước gặp lạnh sẽ không tốt… Chợt nghe bên ngoài Tiểu Kết Ba ồn ào chạy vào: “Thiếu gia, thiếu gia!”

Thẩm Dũng thật muốn đánh hắn, Phương Nhất Chước vừa mới tỉnh dậy, hắn ồn ào cái gì!

“Thiếu gia, tai nạn chết người a!” Tiểu Kết Ba vội vã tiến đến nói.

“Lại có án mạng người sao?” Thẩm Dũng há to miệng, tự nói: Đông Hạng phủ năm xưa yên ổn là thế? Gần đây sao vài ba ngày lại có người chết? Liền hỏi: “Ngươi sao lại gấp thành như vậy? Ngươi quen biết người xảy ra chuyện
sao?”

“Ai nha… Thiếu gia, vừa vặn, ngươi có biết người chết là ai không?” Tiểu Kết Ba hỏi.

“Nói mau, ít thừa nước đục thả câu.”

“Là mẹ của thư sinh vừa mới ở trên đường bị nương tử đánh đó.” Tiểu Kết Ba
nói, “Có người nói lão thái thái hơn năm mươi tuổi, nghe thấy xảy ra
chuyện lớn như vậy, đi ra khuyên can, sau đó bị tức chết!”

Thẩm Dũng mở to hai mắt, “Có loại sự tình này?”

“Có thể như vậy, cái này rất lộn xộn, nhiều người ta nói là do người con
dâu quá phận bức chết, cũng có người nói là do đứa con thư sinh không có lương tâm làm tức chết, còn có người nói là do kỹ nữ kia khắc chết… Nói chung, láng giềng đã đem ba người đều giải đến nha môn.” Tiểu Kết Ba
nói xong liễu, đột nhiên phát hiện… Hắn không có ngậm đường a!

“A?” Hắn suy nghĩ một chút, lại mở miệng, “Ít. ..” Lại tiếp tục nói lắp, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Thẩm Dũng lại nhíu mày, nhớ tới vừa rồi nhiều người đứng xem náo nhiệt như
vậy, nhưng cũng chỉ là xem, không có một người khuyên can, sớm tách ba
người xa nhau ra, lão thái thái đoán chừng cũng sẽ không bị tức chết.

“Tướng công.” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng, “Cái gì mà lão thái thái cùng thư sinh?”

Thẩm Dũng liền tỉ mỉ đem chuyện chứng kiến ở tửu lâu kể lại cho Phương Nhất Chước nghe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.