Phương Đại Trù

Chương 49: Cá nướng cùng cổn lôi



Ăn xong mỳ, Lưu mụ mụ ngăn cản Phương Nhất Chước
đang muốn đi rửa bát, giành lấy mâm, ấn nàng ngồi xuống bên người Thẩm
Dũng, chính mình thì bưng mâm đi xuống phòng bếp.

Lưu Mậu rót trà cho mọi người, rồi cũng ngồi xuống nói chuyện.

Phương Nhất Chước thấy vẻ mặt Thẩm Dũng u sầu, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, “Tướng công.”

“Ừ?” Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Nương tử.”

“Đang nghĩ cái gì đó?” Phương Nhất Chước hỏi, “Mặt mày thật khó coi.”

“À… Ta chỉ cảm thấy cổ quái, nếu nói ba năm xảy ra hỏa hoạn một lần, vẫn
còn hợp lý, chắc là có kẻ ba năm lại muốn làm chuyện xấu, thế nhưng ba
mươi năm một lần, thời gian giữa các lần cũng quá lâu đi? Đời người có
mấy cái ba mươi năm như thế?”

“Có thể là vài thế hệ?” Tiểu Kết Ba hỏi.

“Vài thế hệ làm buôn bán còn hợp lý, sao có khả năng vài thế hệ làm chuyện
phóng hỏa?” Thẩm Dũng lắc đầu liên tục, “Không đúng… chắc chắn có chỗ
nào đó không hợp lý.”

“Chi bằng đi ra ngoài một chút? Ở trong này suy nghĩ, cũng khó có thể nghĩ ra cái gì.”

Lúc này, Lưu Mậu đột nhiên mở miệng, rồi đi đến cái tủ bên trong phòng lấy ra một chiếc cần câu và một cái giỏ trúc.

“Muốn đi câu cá sao?” Tiểu Kết Ba hăng hái.

“Ừ.” Lưu Mậu gật đầu, “Từ lúc tu sửa đập, cá trong sông cũng nhiều lên, vừa lúc có thể đi câu.”

Thấy Tiểu Kết Ba vui vẻ cầm theo cái giỏ trúc đi ra ngoài cùng Lưu Mậu, Thẩm Dũng cũng chỉ biết kéo Phương Nhất Chước đuổi theo.

Phương Nhất Chước nắm cánh tay Thẩm Dũng, đạp lên những hòn sỏi nhỏ im lặng ở ven đường đi về phía trước.

“Nương tử.” Thẩm Dũng xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, “Nàng có suy nghĩ gì hay không?”

Phương Nhất Chước giương mắt, khó hiểu: “Suy nghĩ gì cơ?”

“À… Về vụ án lần này.” Thẩm Dũng hơi cau mày.

Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, duỗi tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của Thẩm Dũng, thấp giọng nói, “Đừng cau mày nha tướng công.”

Thẩm Dũng sửng sốt.

Phương Nhất Chước cười nói, “Phụ thân mới là tri phủ, ngươi tra án chỉ là hỗ
trợ, phải cao hứng mới đúng, đầu mối kiểu gì cũng sẽ tìm ra, người xấu
rồi cũng sẽ bắt được, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”

Một lát sauThẩm Dũng mới hồi phục lại tinh thần, thở dài một hơi, xấu hổ sờ sờ đầu, nói: “Cũng đúng … ta nghĩ quá nhiều rồi.”

“Chúng ta đi bắt cá đi, bắt được lát nữa nướng cá kiểu dân gian cho ngươi ăn.” Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng đi về phía trước cười nói.

“Cá nướng dân gian?” Thẩm Dũng nghe thấy có thức ăn liền cười, “Phương pháp nướng cá dân gian sao?”

“Ừ.” Phương Nhất Chước vỗ vỗ túi nhỏ treo bên hông, “Bên trong có bột gia vị rất thích hợp chế biến các món dân dã, là cha ta dùng các hương liệu
chế thành, bất kể là cá nướng hay thịt quay… Chỉ cần rắc một ít lên, đều trở thành mỹ vị không gì sánh được.”

“Thật không?” Thẩm Dũng
lập tức mong chờ món cá nướng của nàng, suy nghĩ một chút, liền tiến đến bên tai Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm: “Có điều nàng xem Lưu
công tử tay yếu chân mềm, đến lúc câu cá không cẩn thận lại bị cá câu
lại thì khổ.”

Phương Nhất Chước cười lớn liếc Thẩm Dũng, “Tướng công xấu quá.”

Thẩm Dũng xắn xắn tay áo, “Không sao, đến lúc đó ta sẽ vớt hắn và cá lên, rồi chúng ta đem hắn làm mồi câu.”

Lưu Mậu và Tiểu Kết Ba đi ở phía trước, nghe thấy Phương Nhất Chước bị Thẩm Dũng chọc cười vui vẻ.

“Thiếu gia nhất định đang đùa giỡn thiếu phu nhân.” Tiểu Kết Ba vuốt vuốt miệng lắc đầu.

Lưu Mậu lại nói, “Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ngươi thật ân ái, đúng là khiến người ngoài hâm mộ.”

“Tất nhiên.” Tiểu Kết Ba vỗ ngực, “Thiếu phu nhân nhà ta là nương tử tốt mà đốt đèn lồng cũng khó tìm được.”

Lại đi thêm một đoạn đường, ra đến bờ sông.

“Sông nhỏ như vậy sao?” Phương Nhất Chước hơi ngạc nhiên, hồ sen trước mặt
lại nói là sông, không bằng nói là một vũng nước lớn còn hợp lý hơn, “Ở
đây có cá sao?”

“Có.” Lưu Mậu quay đầu, nói: “Vốn là sông nối
với sông, ở gần đây có rất nhiều sông thông ngầm với nhau, sau khi sửa
đập, nước đều theo các dòng ngầm mà đến, cho nên mặc dù là sông nhỏ
nhưng vẫn có cá, thậm chí còn nhiều hơn trước.”

“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, lúc này… chợt nghe mơ hồ có tiếng “ầm ầm” truyền đến.

“Đây là âm thanh gì vậy?” Phương Nhất Chước khó hiểu, vừa đưa mắt nhìn xa
xa, chỉ thấy phía trước là mặt sông, chếch về phía tay phải là đập nước, và Hoạt Phần thôn đã hoang phế, phía tay trái là một cánh đồng lớn, còn phía sau là Đông Hạng phủ.

“Oa, tiếng này giống như tiếng thiên quân vạn mã đang kéo đến vậy.” Thẩm Dũng cũng không xác định được.

“Không phải, chỉ là tiếng sấm thôi.” Lưu Mậu tìm một chỗ thích hợp bên bờ sông ngồi xuống, mắc mồi vào lưỡi câu, vung cần lên, sau đó nhìn chăm chú
vào chỗ bong bóng nổi lên trên mặt sông.

“Tiếng sấm?” Phương Nhất Chước ngẩng mặt nhìn lên trời, không hề thấy bóng dáng của mây đen, liền hỏi: “Trời sắp mưa sao?”

“À, không cần lo lắng, sấm trời hạn mà thôi, hàng năm vào thời điểm này
thường xuyên xảy ra hiện tượng đó.” Lưu Mậu thờ ơ trả lời, “Sét đánh
xuống trời cũng không mưa.”

“Thật không?” Phương Nhất Chước khó hiểu, “Còn có loại chuyện này ư?”

“Ừ.” Lưu Mậu ngáp một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm bong bóng cá trên mặt nước.

Thẩm Dũng cảm thấy chuyện này cũng không có gì, liền đi chung quanh, tìm một cọc gỗ khô, phủi phủi bụi, rồi vẫy tay với Phương Nhất Chước, ý bảo
nàng ngồi xuống.

“Không có mưa, sao lại có sét đánh?” Phương Nhất Chước vẫn rất hiếu kỳ.

“À…” Thẩm Dũng đột nhiên sờ sờ đầu, nói: “Sét đánh trong mưa là bình thường … nhưng đôi khi không có mưa sét vẫn đánh.”

Phương Nhất Chước tiến đến gần nhìn hắn, duỗi tay xoa xoa mi tâm hắn, “Lại cau mày rồi nha.”

Thẩm Dũng nắm lấy tay nàng, cười rồi ghé lại hôn một cái.

Phương Nhất Chước cả kinh, nhìn trái phải, thấy Lưu Mậu ở bờ sông ngủ gà ngủ
gật còn Tiểu Kết Ba đang đào đất để bắt giun làm mồi, không hề chú ý đến hai người, mới thở phào nhẹ nhõm, liếc Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng cười cười, nói với Lưu Mậu: “Lưu huynh, ngươi nghe nói đến cổn lôi chưa?”

Lưu Mậu nghe xong hơi sửng sốt, nhíu nhíu mày, đột nhiên quay đầu, hỏi:
“Thẩm huynh hoài nghi… lửa trời này chính là do cổn lôi?”

Thẩm Dũng nhún vai, “Cũng không phải không có khả năng này.”

“Cũng phải.” Lưu Mậu để Tiểu Kết Ba cầm cần câu, đi lại ngồi xuống đối diện
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước, nói: “Cổn lôi… không dối gạt Thẩm huynh, khi nghe mẫu thân nhắc tới chuyện lửa trời, ta nghĩ đến cổn lôi, thế
nhưng ngày ấy lúc ta tự mình trải qua đại hỏa, có thể khẳng định, lửa đó không phải do cổn lôi gây ra.”

Thẩm Dũng gật đầu, không nói gì.

Phương Nhất Chước hiếu kỳ, lại hỏi: “Cái gì mà cổn lôi?”

“Cổn lôi là một loại sấm sét.” Lưu Mậu nói, “Thường xuất hiện vào mùa hè sau giờ ngọ, khi có tiếng sấm, trên không trung sẽ hình thành một quả cầu
lửa thật to, rơi xuống mặt đất, gây ra cháy lớn.”

“A?” Phương Nhất Chước sửng sốt, nhìn Thẩm Dũng, “Vậy không khác lắm so với vụ hỏa hoạn lần này.”

“Không phải.” Lưu Mậu lắc đầu, “Thứ nhất, sét đánh sinh ra lửa cuộn, phần lớn
chỉ xuất hiện ở những khu vực trống trải, phố chợ Tây sầm uất tấp nập,
không có nhiều khả năng. Hơn nữa muốn sét đánh tất nhiên trời phải u ám
cuồng phong gào thét, trước lúc xảy ra hỏa hoạn trời quang mây tạnh,
cũng không nghe thấy tiếng sét. Mặt khác, cổn lôi chỉ hình thành duy
nhất một quả cầu lửa, cũng rất lớn, không phải loại cầu lửa nhỏ nhỏ như
thế.”

“Cũng đúng.” Thẩm Dũng gật đầu, rồi quay sang nói với Phương Nhất Chước, “Dù sao cũng phải có sét mới có cầu lửa được.”

Ba người đang nói chuyện, chợt nghe Tiểu Kết Ba kêu lên, “A, cắn câu rồi, cắn câu rồi!”

Lưu Mậu vội vàng chạy đến, Phương Nhất Chước cũng nhảy dựng lên, đi tìm vài khối đá lại xếp tạm thành một cái bếp, nhặt vài cành cây đến châm lửa
chuẩn bị nướng cá.

Thẩm Dũng nhìn nàng xếp mấy cành cây thành
một cái giá, sau đó lấy cỏ khô, dùng đồ đánh lửa châm lửa. Phương Nhất
Chước quay đầu lại, thấy Thẩm Dũng nhìn chằm chằm mình đến ngẩn ra, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Tiểu Kết Ba đem vẩy cá cạo đi, rửa sạch, rồi đưa cho Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước lấy hai nhánh cây, xuyên qua thân cá, gác ở trên đống lửa,
lại rắc lên một ít bột gia vị, không bao lâu sau cá nướng tỏa ra hương
thơm nức mũi.

Rất nhanh, Lưu Mậu lại câu được thêm mấy con cá nữa, Tiểu Kết Ba vui vẻ nói, “Sông này đúng thật là nhiều cá.”

“Ừ, từ khi đập lớn được xây dựng thì ngày càng nhiều.” Lưu Mậu lại khen,
“Đập lớn này thực sự rất tốt, từ khi được xây nên, nước mưa không tràn
vào giống những năm trước nữa, nước chỉ vào một chút, không nhiều không
ít vừa đủ, không xảy ra lũ lụt, cá trong sông cũng nhiều lên.”

“Trước đây xảy ra lũ lụt sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Ừ. Hàng năm vào thời gian này, trời thường xuyên mưa, nghe mẫu thân ta kể, ngập úng nhỏ là thường xuyên, còn ngập úng lớn cũng có ít nhất một hai
lần. Đúng rồi, có người còn nói, đã từng xảy ra một trận lũ lụt rất lớn, mưa gió hơn nửa tháng, chết rất nhiều người, phòng ốc đều bị hủy trong
nước lũ.”

“Lũ lụt lần đó là xảy ra trước đại hỏa sao?” Thẩm Dũng hỏi, “Hai người lúc đó không sao chứ?”

“Đại hỏa à?” Lưu Mậu suy nghĩ một chút, nói: “Đại hỏa hình như xảy ra trước lũ lụt… Có điều là cùng một năm.”

“Cùng trong một năm sao?” Thẩm Dũng giật mình, “Chắc chắn chứ?”

“Ừ.” Lưu Mậu gật đầu, “Ta nhớ rõ mẫu thân đã từng nói, lúc đó bởi vì lũ lụt
mới quyết định xây dựng lại đập, toàn bộ thôn trang chịu thiệt hại của
lũ lụt và hỏa hoạn đều triệt để phá bỏ, nhiều gia đình phải rời đi nơi
khác, những nhà không có bạc thì ở vùng gần Loan thôn xây dựng nhà cửa,
những nhà có bạc thì trực tiếp vào trong Đông Hạng phủ sinh sống.”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, “Có chuyện như vậy à…”

“Cá chín rồi!” Đúng lúc này, Phương Nhất Chước quay lại hô to với ba người.

Mấy người đi lại gần, nhận lấy cá nướng Phương Nhất Chước đưa cho, ăn.

“A!” Tiểu Kết Ba nhai cá nướng bên ngoài giòn giòn bên trong mềm ngậy, tít
mắt khen: “Thật ngon nha, thiếu phu nhân cô làm thế nào vậy? Sao lại có
hương thơm đặc biệt thế?”

“Đúng vậy.” Lưu Mậu hỏi, “Bỏ gia vị vào sao?”

“Ta có rắc vào chút hương liệu.” Phương Nhất Chước cũng cắn ăn mấy miếng,
nói: “Nhưng cá ngon còn bởi vì thịt cá chắc, đây hẳn là cá từ sông lớn
vào.”

“Cá sông cũng có thể ăn sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Ừ.”
Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Cá sông lớn, da dai, thịt chắc, cá
trong sông nhỏ thì kém hơn một chút, thịt cá càng chắc thì ăn càng
ngon.”

“À.” Thẩm Dũng nghe thế, vừa cúi đầu ăn cá, vừa suy nghĩ.

“Trước đây, Loan thôn có bao nhiêu dân, có ai biết không?” Thẩm Dũng hỏi Lưu
Mậu, “Hoặc là hiện tại có bao nhiêu dân Loan thôn đang ở Đông Hạng phủ?

“Cái này không dễ tra lắm.” Lưu Mậu suy nghĩ một chút, “Có điều trong nha
môn hẳn là có ghi chép, ghi lại địa chỉ, nghề nghiệp … của từng người
trong hộ gia đình, mấy thứ này trong tay quan gia đều có.”

“Đúng!” Thẩm Dũng vội vàng cầm lấy cá nướng cắn mấy miếng cuối cùng, rồi vứt
nhành cây đi, nắm tay Phương Nhất Chước nói: “Đi, nương tử, chúng ta
quay về phủ xem!” Nói xong, liền kéo nàng chạy đi.

“Ai, thiếu
gia?!” Tiểu Kết Ba đuổi theo vài bước, Thẩm Dũng lại xua tay với hắn,
“Ngươi ở đây giúp đỡ Lưu huynh thu thập đồ đạc.” Nói xong, đã chạy không thấy bóng dáng.

“Tướng công, đi đâu đó?” Phương Nhất Chước chạy theo Thẩm Dũng, khó hiểu hỏi.

“Trở lại tra xét hồ sơ năm đó, xem đến tột cùng là có bao nhiêu người ở Loan thôn.” Thẩm Dũng trả lời.

“Ngươi muốn tra người nào?” Phương Nhất Chước vẫn không hiểu.

“À… chưa rõ lắm, nhưng ta đột nhiên nghĩ tới một đầu mối, phải tra xét mới
biết được.” Thẩm Dũng cũng không nói rõ ràng, kéo Phương Nhất Chước chạy ào vào trong nha môn, thẳng đến thư phòng.

Lúc này, Thẩm Nhất Bác vừa vặn cũng đang ở trong thư phòng xem sổ sách, thấy Thẩm Dũng chạy đến, khó hiểu hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Phụ thân.” Thẩm Dũng vừa đáp lời, vừa chạy đến giá hồ sơ trong phòng, miệng hỏi: “Có ghi chép về các hộ gia đình trước đây của Hoạt Phần thôn hay
không? Hoặc là ghi chép về những người dời đến Đông Hạng phủ ba mươi năm trước?”

Thẩm Nhất Bác nghe xong, nhìn Thẩm Dũng một chút, gật đầu, “Có, đang trên tay ta đây.”

Thẩm Dũng sửng sốt, lát sau sờ sờ đầu, “Phụ thân đã xem rồi sao?”

Thẩm Nhất Bác mỉm cười, lắc đầu: “Ta chỉ nghĩ những ghi chép này có thể có
quan hệ với hoả hoạn năm đó, cho nên tiện tay lật xem chút, ngươi có cái đầu mối gì sao?”

“À.” Thẩm Dũng gật đầu, nói, “Con cảm thấy có vài điểm rất cổ quái.”

“Nói nghe một chút.” Thẩm Nhất Bác chỉ chỉ cái ghế ý bảo hắn và Phương Nhất Chước ngồi xuống nói.

Thẩm Dũng kéo hai cái ghế rồi nắm tay Phương Nhất Chước ngồi xuống đối diện
Thẩm Nhất Bác, trước đem đầu mối nghe được từ Lưu Mậu nói một lần.

Thẩm Nhất Bác nhíu mày kinh ngạc, “Cứ ba mươi năm lại có một kiếp nạn lửa trời sao?”

“Đúng thế” Thẩm Dũng nói, “Lúc này, khiến con hoài nghi nhất chính là, trước
nay vẫn cháy ở Loan thôn, hiện nay mặc dù Loan thôn đã biến thành thôn
hoang, nhưng nếu là thiên tai ba mươi năm một lần, vậy thì cháy vẫn phải xảy ra tại thôn hoang kia mới đúng, phụ thân thấy có đúng không?”

“Ừ.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, “Nhưng gặp tai hoạ hôm nay lại chính là cư dân ở Loan thôn trước kia, ta đã điều tra qua, chợ Tây có tám phần mười là
người của Loan thôn buôn bán ở đó, nói cách khác, hoả hoạn là nhằm vào
cư dân.”

“Đúng là như vậy.” Thẩm Dũng gật đầu, “Cho nên con nghĩ, ba mươi năm trước, có phải đã xảy chuyện kỳ quái gì hay không.”

“Chuyện kỳ quái…” Thẩm Nhất Bác cúi đầu trầm ngâm.

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, hỏi: “Tướng công, có phải do chuyện tu sửa lại đê đập?”

“Đúng!” Thẩm Dũng vỗ tay một cái, “Nương tử cũng nghĩ thế sao?”

Phương Nhất Chước hắc hắc cười cười, nói: “Vừa rồi Lưu Mậu không phải đã nói
sao, từ sau khi tu sửa đập, Loan thôn vốn mưa gió bình thường cũng biến
thành không mưa mà sét đánh, sau đó trong sông cá lớn cũng nhiều thêm.”

“Không mưa mà sét đánh?” Thẩm Nhất Bác nghe đến đó lại sửng sốt, bỗng nhiên
đứng lên, đi đến giá sách tìm kiếm, không bao lâu sau, tìm ra được một
quyển sách sử , nói: “Trong sách sử này đúng là từng có chuyện lạ như
thế, vùng Hán Trung, từng có nạn đại hồng thủy, mười năm một lần, bên
cạnh đó cũng gặp phải sét đánh ra lửa, hay chính là cổn lôi, thiêu hủy
toàn bộ thôn trang. Mà vùng Trung Thục, cũng từng có hiện tượng rồng
nước cuộn ba mươi năm một lần, sau này bởi vì xây dựng đập lớn, mà
chuyện rồng nước cuộn cũng không còn xảy ra nữa.”

“Có chuyện kỳ lạ thế sao?” Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ một chút, “Đó là vì sao?”

“Những thiên tai này xảy ra, đều có nguyên nhân nhất định, cùng với địa thế
núi sông có quan hệ rất lớn, mà đập nước chính là biện pháp hay nhất để
cải biến xu thế của núi sông.” Thẩm Nhất Bác nói, “Bởi vậy những nơi xây dựng đập lớn, tai hoạ thường không còn.”

“À…” Phương Nhất Chước nghe rõ, quay sang hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, ngươi có phải nghĩ, lúc
trước cháy là bởi cổn lôi, sau đó tu kiến đập lớn, sẽ không xảy ra nữa?”

“Đúng thế!” Thẩm Dũng gật đầu, “Nương tử vừa rồi cũng nghe thấy, sấm sét xa
vời cuồn cuộn, nhưng lại không có mưa, cũng không có cổn lôi… Cho nên ta nghĩ, hỏa hoạn lần này, có phải hay không có người bởi vì cổn lôi không xảy ra mà cố ý muốn tạo nên, dù sao… phương pháp phóng hỏa có rất
nhiều, làm gì phải mất công chuẩn bị những quả cầu sắt công phu kia,
phóng hỏa ngày đó chính là muốn nhắc lại chuyện xưa?”

“Dũng nhi
nói có lý.” Thẩm Nhất Bác cũng gật đầu, hỏi: “Vậy lần này là người
phương nào phóng hỏa, nguyên nhân phóng hỏa là gì? Ngươi đến đây tra ghi chép về Loan thôn bởi vì nghĩ người phóng hỏa chính là người trong thôn sao?”

“Đúng thế… Con có một cách giản đơn để tìm ra.” Thẩm Dũng sờ sờ đầu, nói: “Ba mươi năm một lần tai họa, đối với phần lớn người
dân Loan thôn là tai họa khủng khiếp, nhưng đối với một số người là tai
họa mà cũng là may mắn!”

“May mắn Thẩm Nhất Bác sửng sốt, suy nghĩ một chút, hỏi: “Ai lại là người thích tai nạn này?”

“Cũng không phải không có.” Phương Nhất Chước đột nhiên nói, “Vừa rồi Lưu đại nương không phải đã nói, toàn bộ Loan thôn đều rời đi sao, vậy những
người đào bùn đắp đê nhất định rất cao hứng nha, còn có những cửa hàng
làm việc buôn bán hương nến quan tài, hoặc là những tiên sinh phong
thủy…”

Phương Nhất Chước nói đến đó, thấy mắt của Thẩm Dũng và
Thẩm Nhất Bác đều sáng lên, liền tiến đến bên người Thẩm Dũng, hỏi:
“Tướng công, ta nói có đúng không?”

“Rất có thể.” Không đợi Thẩm Dũng mở miệng, Thẩm Nhất Bác đã cướp lời nói, “Ta lập tức bảoThẩm Kiệt
đi thăm dò, những người năm đó phụ trách tu sửa đê đập cho Loan thôn,
thợ mộc, thợ xây… Còn có cửa hàng quan tài, phường buôn bán hương nến,
thầy tướng số, thầy địa lý.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.