Phương Đại Trù

Chương 59: Yến tiệc đăng khoa cùng niềm vui đến cửa



Thọ yến trôi qua gần một nửa mới thấy Cảnh Dật tự
tay bưng một nồi canh tinh xảo tới, đem nồi canh đưa đến trước mặt hoàng thượng, rồi mới đến trước bàn quỳ xuống hành lễ, nói: “Nhi thần đến
chậm, mong phụ hoàng trách phạt.”

Hoàng đế cười cười khoát tay với hắn, nói: “Dật nhi đến chậm, nghe nói là tự mình chuẩn bị lễ vật cho trẫm, lễ vật đâu?”

Cảnh Dật đứng lên, đi tới bên người Trân phi cười cười, nói: “Chính nồi canh này ăn này.”

“Ồ?” Hoàng đế hơi sửng sốt, Trân phi lập tức trừng mắt nhìn Cảnh Dật, “Không được náo loạn, đại thọ của phụ hoàng ngươi như sao có thể dâng đồ ăn
lên?”

Cảnh Dật mỉm cười, “Đây là nhi thần ngẫu nhiên được thưởng thức, cảm thấy rất ngon miệng, nghe nói dân gian thường ăn, bởi vậy mới muốn dâng lên phụ hoàng.”

Hoàng đế cười nói, “Để ta nếm thử xem sao.” Khi nói chuyện, thái giám ở bên cạnh đã chuẩn bị bát đũa đến.

Hoàng đế vô cùng sủng ái Cảnh Dật, đây là chuyện văn võ bá quan đều biết, mọi người đều tò mò nhìn lại, có người còn hỏi nhỏ, “Là nhị hoàng tử tự
mình nấu sao?”

Cảnh Dật cười, lắc đầu: “Ta sao có thể nấu được chứ, là một người có nhân duyên làm.”

Thái giám đem nắp nồi mở ra, mọi người lập tức ngửi được hương thơm ngát
truyền ra… Trân phi ở một bên thấy đó chỉ là món cháo bình thường thì
nghi hoặc liếc mắt nhìn Cảnh Dật, nói thầm: ngươi không phải đang gây
náo loạn chứ?

Mà sắc mặt hoàng đế lại bỗng nhiên trắng bệch, ngây ngẩn cả người.

Thái giám múc cháo ra một cái bát, dâng lên trước mặt hoàng đế, “Hoàng Thượng.”

Thật lâu sau, hoàng đế mới như bừng tỉnh lại, duỗi tay nhận lấy cái thìa,
nhẹ nhàng múc một môi cháo, đưa vào miệng, cháo vừa chạm đến đầu lưỡi,
hương vị ngọt ngào lập tức tan ra, tưởng niệm nhiều năm kia lại nảy lên ở trong ngực, cảm giác không nói nên lời.

Hoàng đế ăn hết cháo trong bát, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bát không đến ngẩn người.

Trân phi lo sợ trong lòng, oán trách nhìn Cảnh Dật, như là trách cứ —— ngươi cho phụ hoàng ngươi ăn cái gì? Tại sao lại như trở nên mất hồn mất vía
như vậy?

Trong lòng Cảnh Dật cũng bắt đầu lo lắng, theo lý mà
nói đây chẳng qua chỉ là một chén cháo mà thôi, bộ dáng này của Hoàng
Thượng, chắc hẳn là cảm thấy hương vị của cháo này cũng giống như cháo
phỉ thúy năm đó mới đúng? Nhưng tại sao vẻ mặt lại cổ quái như thế?

Văn võ bá quan ở phía dưới cũng chỉ biết hai mặt nhìn nhau, nhưng độc nhất
chỉ có Cảnh Mạn trong lòng là đang cười thầm, tự nói: Cảnh Dật đúng là
thông minh bị thông minh hại, hắn muốn lấy lòng phụ hoàng, không nghĩ
lại chọc trúng nỗi đau của người, cho dù là nam nhân nào, cũng không
chịu nổi loại kích thích này.

Quả nhiên, sắc mặt hoàng đế dần dần trầm xuống, thật lâu sau, mới hỏi: “Thức ăn này là ai làm?”

Cảnh Dật không dự đoán được phụ hoàng hắn sẽ có loại vẻ mặt như thế này, phải thành thật trả lời, “Là một nữ tử dân gian.”

Hoàng đế giương mắt nhìn hắn, ánh mắt cũng dần dần trở nên sắc bén, “Nữ tử dân gian? Bao nhiêu tuổi?”

“Tầm mười tám mười chín tuổi.” Cảnh Dật trả lời.

Hoàng đế nhíu mày lại, lầm bầm, “Mười tám tuổi…”

“Dật nhi, ngươi nghĩ thế nào lại dâng lên một bát cháo cho đại thọ của hoàng thượng?” Trân phi biết nhi tử của mình làm như vậy tất nhiên có lý do,
liền hỏi hắn, để cho hắn giải thích với Hoàng Thượng, “Lại tìm đến một
nữ tử dân gian?”

“A.” Cảnh Dật vội vàng học theo cách Thẩm Dũng
dạy hắn, trả lời: “Nhi thần ngẫu nhiên ăn được thức ăn này, cảm thấy
hương vị rất đặc biệt, tài nghệ nấu nướng của cô nương kia vô cùng tuyệt vời, nàng nói, cháo này là mẫu thân nàng trước đây thường xuyên nấu cho nàng ăn, đó là món ăn mà phụ thân nàng thích nhất.”

“Loảng xoảng.” một tiếng, thìa trong tay hoàng đế rơi vào trong bát.

Trân phi không hiểu hoàng đế làm sao, chỉ là một bát cháo mà thôi, lập tức
phân phó thái giám múc cho mình một bát, ăn xong thì khen không dứt
miệng, “Cô nương đó đúng là thần kỳ, tại sao chỉ là những thứ bình
thường lại có thể nấu ra được mỹ vị thế này?”

“Ha ha.” Cảnh Dật trả lời, “Nàng nói, nguyên liệu không quan trọng, mấu chốt là người nấu phải có lòng.”

“Nói rất đúng!” Trân phi gật đầu, quay sang nhìn hoàng đế lại thấy hắn vẫn ngơ ngác nhìn phía trước đến ngẩn người.

“Phụ hoàng…” Cảnh Dật quỳ xuống, nói: “Nhi thần tự ý gây nên chuyện này, nếu làm sai, nếu phụ hoàng ghét bỏ thì nhi thần xin chịu tội!”

Qua thật lâu, hoàng đế mới lắc lắc đầu, nói: “Ngươi không có làm sai chuyện gì, đứng lên đi, lễ vật này, trẫm rất vừa lòng.”

Lúc này, tất cả mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục uống rượu nói đùa, chỉ một mình Cảnh Mạn cảm thấy không thể tin được, tại sao phụ hoàng
chẳng những không tức giận lại còn khích lệ Cảnh Dật?

“Cô nương kia bộ dạng trông thế nào?” Hoàng đế vừa ăn thêm một chén cháo vừa hỏi Cảnh Dật, “Còn ở trong cung không?”

“À, cô nương kia cũng được coi là tiểu mỹ nhân, đang ở trong điện của nhi thần cùng với tướng công nàng.” Cảnh Dật đáp lời.

“Tướng công?… Nàng lập gia đình rồi sao?” Hoàng đế nhíu mày, hỏi: “Gả cho ai?”

“Phụ hoàng, nói ra thật khéo, phụ thân của tướng công nàng phụ hoàng cũng
biết!” Cảnh Dật nói, “Người còn nhớ Thẩm Nhất Bác không?”

“Ồ? Là con dâu của Thẩm đại nhân sao?” Vài vị quan bên cạnh nghe thấy thế,
cũng giật mình không ít, Thẩm Nhất Bác làm người thông minh làm quan
thanh liêm rất có năng lực, ở kinh thành có rất nhiều bạn cũ.

Hoàng đế nghe thấy thế cũng bất ngờ, “Thẩm Nhất Bác… Con trai hắn cưới… cưới nha đầu kia sao?”

“Đúng thế.” Cảnh Dật hơi hoài nghi, không biết tại sao phụ hoàng lại giật
mình như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: “Nghe nói hai người bọn họ là
trời ban lương duyên, hơn nữa nam tài tuấn nữ xinh đẹp, đứng chung một
chỗ rất xứng đôi!”

“Chậc… lão già Thẩm Nhất Bác này, lúc nào
cũng chiếm tiện nghi của trẫm!” Hoàng đế đột nhiên lẩm bẩm, “Năm đó cầm
bổng lộc của trẫm bỏ lại quan tước chạy về thành thân, nay con trai hắn
lại…”

“Con trai hắn… làm sao?” Cảnh Dật khó hiểu.

“Bọn họ còn ở trong viện của ngươi không?” Hoàng đế cũng không trả lời, đứng lên nói, “Ta muốn gặp bọn họ.”

“A… để nhi thần dẫn người đi.” Cảnh Dật tiến đến nâng Hoàng Thượng dậy.

Hoàng đế phân phó đám quan lại tiếp tục dùng tiệc, còn mình thì đi theo Cảnh Dật đến viện của hắn.

Lúc này, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.

Phương Nhất Chước hơi khẩn trương, nhìn Thẩm Dũng, “Tướng công, thật sự phải nói như vậy sao?”

Thẩm Dũng gật gật đầu, “Ừ!”

“Nhưng như thế là lừa gạt người.” Phương Nhất Chước dường như rất khó xử, “Ta sợ sẽ bị lộ.”

Thẩm Dũng cười, “Nương tử, nàng không muốn hai ta cùng bị chém đầu, còn liên lụy đến mọi người chứ?”

Phương Nhất Chước vội vàng lắc đầu, “Không.”

“Cho nên phải nói dối.” Thẩm Dũng bất đắc dĩ nhún vai, “Mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết thôi, chỉ là lát nữa, chúng ta phải lừa gạt hoàng
đế.”

Phương Nhất Chước gật gật đầu.

Đúng lúc này, chợt
nghe thấy bên ngoài có tiếng người truyền đến, Thẩm Dũng và Phương Nhất
Chước đều đứng lên, đi bên ngoài nhìn xem.

Lại thấy Cảnh Dật đang đỡ một lão giả, chậm rãi đi đến.

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nhìn nhau, y theo vừa rồi lão thái giám dạy hai người lễ tiết, quỳ xuống vấn an hoàng đế.

Cảnh Dật nâng Hoàng Thượng đến ngồi xuống bên cạnh bàn, Hoàng Thượng khoát tay với hai người, “Đều đứng lên đi.”

Hai người lúc này mới đứng dậy, lui sang một bên.

Hoàng Thượng nhìn nhìn Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước, nói: “Ngẩng đầu lên cho ta xem.”

Hai người đều ngẩng đầu lên.

Hoàng Thượng nhìn Thẩm Dũng trước, vỗ đùi: “Ai nha, đây không phải là bộ dạng của Thẩm Nhất Bác khi còn trẻ sao, thật sự quá giống!”

Trong lòng Thẩm Dũng cười thầm, phụ thân hắn mà nghe được không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì.

Hoàng đế hỏi thăm qua loa về tình cảnh của Thẩm Nhất Bác, Thẩm Dũng cung kính đáp lại, mồm miệng lanh lợi, phản ứng cũng mau, hoàng đế nhịn không
được mà lắc đầu, lại nhìn Cảnh Dật ở bên cạnh, nhớ tới năm đó ở trên đại điện hắn cùng Thẩm Nhất Bác cãi nhau, lại khẽ cười lắc lắc đầu, xem ra
hắn đã già thật rồi, giang sơn lại xuất hiện lớp nhân tài mới.

Thật lâu sau, hoàng đế mới cố lấy dũng khí, đảo mắt nhìn Phương Nhất Chước đang đứng ở một bên.

Phương Nhất Chước cúi đầu đứng ở bên người Thẩm Dũng, bộ dạng ngượng ngùng,
nàng thật không biết lừa gạt người, tuy rằng lúc trước mọi người đã dạy
nàng phải ứng đối như thế nào, nhưng nàng vẫn vô cùng khẩn trương. Dáng
người Nhất Chước vốn nhỏ nhắn, lại đứng bên cạnh Thẩm Dũng cao lớn, có
cảm giác như chim nhỏ nép vào người. Hoàng đế vừa thấy cảnh này, trong
đầu lập tức xuất hiện hình ảnh của Vân Thanh năm đó. Cũng là bộ dạng
này, thật giống a…

“Ngẩng đầu ta nhìn xem.” Hoàng đế nói với Phương Nhất Chước.

Nhất Chước không có cách nào khác, đành phải ngẩng đầu nhìn hắn một cái,
quan sát một chút, cảm thấy hoàng đế này cũng không phải quá đáng sợ, bộ dạng rất hòa ái.

Hoàng đế nhìn Phương Nhất Chước, cũng ngây ngẩn cả người.

Đúng lúc này, lão thái giám bên người hoàng thượng đột nhiên thấp giọng nói, “Hoàng Thượng… Thẩm phu nhân thật giống hoàng thượng…”

Phương
Nhất Chước nghe xong thì sửng sốt, Thẩm Dũng cũng giương mắt nhìn lại,
tự nói… Không phải chứ? Vốn muốn làm bộ một chút, không nghĩ lại thật sự giống, không nên a, nương tử của hắn chẳng lẽ lại thật sự là cành vàng
lá ngọc?

“Ngươi… tên là gì?” Hoàng đế hỏi, Nhất Chước nghĩ nghĩ. Nàng biết, hoàng đế tên là Cảnh Vân Giai, mọi người đã lên sẵn kế
hoạch, khi hoàng đến hỏi tên nàng thì nói là Vân Nhi, nhưng là Nhất
Chước càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với phụ thân nàng, một lúc lâu sau
vẫn không nói nên lời.

Thẩm Dũng đứng bên cạnh cũng bắt đầu lo
lắng, hắn tất nhiên biết tâm tư của Nhất Chước, tuy rằng Nhất Chước
nhiều lần nói phụ thân nàng không tốt, nhưng dù sao cũng cùng một dòng
máu, buộc nàng phải thay tên đổi họ, nhận người khác làm phụ thân, người bình thường đều không chịu nổi. Nghĩ thế, Thẩm Dũng bỗng nhiên dâng lên nhiệt huyết, tự nói, chết thì chết, lấy giao tình của hoàng đế và phụ
thân hắn, chắc cũng không đến nỗi giết cả nhà, cùng lắm thì mình và Nhất Chước chịu tội.

Nghĩ thế, hắn nắm lấy tay nương tử, thành thật trả lời: “Nương tử của tiểu nhân gọi là Phương Nhất Chước.”

Nhất Chước đang do dự nghe Thẩm Dũng nói vậy thì giật mình nhìn hắn, trong
lòng bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy qua, cũng nắm chặt lấy tay Thẩm Dũng, không nói nên lời.

Mà khi nhìn sang hoàng đế, lại thấy hắn đang ngây ngẩn cả người, Nhất Chước sao… Chính là cái tên năm đó nàng cùng hắn vui đùa…

Nhớ năm đó, hắn có hai thứ vô cùng yêu thích, thứ nhất chính là Vân Thanh,
thứ hai là đồ ăn do thiên hạ đệ nhất đầu bếp Phương thần trù nấu.

Phương đầu bếp có thể làm cho hắn rất nhiều thức ăn kiểu dáng khác nhau, nhưng mỗi món đều chỉ làm với phân lượng một môi, mỗi lần ăn hắn đều ăn từng
môi từng môi một.

Ngày đó Vân Thanh nói đùa với hắn, “Ngày sau sinh một đứa nhỏ, lấy luôn tên Nhất Chước là được.”

Hắn lúc ấy còn cười, nói tốt lắm, đứa thứ nhất gọi là Nhất Chước, đứa thứ
hai gọi là Nhị Chước, đứa thứ ba là Tam Chước, đứa thứ tư gọi Tứ Chước.

*Như đã nói ở chương 1: Nhất Chước nghĩa là một cái môi.

Thẩm Dũng và Nhất Chước nắm chặt tay nhau, chờ hoàng đế nổi trận lôi đình,
phụ thân Nhất Chước là đầu bếp, Nhất Chước có tên như vậy, đã nói nên
rằng nàng thật sự là nữ nhi của Phương đầu bếp, năm đó Vân Thanh cô
nương thật sự phản bội hoàng đế, cùng người khác bỏ trốn sinh con, đây
là tội vô cùng lớn.

Nhưng mà đợi rất lâu, vẫn không thấy hoàng
đế nổi giận, chỉ nhìn Phương Nhất Chước ngẩn người, sau một lúc, mới hỏi lão thái giám đang mang vẻ mặt kích động ở bên cạnh, “Thật sự giống
sao?”

“Giống!” Thái giám cũng biết được chuyện này, quan trọng
gì có giống hay không? Dù sao một nữ tử cũng không thể tranh đoạt ngôi
vị hoàng đế, mấu chốt là, Hoàng Thượng bởi vì chuyện Vân Thanh bỏ trốn
mà canh cánh trong lòng nhiều như vậy năm, nếu nói Phương Nhất Chước là
nữ nhi của Vân Thanh và hoàng thượng, cái gai trong thịt của người coi
như là được nhổ ra, khúc mắc nhiều năm tất nhiên có thể cởi bỏ, là
chuyện đáng mừng!

Nghĩ như vậy, lão thái giám càng gật đầu không ngừng, giống hay không giống đều nói là giống, hơn nữa người này cũng
lạ, càng nói giống, lại càng thấy giống thật.

Thẩm Dũng nhíu mày nhìn Phương Nhất Chước —— nương tử, mẫu thân nàng có nhắc đến chuyện
này không? Đến tột cùng là hoàng đế đội mũ xanh, hay phụ thân nàng mới
là người đội mũ xanh đây?

Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn hắn —— đánh chết bây giờ!

Thẩm Dũng thật sự là dở khóc dở cười, có điều là… Nếu Nhất Chước thật sự là
công chúa, Thẩm Dũng hắn không phải là trèo cao sao, không chỉ có được
vợ hiền, còn là cành vàng lá ngọc nữa!

Hoàng đế ngập chìm trong
cảm xúc mênh mông, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn canh cánh chuyện Vân
Thanh bỏ hắn mà đi, hắn là thiên tử, đương nhiên không muốn thừa nhận
thê tử mình phản bội, sinh con với kẻ khác. Nhưng hôm nay vừa thấy
Phương Nhất Chước, hắn bắt đầu tự an ủi mình, có thể năm đó Vân Thanh
căn bản không muốn đi theo lão Phương, hơn nữa nàng đã có có thai, có
thể là bị dụ dỗ hoặc bị bắt cóc, sau đó sinh ra nữ nhi, nhưng đối với
hắn nhớ mãi không quên, cho nên đặt tên nàng là Phương Nhất Chước, còn
dạy nàng làm cháo phỉ thúy.

Cảnh Dật ở một bên quan sát mọi
người, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, lập tức nhận ra điểm không thích hợp, đặc biệt vừa rồi lão thái giám nói Phương Nhất Chước giống phụ
hoàng, phụ hoàng hắn lại mang vẻ mặt sung sướng.

Cảnh Dật dường
như đã thông tỏ mọi việc, mẫu thân của Phương Nhất Chước có thể là con
gái của nữ nhân mà phụ hoàng nhớ mãi không quên năm đó, như thế Phương
Nhất Chước… không phải là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn sao?

Nghĩ đến đây, hắn lập tức nói với Hoàng Thượng, “Phụ hoàng và Nhất Chước cô
nương dường như có duyên phận, chi bằng nhận Nhất Chước cô nương làm
nghĩa nữ?”

Hoàng đế đang xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào, lại nghe thấy lời nói của Cảnh Dật, cảm thấy rất khéo, liền nhìn
Phương Nhất Chước, hỏi: “Nhất chước… ngươi cảm thấy thế nào? Trẫm cũng
muốn nhận ngươi làm nữ nhi.”

Phương Nhất Chước mở to mắt kinh
ngạc, Thẩm Dũng vỗ nhẹ vào mông nàng, như là muốn nói, nương tử, nhận đi a! Có núi lớn như thế để dựa vào, sẽ không còn lo lắng bị chém đầu nữa!

Phương Nhất Chước dở khóc dở cười, cũng lập tức quỳ xuống, dập đầu nhận Hoàng
Thượng làm cha nuôi, một câu phụ hoàng vừa ra khỏi miệng, hoàng đế cảm
thấy mây đen tích tụ nhiều năm qua trong lòng hắn như được phóng ra, lại thêm chuyện lão Phương đã sớm mất, cũng không cần so đo nhiều một người chết, nên vô cùng lòng gật đầu, “Rất tốt, rất tốt!”

Ngày đó,
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đã chuẩn bị tốt tinh thần để chịu tội,
nhưng không nghĩ đến lại cuối cùng lại biến thành chuyện tốt, Phương
Nhất Chước còn được ban thưởng.

Ngay cả lão đạo sĩ khi biết
chuyện cũng há hốc mồm, Thẩm Dũng lại bắt lấy lão đạo hỏi, “Năm đó không phải người luôn theo sát cha mẹ Nhất Chước sao? Có biết nương tử đến
tột cùng là khuê nữ của Phương đầu bếp, hay là của hoàng đế?”

Lão đạo cũng vô cùng rối loạn, lắc đầu: “Chuyện này ta thật sự không biết?
Có điều, hai ngươi thật đúng là có phúc! Biến nguy thành an! Mau tạ ơn
Bồ Tát!”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng cảm thấy thật may mắn, thở dài một hơi.

Mà càng làm cho mọi người cao hứng hơn là bảng vàng cũng đã được đem đến
đây, tên Lưu Mậu đề trên bảng vàng, trở thành thành tân khoa Trạng
Nguyên, lúc này đã được triệu kiến vào cung để nhận sắc phong.

Vì thế, Phương Nhất Chước quyết định làm một bàn đăng khoa yến* để chúc
mừng chuyện vui: kim bảng thúy bài cốt (sườn heo quay vàng giòn), nhất
phẩm tam sắc tiên (tôm rán ba màu), tiền đồ tựa cẩm nang (tương lai tươi sáng), từng bước thăng chức cao (thịt heo xếp tầng)… một bàn thức ăn
đại cát đại lợi.

*Đăng khoa yến: yến tiệc mừng thi đỗ.

Mặt
khác, Hoàng Thượng còn muốn chiếu cáo với thiên hạ tuyên bố, phong
Phương Nhất Chước thành công chúa. Có điều dưới thỉnh cầu của Phương
Nhất Chước, Hoàng Thượng đáp ứng không ép nàng ở lại trong cung, mà làm
một công chúa dân gian, cùng Thẩm Dũng trở lại Đông Hạng phủ, phụng
dưỡng cha mẹ chồng.

Hết thảy mọi chuyện dường như vô cùng thuận
lợi và mỹ mãn, nhưng có người vui mừng thì cũng có kẻ buồn khổ, kẻ buồn
khổ tất nhiên chính là Cảnh Mạn.

Sau khi Cảnh Mạn nghe được tin
tức này, tức giận đến nỗi lập tức tống giam Cổ Đại Hoa vào đại lao, tính toán lâu như vậy, không nghĩ tới hắn lại vì người khác mày may xiêm y*, không khiến cho con gái của kẻ thù chịu khổ, lại khiến cho Cảnh Dật
được Hoàng Thượng thêm yêu quý.

*Vì người khác may xiêm y: Ý chỉ mọi công sức của mình lại giúp kẻ khác được hưởng lợi.

Càng khiến cho hắn sầu khổ, chính là hai ngày trước trong cung truyền ra tin tức, nói Hoàng Thượng chuẩn bị phái hắn đến biên quan, hành động như
vậy chính là chuẩn bị cho chuyện phế trưởng lập ấu.

Cảnh Mạn vừa nghe tin đó thì vô cùng nóng nảy, muốn phế hắn sao, không dễ dàng như vậy đâu!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đầu bếp là ngọt văn, đoạn kết cục sau vô cùng viên mãn, một chút cũng không ngược.

Ăn tiệc thôi TT~

1. Sườn heo quay vàng giòn: Món này quen quá rồi, dạo gần đây chị Chước hay nấu thức ăn có liên quan đến sườn heo quá.

2. Tôm rán ba màu: Thật ra chỉ có một màu, kiếm hoài không thấy món tôm ba màu đâu cả =))

3. Tương lai tươi sáng, thật sự không biết món này tên gì, dịch chỗ
nào cũng chỉ có tên này, thực chất nó là món ăn chay làm từ dưa hấu, cà
rốt…nói chung là toàn rau củ quả, nhìn không mà cũng thấy phát tài rồi
:v

4. Thịt heo xếp tầng, cũng không chắc là thịt heo


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.