Trên Thiên đình có một nhóm hoa tiên tu thành thân tiên tụ tập lại, bị phân vào từng cung làm đồng tử hoặc đồng nữ..
Hoa Quyết được phân vào Cừ An cung cực Bắc, trôi qua cũng trên trăm năm.
Chủ nhân Cừ An cung là đế quân phương Bắc, gương mặt luôn lạnh lùng, đối với ai cũng là giống nhau, còn yêu mến một quả trứng cực to mang theo bên mình, luôn trong tay áo, không ngừng vuốt ve.
Thường có tiên nhân tuấn mỹ mặc bào đen đến tìm đế quân, cười hỏi:“Thực là tới uống một chén?”
Đế quân không đáp, y liền cười lớn lại không thấy bóng dáng.
Thật sự là người kỳ lạ.
Hoa Quyết cúi đầu quét rác, ngẩng đầu lại trông thấy cánh cửa bên trong mở nửa, trên giường đế quân chính đặt cái trứng kia.
“Chỉ nhìn một chút, nhìn một chút.” Hoa Quyết yên lặng niệm một câu, bỏ chổi, cẩn thận bước đi vào.
Trứng được đặt trên gấm vóc, trắng noãn như ngọc, ngẫu nhiên có hồng quang chợt lóe lên. Hoa Quyết nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút.
Thật là ấm áp.
Hoa Quyết rụt tay lại, tính toán lại lặng lẽ đi ra ngoài, vừa quay đầu lại, trông thấy cạnh cửa Đế quân mặt lạnh đang lẳng lặng đứng đó.
Hoa Quyết vội vàng quỳ xuống, vô cùng lo lắng “Đế, đế quân, tiểu đồng, tiểu đồng chỉ là…… Tiểu đồng……”
Đế quân quét hai mắt nhìn qua y, lướt qua y đi đến trước giường, nhẹ nhàng cầm trứng nhét vào trong ngực, nói:“Ngươi xuống dưới đi.”
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, Quân Hàn vuốt ve trứng, trong lúc đó thỉnh thoảng có một tia sáng, bao vây hồng quang thỉnh thoảng tràn ra từ khe hở
Quân Hàn nói:“Điển Ly, là cố nhân. Ngươi còn nhớ Vương gia mời ngươi làm mưu đồ?”
Tất nhiên là không có trả lời.
Quân Hàn thở dài, phất tay áo thoáng qua xuống Minh giới. Diêm Quân mặc bào đen ngồi sau án dài to, lật qua từng tờ thư điển.
Quân Hàn nói:“Ngươi nói đúng, bổn quân quả nhiên hối hận.”
Diêm Quân cười ha ha, chỉ một ngón tay, đưa đến một một bầu rượu, giữa ngọc trắng trong, hiện ra thanh quang sâu kín, mang theo một cỗ lành lạnh quỷ khí.
Diêm Quân nhìn nhìn trứng trong tay hắn, nói:“Ngươi cứ như vậy tự tổn ba phần, tu bổ y một phần, muốn tu bổ tới khi nào đi. Hai khỏa con mắt của y căn bản không mang bao nhiêu tinh phách, ngươi đem nó bỏ vào nuôi, nhưng là phải nuôi bao lâu! Xem, cái này có thể lại bị vỡ.”
Quân Hàn thò tay lấy ra, quàng lên vết nứt nọ, nói:“Đợi đủ tiên khí, tự nhiên sẽ không vỡ ra nữa.”
Diêm Quân thấy hắn tránh đi lời của mình, cũng không hỏi lại, chỉ giương một tay lên, ý bảo Quân Hàn uống một chén.
Hết một ly, quả nhiên là hàn triệt tận xương, Quân Hàn vuốt ve trứng một ít, nhiệt độ trong lòng bàn tay cùng trong cơ thể lạnh buốt đau đớn hoàn toàn trái ngược.
Quân Hàn nói:“Quả nhiên như như lời ngươi nói, hàn triệt tận xương.”
Diêm Quân khó có khi không cười, nói:“Hàn triệt tận xương không phải rượu của bản điện, mà là lòng của ngươi.”
Quân Hàn không nói, lại uống một chén.
Diêm Quân thở dài:“Đây cũng là một bước sai, từng bước sai.”
Quân Hàn nói:“Bổn quân trái lại tính toán từng bước tường tận, lại không nghĩ tới lại thất bại thua thảm hại, yêu trước là không được chết tử tế, sao, bổn quân lại cũng rơi vào người sống không bằng chết…… Sống không bằng chết!”
Diêm Quân nói:“Quân Hàn, ngươi say.”
Quân Hàn cười nhẹ, nói: “Phải, say, chỉ hận rượu này quá mạnh, chỉ hận bổn quân vì cái gì không có sớm ngày say này để hiểu rõ.”
Hắn phất tay áo xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng thê lương.
Tần Nghiễm Vương hiện ra thân hình đến, cầm bầu rượu kia hỏi:“Đây là rượu gì?”
Diêm Quân nói:“Là rượi vong ưu, cỏ vong ưu Mạnh bà từ trước đến nay luôn hiệu quả.”
Tần Nghiễm Vương trầm mặc sau nửa ngày, nói:“Rượu có thể quên ưu, lại khó tiêu sầu…… Coi như hết, ta sớm nhắc nhở qua của hắn, một chữ tình, dính vào nửa phần liền không cách nào thoát ra toàn thân.”
Diêm Quân mắt rũ xuống, đáy mắt là mênh mông thâm trầm, hắn nói “Hại người quá sâu, người lại không thể buông tay.”
Tần Nghiễm Vương vươn tay, trong lòng bàn tay là một viên đá bảy màu, nàng nói:“Ông phái người đi đưa cho Quân Hàn a. Lần trước cùng Thiên đế Tây phương đánh thắng bàn cờ, dùng ít thủ đoạn lấy được thứ này, nghe nói là Nữ Oa nương nương để lại, có thể tụ hồn đọng lại phách, ta cầm cũng vô dụng.”
Diêm Quân cười nói:“Lần trước Thiên Hậu tới tìm nàng cũng là vì cái này a, làm sao nàng không cho?”
Tần Nghiễm Vương đến:“Cho nàng làm cái gì, nữ nhân đó từ trước đến nay không phải người tốt. Nhưng mà đệ đệ của nàng ta lại có tình có nghĩa, cũng tốt khiến Quân Hàn lại thiếu nợ ta một cái nhân tình.”
Vô thường địa phủ cầm đá của Nữ Oa đến trước mặt Quân Hàn, đem lời nói Tần Nghiễm Vương truyền một lần.
Quân Hàn nâng tay cầm chén lên, nhưng không có lên tiếng, ngược lại Tửu Tiên ngồi ở đối diện hắn mừng rơn, lập tức vui vẻ ra mặt nhận lấy, nói:“Cái này tốt lắm, cái này tốt lắm, đa tạ ngươi, ngồi xuống cùng uống một chén?”
Bạch vô thường nhanh chóng lắc đầu, cười nói:“Là do điện hạ phân phó, thuộc hạ chỉ là kẻ chạy đi.”
Tửu Tiên nhìn thấy y rời đi, lại xoay người, đã thấy Quân Hàn cứng nhắc nhìn miếng đá, như là muốn dùng cách đưa nó vào trong trứng.
Tửu Tiên cả kinh nói:“Đế quân! Cứng như vậy sẽ không khỏi sẽ tổn hại tu vi của ngài, sao ngài trước không luyện hoá nó lại… …”
Quân Hàn nhắm lại mắt, nói:“Ta đợi không được. Điển Ly, ta đợi không được.”
Tửu Tiên im lặng, rồi lại nghe Quân Hàn nói:“Trong chốc lát ngươi hãy thay bổn quân cho tất cả mọi người đi đi, sau đó, ngươi đem y đến chổ đó.”
Tửu Tiên nói:“Đế quân, việc này……ngài vì sao không để y ở lại?”
Quân Hàn phất tay áo, nói:“Ngươi đi đi.”
Tửu Tiên hơi hơi do dự, vẫn cầm trứng khép vào trong lòng, yên lặng rời đi.
Nếu là bổn quân thua a, bổn quân sợ hãi, Điển Ly, ngươi sẽ lại cười nhạo bổn quân thế nào? Khóe mắt đuôi lông mày nhất định là hơi hơi nhướng lên, rõ ràng là con mắt đen láy có một tầng hồng quang xẹt qua, cười như không cười nói lên một câu “Đế quân sợ là lại đang dọa mình? Ta thực không đáng tin ”.
Quân Hàn nhướng môi tự giễu mình, nhẹ nhàng chìm vào nước Hoàng tuyền, nhắm mắt lại.
Một giấc mộng đẹp, biển xanh thành nương dâu.