Ra Tết được một tuần, vụ bọn A2 với tôi vẫn chưa yên. Chiều thứ bảy, đang giờ nghỉ ở sân võ bỗng có một đống lao xao kéo vào, đi đầu là thằng Vĩnh lớp A2, theo sau là một lũ du thủ du thực, tóc nhuộm vàng khè, đeo khuyên mũi, khuyên môi, xăm đầy tay, bọn thằng Trung, hai anh em sinh đôi bên đó với thằng Sơn hôm nọ bị ăn đòn trong ngõ nữa. Vào đến tam quan, thằng Vĩnh đứng ngoài chống nạnh hỏi:
– Thằng Hưng đâu?
Nghe có động, tôi với mấy anh năm 4, năm 5 chạy ra, nhóm tân sinh cũng kéo ra lấp ló nhìn. Thằng Vĩnh chỉ thẳng mặt tôi, quay ra sau hất hàm gọi thằng Trung:
– Có đúng nó không?
Thằng Trung bước ra, nem nép đứng sát vào bọn kia, nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu nói:
– Không biết có phải thằng Hưng không. Nhưng thằng này thì tao chưa gặp bao giờ!
Bọn thằng Sơn ở phía sau nhao nhao lên:
– Con chó đấy! Hôm trước nó bay nhảy như vượn trong cái ngõ, đánh gãy rằng thằng Cung, tao thì ăn đòn oan!
Mấy anh năm trên thấy lạ, quay sang hỏi tôi. Tôi thành thật kể rõ ngọn ngành ra, đang nói thì thằng Vĩnh ngắt lời:
– Đéo phải lươn lẹo! Thế tự dưng thằng Trung ăn đòn à, còn bọn thằng Sơn, thằng Cung nữa. Mày tính sao?
Anh Chí lớn tuổi nhất trong đám, đứng ra nói:
– Cậu kia! Rõ rành rành là bạn cậu bị người ta đánh giữa đường, mặt mũi thì không biết, mà cũng chẳng ai ngu đi đánh lén lại để lại tên cả. Sống nên biết phân biệt đúng sai, tai, mắt bố mẹ sinh ra không phải để làm cảnh!
Một thằng tóc xanh phía sau sấn vào, nhảy dựng lên:
– Thằng kia, đéo phải chuyện của mày thì đừng chõ mõm vào! Bố đánh chết con cụ mày giờ!
Bên tôi, anh Sự bạn anh Chí tay còn cầm cây giáo, đưa lên chỉ thằng mặt thằng tóc xanh, hằm hằm:
– Thằng ôn! Mày sủa lại lần nữa tao xem nào!
Thằng kia thấy mũi giáo sáng nhoáng thì gờm, vội lùi lại vài bước, mắt liếc xếch ngược. Anh Chí cũng gàn anh Sự lùi ra sau, kêu cất giáo đi, mũi nhọn nõ quơ quệt vào ai thì khổ. Tôi thì băn khoăn không biết tính sao, chúng nó kéo đến tận đây là liều lắm rồi, kiểu này ắt phải đánh nhau. Nhưng thầy với cụ giáo thì vừa đi ra ngoài có việc, lại thêm anh em quá nửa toàn tính nóng như Trương Phi, xung quanh đầy giáo mác, côn, kiếm, nếu đánh nhau thì vơ được cái nào vụt cái ý, kiểu gì cũng có đứa lăn ra, lúc đó phiền to. Đột nhiên tôi bị thụi mạnh vào bụng. Bất ngờ trúng đòn, tôi chỉ kịp thụt người lùi về, hơi bị hụt, mất 2-3 giây mới định thần lại được. Thằng vừa đánh tôi là thằng Vĩnh. Thấy tôi trúng đòn, hai thằng bé lớp 8 năm nhất vội chạy ra đỡ lưng đưa lánh ra sau. Các anh lớn trông vậy thì tức, kéo ào cả lên, anh Sự mặt đỏ bừng bừng, lao vọt ra, cầm ngược giáo, vuốt một cán giáo từ dưới lên gạt cổ tay thằng Vĩnh, dùi thêm 3 thúc liên tiếp nữa vào bụng nó. Trúng đòn đau, thằng Vĩnh ngã vật ra đất , mặt đỏ gay, thở hổn hển nhìn về phía mấy thằng tóc vàng cầu cứu. Thằng tóc xanh vữa nãy lao lên, anh Sự vội quét giáo xát đất, quật ngã nó rồi lùi về sau ngay. Bọn bên kia thấy cả hai thằng đều bị hạ dễ dàng thì lùi lại, bỗng bên nó có một thằng hét lên:
– Đánh bỏ mẹ chúng nó đê! Võ này múa may chứ làm ăn mẹ gì!
Ngay sau đó, hơn chục thằng du thủ du thực rút dao, tuýp ồ lên. Phía tôi, anh Chí đứng nghiêm, hô lớn:
– Năm nhất, năm hai, lùi về sau lấy trường côn cho các anh năm 3, năm 4. Năm 5 quây vòng tròn lại, năm 3, 4 bọc vòng ngoài!
Dứt lời, bên tôi dàn thế vòng tròn, bọn bọn kia vào giữa. Bây giờ toàn bộ môn sinh buổi này mới kéo ra cả, đông đến ba bốn chục người. Thấy số đông áp đảo, bọn kia co cum lại, nhìn bốn phía, có đứa dáo dác ngó nghiêng tìm đường thoát. Bọn này cùng lắm là học đòi giang hồ, giờ gặp người mạnh hơn nên mới biết sợ. Nhóm năm nhất đem trường côn ra, phát ỗi người một cây, dàn vòng tròn giữ chặt bọn du côn lại, cầm ngang côn phòng thủ. Bất ngờ một thằng bên nó cầm ngược con dao phay, lao vọt tới sát anh Toàn năm 5. Anh Toàn lùi lạithủ thế, đợi lúc thằng kia vuốt ngược con dao lên thì không đỡ mà nhích ra sau tránh nhát chém hiểm, đợi lúc con dao còn đang trên đà đi lên, anh vụt một gậy vào ngay sườn thằng kia. Chỉ nghe một tiếng “Bụp!” khô khốc, thằng kia đã nằm gục ra đất ngất lịm. Thấy đồng đội bị đánh, bên đó có hai thằng lên định đưa về, anh Toàn lùi lại để cho chúng nó xốc thằng kia đi. Bỗng thằng tóc vàng cầm thanh tuýp vụt mạnh vào cổ chân anh, anh vội chống cây côn xuống đỡ đòn, hẩy ngược lên trúng cằm nó, lại một thằng nữa nằm. Thằng kia nhân lúc anh Toàn đang thu côn về thì cầm mã tấu ra chém, anh giơ côn lên đỡ nhưng thanh mã tấu sắc ngọt, chém gãy cả côn, phải lùi về sau tránh đòn. Anh Chí mặt đỏ phừng phừng, tay không vọt vào sát thằng kia, túm chặt tay nó giáng mạnh một đòn vào cổ tay cho rơi thanh mã tấu, xong thộp luôn lấy yết hầu nó, gầm ghè:
– Cóc nhái! Cút!
Anh Chí bốc ngược nó lên rồi xoay người, co chân đạp một đòn vào ngực, thằng kia trúng đòn thì hự lên tiếng rồi nằm gục luôn như hai thằng kia. Bên nó thấy vậy thì khiếp, có một thằng mếu máo, van vỉ anh Chí:
– Lạy anh! Anh tha cho bọn em đường sống! Em con một ở nhà, bố mẹ em có mỗi mình em!
Anh Sự sấn vào, gầm lên:
– Thế nãy thằng chết dẫm nào to mồm lắm cơ mà! Hai thằng oắt bên cái lớn A2, B2 gì đấy đâu. Chúng mày khôn hồn ra đây bố bảo!
Hai anh em sinh đôi nhà thằng Cung vội khúm núm bước ra, mặt xanh như tàu lá chuối. Anh Sự túm cổ hai thằng, lôi xềnh xệch đến chỗ tôi, quát:
– Đm bọn mày! Quỳ!
Hai thằng ngước nhìn anh Sự căm phẫn mà không dám nói câu nào phản kháng, anh quát to hơn:
– Tao hỏi chúng mày điếc à?
Xong anh ấn chúng nó xuống, tôi hoảng quá vội đỡ lại, xin:
– Thôi anh ạ! Chuyện này ngọn nguồn nó do em mà ra, để phiền đến các anh là quá đủ rồi! Bọn lớp nó cũng chỉ vì xót bạn bị đánh nên mới thế, anh nể mặt em giữ lại chút danh dự cho chúng nó!
Anh Sự gật đầu, vả đốp đốp hai cái bạt tai mỗi thằng, mỉa mai:
– Anh hùng gớm, lúc này gọi cả bầy chó ra sủa hăng thế cơ mà. Giờ để thằng Hưng nó xin hộ cho, sống đéo biết nhục. Tao mà là bố mẹ chúng mày thì tao treo cổ chết lâu rồi, khi không lại làm phát nhân damage ra hai thằng ăn hại!
Anh Chí thấy mọi chuyện êm êm, vỗ tay gọi tất cả quay về, không vây lại nữa. Sợ chúng nó tìm tôi trả thù, anh Chí chỉ thằng mặt một thằng trong đám du côn:
– Thằng Chính con bà Lức bún, tao biết mày! Chúng mày cứ liều liệu đấy, còn gây khó dễ gì cho thằng Hưng thì bọn tao đến tận nhà chúng mày, ngay cả thằng em sơ sinh của mày bố cũng bóp chết, đéo chừa đâu. Dùng ít não hiếm hoi của mày mà ghi nhớ lấy. Cả thằng Cẩn “ve” nữa!
Bọn kia thấy bên tôi dãn ra thì vội vàng xốc mấy thằng trúng đòn về, lủi nhanh khỏi cổng sân võ. Lát sau, thầy với cụ giáo về, nhìn quanh anh em một lượt, thầy hỏi thằng Tùng năm nhất:
– Lúc này thầy với cụ đi, anh em ngồi chơi à!
Nó ấp úng:
– Dạ! Vâng ạ!
Thầy nhấn giọng, hỏi lại:
– Thật không? Thầy hỏi con có thật không?
Thằng Tùng đỏ mặt tía tai, sợ toát mồ hôi, líu lưỡi đáp:
– Ơ…! Th…thật ạ!
Thầy nhìn sang anh Chí, hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra?
Biết thầy đã rõ chuyện nói dối, anh Chí cúi đầu kể lại chuyện vừa nãy có bọn đến sân võ gây sự. Kể xong, anh Chí nhận cả lỗi về phần mình:
– Thưa thầy! Là lỗi tại con cả, con làm anh cả mà không quản lý được các em nhỏ, lại đầu trò dàn trận vây người ta!
Mặt thầy đỏ gay, đập mạnh xuống bàn đánh “Rầm!”. Cụ giáo vội quay sang nói đỡ cho anh Chí:
– Con cứ từ từ! Tuổi trẻ thì cậy hăng! Mình không chỉ dạy võ đâu chỉ là quyền cước, phải truyền cả tinh thần thượng võ, cái đạo làm người cho trẻ nó hiều. Nào có ai mới đẻ ra mà đã thông hết mọi nhẽ!
Thầy tôi dịu lại, cúi đầu thưa cụ giáo:
– Con xin vâng lời thầy!
Xong thầy cho giải tán, mọi người lục tục kéo về. Cụ giáo bỗng gọi tôi lại, dẫn tôi ra vườn hoa cảnh của chùa, bảo tôi ngồi xuống cái bàn gỗ ngoài đó với cụ. Tôi không dám hỏi gì, chỉ biết nghe theo. Cụ pha một ấm trà, trong lúc chờ trà ngấm, cụ hiền từ hỏi tôi:
– Cụ hỏi con mấy câu, con phải kể thật cho cụ!
Tôi gật đầu dạ ran. Cụ tiếp:
– Ngay từ buổi đầu con đến xin học, cụ đã thấy con khác hẳn với môn sinh khác. Con tìm đến chỗ này không phải vì muốn học võ để tự vệ, rèn luyện sức khỏe, mà tìm đến để học cách quên đi nỗi đau trong lòng! Phải không con?
Tôi ngạc nhiên gật đầu, nghe cụ nói.
– Nhìn vào trình độ của con lúc mới vào đây, cụ thấy lạ lắm vì con lại giỏi côn hơn quyền cước, sử dụng thành thạo vũ khí hơn nhiều so với những môn sinh khác. Cụ biết là người thầy dạy con trước là người võ học tinh thâm hơn thầy Lữ, có khi phải ngang với khả năng của cụ. Người đó dạy con, biết con có sở trường sở đoản riêng, thấy khó khắc phục cái đoản nên bồi dưỡng cái trường, hi vọng cái trường nó che lấp đi cái đoản của con, dẫu là biện pháp tạm thời nhưng cụ thấy cách làm đó rất mới mẻ, không gò ép như nhiều người khác.
Tôi im lặng gật đầu, từ nãy đến giờ cụ nói không sai điều nào. Cụ giáo thong thả rót hai chén trà, đưa tay mời tôi, tôi vội bưng hai tay đón lấy. Nhấp một ngụm trà, cụ bồi hồi nhìn lên cây hoa đại, nói:
– Nhiều lần cụ thấy con giao đấu với các môn sinh khác, đỡ được đòn nhưng con giả vờ lóng ngóng tay chân để dính đòn đau.
Tôi giật mình, toát mồ hôi hột. Không ngờ nổi rằng tôi giả vờ khéo thế mà cũng bị cụ phát hiện. Tôi đáp:
– Con cũng vì…!
Nói đến đó, cổ họng tôi nghẹn lại không nói được nữa. Cụ giáo mỉm cười, cúi người xuống nhặt một bông hoa đại lên, vê vê cuống hoa xoay vòng tròn, nói:
– Con người cũng như con vật, vốn có tính ham sống, hễ bị tổn hại bản thân là tìm cách tự vệ. Nhưng người tự hứng chịu nỗi đau thể xác thì chỉ có một nguyên do là ở nỗi đau tâm hồn. Mà phàm ở tuổi con thì chỉ có đau thương ái tình mới khiến một người lại đi tàn hại cái thân thể cha mẹ sinh ra thế!
Cụ nói vậy thôi, còn con suy nghĩ ra sao thì cụ không thế nào uốn được. Cái gì phải tự mình ngộ ra thì nó mới đáng quý, mới ghi nhớ suốt đời, có thể ngộ ra muộn, nhưng còn hơn là vểnh tai nghe lấy được, rồi quên mất, xong lại phạm sai lầm giống vậy.
Nói xong, cụ đừng dậy, bước vào trong gian Chính đường. Tôi bồi hồi đi về, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng cụ dạy.
***
Sau vụ ở sân võ, bọn A2 tuyệt không có bén mảng sang khu lớp tôi nữa, gặp nhau ngoài nhà để xe, chúng nó cũng lảng đi không tìm cách gây hấn với tôi như cũ. Mọi chuyện có vẻ êm nhưng trong lòng tôi lại dấy lên câu hỏi: “Ai lại đi đổ vạ cho tôi?” Tôi lên danh sách trong đầu tất cả những cái tên tôi biết, loại trừ dần tất cả, thù oán, ghen ghét, cuối cùng còn sót lại hai người khả nghi nhất là Trang và Vĩ, ông anh kết nghĩa quý hóa của tôi. Nói về vụ đó, tôi lại càng hận, nên sau khi chia tay đường ai nấy đi, trong số 2 người có khả năng được suất học giao lưu thì tôi được, nhưng tôi từ chối, giới thiệu cho các thầy cô thằng Hoàng, người thứ ba. Trong những ngày thầy cô còn chưa quyết định nên để cho Hoàng hay cho Vĩ thì tôi lén photo vài chục bản đánh máy kể chuyện Vĩ lừa chiếc nhẫn Hoàng Kim Thiên Nhẫn có giá trị cao của một người qua mạng, lại phao thêm tin tên Vĩ giao du với lũ du côn ngoài đường, trấn tiền học sinh cấp 2. Từ đó trong trường bắt đầu xì xầm to nhỏ chuyện cán bộ Ban chấp hành Đoàn trường đi lừa đảo. Các thầy cô quyết định gạt tên Vĩ khỏi danh sách vì có quá nhiều thành viên của Ban chấp hành chi Đoàn các lớp bỏ phiếu phản đối, thay vào đó bỏ phiếu cho thằng Hoàng. Tôi coi đó như viên đạn bắn trả về phía Vĩ: “Cái gì tao đã không có thì mày đừng hòng cướp của tao!”. Chắc sau vụ đó hắn cay tôi nên tìm cách trả thù. Lần này tôi may mắn thoát nhưng không biết còn có lần sau không?
Một hôm, đang tiết sinh hoạt lớp, thằng Quý giơ tay xin đổi chỗ lên bàn trên vì lý do mắt kém. Tôi và thằng Hoàng bấm nhau cười, ai cũng biết nó lên đó là để tán tỉnh em Thư tóc tém. Chậc! Xinh như thế đến mình còn không cầm lòng được nữa là Quý cổ cò. Thầy chủ nhiệm thấy thế thì cũng tiện cơ hội xáo chỗ cả lớp, tránh việc nhìn một hướng quá lâu làm giảm thị lực. Chỗ ngồi xáo trộn hết cả lên, rốt cục thì anh Quý cũng lên bàn đầu dãy sát cửa ra vào, nhưng Thư tóc tém thì xuống bàn 3. Còn tôi thì chuyển ra dãy gần cửa sổ bàn 4, con An chuyển lên ngồi ngay trên tôi, thằng Minh quái gị thì xếp ngồi sau lưng tôi. Thằng Sơn thì nằn nì mãi, thầy cho ra ngồi cạnh Thy hạt mít. Chuyện đôi trẻ này các thầy cô biết rồi, may mà bố mẹ con Thy chưa biết, chứ không lại truyện tình Romeo và Juliet mất.
Ra đây ngồi lợi nhất là có hội xung quanh tha hồ nhắc bài, con An ngồi trước nên tôi chán chán lại nghịch cái chỏm tóc củ hành của nó. Nhưng cái bất lợi nhất là thằng Minh bệnh hoạn ngồi sau bắt đầu có những trò quái dị để trêu tôi như cầm bút bi chọc vào mông, dán giấy bán người sau lưng áo, thỉnh thoảng nó kéo tuột áo tôi ra, thò tay vào trong kéo đai quần lót. Thằng Quang ngồi cạnh tôi cũng chung số phận. Lắm lúc đang đứng phát biểu còn bị thằng Minh thò thước kẻ từ ngăn bàn lên xoa xoa vào mông. Sau hỏi mấy thằng trước ngồi gần nó thì chẳng có thằng nào là chưa qua bàn tay bệnh hoạn của Minh mama.
Sáng thứ bảy, giờ ra chơi mà con An nằm xoài ra bàn, không buồn ra ngoài chơi. Nhìn nó ủ rũ, mặt tái nhợt, đổ mồ hôi hột trông đến tội. Tôi đem đồ ăn ra dụ mà nó chỉ hít hít, ăn có tý xong lại nằm bò ra ngủ lăn lóc. Sờ thử trán thấy vẫn bình thường, có ốm đâu mà lạ quá. Liền mấy hôm sau, nó toàn thế, xong sang ngày thứ tư thì lại vui vẻ phớn phở, chạy nhảy tung tăng. Đúng là sáng nắng, chiều mưa, trưa gió mùa đông bắc. Buổi chiều, thấy nó vui vui hơn, tôi sang nhà định rủ nó đi chơi. Nào ngờ sáng tung tăng lắm quá hay sao mà giờ ốm nằm bẹp ra đó, thấy tôi lên phòng, nó cười mệt mỏi, nói bằng cái giọng nghẹt mũi:
– A! Hưng biến thái. Sang thăm người ốm phải có đồ ăn chứ!
Quên mất không mang quà vặt sang cho nó, cứ tưởng nó không ốm thì hai đứa ra Hoàn Kiếm ăn nộm bò khô. Tôi cười cầu tài, nó cau có, trùm chăn lên cuộn tròn lại, ở trong nói vọng ra:
– Tao ghét mày rồi! Con chó bỏ đói tao, tao biết mày ghen ăn tức ở với tài năng và sắc đẹp của tao nên mày định bỏ đói cho tao chết đây mà! Ông trời ơi xuống mà xem này!
Bỗng mẹ nó bưng một khay có một bát súp, một đ ĩa bò khô và, xoài xanh, muối ớt vào. Bác gái đặt cái khay xuống, ấn ấn vào đống chăn, gọi:
– Cô lười của tôi ơi! Bạn sang mà cuộn tròn lại thế này à? Dậy ăn súp cho hết ngạt mũi đi kìa! Có cả xoài xanh đấy!
Nó cứng đầu không chịu ra, nằm trong đống chăn kêu:
– Ứ ừ! Mẹ toàn dùng đồ ăn dụ con thôi!
Bác ý cười cười, vỗ vào đống chăn mấy cái xong đứng dậy đi ra, quay lại nháy tôi:
– Tý nữa nó dậy, Hưng dỗ cho nó ăn hết nhé! Trưa tới giờ hết bác rồi bác trai ngọt nhạt mà nó ăn có mỗi bát!
Tôi vâng dạ gật đầu. Lúc sau thấy nó vẫn nằm im, tôi lấy chân day day vào đống chăn tròn vo, cười kêu:
– Dậy! Mày không ăn tao ăn hết đấy!
Nó hét lên:
– Nào! Để từ từ tao ra!
Vừa dứt lời cái là nó thò đầu ra ngó ngó xung quanh, bò lại gần chỗ khay, ăn hết sạch bát súp, xong bốc bò khô ăn tóp tép. Tôi ép vào hai bên má nó, vừa cười vừa nói:
– Chết mày! Sao tao bảo bao lần vẫn không chừa cái thói ăn phát ra tiếng thế hả? Con gái con đứa!
Nó điềm nhiên nhai, nuốt. Xong quay sang nhón miếng xoài nhét vào mồm tôi, ép hai má tôi lại, cười hì hì:
– Nhiều lúc tao thấy mày nữ tính hơn cả tao! Ơ sao cái mặt mày lúc méo mó nhìn giống cái bánh bị con bò dẫm phải thế?
Tôi giằng tay nó ra, ấn xuống, túm cái chăn trùm vào đầu nó, xoáy cho cái vào đầu, gằm ghè:
– Ô con này láo nhỉ! Mày bôi bác tao đấy hả?
Hai đứa đùa giỡn chí chóe, xong con An nằm bò ra ăn xoài. Tôi thì nhón bò khô ăn. Tôi lựa lúc hỏi nó:
– An này! Cái chuyện tao bị bọn nào vu vạ đó, mày nghĩ đứa nào làm?
Con An đang ăn bỗng ngừng nhai, ngước lên ngừng tôi rồi ngập ngừng nói:
– Tao nói mày đừng giận nhé!
– Ừ
– Nhưng mà ngoắc tay thề đã!
Ngoắc tay thề thốt xong, nó nói:
– Tao nghĩ do con Trang với thằng Vĩ làm!
Tôi nhếch mép cười, bảo:
– Tao cũng nghĩ thế!
Nó tự nhiên nhìn tôi đăm đăm, xong tự dưng mắt nó rơm rớm nước mắt, tôi vội vàng xoay ra hỏi, nó nói, giọng run run:
– Hưng ơi! Từ này trở đi đừng cười kiểu đó nữa nhé, nhìn mày thế tao sợ lắm!
Tôi cười xòa, vòng tay ra dọa ôm nó, mặt cười gian xảo, hỏi:
– Thế thích cười kiểu này à?
Nó kéo chăn lên trốn, xong ngồi cười khúc khích trong đó. Lúc sau, nó lại nghiêm túc kì lạ, quả quyết với tôi:
– Hưng ơi! Tao nghĩ rồi! Mày đừng trốn tránh nữa! Giờ mày phải đánh lại, không mày càng lùi bọn nó càng được nước lấn tới! Tính con Trang tao biết, nó cực kì hiếu thắng, thù dai. Một khi mày đã gây thù chuốc oán với nó thì kiểu gì nó cũng phải loại bỏ mày như cái gai trong mắt.
Tôi gật gù. Xong rồi thôi không nói nữa, con An hướng sang chủ đề khác, chắc nó sợ tôi buồn.
Vài hôm sau, trên đường đi học về, tôi tình cờ gặp một cảnh tượng mà tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Phía bãi đất trống thi công dở là con An, xung quanh nó là mấy đứa con gái khác, lớn có, nhỏ có, hầu hết khoảng từ lớp 9-11. Trông thấy thế thì tôi phát hoảng, chẳng lẽ bọn kia định quây lại đánh nó à? Dẫu cho lần này có phải đánh con gái, tôi cũng nhất quyết bảo vệ nó an toàn. Tôi khóa xe vào cạnh bờ tường, tiến lại thật nhẹ nhàng, nhưng đang đi tôi bỗng nghĩ: “Không nên nóng vội! Lại gần nấp xem có chuyện gì đã, nếu đứa nào dám động đến một sợi tóc con An, mình cho nó đi luôn cả hàm.” Nghĩ vậy, tôi liền thụp người xuống len lõi qua mấy vòng ống cáp xếp chồng, rón rén ra nấp sau mấy bao xi măng nhìn ra, ở khoảng cách này tôi có thể nhìn rõ nhất, nghe được bọn nó nói gì, làm gì mà không sợ bị phát hiện. Nhưng mọi chuyện không như tôi tưởng, sau một hồi nghe, tôi bàng hoàng nhận ra con An là thủ lĩnh của đám con gái đó, nó quắc mắt nhìn, trông đanh đá, thảo mai còn hơn con An tôi thấy hồi đầu năm. Nghe rõ mồn một giọng nó ráo hoảnh:
– Chúng mày nghe rõ vào! Hôm nay tao tụ tập lại cũng chỉ vì con đ ĩ Trang với thằng Vĩ người yêu nó. Hai đứa nó muốn hại một người nên tao mới bất đắc dĩ gọi chúng mày đến nhờ vả. Giờ chia ra, quan sát bọn bạn bè, lũ con gái bám theo nó. Chuyện thông tin thì không phải lo, tao đã gài người vào ngay sát nó, có chết nó cũng chẳng ngờ được đứa thân cận nhất với nó lại do tao cử đến.
Một con bé chừng lớp 9, chống nạnh hỏi:
– Thế chị đã cho ai ở gần nó rồi?
Con An lừ mắt nhìn con bé, con bé vội cúi gằm mặt tránh ánh nhìn sắc lẹm. Một bà chị lớp 11 nói:
– An nó đã có ý cần mình thì chị em mình nhất định giúp nó. Dạo này con An chưa đi cùng chị em buổi nào, hay hôm nay đi cùng một buổi cho vui! Có anh Thành học KTQD thích mày lắm đấy, sướng nhá, chẳng mấy ai được cậu ấm để mắt!
Con An lắc đầu từ chối, lấy lí do bận nên không đi được. Bọn kia rủ rê không có kết quả thì kéo nhau về, trước lúc về con An còn ném một tia nhìn tóe lửa về phía con bé vừa nãy, tội nghiệp con bé, hỏi những câu không nên hỏi. Con An đi ngược hướng bọn kia về, tôi bám theo cách một quãng. Chợt tôi điếng hồn khi con An đứng khựng lại, nó nhìn thấy xe tôi dựng ở cạnh tường. Trông nó lúc này không lạnh lùng, chua ngoa nữa mà lại trở về con An ngố ham ăn ham ngủ của tôi, nó dáo dác tìm xung quanh, mắt ngơ ngác nhìn bốn phía lo lắng. Không biết nó sợ điều gì, phải chăng nó sợ tôi đã nhìn thấy một con An khác trong nó? Tôi suy nghĩ cách thoát ra thật an toàn mà rối cả óc. Muốn tránh nó thì dễ thôi, nhưng lúc nó trở lại chỗ cũ không thấy xe đâu thì ắt nghĩ là tôi biết hết rồi, về nó lại suy nghĩ lung tung, khổ thân ra. Nhưng ở cho nó bắt tại trận cũng không được. Rốt cục tôi đánh đánh ván bài liều, leo lên tầng 2 xây dở, ngồi vắt vẻo trên rìa mái nhìn ra cánh đồng phía xa, tay nhặt sỏi thảy xuống đất, quay lưng lại chỗ mấy đứa vừa đứng. Nếu giờ con An có bắt gặp thì tôi cứ nói là ở đây chơi lâu rồi, nó sẽ nghĩ chuyện chỉ trùng hợp, bọn nó đến sau tôi, còn tôi thì ngồi ở đây ngắm trời ngắm đất. Thực hiện kế hoạch chớp nhoáng, tôi nín thở cố tạo tiếng ném sỏi bùm bũm thật to để gây chú ý. Bỗng sau lưng tôi có tiếng đế giày nghiến lên sỏi cát lạo xạo, bóng nó in mờ mờ ngay gần tôi, tôi vẫn thản nhiên ngồi chơi coi như không biết gì. Một lúc lâu, thấy nó vẫn đứng đó, tôi giả vờ sinh nghi quay lại nhìn, “vừa trông thấy” nó, tôi giật mình hét toáng lên:
– Á! Con dở hơi! Mày làm gì ở đây thế?
Nó cũng hét ầm lên, dậm chân đành đạch, hỏi tôi:
– Thế mày làm gì ở đây?
– Tao toàn ra đây chơi? Làm sao?
Nó hỏi:
– Thế mày ngồi đây bao lâu rồi?
– Từ lúc tan học đến giờ, một tiếng là ít!
Con An cười toe, cố giấu đi cái thợ phào nhẹ nhõm. Nhưng đã diễn thì phải diễn cho đạt, tôi đứng dậy, dí sát mặt vào nó, nghiêng nghiêng mắt nhìn, hỏi:
– Thế mày hẹn hò anh nào ra đây phải không? Nhìn mày tao nghi lắm!
Nó lắc đầu quầy quậy, đập bôm bốp vào vai tôi:
– Thằng khùng! Mày bị điên à?
Xong nó kéo tôi đi, hai đứa đạp xe song song, về tới tận nhà nó, nhìn nó vào lon ton chạy vào trong nhà, tôi mới yên tâm, hú hồn, tý thì bị nó phát hiện mình nghe lén.