Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 54: Chương 54



Trúng nguyên một đòn vào mặt, tôi loạng choạng lùi ra sau, gầm lên:
– Con chó, sao mày đánh bố?
Thằng Long nắm chặt tay, hằn học nhìn tôi rồi lao tới, xong phi thêm cú nữa vào bụng. Thấy nó đánh không nhân nhượng gì, tôi hoảng quá, vội vàng lách người sang một bên né đi, tiện tay túm lấy chân, giáng một cùi chỏ vào ống đồng nó. Dính đòn đau, thằng Long vặn người lại, đu cả thân mình lên, đạp liên hoàn 3 phát vào ngực tôi, thằng này không phải là giỏi võ gì nhưng nó khỏe thật, phản xạ thì nhanh không kém gì võ sinh năm 3-năm 4. Tôi bị trúng đòn đến ngộp thở, đành lùi xa ra sau, đứng ôm ngực hỏi:
– Tao với mày thù oán gì mà mày gọi tao ra đây rồi đánh lén hả?
Mặt nó đỏ phừng phừng, chỉ thẳng mặt tôi quát:
– Mày thì không có vẫn đề gì với tao, nhưng mày làm An khóc, vậy hôm nay mày đừng hi vọng vác xác về nhà nổi.
Hóa ra là vì chuyện đó, tôi hỏi lại:
– Mắc mớ gì đến mày mà xía mõm vào chuyện người khác?
Thằng Long cứng họng, ngay đơ ra đấy, lúc sau đáp:
– Vì tao thích An, được chưa? Mày nói lắm quá đấy, đã thế tao đánh cho câm luôn!
Tôi ngỡ ngàng đứng thần người ra, vậy ra chỉ vì nó thích con An, còn tôi lại làm con An buồn nên nó mới quyết đập tôi đến vậy. Nhưng không hiểu sao vừa nghe nó nói câu : “Tao thích An”, tôi lại sôi tiết lên, lao vào đấm đá túi bụi. Hai thằng quần thảo một hồi, mãi tôi mới ghì nó xuống được, thoi cho năm sáu phát vào mặt, chửi:
– Này thì mày thích này! Thích này! Bố ày thích luôn một thể!
Thằng Long không vừa, nó co chân đạp mạnh vào bụng tôi rồi vật ngược lại, giáng ột cùi chỏ vào mồm, chửi:
– Liên quan đến mày à!
Tôi vả bồi cho phát, gằn giọng:
– Bố thích thế đấy, ai cho phép mày thích nó mà mày thích! Mày tưởng mày là ai?

Cứ thế cho đến lúc thằng Minh, thằng Hoàng, thằng Quang nghe tiếng xô xát, chửi bới sau trường mới chạy ra can lại. Lúc đó, người hai thằng đã bầm dập ra rồi, bị thằng Minh ôm ngang người lôi về, tôi vẫn cố với lại một câu:
– Mày liệu đấy, tao mà thấy mày lảng vảng gần nó, tao giết!
– Bố thách!
Dàn xếp mất gần nửa tiếng, bọn lớp mới lôi hai bọn tôi về được, trên đường về, thằng Minh hỏi:
– Hưng! Tao bảo!
– Gì vậy!
– Mày thích con An à!
Tôi ngập ngừng hồi lâu, đáp:
– Tao không biết nữa, có lẽ có!
Nó xùy dài, nói:
– Thế thì tiến tới đi còn chờ gì nữa, con An nó cũng thích mày thế còn gì!
Tôi lắc đầu, nói:
– Chưa chắc đâu, bọn con gái nó mập mờ khó đoán lắm. Tao sợ lúc tao nói ra, nó lại nói chỉ coi tao như bạn thân, anh trai gì đấy thì hai đứa sẽ chẳng bao giờ làm bạn như cũ được nữa. Tao trân trọng nó lắm, giá nào tao cũng không để mất được!
Thằng Minh nhìn tôi xong thở dài, gãi đầu kêu:
– Ờ mà mày nói cũng có lí. Bọn đấy thì không biết đường nào mà lần. Haizzzz! Hay là cứ nói hết mẹ ra đi, để lâu ức chế lắm!
Tôi im lặng lúc lâu, đáp”

– Tao cũng muốn thế lắm, nhưng lần nào ngồi cạnh nó, chuyện khác tao bắn như pháo rang thế mà lúc định ngỏ lời thì lại nghẹn họng lại. Mới lại, giờ bọn tao có khác gì một đôi yêu nhau đâu, thôi thì cứ để thế đi, để sau rồi tính tiếp.
– Nhưng cái gì chắc chắn vẫn hơn Hưng ạ! Cứ cái kiều bạn không ra bạn, bồ chẳng ra bồ thế này, tao thấy đéo ổn mày ạ!
– Thôi! Lúc khác tính vậy, nẫu cả ruột!
Nó gật gật đầu, vỗ vai tôi an ủi.
Về nhà trong bộ dạng quần áo rách tươm, mặt thì thâm mấy vết, mép rớm máu, nhìn cứ như thằng vừa thoát chết ở bưởng đào đá đỏ nào về. Ngồi gần 1 tiếng nghe tụng vi đánh nhau, mẹ tôi cứ vừa nói lại vừa chấm oxy già, quấn băng cho tôi. May mà bố tôi còn đang chỉ đạo gói thầu trên Sơn La, không thì nghe hành đến tối mất. Cứ những lúc thế này, tôi lại ước có con An ở đây. Bố mẹ tôi cưng nó lắm, lắm lúc còn bên nó, hùa vào bắt bẻ tôi nữa, có nó ở đây nói đỡ cho, mẹ tôi kiều gì chẳng ân xá. Ăn cơm xong, tôi lên phòng ngủ trưa, trằn trọc mãi mới ngủ nổi, người đau rã rời. Mẹ kiếp! Thằng Long nó up đồ xuyên giáp hay sao mà đánh thấm thế, ê nhức đến tận xương. Láo thật, nó dám thích con An. Búp Bông là của tôi chứ! Mải suy nghĩ, lại thêm người mệt mỏi, tôi ngủ chìm đi, mãi đến tối, lúc mẹ gọi ăn cơm tôi mới dậy, uể oải đi xuống phòng ăn.
Sáng hôm sau đến lớp, cả lớp im thin thít, lấm lét nhìn tôi với thằng Long, hai thằng mặt vêu lên, thâm tím đầy mặt. Tôi hằn học nhìn thằng Long, nắm tay răng rắc, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nó cũng ném lại một tia nhìn dữ dội trả đũa tôi. Thằng Minh ngồi sau chọc phát bút bi bào mông tôi, gọi:
– Chú hãy bình tĩnh! Từ từ rồi xử nó sau, thằng này nhìn cứng phết đấy.
Tôi gật đầu, gì chứ mối họa tiềm tàng thế này phải loại bỏ ngay, để lâu vượt quá tầm kiểm soát thì nó ăn lại mình chứ chả chơi. Len lén ngó lên trên, thấy con An liếc xuống nhìn trộm tôi, mắt lộ vẻ lo lắng. Thấy tôi nhìn, nó vội quay lên luôn, làm mặt lạnh tanh. Tôi cười thầm trong bụng, hóa ra nó vẫn quan tâm đến tôi chứ không phải là “bánh bơ” luôn. Nhưng giờ lại quen tay bẹo má nó, nó dỗi tiếp thì hỏng bét. Giờ cứ lẳng lặng mà theo sau nó vậy. Nhưng suốt cả tuần tiếp, con An vẫn cứ phớt lờ tôi, tôi thì nóng cả ruột, giận gì mà giận dai thế không biết nữa, đã thế mấy hôm này thằng Long xí xớn sang hỏi bài, nó lại còn cười cười chỉ cho nữa, vậy mà lúc giảng bài ình thì hết chửi đần, dốt, con bò rồi lại nũng nịu đòi đi chơi với đòi đồ ăn. Sang tận tuần sau, tình hình vẫn chẳng có gì tiến triển hơn. Nhìn tôi thiều não ngồi một chỗ, mấy thằng trong hội ăn chơi lại an ủi, thằng Hoàng bảo:
– Rốt cục cũng chỉ tại vừa ngu vừa lắm mồm, mày không làm lành được với nó thì tạch!
Thằng Quang ra ý kiến:
– Tao có cách rồi!
Cả lũ sồn sồn lên hỏi:
– Đâu đâu!
– Úi giời! Sao hôm nay thông minh thế!
– Sủa nhanh xem nào!
Thằng Quang xua xua tay, vênh cái mặt lên:

– Này nhớ, cách của bố á, hay cực kì, như phim Hàn Quốc.
Thằng Minh đệm vào:
– Thế mày định cho đứa nào chết vì máu trắng?
– Ô hay! Con đi3m chó này, đã thế bố đéo nói nữa!
– Thôi mà! Thôi mà chị…à nhầm anh Quang sáng suốt! Bọn em biết não anh to như hạt bo bo rồi, anh có câu gì anh phọt ra nhanh không bọn em bẻ răng moi ra đấy!
Thằng Quang ưỡn ngực, khua khoắng tay loạn xạ, nói:
– Đây này! Bây giờ nhé, đợi lúc giờ về, tao và thằng Minh xuống lấy xe trước. Còn thằng ngu này… – nó chỉ tay vào tôi.
– Ơ cái đệt! Mày bảo ai ngu!
– Thì khôn được chưa, mày sẽ ở cổng trường, vểnh tai chó lên hóng!
– Bố oánh bỏ mẹ mày đấy!
Tôi sấn sổ giơ nắm đấm dứ dứ vào mặt nó, thằng Quang giơ tay đầu hàng, nói tiếp:
– Dàn xếp xong nhé. Đợi con An ra ngoài cổng trường, tao với thằng Minh sẽ lao xe tới, đâm con An ngã ra đất, què luôn không đi được nữa. Lúc đó, anh hùng Hưng sẽ xồ ra, vác chị An lên lưng, cõng về nhà, rồi mỹ nhân cảm ân đức anh hùng, nguyện nâng khăn sửa váy suốt đời. Kế hoạch hay vãi loz ra còn gì nữa!
Cả lũ ngồi mắt chữ O, mồm chữ A nhìn nó, xong đồng loạt lao vào dần ột trận, chửi tới tấp:
– Ngu này, này thì ngu này!
– Về bảo bữa cơm mẹ mày bổ sung thêm sulin và khoáng chất nhé!
– Mày định giết người à!
– Lại còn dám lôi tao vào đồng phạm nữa!
– Tẩn đê, đánh cho nó khôn ra thì thôi! Tội ngu là tội to nhất!
Xử lý xong thằng ý kiến đần độn kia, cả nhóm lại châu đầu vào nhau, tính cách để tôi làm lành với con An. Lát sau, thằng Sơn nói:

– Hay là anh em mình bịt mặt, chặn đường chọc ghẹo con An, rồi thằng Hưng lao ra giải cứu?
Thằng Hoàng gạt đi:
– Mày nghĩ nó như mấy đứa con gái khác à. Nó đánh ngã được cả thằng Hưng, mấy thằng ô hợp mình lao vào, nó bẻ cổ ra sau ráo. Rồi nó mà mách con Thy mày tham gia chọc ghẹo nó á, con Thy nó tế mày lên. Nhưng cứ cho là thành công đi, con An mà hỏi sao thằng Hưng có mặt đúng lúc thế thì nó trả lời thế nào? Chẳng lẽ bảo tao chờ lâu lắm rồi à?
Kết cục cả lũ lại ảm đạm âu sầu nhìn nhau ngáp ruồi. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có màn anh hùng cứu mỹ nhân. Mấy thằng chán nản ngồi thế đến lúc vào giờ.
Trong giờ học, tôi ngồi sau con An mà cứ bứt rứt hết cả lên, sao hôm nay lại mặc cái áo đồng phục mỏng tang thế, nhìn lộ hết cả, rồi lũ con trai chúng nó lại chỉ trò, xì xào với nhau à xem, ăn với chẳng mặc. Kiếm cớ bắt chuyện với nó, đến giờ Anh, tôi gọi:
– An ơi An! Tao hỏi cái này! Câu điều kiện loại III thì trước quá khứ hoàn thành, sau là would have à?
Nó đáp lạnh tanh:
– Không biết!
Ăn nguyên gáo nước lạnh, tôi hụt hẫng co người lại, cắm mặt vào bài Test, ngán ngẩm xoay hết cách này đến cách kia, chẳng còn tâm trí nào mà tiếng Anh với tiếng em nữa. Giờ ra về, tôi lẽo đẽo đi đằng sau nó, chẳng ai nói câu nào cả. Đang đi, bất chợt thấy có cây hồng đang chín trĩu quả, nó đắng lại ngắm ngắm, mắt sáng rực xong chỉ tay lên cành định nói gì đó, chắc định nhờ tôi hái cho. Chợt nhớ ra hai đứa đang giận nhau, nó lại thôi, tiu nghỉu đi đằng trước. Tôi mỉm cười, lại gần chỗ cành hồng, đu mình leo lên, trẩy xuống hai quả chín vừa tầm xong chạy vọt ra chỗ con An, đưa cho nó, bảo:
– Ăn đi này! Nhìn tội quá cơ!
Nó lườm lườm nhìn tôi, vừa dè chừng mà miệng vừa lúng búng ăn hồng. Đợi nó ăn hết, tôi khom khom người đi cạnh, dí sát mặt vào mặt nó, cười toe toét hỏi:
– Hết giận tao chưa!
Con An mím môi, nhắm tịt mắt lắc lắc đầu. Tôi hỏi vặn:
– Giận sao còn ăn!
Nó bĩu môi, nhăn mặt lại, dúi quả hồng còn lại vào tay tôi xong ngúng nguẩy đi về. Thấy êm êm, tôi đuổi theo gọi í ới:
– Ê Búp, chờ tao với!
Bỗng nhiên, mấy vệt đen từ trên ném xuống đụp, đụp, đụp. Con An kêu ré lên, co rúm người lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.