Đương nhiên Lộ Chi Dao nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Nhược Thủy, vẻ mặt thả lỏng, khéo môi nở nụ cười.
” Ngươi đã đến rồi?”
Thiếu nữ kia giương mắt nhìn Lý Nhược Thủy, tâm tình phức tạp. Nàng ta cũng thấy được Lý Nhược Thủy cùng Lộ Chi Dao ở bên nhau nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Lý Nhược Thủy thấy được ánh mắt của thiếu nữ lền lập tức hiểu ra điều gì đó.
” Không, ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Vừa dứt lời, Lý Nhược Thủy đã xoay người rời đi. Đối mặt với thiếu nữ dễ bị lừa gạt như vậy, trong đầu nàng cũng rất hoảng.
Ước chừng người này sẽ sớm bị bản tính của Lộ Chi Dao làm cho sợ hãi.
Nhìn Lý Nhược Thủy dứt quát xoay người đi, nguyên bản định dùng lời nói để thị uy của thiếu nữ bị chặn lại trong miệng khiến nàng ta vừa khó chịu vừa bực bội.
Nàng ta đã chuẩn bị hết để biểu diễn nhưng cư nhiên Lý Nhược Thủy lại không tiếp chiêu?
Thiếu nữ hít một hơi, chuyển lời nói tới Lộ Chi Dao.
” Công tử, nhà ta ở Vân Thành, cũng có chút của cải, nếu huynh không chê….”
” Ngươi chưa có trả lời ta, nếu ta cưới ngươi, ta cũng phải cưới người khác sao?”
Lộ Chi Dao nghe được tiếng bước chân của Lý Nhược Thủy đã đi xa, mỉm cười thưởng thức phi đao trong tay.
” Chuyện này không được.” Thiếu nữ nhìn mấy người cách đó không xa, cắn môi nói:” Là ta nhìn đến công tử trước, trong lòng ta cũng luôn cầu nguyện. Về tình về lý, đương nhiên ta phải bồi công tử.”
Lộ Chi Dao gật đầu, hiểu ra cái gì đó.
” Thì ra là do ngươi thấy cái phi đao này.”
Phi đao trong tay hắn phản chiếu ánh mặt trời, thiếu nữ nheo mắt gật đầu nhanh chóng:” Đúng vậy, là ta nhìn thấy phi đao này trước.”
Lộ Chi Dao có chút tiếc nuối mà thở dài, khuôn mặt ôn nhu có chút buồn rầu:” Nếu ngươi thấy sớm, sao không gọi ra? Ta còn tưởng rằng không ai thấy.”
Biểu tình hắn bỗng chốc thay đổi, không còn ôn hòa như vừa nãy, cũng không còn nụ cười, thoạt nhìn có vài phần xa cách.
Không bao lâu vài phần xa cách này đã được thay thế bằng khuôn mặt tươi cười. Nụ cười ấy tựa như hạnh hoa tháng ba, trong trẻo nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vài phần cuốn hút.
” Bất quá không kêu cũng tốt, bằng không sao ta có thể cảm nhận được bộ dáng cả người run rẩy của Lý Nhược Thủy.”
Hắn quay đầu nhìn thẳng vào thiếu nữ, khóe miệng nhếch thêm nụ cười kéo theo sự nhẹ nhàng có chút cổ quái, khiến thiếu nữ có vài phần không khỏe.
” Ngươi có từng nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Lý Nhược Thủy chưa, tựa như một con chim bị lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, có phải chơi rất vui không?”
” Ta, ta chưa từng nhìn thấy….”
Thiếu nữ rút lại bàn tay đang nắm lấy góc áo của hắn, nụ cười của hắn vẫn tươi cười ôn nhu ấm áp nhưng lại khiến nàng ta cảm thấy không thoải mái.
Lộ Chi Dao gật đầu, đứng dậy định rời đi, nhưng đột nhiên dừng lại, quay đầu đối mặt với thiếu nữ, nụ cười ôn hòa.
” Còn muốn chiếu cố ta cả đời không?”
Bóng cây chiếu xuống khuôn mặt hắn, nụ cười vẫn như vậy nhưng lại giống sương mù mờ nhòa, lạnh lẽo.
Thiếu nữ lắc đầu, lúng ta lúng túng lên tiếng:” Nếu công tử không muốn, ta cũng không miễn cưỡng…. “
” Không thú vị.” Lộ Chi Dao thấp giọng bật cười, đao nhỏ ở ngón tay xoay xoay vài vòng sau đó đi về phía nàng ta:” Ngươi nói muốn chiếu cố ta, sao lại lùi bước? Lý Nhược Thủy vẫn luôn đứng trước mặt ta nha.”
Thiếu nữ ngồi dưới đất run rẩy muốn lùi về sau, nhưng bởi vì thân thể chưa khôi phục nên chỉ có thể lùi một chút.”
Ánh sáng lạnh lẽo nơi mũi đao không còn là hy vọng trong sự tuyệt vọng mà là lá bùa hộ mệnh muốn lấy đi mạng sống của nàng ta.
Mũi dao cách thiếu nữ ngày càng gần, nàng ta muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng phát ra âm thanh.
Đột nhiên, một vạt áo màu vàng nhạt đứng trước nàng ta.
” Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Thiếu nữ giương mắt nhìn Lý Nhược Thủy đã đi rồi trở về, nàng che trước người của thiếu nữ, trong ánh mắt mang theo vài phần đồng tình, còn duỗi tay đỡ nàng ta đứng dậy.
Thiếu nữ rũ mi, chậm rãi dịch về phía sau lưng Lý Nhược Thủy:” Không, không có chuyện gì, ta chỉ cảm tạ vị ân nhân này một chút…”
Lý Nhược Thủy ôm lấy vai nàng ta rời đi, cười nói:” Ngươi xem ngươi kìa, kia mới là ân nhân của ngươi, về sau cần chú ý đến nha.”
Lý Nhược Thủy vừa cười vừa dẫn nàng ta đi về phía Lục Phi Nguyệt, ngay cả chính mình cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Thiêu nữ cắn môi quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ phát hiện hắn đứng dưới bóng cây khuất bóng, bộ dáng trông thật đơn bạc và cô tịch.
Nhưng trong ánh mắt thiếu nữ không còn là ân nhân nữa, nàng ta quay người nhanh chóng, thầm nghĩ chính mình cần phải xem lại đôi mắt.
” Cô nương, người cùng vị công tử kia có phải….Ta nhìn hắn không giống vẻ bên ngoài cho lắm, ngươi cần để ý cẩn thận một chút.”
Lý Nhược Thủy nghe được lời này của thiếu nữ liền sửng sốt, sau đó cười vỗ vai nàng ta
” Ta đã quen rồi.”
Lý Nhược Thủy đột nhiên nghĩ tới phần thưởng mà hệ thống nói
” Hệ thống, phần thưởng này lúc nào có thể mở?”
Đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tự nhiên nàng có chút yêu quý hệ thống.
[ Hệ thống HE vì ngài phục vụ ]
[ Kí chủ muốn kích hoạt phần thưởng sao? ]
” Dùng đi.”
[ Được, lập tức kích hoạt. ]
” Chờ một chút…”
Đây chỉ là một câu cảm thán, không phải câu trần thuật! Chẳng lẽ không được hẹn thời gian sao???
” Lý cô nương! “
Thiếu nữ bên cạnh nàng đã vốn mềm nhũn, đột nhiên Lý Nhược Thủy té xỉu khiến hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Lục Phi Nguyệt đi tới nhanh chóng đỡ Lý Nhược Thủy, còn Giang Niên làm đệm thịt cho thiếu nữ kia. Sau đó hai người đưa họ tới chỗ nghỉ ngơi.
Sau khi bắt bắt mạch cho Lý Nhược Thủy, Giang Niên liền nhẹ nhàng thở ra, nhe răng cười để lộ hàm răng trắng:” Không có chuyện gì hết, do quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi thôi.”
Lục Phi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lông mày nhíu chặt lại cũng được buông lỏng, dìu Lý Nhược Thủy tới bàn bên cạnh để nghỉ ngơi.
” Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, ta chính là tội nhân.”
Giang Niên ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần dần lặn xuống, tựa vào bàn ăn bánh ngọt:” Viện binh khi nào mới tới vậy? Tuần Án Tư các ngươi làm ăn thế là không được rồi.”
Lục Phi Nguyệt giương mắt lên nhìn hắn ta, bất đắc dĩ mà thở dài, vừa ôm lấy Lý Nhược Thủy vừa rót cho mình một chét nước.
Bỗng nhiên có một bóng đen đổ xuống bàn, góc áo trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt của Lục Phi Nguyệt.
” Lộ công tử.”
Hân nghiêng đầu cười, chỉ lẳng lặng đứng một bên, ai nhìn vào cũng cảm thấy một cảm giác thân thiện, cho dù cảm giác này chỉ bắt nguồn từ diện mạo của hắn.
” Lý Nhược Thủy làm sao vậy?”
” Không có việc gì, đại khái là do quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.”
Giang Niên đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh mình rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn. Hai người bọn họ và Lý Nhược Thủy chỉ cách nhau một chỗ ngồi.
” Thì ra là vậy.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, những binh lính mặc áo giáp tiến vào, dẫn đầu là mấy người ôm lấy chiếc đao giống của Lục Phi Nguyệt.
Nàng ấy muốn tiến lên giải thích sự tình, nhưng trên người lại có Lý Nhược Thủy vì vậy Lục Phi Nguyệt chỉ có thể nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên bàn rồi ôm đao đi về phía trước, đương nhiên Giang Niên cũng đi theo nàng ấy.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ này chỉ còn Lý Nhược Thủy đang ngủ và Lộ Chi Dao yên lặng ngồi rót trà.
Đột nhiên trên bàn phát ra vài tiếng nói mớ, như thể là đang nói cái gì đó khiến Lộ Chi Dao rất hứng thú mà cúi đầu xuống nghe.
Hắn nghe được nàng lẩm bẩm vài câu, từ ngữ không quá rõ ràng, nhưng cái tên cuối cùng lại làm hắn sửng sốt hồi lâu.
“…A Sở…”
—
Mặt trời lên cao, thời tiết nóng bức người, nhưng không khí vẫn mang một cỗ ẩm ướt. Ve sầu ngoài tường viện kêu âm ỉ, không nghi ngờ gì nữa đây là mùa hè chân thật.
Lý Nhược Thủy đứng trong một chiếc sân có hình thù kì quái. Cái sân này hình chữ nhật, bề ngang chỉ có ba bốn mét nhưng lại dài mười, nhà cùng viện môn thì một cái ở bắc, một cái ở nam, khoảng cách vô cùng xa.
Trong sân có vài bồn hoa, mỗi loại đều cao đến eo của Lý Nhược Thủy, có vài con bướm vây quanh bông hoa tựa như đang bay múa bên trong mê cung vậy.
Trước phòng của sân có chiếc bàn đá, trên bàn đá xuất hiện một đứa trẻ mặc bạch y. Đứa trẻ kia đang đưa lưng về phía nàng, không biết đang nhìn cái gì nhưng trông có vẻ rất thích thú.
Lý Nhược Thủy cũng ngẩng đầu nhìn nhìn lại bị ánh mặt trời làm chói mắt, phải một lúc sau mới đỡ.
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay trong suốt của mình, nhất thời có chút cạn lời.
” Không phải nói là hồi ức sao? Tại sao lại giống du hành thời gian vậy?”
[ Ký chủ, lúc đầu hồi ức nên do bản thân ký chủ tiếp nhận, tiến vào trong mơ để xem nhưng Lộ Chi Dao vốn bị mù, căn bản không mơ được, cũng không thấy được cảnh tượng gì nên đưa linh hồn ngài tới đây. ]
“….”
Không thể tìm được sự đáng tin cậy trong cái hệ thống này, bình thường không lên tiếng thì thôi, một khi hé răng chính là muốn hố nàng.
” Sao cái sân này lại kì quái như vậy, cái bồn hoa đặt như vậy có ý định không muốn người đi qua à?”
Mấy chục bồn hoa nằm ngổn ngang trong sân, không hề có một quy luật nào, sắc màu rực rỡ, càng khiến người ta hoa mắt.
Nàng lẩm bẩm vài câu, thân thể tự nhiên đi xuyên qua chậu hoa đi tới kế bên bàn đá, nàng muốn nhìn xem đây có phải là Lộ Chi Dao khi còn nhỏ không.
Vòng đến trước bàn, lúc này nàng mới thấy rõ bộ dạng của đứa trẻ.
Đứa bé dáng dấp phấn điêu ngọc trác*, trông rất đáng yêu. Mái tóc dài cắt ngang vai, cổ tay đeo một chiếc bạch ngọc Phật Châu còn to hơn cả tay đứa bé. Kích cỡ của thân bạch y kia cũng không phù hợp, lỏng lỏng lẻo lẻo mặc trên người giống như tiểu hài tử mặc trộm xiêm y của người lớn.
* Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại, trắng nõn, thường chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu.
Bộ dạng của đứa trẻ này có bảy tám phần giống Lộ Chi Dao khi lớn lên, biểu cảm cũng không có gì khác biệt nhưng đôi mắt….
Đôi mắt của đứa bé đang mở.
Đôi mắt của tiểu Lộ Chi Dao tuy lớn, nhưng lại không có sắc thái bên trong, tựa như bị một tầng sương mù mờ mịt nặng nề bao phủ.
Đang lúc Lý Nhược Thủy để sát vào muốn nhìn kỹ, đột nhiên tiểu Lộ Chi Dao quay đầu lại, ánh mắt giống như đang nhìn nàng khiến cho nàng sợ tới mức lùi về sau mấy bước.
” Ai ở đó?”
Giọng nói đứa bé ngọt như sữa hỏi về hướng Lý Nhược Thủy.
Lý Nhược Thủy vỗ ngực bình tĩnh lại, thầm than không hổ danh là người có võ công mạnh mẽ nhấtb, ngũ giác quả thực khắc hẳn với người thường.
Không đợi Lý Nhược Thủy bình tĩnh lại, một chuỗi hạt Phật châu đã bay thẳng qua trán nàng rơi vào hoa Nguyệt quý phía sau, ép hoa ngửa ra đằng sau.
Tiểu Chi Dao rút tay về, lời nói mang theo một ít nghi hoặc, nhưng vẫn ” nhìn” về hướng này.
” Ảo giác sao?”
Lý Nhược Thủy:”….”
Hồi nhỏ hắn hung dữ vậy sao? Nàng có nên di chuyển hay không?
Nhưng mà nơi này ném loạn nhiều đồ như vậy, hắn không nhìn thấy thì có thể đi được sao?
Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn xung quanh, khi đang chìm trong thắc mắc bỗng cánh cửa đối diện mở ra, một người phụ nữ mặc y phục thuần trắng, đầu cài trâm đào bước đến.
Bà ấy mang một hộp cơm, nụ cười ngây thơ tựa như thiếu nữ không rành thế sự, giọng nói như chim sơn ca trong rừng.
” A Sở, mẫu thân mang cho con thức ăn.”
Mẫu thân?!
Đây chính là người mẹ bỏ rơi Lộ Chi Dao sau khi tái hôn trong truyền thuyết – Bạch Khinh Khinh?
– –
Hoa Nguyệt quý