Tôi nên nói gì đây? Tôi có nên thật thà khai rằng tôi đã bị trừng phạt không? Nhưng nếu anh ấy nổi giận vì tôi nói dối thì làm thế nào? Tôi nuốt khan một tiếng khi anh lại tiếp tục, “Không, mọi chuyện đã qua rồi. Không còn là vấn đề nữa.”
Sao?
Anh nhấc tôi ra khỏi lòng mình và cầm lấy đồ ngủ anh vừa cởi ra. Anh ấy mặc áo choàng ngủ, bước đến bên kia giường và nằm phịch xuống.
Izek không nói một lời nào hay làm bất cứ việc gì. Anh chỉ nằm xuống, đặt tay lên trán và lặng thinh, nhưng cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong tôi khi phải trò chuyện trong bầu không khí khác thường này.
Nhìn vào đường nét góc cạnh của người đàn ông này, mặt tôi hiện rõ một chút bực bội, một đám mây đen u ám lửng lơ trên đầu tôi.
Chết tiệt. Tất cả lại rối tung lên một lần nữa. Sự sống còn của tôi phụ thuộc vào việc này, vậy tôi phải làm sao bây giờ đây? Tôi biết mọi chuyện đang quá suôn sẻ mà! Anh chắc chắn đã dìu tôi từng bước!!
Không, tôi không còn bị coi là kẻ dối trá nữa.
Tôi lặng lẽ lê gối tiến lại bên cạnh anh, cuộn người lại.
“Em xin lỗi, em không cố ý giấu nó đi. Thật xấu hổ khi không biết nói gì với ngài…”
“Sao?”
“E – Em đã rất xấu hổ khi đã kể cho ngài nghe rằng em là một đứa phiền phức ngu ngốc… Hic, em sẽ không phạm lỗi nữa. Em đúng là loại hết đường cứu chữa. Là em đã sai. Lần tới, ngài, hic, chỉ cần, trừng phạt em!”
Những tiếng nấc cứ phát ra nên tôi lại định nhét hai ngón tay vào miệng để đè chặt lời của mình như những lần trước đó, nhưng anh bất ngờ túm lấy tay tôi. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Đừng nói nữa.”
“Hic…!”
“Ta nói rằng chuyện đó không còn là vấn đề rồi mà.”
Đôi mắt rực lửa dán chặt vào tôi. Izek thở dài nhìn tôi nao núng mím chặt miệng lại.
“Đến đây.”
Tôi bị kéo xuống ngay khi anh tóm lấy tay tôi.
Cảm giác thật kỳ lạ khi tôi bị kéo nằm tựa đầu vào vai và dán chặt vào cánh tay cứng như sắt của anh.
Sự nặng nề làm lòng tôi chùng xuống.
Vừa nãy là gì vậy?
Khi tôi ngước đầu, đôi mắt anh chăm chú vào tôi.
Ồ, ánh mắt ta chạm nhau.
“Ta không biết vì sao em cứ cố gắng nín thở. Điều đó khiến em ngừng nấc à?”
“Em, hic, em sợ ngài hiểu lầm em là kẻ dối trá.”
“Ta rất ghét lời nói dối.”
“Hic.”
“Nếu em là kẻ dối trá thì em đã không nằm đây với ta như này.”
Vậy là anh không nghĩ tôi lừa anh. Haa, mất tận mười năm cơ đấy. Vậy, sao tự nhiên anh lại dừng lại?
“Vậy…”
“Không phải do em. Ta chỉ… Vào ngày khác thì sẽ tốt hơn.”
Giọng điệu trầm. Tất nhiên là không êm dịu, nhưng cũng không cay độc hay lạnh lùng.
Tôi có thể tin anh ấy chứ? Thật sự thì “ngày khác” sẽ đến ư?
Ừ thì anh cũng chỉ là người mới trong vấn đề này, và tôi cũng không muốn thúc giục anh. Ván cờ này đã bị lật ngược rồi, nhưng sẽ rất phiền nếu tiếp tục than thở ở đây. Tốt hơn hết là nắm bắt cơ hội sau. Đúng vậy, hôm nay không phải là ngày tốt. Tôi sẽ tiếp tục phấn đấu và chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu vào lần tới. Phấn chấn lên nào!
Nằm trong vòng tay anh, tôi đặt cằm lên vòm ngực và chớp chớp hàng mi, “Vậy, ngài không ghét em chứ?”
“Em lo lắng về điều đó sao?”
Câu trả lời ngẫu hứng này nghĩa là gì?
Thật khó hiểu, nhưng tôi vội chuyển chủ đề vì giọng điệu trầm thấp của anh có chút bực bội.
“Nếu ngài định nghỉ ở đây thì em sang phòng khác nhé?”
“Không cần.”
“Em có thể ngủ ở đây sao?”
“Tuỳ em.”
“Thật ạ?”
“…Ừ.”
Có chuyện gì với anh vậy? Tại sao anh lạ dễ tính như thế? Đây là bẫy à?
Ngạc nhiên thật đấy, nhưng có lẽ tôi không nên hỏi thêm một câu nào nữa. Làm sao tôi có thể ngủ thoải mái bên cạnh một tên quái vật như này. Tôi cuộn tròn người và nhắm chặt mắt lại. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ? Tôi chẳng thể chìm vào giấc ngủ, vậy nên đành mở mắt. Chồng tôi đã rơi vào cõi mộng trước, mí mắt anh nhắm nghiền lại.
Ngay cả khi nhắm mắt, khuôn mặt này vẫn đầy sự kiêu ngạo. Nhìn hàng lông mi cong dài như thể được nối vào vậy.
Anh có vẻ trẻ hơn so với tuổi của mình. Haa… nếu tôi vẫn còn ở Madrid, có lẽ vào thời gian này, tôi đang bù đầu với việc chuẩn bị hồ sơ để nhận được một vị trí trong trường đại học. Tôi đã quá gồng mình để tỏ ra mình là con người chín chắn đến mức quên mất tôi vẫn còn tuổi trẻ. Tôi nhẹ nhàng xoay mình, nhìn trộm đôi tay đang ôm lấy cơ thể.
Bàn tay anh to gấp đôi tay tôi. Anh ấy sẽ kết liễu tôi bằng bàn tay này. Không, tôi sẽ không chết đâu. Tôi chắc chắn sẽ sống sót. Vẫn còn hy vọng mà… Tôi buông tay anh ra, nhẹ nhàng dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc. Tiếng tim đập dội vào tai tôi từng nhịp đều đặn, khiến tôi cảm thấy trong cơ thể cứng rắn của anh đang cuộn trào một luồng sinh lực mạnh mẽ.
“Đồ ngốc.”
Anh là nhân vật chính đó, là nhân vật chính toàn năng có thể làm mọi việc theo ý mình.
Sao anh lại phải do dự mãi như này chứ?
Thà rằng anh cứ như Cesare, giống như gia đình tôi, giống như tất cả những kẻ mà tôi đã từng gặp và đưa ra những yêu cầu rõ ràng như họ… thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Anh sẽ chẳng cảm thấy rối bời như này.
“Ngủ ngon nhé…”
Ngủ ngon nhé, vị cứu tinh của em. Nếu may mắn, mong trong giấc mộng đẹp của ngài sẽ có hình bóng em.
Bữa sáng ở đây phải gọi là một bữa tiệc mới đúng. Thịt tuần lộc đậm đà, giăm bông, thịt thỏ hầm, cá trích nướng và xúc xích thịt cừu…
Đây là bữa sáng của loài động vật ăn thịt. Ai tiêu hoá được chỗ thức ăn này vào buổi sáng thì sẽ có năng lượng cả một ngày cho mà xem.
Và tất nhiên chỗ này chắc chẳng nhằm nhò gì với Hiệp sĩ giỏi nhất phương Bắc.
“Có vẻ như em không muốn dùng bữa.”
“Dạ không, em đang rất tận hưởng bữa ăn ạ.” Tôi trả lời ngay lập tức vì sợ mình sẽ chịu chung số phận với miếng thịt tội nghiệp trên đĩa.
Người chồng vô tình liếc tôi như gián tiếp thể hiện sự nghi ngờ trong lời nói của tôi.
“Em đã lót dạ từ trước bữa ăn.”
“Ahahaa, thật ra…”
“Ăn hết đi. Em gầy quá đấy.”
Bây giờ đến cả anh cũng nói thế… Tôi ngoan ngoãn nhấc thìa lên và xử lý hết phần thịt hầm trong bát. Tôi đã rất cố gắng để không cho anh thấy sức ăn nhỏ bé trong bữa sáng đầu tiên với người chồng lạnh lùng này, nhưng thực sự rất khó khăn khi phải ăn món thịt hầm đầy dầu mỡ với một bát cơm nhỏ.
Aa, tôi chỉ muốn nôn hết ra thôi. Trong khi tôi đang chật vật để ngốn nửa bát cơn vào miệng, Izek đã ăn xong món hầm và cá trích nướng trong phần ăn lớn hơn nhiều so với của tôi, và giờ đang chuyển sang thịt tuần lộc.
Một người theo chủ nghĩa khổ hạnh hình như không liên quan đến sức ăn cho lắm… Chứ anh ta xử lý hết cái đống thức ăn không lồ này bằng cách quái quỷ nào chứ?
“Phu nhân có muốn dùng thêm bánh mì không ạ?”
“Không đâu, hãy để lại đi.”
Tôi ngồi một mình trên ghế và cố gắng ăn hết bữa sáng trong khi những gia nhân xung quanh kiên nhẫn chờ đợi. Họ có vẻ lo lắng, thậm chí còn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của anh. Không khí khắc hẳn với lúc dùng bữa với Ellenia. Ellenia đúng là một công nương rộng lượng.
Chúng tôi đã không qua đêm với nhau một cách đúng nghĩa, nhưng cũng không tệ khi ngủ chung một phòng với anh, hơn nữa còn cùng nhau thức dậy và dùng bữa sáng.
Thật ra tôi đã nghĩ khi tỉnh dậy thì anh đã đi mất rồi. Không biết anh đã nghĩ gì nhỉ? Tôi lén nhìn anh ở phía đối diện.
Anh ấy trông hơi chán nản trong bộ áo giáp đen như thể luôn sẵn sàng bảo vệ an ninh trong thành bất cứ thời điểm nào. Nhưng tôi vẫn cảm thấy vẻ mệt mỏi và mẫn cảm trên khuôn mặt anh. Tôi mới là người lẩy bẩy như con gà con và không thể chợp mắt khi nằm bên cạnh một con quái thú như anh, chứ anh làm gì có lý do nào để uể oải chứ. Hơn nữa, tại sao bầu không khí xung quanh anh ấy lại man rợ thế kia? Haa, đúng là một con người cứng nhắc. Không những thế mà còn kiêu ngạo và lắt léo…
“Đồ ăn nêm nếm không hợp khẩu vị à?”
“Không phải thế ạ.”
“Thế thì em tiếp tục ăn đi.”
Vâng, tôi chệu chạo nhai miếng thịt tuần lộc trong miệng, mắt rơm rớm nước. Làm gì còn lựa chọn nào khác chứ…
“Nhân tiện.”
“Sao thế?”
“Ngài dùng bữa với mình em như này có vấn đề gì không? Cha ngài vừa mới trở về…”
“Bụng ta sẽ bị đau vào buổi sáng.”
“Do ăn uống phải cái gì sao?”
“Không. Là do ông ấy đấy.”
À hiểu rồi. Nghĩa là không khí tệ tới mức bụng anh sẽ có vấn đề chứ gì? Theo như tôi nhớ, mối quan hệ của Izek và cha mình đã hoàn toàn rơi vào ngõ cụt kể từ khi Công tước Phu nhân tự sát.
Hơn nữa, chính Ellenia cũng đã khẳng định, Izek không phải là loại người sẽ chỉ tránh mặt những kẻ anh ấy không ưa.
Đức Cha, Cesare, Công tước đã từng ngồi lại với nhau… chỉ trừ Izek, đứa cháu trai nhận được sự sủng ái của Quốc vương.
Người em gái đã khuất mà Quốc vương tiếc thương. Sau sự kiện Công tước Phu nhân Omerta tự kết thúc cuộc đời của mình, mâu thuẫn giữa Công tước, người luôn sát cánh với Hoàng Gia, và Izek, người được Quốc vương ưu ái nhất, xuất hiện cũng là điều đương nhiên.
“Em còn thắc mắc vấn đề gì nữa?”
Thị lực tinh tường xuyên màn đêm là không đủ hay sao mà giờ anh còn đọc được cả suy nghĩ của tôi vậy? Tôi ngây ngốc lắc đầu.
“Em xin lỗi. Chỉ là đột nhiên em nghĩ đến một câu hỏi ngớ ngẩn.”
“Đó là gì?”
“Em chưa bao giờ thấy ma thú ở miền Nam, nên… chúng có thể hiểu được con người không?”
Sau khi vừa xử lý xong đĩa thịt tuần lộc và cắn một miếng xúc xích thịt cừu, anh ngây người nhìn tôi.
Sao ngài lại ngạc nhiên như thế? Câu hỏi tệ đến vậy à?
“Không hề. Rất may là chúng không thể hiểu.”
“Vậy sao…”
“Sao tự dưng em lại hỏi vậy?”
“Em vừa mới đọc được, trong một quyển tiểu thuyết ngu ngốc.”
Vậy là đã rõ hơn một chút rồi. Hoặc là chỉ có Popo hiểu được lời của con người, hoặc là tôi là người duy nhất mà chúng hiểu được. Việc này sẽ là một vấn đề lớn trong tương lai. Nếu như tôi cũng có thể giao tiếp được với những ma thú khác ngoài Popo…
Izek nhìn nụ cười ngây ngốc như đứa trẻ của tôi vài giây, sau đó quay đi và tập trung vào đĩa xúc xích trước mặt.