Toàn thân tôi trĩu xuống. Tôi không còn giữ được tỉnh táo nữa.
Cơ thể tôi vừa nóng một cách khủng khiếp, cũng vừa lạnh một cách cùng cực. Mắt tôi liên tục nhói lên khi ý thức cứ lập loè ẩn hiện.
“Ruby…”
Ai đó đã sờ trán tôi. Tôi thở hổn hển và hé mắt.
Ai đã ở đó? Chỉ có một người đã làm như vậy với tôi khi tôi ngã bệnh…
“Chị ơi…?”
Đôi mắt đỏ như máu lọt vào tầm nhìn mờ ảo. Tôi nghĩ đến chị gái mình. Những vết máu đông trên cổ tay gầy guộc của chị ấy…
“Ôi… ôi.”
“Ruby…?”
“Chị ơi, đừng chết mà. Làm ơn đừng chết mà.”
Mái tóc suông dài, mềm mại lướt ra những đầu ngón tay đang run rẩy của tôi.
Là chị! Là chị!
Tôi nắm lấy tóc chị ấy một cách tuyệt vọng và xoắn những lọn tóc vào tay mình, thút thít, “Chị ơi, chị đừng chết. Em không muốn ra đi một mình đâu. Vậy nên đừng đi mà, chị ơi. Hãy ở lại với em.”
Cái chạm dễ chịu ở trên trán tôi biến mất.
Không, đừng đi mà!
“Em đã bao giờ làm gì nguy hiểm trước mặt nàng ấy chưa?”
“Chưa, chuyện đó chưa bao giờ xảy ra cả.”
… Hả? Không phải chị tôi sao?
Đó là giọng nói xấu xa của chồng tôi, nhưng chị tôi làm sao có thể nói chuyện với chồng tôi được. A, tôi đang ở trong thế giới khác….
Tôi định quay người lại, nhưng có bàn tay đã nắm lấy vai tôi và đặt tôi nằm thẳng xuống. Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi tôi.
Ơ?
“Th…”
Là tử thần. Tử thần có mái tóc bạch kim đang nhìn chằm chằm vào sự sống đang dần lụi tắt của tôi.
“Th, tha cho tôi đi. Cứu tôi với…”
Tròng mắt đỏ như máu khẽ rung lên.
Cứu với, đừng gϊếŧ tôi, tên khốn nạn! Nếu ngài là nhân vật chính, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn!
Tôi tức giận đến nỗi nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi nhìn chằm chằm vào anh và đánh mạnh vào cánh tay của người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Tha cho tôi đi, cứu tôi với…”
Tại sao anh ta không nghe tôi?
Tôi quyết định bỏ cuộc bởi cảm thấy đôi tay mình đã mất hết sức lực. Dòng ý thức cũng bỏ ngỏ ở đó.
Ý thức đã trở lại.
Khi tôi mở mắt ra, lòng bàn tay nhỏ xinh đang vỗ vỗ vào mặt tôi.
“Sớm khoẻ lại nha, Phu nhân ơi…”
Ai đấy? Đôi mắt xanh lục trong veo của cô bé đẹp thật đấy.
Nó gợi đến hình ảnh cô công chúa nhỏ mà tôi biết. Công chúa chẳng đời nào đến đây để thăm tôi đâu, nhưng…
Cảnh vật lại lần nữa thay đổi khi tôi gần như buông xuôi ý thức của mình trước những cái vuốt má nhẹ nhàng trên mặt.
Nơi tôi từng sống, khuôn mặt đang ở cạnh giường và nhìn tôi… Tôi đang mơ sao?
“Sao em lại kẹt ở nơi này?” Chị tôi hỏi.
Mái tóc dài màu gừng, đôi mắt xanh, làm da rám nắng và đôi môi mềm mại màu đỏ san hô.
Đúng thực sự là chị ấy.
“Sao em không ra ngoài và đi du thuyền nhỉ? Đây là kỳ nghỉ hè cơ mà.”
Mỗi kỳ nghỉ hè, chúng tôi lại xuống căn nhà mùa hè của gia đình, nơi có thể ngắm cảnh ven hồ tuyệt đẹp từ cửa sổ. Tôi nghe được những tiếng hét phấn khích từ những người bạn của chị tôi khi đang nằm bẹp trong phòng mình.
Chị gái tôi, người đang khúc khích châm điều thuốc lá, ngồi xuống ngay bên cạnh.
“Có vấn đề gì sao? Chị không nghĩ bố mẹ đã bảo em ở yên một chỗ, vậy mà em vẫn đến đây. Em ốm sao?”
Bố mẹ tôi đều đang đi nghỉ với tình nhân của riêng mình trong khi những đứa trẻ thì tụ tập bạn bè và tận hưởng một mùa hè bất tận.
Tôi không ốm.
Nhưng tôi không thẻ nói với chị rằng anh cả đã nói với tôi là ở yên đây cho đến khi anh ta tới.
Chị tôi thường xuyên gây sự với các anh. Tôi cũng thường xuyên tranh cãi với bố mẹ và các anh mình. Sau mỗi cuộn cãi vã, tôi sẽ trốn đi và tự làm tổn thương chính mình. Vì vậy, tôi không thể nói ra điều đó.
Nếu lúc đó tôi nói ra với chị ấy…
Hai cánh tay mảnh khảnh của chị bị khói thuốc bao phủ, lờ mờ đung đưa qua mắt tôi như một ảo ảnh.
Cuối cùng, phong cảnh tan biến như bong bóng, trắng xoá.
Tôi đã hôn mê rất lâu mà không gián đoạn giữa chừng lần nào.
Có lẽ là vậy, nên khi tôi lấy lại được ý thức, tôi cảm thấy vô cùng tỉnh táo và khoan khoái hơn nhiều.
Trần nhà quen thuộc đập vào mắt tôi.
Phòng ngủ của tôi ở dinh thự Omerta…
Khi ngồi dậy, ký ức cuối cùng về những chuyện vừa rồi đã dần dần hiện về. Điều gì sẽ xảy ra với tôi ngay bây giờ đây? Popo và Griffin có lẽ vẫn ổn.
Con rồng hung ác sẽ không tấn công hai đứa đâu…
“Chị ổn chứ?”
Tôi suýt nhảy dựng lên.
Khi tôi quay đầu lại, trấn an trái tim hoảng sợ của mình, tôi thấy Ellen đang ngồi nhìn tôi trên chiếc ghế đặt ở bên kia phòng ngủ.
Mặc dù cô ấy vẫn giữ vẻ mặt hờ hững và vô cảm, nhưng tôi vẫn hơi kinh hãi một chút vì mọi chuyện tôi đã gây ra.
Cô ấy lại cất lời, khi miệng tôi trở nên khô khốc và cố gắng tìm cách mở lời, “Em xin lỗi.”
“… Sao cơ?”
“Em không có ý đẩy Ruby như thế.”
Có vẻ như cô ấy muốn nhắc đến chuyện xảy ra ở trước cửa phòng tắm.
Trong khi tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt đờ đẫn, Ellenia cụp mắt xuống và nhìn vào tay tôi. Cô ấy trông có vẻ khó xử vì vài lý do gì đó.
Tôi khá là hiếu kỳ, nhưng có vẻ nên nói là mình ổn thì hơn.
“Không sao, em đừng lo lắng về điều đó…”
“Đúng vậy nhỉ, chị chẳng hỏi thêm bất cứ điều gì cả.”
“…”
“Mẹ em cũng có vài vết đó trên mu bàn tay.”
“Ồ…”
“Mẹ đã gầy đi rất nhiều trong một năm trước khi bà rời khỏi thế giới này.”
Tôi không biết mình cần nói gì. Tôi đã đoán được đại khái khi cô ấy ấn tôi vào cửa hôm đó, nhưng thật bất ngờ khi nghe được điều đó từ chính Ellenia.
Hiểu rồi. Vì thế nên…
“Bà ấy có nỗi ám ảnh khủng khiếp về vẻ ngoài của mình… Em là người duy nhất biết về những thói quen kì lạ của bà. Bà ấy chỉ ăn một chút trái cây trong ngày và dành nửa buổi để chăm sóc mái tóc của mình.”
Hình bóng về người chị gái lại xuất hiện trong tâm trí tôi một lần nữa. Những hành động của mẹ chồng quá cố và chị tôi thật sự quá giống nhau.
Tất nhiên, tôi cũng đã hình thành một thói quen tương tự như thế, nhưng… tôi không bao giờ tự kết thúc cuộc đời của mình đâu.
Ellenia khẽ cắn môi, ngước mắt lên nhìn thẳng vào tôi, “Đến tận bây giờ, em cũng chẳng hiểu nổi mẹ mình. Chỉ…”
“….”
“Cảm ơn chị, giờ thì em đã biết được chút ít rồi.”
‘Cảm ơn chị’ là ý gì?
Ý cô ấy có phải những lời vô nghĩa tự dưng bật ra khỏi miệng tôi, ‘Bởi vì thứ duy nhất chị có thể kiểm soát được chỉ có thể là cơ thể này thôi.’ ấy hả?
“Vậy, chồng chị…”
“Em sẽ giữ bí mật với anh ấy, chị đừng lo.”
Giọng nói lạnh lùng của cô ấy mang đến sự nhẹ nhõm trong lòng tôi. Nếu bị lộ ra thì không chỉ xấu hổ mà còn tệ hại nữa.
Tất cả lại rơi vào trầm tư. Sau vài giây im lặng, ánh mắt của Ellenia cuói cùng cũng dứt ra khỏi tôi, đứng dậy, “Công chúa Ari đã đến thăm chị.”
“Sao cơ?”
“Công chúa nói rằng muốn đến thăm chị. Cô bé muốn em truyền lại lời chúc sớm khỏi bệnh của mình.”
Hoá ra không phải là mơ sao? Tôi ngạc nhiên và xúc động vô cùng vì công chúa đã thực sự đến đây.
“Nhân tiện, Ruby này.”
“Sao vậy?”
“Chị đã có người chị em nào sao?”
Gì vậy? Đột nhiên cô ấy nhắc đến “chị em” là sao? Đó là kiếp trước của tôi mà.
Khi tôi bối rối nghiêng đầu, Ellenia nhanh chóng lắc đầu, “Không, không có gì đâu… sớm muộn gì thì em cũng sẽ tìm hiểu ra, nhưng tình hình lúc này đang khá loạn bởi con rồng vốn đang ngủ say đã thức dậy rồi.”
“…”
“Chị không phải lo sợ đâu. Chuyện này rồi cũng sẽ phải xảy ra, vì vậy chúng ta đã chuẩn bị cho trường hợp này rồi.”
Tôi biết mà. Cô ấy không hề căng thẳng. Hơn thế nữa, Ellenia không biết rằng chính tôi là người đánh thức con rồng à?
Izek không nói lại với Ellenia ư? Hay là Ellenia đang cố thử tôi?
“Vậy nên chị dừng bao giờ đi lang thang một mình trong thời gian tới. May mắn làm sao, mọi người đã tìm ra chị trước đó, vì vậy chị đã bình an…”
“Sao cơ?”
Ellenia chớp mắt khi nghe thấy câu hỏi ngơ ngác của tôi.
“Quả nhiên là chị không nhớ gì cả. Có vài thành viên đội Vigilante đã tìm thấy chị ngất ở gần khu rừng và đang bàn nhau về tiền chuộc, nhưng chị đến đấy bằng cách nào?”
“Thì, chị bị bệnh và chị…”
“Thôi được rồi. Nhưng đừng ra ngoài một mình nữa nhé. Đặc biệt là khu rừng băng giá đó, ngay cả các hiệp sĩ đã trải qua khoá huấn luyện đặc biệt cũng rất khó khăn để đơn độc đến khu vực đó. May mà chị đã bình an trong lần này, vì các thành viên trong hội đó cũng không uy tín như thế. Chị đã hiểu chưa?”
Tôi gật nhẹ đầu đầy kiên quyết.
Ellenia dường như đã nghĩ là tôi bị dồn vào ngõ cụt sau hàng loạt sự kiện đã xảy ra.
Cô ấy không biết bất kỳ điều gì về những chuyện thật sự cả.
Mặc dù lực lượng an ninh thành phố đã mắt nhắm mắt mở với những hội nhóm tư nhân, nhưng điều đó có nghĩa là họ đã bắt tay với những hội đó, điều này hoàn toàn bất hợp pháp.
Nói cách khác thì, các Hiệp sĩ Tôn giáo, những người đã tìm kiếm tôi ngày hôm đó, đã khoá chặt miệng của mình, nhưng tôi chẳng biết được điều này là tốt hay xấu nữa.
Tất cả mọi người đều không biết hay sao?