Tôi chưa kịp nghi ngờ rằng có phải tai mình có vấn đề hay không thì đã bị kéo thẳng đến vũ trường. Chồng tôi ghì chặt thân hình bé nhỏ của tôi một cách đáng sợ.
Tôi đưa mắt nhìn về phía ba người bạn của anh đang ngơ ngác không kém tôi là mấy, không biết phải làm sao.
Ôi, không phải như này.
“Ngài biết không, bây giờ em thực sự…”
“Sao đột nhiên lại ngại? Chúng ta phải nhảy điệu mở đầu trước mọi người.”
Đúng là như thế, nhưng mà ý! Ngài mà khiêu vũ với em thì không hợp lý chút nào cả? Và nhảy trong trang phục này! Bộ trang phục bóng bẩy này! Ngài đang cố quyến rũ ai thế hả?
“Không phải thế đâu ạ, chỉ là tựa một giấc mộng thôi.”
Tôi không thể cười nổi vào lúc này. Ai đó nói rằng đây không phải death flag đi ạ.
Như hồi tưởng, Izek trong nguyên tác là một người đàn ông cổ hủ, cứng nhắc, không khiêu vũ với bất kỳ ai kể cả vợ mình. Vậy thì làm sao mà tôi không nghi ngờ được hành động bất ngờ này?
Ngài là tên quái nào vậy? Kẻ ám sát Izek à?
Trong khi tôi đang cố che giấu sự bối rối khi đứng giữa vũ trường, đám đông chia ra làm hai chiều hướng.
Sửng sốt, và điên cuồng.
“Cái gì, Izek khiêu vũ? Đâu, ngài ấy ở chỗ quái nào!”
“Không có ở đây.”
“Cái quái gì, ta mong ngài ấy sẽ bẽ mặt bằng cách dẫm lên chân Phu nhân!”
“Ngã gãy chân đi!”
Chồng yêu ơi, em rất mừng khi thấy mối quan hệ của ngài với các hiệp sĩ. Ngài sống cái kiểu gì vậy?
Trái ngược với người đang vùng vẫy thoát khỏi sự hỗn loạn, người đàn ông gây ra ọi chuyện, mặt cứ trân trân trước tất cả mọi người.
Đây là dáng vẻ của nhân vật chính ư? Anh như kiểu trên thông thiên văn dưới tường địa lý ý nhỉ.
“Ta cứ nghĩ là em thích khiêu vũ vì đã hào hứng đề xuất, nhưng bỗng dưng em lại không muốn nhảy với ta nhỉ?”
“Đ – Đừng nói vậy ạ. Em chỉ là hơi lo lắng vì lâu rồi không khiêu vũ thôi.”
Tim tôi đập như trống dồn.
Bình tĩnh nào. Mình là một con rối, hãy khiêu vũ như một con rối như mọi khi.
“Ở Romagna có điệu nào phổ biến không?”
“Có ạ, nhưng có lẽ điệu đó hơi…”
“Vậy thì, ta sẽ nhảy điệu đấy. Em hãy dẫn trước đi.”
Sao? Dẫn trước? Em không muốn.
Những gì giới quý tộc ở nơi đây nghĩ tới đều là ưu tiên hàng đầu.
May mà mình mang giày gót thấp.
Một đoạn nhạc waltz đầy hứng khởi vang lên bởi các nhạc công, mạnh mẽ lấn át giai điệu sầu não.
Tại sao giống Ngày Phán Xét và Lễ Cầu Siêu dành cho tôi thế nhỉ?
Haha, trước mặt tôi là một tên sát thủ quái vật bán khoả thân… Nếu tôi dẫm vào bàn chân cứng như kim loại kia, tôi thà tự làm gãy chân mình còn hơn.
Mình là một con rối nhảy múa.
Tôi phải thể hiện vũ đạo hấp dẫn để nhận lấy sự thương hại của tên sát thủ.
Cố gắng tập trung vào những bước nhảy, tôi để mình phiêu theo giai điệu du dương.
Những bước đầu, điểu nhảy này cần hai người áp sát vào với nhau, vậy nên tôi như bị đè chết bởi cơ bụng và vòm ngực trần hiếm khi lộ ra của anh.
Đừng cố gắng quyến rũ em nữa! Tại sao tác phẩm điêu khắc này lại thiển cận thế?
“…Hay đấy.”
So với điệu nhảy thì tôi thấy anh hấp dẫn hơn. Khi tôi ngẩng đầu lên vì nỗi lo ngày một dâng cao, mắt cả hai chạm nhau.
Tròng mắt tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh đèn chùm.
Đôi mắt rất bí ẩn. Tôi đã thấy qua biết bao những đôi mắt đẹp tựa đá quý trong kiếp trước, nhưng chưa từng thấy đôi mắt nào vừa đẹp lại vừa rùng rợn như này.
“Ngài đang bắt nhịp rất tốt. Mọi thứ đều hoàn hảo ạ.”
“Khó xử quá.”
Chẳng có gì là khó xử cả. Sao anh bắt nhịp tốt vậy?
Tất nhiên điều này vẫn tốt hơn nhiều so với việc dẫm vào chân tôi, nhưng có đúng là lâu lắm rồi anh mới khiêu vũ không?
Tôi cảm thấy có gì đó đằng sau những gì chúng tôi đã làm trước đó.
Và thực ra, anh ấy là một người theo chủ nghĩa tự do nhưng đang vờ là kẻ theo chủ nghĩa khổ hạnh.
Khi nhịp điệu dồn dập hơn, khoảng cách giữa hai thân thể xích lại gần nhau.
Nắm lấy một tay của tôi, anh xoay người tôi lại và gần như để tôi ngã vào vòng tay mình.
Cơ bắp cuồn cuộn của anh…. Đây là một phần của điệu nhảy, không phải là tư tình!
Động tác tiếp theo là khó nhất trong toàn bài. May mắn làm sao, đó là khi người nữ sẽ một mình khiêu vũ, vậy nên chân tôi sẽ được an toàn.
Buông tay người đàn ông, nâng gót chân, gập duỗi hai tay và nhanh chóng lướt quanh đối phương.
May là tôi đã học ballet từ khiếp trước, nếu không thì tôi sẽ không thể biểu diễn động tác này.
Điệu nhảy này là Bướm và Hoa.
Sự phẫn nộ của người phương Nam đổ dồn vào điệu nhảy nổi tiếng của một biên đạo nào đó.
Dù sai thì, ít ra tôi được khiêu vũ cùng với những nốt nhạc tuyệt đẹp, chứ không phải là nững tiếng xì xào hay thậm chí là một tiếng thở.
Nụ cười tươi rói của tôi lọt vào đôi mắt đang cuồng nhiệt dõi theo của Izek.
Chồng yêu, ngài là bông hoa đấy, chính ngài! Ngài đấy, tên sát thủ quái vật!
Và em là một cánh bướm, hy sinh cả thân mình để đổi lấy lòng thương cảm của ngài.
Khi vừa kết thúc đoạn cao trào, tôi xoay người ngả thẳng vào lòng anh như mộ cánh bướm.
Phần trên ngả về phía sau được cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy vòng eo thon gọn… Hoàn hảo! Nếu anh không nói dối, thì chắc chắn đây là tài năng thiên bẩm rồi?
Không biết là do phấn khích hay do âm nhạc, đôi mắt đỏ rực của anh như đang hớp hồn tôi.
Tôi cảm thấy mình như bị kẹt bên trong đôi mắt ấy. Mắt tôi không thể rời khỏi anh.
Sao anh lại nhìn tôi như vậy?…
Ngay sau đó, những tràng pháo tay giòn giã vang lên cùng những tiếng huýt sáo và hò hét.
Tôi đứng thẳng dậy, tâm trí cũng trở lại trạng thái ban đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì tràng vỗ tay bất ngờ. Đáng lẽ là phải kết thúc với Coda*, nhưng ai thèm quan tâm chứ. Có lẽ là lâu rồi không khiêu vũ nên tôi bị hụt hơi một chút.
*Coda: một thuật ngữ ba lê cổ điểndùng để chỉ đoạn kết của một nhóm vũ công, thường là đoạn kết củamột pas de deux (một nam và một nữ). Có thể tham khảo Coda trong vở Hồ thiên nga hoặc Người đẹp ngủ trong rừng.
Tôi lùi lại, nâng nhẹ tà váy và cúi đầu.
Izek cũng lịch sự cúi chào một cách hoàn hảo. Anh lịch sự và nghiêm túc đến nỗi tôi cảm thấy mình đã thành công gây ấn tượng với một sát thủ thật sự vậy.
“Ngài có thích nó không ạ?”
“…. Điệu nhảy của phương Nam khó thật.”
Đúng thế, nhưng ngài đòi hỏi làm gì? Đúng là tên cứng đầu! Đừng có nhìn em với cái ánh mắt kỳ lạ như thế! Aaa, suýt nữa thì hiểu lầm là ngài đã bị em hớp hồn.
Bản nhặc mới lại vang lên, những vị khách bắt đầu bắt cặp với nhau và tham gia vào buổi khiêu vũ.
Anh lại nắm lấy tay tôi, và cả hai bắt đầu đi mời rượu. Khung cảnh tựa như một bức hoạ vậy.
“Chào mừng hai vị! Tôi đã chuẩn bị tinh thần để thấy điều này!”
Ôi trời, hú hồn. Vừa nãy là gì thế?
Andymion bưng khay nước trái cây chặn ngang chúng tôi. Đôi mắt hổ phách trong veo hôm nay sáng rực lên hơn cả mọi ngày.
Izek sững lại.
Andymion cất tiếng, “Tuyệt vời thật đấy…”
“Ngừng.”
“Rõ, nhưng thưa ngài, điệu nhảy quá…”
“Đủ rồi.”
“Phu nhân trông như nàng tiên xuân vậy…”
“Đi đi.”
“Nhưng lần đầu tiên trong đời cảm xúc của tôi mới đọng lại lâu như này…”
Cành nhìn Andymion, tôi càng nghĩ đến hình tượng của cậu ấy khác xa thực tế.
Tôi hơi lo lắng rằng không biết chồng tôi có đanh cậu ấy ngay tại đây không, nhưng may mắn là điều đấy không xảy ra.
“Đợi ở đây một chút.”
Izek đang định túm cổ áo Andymion và ném ra ngoài thì đột nhiên bỏ lại một câu rồi rời đi.
Tôi vừa định quay lại xem có chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy cha chồng đang đứng oai nghiêm đã tiến tới ngay cạnh cầu thang.