Sáng sớm hôm sau, cảnh sát liền đến bệnh viện. Kết quả giám định đã rõ ràng, bọn họ muốn đến để tiếp tục quá trình điều tra.
Cảnh sát bước vào phòng, Nhạc phu nhân cùng Tần Trạch nhận được thông báo nên cũng đã tập hợp tại phòng bệnh của Nguyệt Ninh.
Nguyệt Ninh ngoan ngoãn ngồi trên giường, nàng hỏi: “Chú cảnh sát, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Cảnh sát nhìn Nguyệt Ninh mà nói: “Đã có kết quả giám định, hai chữ viết này vốn không phải là một. Hi vọng mọi người tiếp tục quá trình điều tra sự việc lần này.
Nhạc phu nhân: “Không thể nào, đây rõ ràng là nàng ta viết, vì sao lại trở thành người khác viết rồi?”
Tần Trạch: “Đúng vậy, ta còn đứng xem nàng ta viết. Đồng chí cảnh sát, ngài có phải bị nhầm lẫn gì không?”
Cảnh sát cau mày: “Chúng tôi không hề nhầm lẫn gì ở đây cả, đây rõ ràng là hai chữ viết khác nhau. Chúng tôi cam đoan rằng đây là sự thật, nếu các người không tin thì có thể tự điều tra”.
Nói xong cảnh sát liến vứt văn kiện xuống bàn, sau đó nói: “Còn bây giờ, chúng ta tiếp tục điều tra. Tần Trạch phải không? Ngài là chồng của Nhạc tiểu thư, ngài có hiềm nghi lớn nhất.”
Tần Trạch: “…”
Cảnh sát không đợi cho Tần Trạch mở miệng, liền nói: “Vì thế cho nên, chúng tôi yêu cầu ngài viết một văn bản khác để chứng minh ngài rằng vô tội”
Tần Trạch: “Được thôi, tùy các người. Dù sao ta cũng không có làm việc này”
Tần Trạch ngoan ngoãn ngồi xuống viết văn bản, hắn tức giận mà trừng mắt Nguyệt Ninh: “Ngươi cứ chờ đó cho ta”
Không gian lại một lần nữa yên tĩnh, đợi đến khi Tần Trạch viết xong văn bản kia thì mới bắt đầu bình thường trở lại.
Cảnh sát nhìn thấy nét bút trong văn bản của Tần Trạch không giống hai nét bút kia, cảnh sát nhíu mày: “Nét bút này cũng không giống, yêu cầu tất cả mọi người điều viết, ta không tin hung thủ không có mặt tại đây”
Nét bút của tất cả mọi người đều không giống nhau, đến phiên Nhạc Dao Dao thì nét bút giống 60% trong văn bản kia.
Cảnh sát”…”
Nhạc Dao Dao:”…” Vì sao nét bút của nàng lại giống? Rõ ràng nàng không có viết cái hợp đồnng kia.
Cảnh sát: “Mặc dù hơi giống nhau, nhưng không có chứng cứ chứng thực để tra rõ chuyện này. Chúng tôi cần tiếp tục điều tra”
Nguyệt Ninh: “A, đúng là hài quang của nữ chính, nàng đã làm nét chữ đã giống 60% nét chữ kia, nhưng Nhạc Dao Dao vẫn không cần ngồi tù.
Giả tạo nét chữ là do 0002 đề xuất ra, nó còn xung phong đổi nét chữ. Thôi, coi như công sức của 0002 đã bị đổ sông đổ biển vậy.
0002 oan ức mà nói:”Ta rõ ràng sao chép kí tự giống nhau như đúc, vì sao cảnh sát lại nói rằng giống 60%?”
Nguyệt Ninh an ủi:”Có lẽ tên cảnh sát mắt mù”
Hệ thống 0002 lập tức hiểu ra vấn đề: “Đúng vậy, ký chủ thật anh minh”
Tần Trạch: “Đồng chí cảnh sát, Dao Dao không thể nào làm chuyện như vậy, lúc ấy nàng đang trong phòng phẫu thuật”
Nhạc phu nhân: “Đúng, Dao Dao không bao giờ làm chuyện này. Chính là con bạch nhãn lang kia nói dối, ta cùng Tần Trạch chính mắt nhìn thấy cô ta viết”
Cảnh sát hỏi: “Các người nhìn thấy? Làm sao có thể thấy?”
Nhạc phu nhân ấp úng một lát sau đó mới nói: “Tôi bắt cô ta tự tay viết, là dùng một chút từ ngữ không tốt để khuyên nàng ta”
Cảnh sát cau mày hỏi:”Vậy thì các người có chứng cứ chứng minh bản thân mình nói thật không?”
Tần Trạch: “Cô ta viết trong phòng ngủ, thế nên không có camera quan sát”
Cảnh sát cười lạnh: “Ha, được thôi. Thế nhưng chúng tôi xin nhắc lại một lần nữa, hai nét chữ ấy là hoàn toàn khác nhau. Các người xem chúng tôi là con nít sao? Bằng chứng rõ rằng như thế mà còn tìm cách chối cãi”
“Nếu thật sư có camera ghi lại đoạn Nhạc Linh Nhi tiểu thư ngồi viết, chắc có lẽ là do các người ép buộc hoặc chỉnh sửa video.”
” Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục điều tra từ các manh mối khác, yêu cầu mọi người nghiêm túc phối hợp”
Cảnh sát tiếp tục điều tra tại phòng bệnh một lúc lâu nhưng vẫn không có tiến triển gì mới, Cảnh sát đành phải quay về.
Sau khi cảnh sát đi, Nhạc phu nhân quát mắng Nguyệt Ninh: “Ngươi là cái đồ súc sinh, ăn cháo đá bát. Vì sao lại muốn phá hoại cái gia đình này?”
Nguyệt Ninh:”Ta đâu có làm gì đâu? Ta chỉ muốn đòi lại một bên thận bị các người lấy đi mà thôi, ta không sai”
Lấy thận của nàng mà còn đòi lý lẽ hay sao? Có phải da mặt bà ta quá dày rồi hay không?
Tần Trạch: “Chuyện đã đến nước này rồi ngươi còn chưa thỏa mãn hay sao? Ngươi triệt bản án đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói với nhau”
Nguyệt Ninh cười lạnh: “Từ từ? Cơ thể ta bây giờ rất yếu, ta sợ bản thân sẽ không sống đến năm sau. Các người định từ từ đến bao giờ? Từ từ đến lúc ta chết hay sao?”
Nhạc phu nhân tức giận mà la to: “Mày có lương tâm hay không? Chị gái của mày bệnh như thế, vì sao mày lại ích kỷ như vậy? Thận thì cũng đã cắt ra, mày không thể chuyện nhỏ hóa thành không hay sao?”