Đợi đến khi trò chơi bắt đầu, bốn cái nam nhân liền nằm xuống đất mà chống tay, tiếp đó nữ nhân cùng tổ đội leo lên người hắn.
Thuần Khanh là một cái thiếu niên, sừc khỏe vẫn chưa đạt đến trình độ nhất định, vì thế đợi đến khi Liễu Ni leo lên, hắn liền có chút không chống đỡ nỗi.
Cũng may là chưa đến mức ngã xuống, thế nhưng hắn vẫn rất cố hết sức mà đứng vững.
‘Ngươi đàng hoàng một chút, nếu ngứi ngả xuống thì từ ngày mai sẽ không có cơm ăn”
Hoắc Dạ thường xuyên đóng võ hiệp, vì thế thân thể cũng khá tốt. Đến khi Vy Vy leo lên, cũng không hề khác là mấy.
Vy Vy thấy như vậy, liền nói:”Nga, có thể tỷ là quá nhẹ đi, lần sau ta sẽ ăn nhiều hơn một chút, cho ngươi có một chút gọi là áp lực”
Bên này, Lăng Cửu chống đỡ Lâm Nhi tựa như cõng một con mèo. Tổ đội của bọn họ cũng là im lặng nhất, không ai nói gì.
Nhưng đúng hơn mà nói, là Lâm Nhi không dám nói gì, bởi vì đang quay, nếu màng ta nói mà Lăng Cửu lại không đáp lời thì sẽ ăn về một cục quê, hơn nữa nàng ta cũng ngại.
Nguyệt Ninh bên đây cũng không ổn, con hàng Lưu Minh đang ở dưới run rum, dường như hắn sắp không chống đỡ nổi nàng.
Nguyệt Ninh nhếch môi, cười nhạt. A, cái đồ thân thể yếu, sinh lý yếu, thận hư!
Nguyệt Ninh vừa leo lên, con hàng Lưu Minh liền nói với tổ tiết mục: “Bắt đầu đi, đừng có lề mề”
Nguyệt Ninh ngồi trên người hắn, khiến hắn có chút không thở nổi. Lưu Minh thật sự không hiểu, vì sao tổ tiết mục lại nghĩ ra cái trò này!
Hắn dù sao cũng là cái minh tinh, để người khác ngồi lên như vậy có chút không tốt.
Lưu Minh càng nghĩ càng cau mày, hắn hiện tại rất không thích cõng Nguyệt Ninh.
Tổ tiết mục nghe xong cũng không phàn nàn gì, bọn họ nhanh chóng quay.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Lưu Minh liền cố hết mức mà làm được 10 cái chống đẩy, Thuần Khanh thảm hại hơn chỉ có 6 cái, Hoắc Dạ chiến tích cũng không tệ lắm 17 cái.
Trong này vạm vỡ nhất chính là Lăng Cửu , hắn quả thật Vua Trò Chơi, loại trò chơi như vậy hắn chưa từng thua, dù là cõng Lâm Nhi, hắn còn làm hơn 80 cái, một con số cao ngất ngưởng.
Cuối cùng đương nhiên là Lăng Cửu chọn đạo cụ trước, hắn lựa chọn một cái ván trượt.
Thấy Lăng Cửu đem ván trượt chọn đi, Lưu Minh liền thất vọng, hắn cũng muốn ván trượt, hơn nữa kỹ thuật cũng không tệ lắm.
Lưu Minh đến tìm đạo diễn đòi ván trượt từ chỗ Lăng Cửu.
Đạo diễn khó xử nói, “Cái này không được, ngươi nếu là thực tại muốn không bằng cùng Lăng Cửu nói một tiếng?”
Đạo diễn nói như vậy là đã từ chối yêu cầu Lưu Minh, ai dám đòi cái đại thiếu gia Lăng Cửu.
Lưu Minh sắc mặt có chút không tốt, hắn ngậm miệng, không nói.
Nguyệt Ninh thấy con hàng này như vậy, nàng cũng không nói gì.
Tiếp đó, Nguyệt Ninh cầm lên cây sáo trúc, nàng cười cười.
Vy Vy thấy tò mò, vì thế nàng hỏi: “Nguyệt Ninh biết thổi sáo hay sao?”
Nguyệt Ninh gật đầu, nàng chậm rãi mà nói: “Biết một chút, cũng xem như tạm ổn đi”
Vốn dĩ Nguyệt Ninh cho rằng tổ tiết mục sẽ cho bọn họ biểu diễn đường phố, thế nhưng tổ tiết mục lại mời 20 cái người nước ngoài.
Sau đó, nàng sẽ phải biểu diễn trước mặt họ, và bọn họ chính là người chấm điểm.
Trong tay 20 người nước ngoài kia, mỗi người đều cầm một đóa hoa hồng, mỗi bông đáng giá 50 tệ, ai lấy được nhiều bông nhất thì tiền sẽ là nhiều nhất.
Nguyệt Ninh cầm sáo trúc, nàng là người đầu tiên bước ra.
Khúc nhạc êm dịu thanh mát, khiến đám người ngoại quốc kia phải trầm trồ một hồi lâu. Nguyệt Ninh được 6 đoá hoa hồng, từ tay người ngoại quốc.
Đối với những cái này, nàng cũng không quá ngạc nhiên. Bởi vì từ nhỏ nàng đã chơi sáo trong viện mồ côi, cũng có thể xem là cái lão làng
Lăng Cửu chơi ván trượt, từng động tác rất đẹp mắt, cuối cùng nhận về 8 đóa.
Vy Vy múa bằng một cặp vải lụa, tuy là nhịp điệu có chút không ổn, nhưng vẫn khá hài hòa, cuối cùng được 4 đóa. Thuần Khanh là cầm micro, hắn hát, cuối cùng được 2 đóa hoa.
Thuần Khanh có chút buồn vì bản thân chỉ được hai đóa, thế nhưng cũng may vì Liễu Ni vẫn ở bên cạnh hắn an ủi.
Tiếp sau đó là thời gian nghĩ ngơi, tổ tiết mục dẫn bọn họ đi vào một khu vui chơi, nói rằng họ có thể dùng số tiền này mà mua, chơi vui vẻ là được.
Mọi người nghe vậy liền rất vui mừng, bọn họ bắt đầu chia nhau thành từng cặp mua, nói chung thực vui vẻ… Trừ Nguyệt Ninh.
Hiện tại nàng đang đi cùng với Lưu Minh, con hàng hai mặt.
Bởi vì có máy quay, vì thế Lưu Minh bắt đầu diễn trò.
“Nguyệt Ninh, ngươi xem, con thỏ này thật đáng yêu giống như ngươi”
”Nguyệt Ninh, chúng ta mua cái kia đi, là một cặp, ngươi xem có giống chíng ta hay không?”
“Nguyệt Ninh, ngươi đi chậm thôi, ngươi mang dày cao gót, đi nhanh chân sẽ đau, ta sẽ lo lắng…”
‘Nguyệt Ninh, ta cõng ngươi, ngươi mệt rồi kìa’
Đối với cái trò này của hắn, Nguyệt Ninh cũng không thèm để ý, hắn muốn nói gì thì nói, dù sao nàng cũng không nhìn.