Nhạc Dao Dao tính tình ác độc, mưu mô xảo quyệt nhưng nàng dùng dáng vẻ bạch liên hoa mà che đậy. Nàng che đậy rất tốt, chẳng ai có thể nhận ra.
Đến cả nguyên chủ cũng không biết tính cách thật sự của nàng, cũng đúng nhỉ, đây là tiểu thuyết, tất cả sự sắp đặt đều dưới ngòi bút của tác giả mà hóa thành.
Nàng sẽ bắt vị tỷ tỷ kia bộc lộ ra dáng vẻ thật sự, khiến cho mọi người lau mắt mà nhìn. Nhìn đừa con thân yêu, người tình trong mộng của bọn họ nhìn thấy tính cách thật sự của nàng ta, có lẽ sẽ khiến bọn họ sợ hãi nhỉ?
Nguyệt Ninh chưa kịp cắt đứt mạch suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng bước chân tiến vào. Đến lúc cách cửa mở ra thì nàng nhận ra đó chính là nữ chính Nhạc Dao Dao.
Nàng ta từ từ bước vào, thân thể suy nhược khiến cho bao nhiêu người muốn che chở. Đương nhiên đó là đối với người khác thì vậy, nhưng nàng là trường hợp hiếm hoi còn lại.
Nhạc Dao Dao bước vào, nàng ta mang theo một bó hoa hồng đỏ vô cùng xinh đẹp. Trên cánh hoa hồng ấy mang theo vài giọt sương sớm, khiến cho những đóa hoa càng thêm rực rỡ. Có lẽ là hoa được gửi vào sáng nay.
Nhạc Dao Dao ôm bó hoa tiến vào chiếc bàn gần đó, trên tay nàng cắm từng đóa hoa vào trong bình. Nàng ta khẽ nói: “Em gái của ta, ta đến để thăm em”.
Nguyệt Ninh lười nói chuyện với nàng ta, nàng khẽ: “Ừm”
Nhạc Dao Dao không hề tức giận bởi câu nói của Nguyệt Ninh, đáy mắt nàng ta hiện lên một tia khinh thường nhưng giọng nói vẫn mang theo sự ngọt ngào: “Bó hoa này là A Trạch tặng cho ta vào buổi sáng hôm nay, hắn nói bó hoa này tượng trưng cho tình yêu của chúng ta. Ta thật sự rất hạnh phúc, vì thế ta muốn đem bó hoa này đến đây cùng em chia sẻ. Hi vọng em có thể vì chị mà chúc phúc cho tình yêu của chị và Tần Trạch”.
Nguyệt Ninh không trả lời, nàng im lặng nhìn nàng ta. Nàng không muốn phí nước bọt để cùng nàng ta cãi nhau, trừ khi cần thiết.
Nguyệt Ninh trong đầu đang nói chuyện với hệ thống, nàng muốn mua vài vật phẩm để đối phó Nhạc Dao Dao. Sau khi đổi xong, Nguyệt Ninh thở dài một hơi. Thật may, nàng có con hàng hệ thống ở đây.
Nhạc Dao Dao tiếp tục nói: “Chị thấy em cô đơn lẻ loi, một thân một mình tại căn phòng này. Dù đang bị bệnh nhưng không có ai chăm sóc, quá là đáng thương”.
“Vừa nảy chắc em cũng đã nghe A Trạch nói nhỉ, hắn trước mặt em đã nói rằng sẽ không bao giờ yêu em, mà người hắn yêu chính là chị. Hắn muốn cùng chị kết hôn”.
Nguyệt Ninh nhướng mày, nàng giọng điệu vô cùng tức giận hỏi Nhạc Dao Dao: “Không cần thao thao bất thiệt, ngươi nói đi, ngươi muốn gì?”
Nhìn thấy sự tức giận trên người Nguyệt Ninh, Nhạc Dao Dao mới nở nụ cười..Nàng ta cao cao tại thượng mà nhìn từ trên xuống mà nói: “Ta tới là khuyên ngươi, đừng nên đeo bám lấy A Trạch nữa. Ngươi không xứng, hắn ta căn bản không hề yêu ngươi hắn yêu ta. Ngươi nhanh chóng kí đơn ly hôn với hắn đi, đừng có mà cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga. Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa”.
“A Trạch không yêu ngươi, nếu hắn yêu ngươi thì sẽ đem thận của ngươi cho ta sao? Sẽ vì ta mà ép buộc ngươi mổ thận hay sao?”
Ánh mắt nàng ta tràn đầy ác ý mà nói: “Ngươi không cảm thấy bản thân mình ghê tỡm đến mức nào hay sao? Hắn đã không yêu ngươi, vì sao lại bám theo hắn hoài không buông? Nhục nhã không? Xấu hổ hay không?”.
Nguyệt Ninh cười khiêu khích:”Ly hôn sao? Không thể nào”.
Nguyệt Ninh giọng điệu u buồn mà đau khổ: “Ta sẽ không ly hôn, ta sẽ không rời khỏi hắn.Ta sẽ không bao giờ giao hắn cho ngươi”.
Nhạc Dao Dao nghe được câu này thì rất tức giận, nàng ta gào lên: “Chuyện này không phải do ngươi quyết định, chuyện này là do ta và A Trạch quyết định. Hắn đã không yêu ngươi, trái tim của hắn và gia sản nhà Tần gia là của ta”.
“Ngươi đừng mơ tưởng đến gia sẳn của hắn, ta chính là phu nhân tương lai của Tần Trạch. Phu nhân tương lai của hắn, gia sản của hắn tất cả sẽ là của ta, của ta!!”
Nguyệt Ninh giọng nói khàn khàn, tựa hồ như sắp khóc: “Thân phận Tần phu nhân này ta thật sự không cần, ta chỉ cần hắn”.
“Ngươi đừng có bôi nhọ danh dự của ta, ta biết sẽ có một ngày nào đó Tần Trạch sẽ nhận ta tâm địa độc ác của ngươi, sau đó ghét bỏ ngươi”.
Nhạc Dao Dao tức giận vô cùng, nàng ta tiến lên đánh cho Nguyệt Ninh một bạt tai sau đó gào thét mà nói: “Ngươi câm miệng”
Nàng ta lo sợ bản thân bị phát hiện ra những tội lỗi đã làm, sợ hắn sẽ yêu Nhạc Linh Nhi, khiến cho nàng mất tất cả. Nàng không hề muốn chuyện đó sảy ra, phải dùng mọi cách ngăn cản.
Một lúc sau, Nhạc Dao Dao liền mở miệng với giọng điệu hung hăng và độc ác: “Chỉ sợ ngươi không thể, cả đời này cũng không thể nào”
Nói xong nàng ta rút con dao gọt trái cây đâm thẳng vào vết thương cũ, sau đó liền ta thật to khiến cho mọi người nghe thấy.