————————————————-
Tần Chu ở một bên trầm mặc không nói gì.
Thế giới này lấy đâu ra nhiều ‘nếu như’ như vậy cơ chứ.
Tần Chu hơi cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Nếu có thời gian thì anh có thể đi ra bên ngoài thả lỏng chút.”
“Hửm?”
Tần Chu: “Nói không chừng một ngày nào đó anh sẽ gặp được một người thích hợp khác.”
Hạ Dương không phản bác gì, chỉ hỏi: “Có đề cử nơi nào không?”
Tần Chu suy nghĩ một chút về các thánh địa diễm ngộ, sau đó trả lời: “Paris? La Mã? Las Vegas cũng được.”
Hạ Dương gật đầu.
Tần Chu nhìn thoáng qua thời gian nói tiếp: “Tôi về đoàn phim trước đây.”
Hạ Dương đứng im tại chỗ nhìn đối phương rời đi. Mãi đến khi bóng lưng Tần Chu đã biến mất khỏi tầm nhìn Hạ Dương mới xoay người trở lại phòng khách.
Tiểu Trình còn đang xem phim hoạt hình, thấy Hạ Dương bước vào nhưng khi nhóc nhìn ra phía sau Hạ Dương lại không thấy ai cả liền hỏi: “Chú Tiểu Dương ơi, anh Tần Chu đâu rồi ạ?”
“Anh Tần Chu của nhóc về rồi.” Giọng điệu Hạ Dương rất bình tĩnh.
“Ò…” Tiểu Trình cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó tiếp tục xem phim hoạt hình.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng Tiểu Trình cũng đã xem xong phim hoạt hình cừu lớn mà nhóc yêu thích. Tiểu Trình đứng dậy, chuẩn bị trở về.
Lão quản gia cầm tới không ít đồ ăn vặt cho nhóc, Tiểu Trình cũng rất thập phần tự giác mở khóa kéo cặp sách nhỏ của mình ra rồi bỏ đồ ăn vặt vào. Nhưng trước khi Tiểu Trình rời đi thì Hạ Dương đã gọi lại lần nữa.
“Tiểu Trình.” Hạ Dương đưa cho nhóc một túi dâu tây: “Mang theo cả cái này nữa.”
Tiểu Trình tò mò nhìn thoáng qua, sau đó ngoan ngoãn tiếp nhận túi dâu tây.
Hạ Dương: “Đưa một nửa cái này cho Tần Chu.”
“Vâng.” Tiểu Trình gật đầu.
“Đừng nói là chú bảo nhóc đưa.”
“Vâng ạ.” Tiểu Trình ngoan ngoãn đồng ý, đi theo phía sau người hầu trở về đoàn phim.
Trong lúc đó, đoàn phim vẫn còn đang quay, Tiểu Trình mang cặp sách trên vai đi tới đứng từ xa ở bên ngoài vây xem. Trên sân khấu, đào kép ăn diện lộng lẫy đang chuyên tâm hát xướng từng lời hát trong vở kịch của mình. Tuy nhiên dưới khán đài lại vắng tanh, chỉ có duy nhất một vị khán giả.
Tiểu Trình xem một lúc rồi trở về phòng nghỉ trước, lấy dâu tây từ trong cặp sách ra. Dâu tây đã được rửa sạch, vì thế Tiểu Trình ngồi trên ghế một mình ăn dâu tây.
Không lâu sau, Tần Chu đã trở lại sau khi quay phim xong. Tiểu Trình cũng lon ton cầm túi dâu tây tới, mềm mại nói: “Anh Tần Chu ơi, ăn dâu tây đi.”
Tần Chu tháo đồ trang sức trên đầu xuống rồi xoa xoa đầu Tiểu Trình, sau đó tùy ý lấy một trái dâu tây trong túi, hỏi: “Ai đưa dâu tây vậy?”
Tiểu Trình lại lắc đầu nói: “Chú Tiểu Dương bảo là không được nói cho anh Tần Chu.”
Vẻ mặt Tiểu Trình tỏ ra chững chạc đàng hoàng, thần sắc còn rất nghiêm túc. Động tác Tần Chu nghe xong lời này liền thoáng dừng lại.
Tiểu Trình tiếp tục giơ túi dâu tây ra, nghiêm túc nói: “Chia một nửa cho anh Tần Chu này.”
Tần Chu nhịn không được bật cười: “Nhóc ăn đi, anh không đói bụng.”
Trưa ngày hôm sau, Tiểu Trình lại đi tìm Hạ Dương. Lần này là nhân viên trong đoàn đưa Tiểu Trình qua đó, Tần Chu ở lại phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ có một chiếc giường đơn nhỏ, Tần Chu cởϊ áσ khoác ra, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ trưa. Nhưng ngay lúc Tần Chu sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh sột soạt rất nhỏ ở trong phòng, giống như có con vật nhỏ nào đó chui vào vậy.
Tần Chu mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh liền thấy một cái đầu lông xù nho nhỏ ở cạnh mép giường. Tiểu Ôn duỗi móng vuốt, thập phần nỗ lực muốn bò lên trên giường.
Tần Chu có chút buồn cười dứt khoát ôm tiểu Ôn lên, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi hỏi: “Sao mày lại tới đây?”
Tiểu Ôn cũng dụi vào trong ngực Tần Chu, mềm mại kêu to một tiếng: “Meo ~”
Tần Chu ôm tiểu Ôn cùng nhau ngủ trên giường, lòng bàn tay cái được cái không xoa xoa bộ lông xù đáng yêu của nó. Một người một mèo yên tĩnh đánh một giấc. Thẳng đến khi Tiểu Trình trở về, Tần Chu bị tiếng đóng cửa quấy nhiễu mà tỉnh lại.
Tiểu Trình vẫn như cũ mang theo một túi đầy đồ ăn vặt từ chỗ của Hạ Dương, khi cậu nhóc nhìn thấy Tần Chu tỉnh lại liền vô cùng cao hứng ôm một hộp sô cô la lại gần hỏi: “Anh Tần Chu ăn sô cô la không?”
Tiểu Trình đi tới cạnh mép giường, hậu tri hậu giác chú ý tới mèo nhỏ trong lòng ngực Tần Chu liền bất ngờ kinh ngạc hô lên một tiếng: “Ah, mèo nhỏ cũng tới sao.”
Tiểu Trình vươn tay ra vui vẻ sờ sờ đầu mèo nhỏ, sau lại thở dài một tiếng: “Nhưng mà mèo nhỏ phải đi rồi.”
“Hả?” Tần Chu nhìn sang cậu nhóc, hơi không hiểu lắm.
“Chú Tiểu Dương nói là chú ấy sắp phải đi.” Tiểu Trình thở dài một tiếng: “Chó lớn và mèo nhỏ cũng phải đi theo.”
Tần Chu ở bên cạnh an tĩnh lắng nghe, cũng không nói gì mà chỉ nhìn nhìn mèo nhỏ đáng yêu trong lòng ngực. Cậu cũng muốn nuôi một con mèo Bangladesh như này.
Vì thế chờ đến khi chiều tối, lúc đoàn phim kết thúc công việc Tần Chu vẫn là nhịn không được nói với người đại diện: “Phàm ca, em muốn nuôi mèo.”
Người đại diện thuận miệng hỏi lại ngay: “Cậu có thời gian chăm sóc nó à?”
Tần Chu sửng sốt, gật gật đầu: “Cũng đúng a.”
Cậu quả thật không có thời gian nuôi mèo mà. Mấy ngày sau, Tần Chu tới đoàn phim lại không nhìn thấy tiểu Ôn nữa. Tiểu Trình cũng không tới đại viện nhà họ Tề chơi nữa, Hạ Dương đã rời đi rồi.
Mà Tần Chu cũng nhận được thông báo của đạo diễn, bảo là thời gian quay phim có điều chỉnh.
Đạo diễn: “Tối hôm nay vất vả một chút, cố gắng quay thử cảnh đêm!”
Tần Chu xem qua lịch trình, thấy tháng này dự kiến vẫn còn rất nhiều cảnh quay đêm nên liền hỏi: “Đạo diễn Uông, bây giờ có thể quay cảnh đêm rồi sao? “
Tần Chu còn nhớ rõ lúc trước đạo diễn Uông có nói qua là Tề gia không cho đoàn phim ở chỗ này quay cảnh đêm.
“Có thể, có thể rồi.” Đạo diễn Uông tươi cười: “Mấy hôm nay vừa kéo được nhà đầu tư mới, cảnh ở đây có thể quay thoải mái, buổi tối cũng có thể quay!”
Tần Chu vốn còn đang muốn hỏi lại chuyện đầu tư mới lúc nãy nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị một nhân viên cắt ngang…
“Tần Chu lão sư, có người tìm anh.”
Tần Chu đứng dậy, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy người đến là Giang Lâm. Giang Lâm thẳng tiến đến chỗ cậu rồi vui vẻ ôm chầm lấy Tần Chu một cái.
“Anh Chu!”
Tần Chu cũng vui vẻ ôm lại người trước mặt, vỗ vỗ vai Giang Lâm. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tiếp tục quay nên Tần Chu đưa Giang Lâm đến phòng nghỉ trước.
Giang Lâm không ngừng trò chuyện: “Anh Chu, em tới đây bồi anh đóng phim vài tuần.”
Tần Chu hỏi: “Anh nhìn thấy em đăng bài rồi, tháng này đi đâu chơi đó?”
“Em đã đi rất nhiều nơi a! Còn ngâm mình trong suối nước nóng nữa!” Giang Lâm nhích tới gần rồi lấy điện thoại ra cho Tần Chu xem rất nhiều ảnh chụp.
Hầu hết các bức ảnh của Giang Lâm đều là chụp phong cảnh, ngoài ra còn có một số bức ảnh chụp chung của cậu và Viên Liệt. Tần Chu nhìn mấy tấm ảnh bên cạnh, vừa nghe Giang Lâm kể những chuyện thú vị trong chuyến du lịch vừa qua.
“Bên phía cảng Đông có một cửa hàng mới khai trương đấy anh, là một tiệm cơm Tây! Ăn rất ngon!” Giang Lâm xúi giục: “Anh Chu, chờ khi nào anh trở lại thì chúng ta cùng đi nha!”
“Được thôi.” Tần Chu đáp ứng, còn nói thêm: “Nhưng mấy tháng nữa anh mới quay xong, gần đây có lẽ không có thời gian.”
“Không sao không sao.” Giang Lâm xua xua tay: “Chờ khi nào anh rảnh là được!”
Giang Lâm lôi kéo Tần Chu cùng nhau trò chuyện rất nhiều, mãi cho đến khi Tần Chu chuẩn bị quay phim mới buông tay ra.
Tần Chu đi qua đóng phim, Giang Lâm thì ở bên ngoài quan sát. Mà bởi vì hôm nay bỏ thêm cảnh đêm nên đến hơn 9 giờ tối Tần Chu mới kết thúc công việc.
Bận rộn cả một ngày, Tần Chu trở lại chỗ ở tắm tửa sạch sẽ rồi nhanh chóng bay lên giường đánh một giấc. Sau khi Tần Chu ngủ một giấc tỉnh lại, theo thói quen lấy điện thoại ra xem thì phát hiện cậu lên hot search rồi. Chỉ là hot search lần này lại là một bài hắc về cậu.
【# Tần Chu phẫu thuật thẩm mỹ # Tôi là người gốc An thị, những điều mà tôi sắp nói sau đây đều có thể chịu trách nhiệm. Mấy năm trước tôi đã từng gặp Tần Chu, khi đó chúng tôi cùng nhau làm việc ở An thị, tôi đảm bảo rằng Tần Chu tuyệt đối không được như bây giờ! Để tôi cho mọi người xem Tần Chu lúc trước là cái dạng gì này, vừa đen lại vừa xấu nữa!】
Ảnh kèm theo là một vài tấm ảnh chụp chung, mặt những người khác đều đã được làm mờ. Mà thiếu niên duy nhất trong bức ảnh không được làm mờ là một người có nước da ngăm đen, ngũ quan rất bình thường, quần áo cùng giày mang trên người đều có chút cũ kỹ, có thể nhìn ra được điều kiện gia đình không tốt lắm.
【 Cũng quá xấu đi! Vừa nhìn đã thấy chính là quỷ nghèo mà, còn đen như vậy nữa, trông thật kinh tởm! Quả thực như thay một cái đầu khác luôn vậy! Tần Chu là yêu quái phẫu thuật thẩm mỹ! 】
【 Rốt cuộc cũng có người đào cậu ta! Tui đã sớm hoài nghi Tần Chu phẫu thuật thẩm mỹ rồi, trên tư liệu của cậu ta rõ ràng viết là cậu ta đến từ một ngôi làng nhỏ, nơi đó nghèo muốn chết luôn, đến mức bây giờ vẫn còn nghèo đấy, cậu ta lấy đâu ra tiền để phẫu thuật thẩm mỹ a! 】
【 Mấy người có thể đi xem những bộ phim Mary Sue mà cậu ta đóng trước đây, toàn trưng ra cái mặt đơ toàn tập luôn ha ha ha, phỏng chừng là vừa mới phẫu thuật thẩm mỹ xong nên không dám động đậy gì đấy mà, ha ha ha! 】
【 A? Tôi nhớ rõ không phải Tần Chu vẫn luôn là khuôn mặt này à? Đây là phẫu thuật thẩm mỹ trước khi vào giới giải trí đúng không? Được đấy, chắc là bồi ngủ để đi lên rồi! Dù sao thì mấy vị kim chủ đều thích cái loại gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ như này mà.】
【 Suỵt, nhìn thấu rồi cũng không nên nói rõ ra như vậy chứ.】
Ban đầu chỉ là một tin tức nổi lên trên diễn đàn giải trí, có người đã đến quê quán của Tần Chu dò hỏi, họ nói là một nhà Tần Chu nhiều năm trước đã dọn đi khỏi An thị rồi, về sau thì không có tin tức gì nữa.
Mãi cho tới rạng sáng ngày hôm nay, đột nhiên có người tung tin nóng nói là biết Tần Chu ở An thị, còn lấy được ảnh chụp chứng minh Tần Chu có phẫu thuật thẩm mỹ. Đề tài này không hiểu sao lại được xào lên rồi, mới sáng sớm đã thẳng tiến xông lên top đầu hot search, các blogger khác cũng nhiệt tình share lại.
Mà trên hot search, những bức ảnh “Tần Chu trước khi phẫu thuật thẩm mỹ” đã nhanh chóng được lan truyền khắp nơi.
Tần Chu nhìn mấy tấm ảnh trên hot search, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn choáng váng. Chỉ là mấy bình luận trên hot search thôi cũng đã rất không xong rồi, huống chi kể đến mục tin nhắn riêng của cậu cũng chật ních, Tần Chu không dám click mở ra xem.
Mà ngay lúc Tần Chu còn đang phát ngốc nhìn vào điện thoại thì đột nhiên có tiếng đập cửa ở bên ngoài. Tần Chu đi tới nhìn qua mắt mèo thì thấy người đến là người đại diện.
Người đại diện vừa vào trong liền lên tiếng hỏi: “Cậu cũng thấy hot search rồi đúng không?”
Trong đầu Tần Chu còn đang rơi vào trạng thái hỗn loạn nên chỉ gật gật đầu.
Người đại diện lại hỏi: “Cậu nói cho tôi trước, người trong ảnh kia có phải là cậu không?”
Tần Chu nhất thời không biết phải trả lời như thế nào mới tốt. Người kia là cậu, nhưng cũng không phải là cậu. Cậu dùng thân phận thay thế, chuyện này lại chưa từng che đậy nên chỉ cần cẩn thận tra một chút là có thể phát hiện ra.
Nhưng cho dù cậu có “thừa nhận” phẫu thuật thẩm mỹ thì thời gian cũng không khớp, bởi vì cậu căn bản không có thời gian hồi phục sau khi phẫu thuật.
“Em…” Tần Chu hơi hơi hé miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Người đại diện ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng do dự này của Tần Chu liền hỏi: “Người kia là cậu? Đã từng phẫu thuật thẩm mỹ sao?”
Tuy nhiên Tần Chu còn chưa kịp trả lời thì người đại diện chợt nhận được điện thoại. Người đại diện nhìn thoáng qua ghi chú rồi đi ban công tiếp điện thoại.
Tần Chu ngồi trên sô pha nhìn màn hình weibo, chỉ cần làm mới trang chủ một cái liền có thể nhìn thấy rất nhiều cư dân mạng mới bắt đầu gia nhập thảo luận đề tài.
Bên phía người đại diện cũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, trực tiếp đi tới nói: “Điện thoại đưa đây tôi giữ cho, hôm nay đừng lên mạng. “
Tần Chu đưa điện thoại qua cho người đại diện.
Người đại diện dặn dò: “Cậu trước cứ lo đóng phim cho thật tốt đi, nhũng chuyện khác không cần lo lắng.”
————————————————–
Bánh cá: Ở đây có ai đọc bộ “Tình cuối” của tác giả Cô Quân chưa nhỉ, rất hay luôn, nhiệt liệt đề cử bộ này cho mấy bạn thích trước ngược thụ sau ngược công này, mà lại còn ngược công rất đã cái nư nữa😁