—————————————————
Hạ Dương cũng thấy được cái hộp đạo cụ kia trên tay thiếu niên, khẽ nhíu mày. Chỗ này là do Viên Liệt giới thiệu, thẻ hội viên hắc kim cũng là Viên Liệt cho hắn… Viên Liệt này chắc chắn là cố ý.
“Là Viên Liệt đưa thẻ cho anh.” Hạ Dương xoa xoa mi tâm: “Để anh đi đổi phòng khác.”
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người rời đi tìm nhân viên phục vụ để nói chuyện. Rất nhanh, nhân viên cũng lại đây đổi một phòng khác cho hai người họ.
Hứa Thừa Yến bước vào, nhìn quanh phòng một lượt. Lần này căn phòng mới bình thường hơn rất nhiều, chính giữa là một chiếc giường lớn mềm mại kèm theo một bàn đồ ăn vặt bên cạnh, phía trước là một màn hình chiếu phim lớn.
Hứa Thừa Yến ngồi xuống giường, có chút uể oải lấy gối ôm dựa vào. Hạ Dương chọn phim xong, đi tắt đèn rồi trở về chiếc giường êm ái. Trên giường, hai người nằm ở bên nhau nhưng giữa cả hai đều giữ một khoảng cách an toàn, cũng không có chút tiếp xúc thân thể.
Hứa Thừa Yến nhìn màn hình lớn phía trước, xem được một lúc thì bất tri bất giác có chút buồn ngủ. Tuần này cậu vốn dĩ đã không ngủ ngon được chút nào, cả ngày hôm nay lại bận rộn quay video tuyên truyền nên đã thấm mệt đến nỗi như sắp gục ngã vậy. Thế là Hứa Thừa Yến bèn lấy cái chăn bên cạnh qua đắp lên trên người, thân thể dần dần trượt xuống, cuộn tròn thành một cục nhỏ ở trên giường rồi nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Hạ Dương ở bên cạnh chú ý thấy liền hạ nhỏ âm thanh chiếu phim xuống, sau đó hơi nghiêng người lại gần đắp chăn bông cẩn thận lại cho thiếu niên.
Hứa Thừa Yến nhắm hai mắt lại nhưng vẫn ngửi thấy hơi thở trên người Hạ Dương, nhẹ giọng hỏi: “Anh dùng nước hoa à?”
“Ừm.” Hạ Dương thừa nhận, thu tay về tiếp tục bảo trì khoảng cách.
Hứa Thừa Yến cẩn thận ngửi ngửi, nghe thấy mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người Hạ Dương liền nhận ra… Là mùi của “Trăng tròn”.
Nhưng vì quá buồn ngủ nên cậu cũng không có sức hỏi thêm câu nào nữa, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Chẳng qua một giấc này Hứa Thừa Yến vẫn không thể ngủ an ổn được, giữa chừng tỉnh lại rất nhiều lần, cơ thể cũng có chút nóng lên, đầu còn cảm thấy hơi choáng váng nặng nề.
Trên màn hình lớn phía trước, bộ phim vẫn còn đang tiếp tục chiếu. Hứa Thừa Yến xem phim được một lúc thì thấy hơi chán, cũng không biết Hạ Dương chọn kiểu gì mà lại chọn bộ phim văn nghệ này nữa.
Lúc phim chiếu xong cũng đã chín giờ tối.
Hứa Thừa Yến ngồi dậy, nói: “Về thôi.”
Hạ Dương đồng ý: “Được.” Hạ Dương cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp đứng dậy bước xuống giường.
Tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài, hai người cùng nhau ngồi vào xe. Dọc đường đi trong xe rất yên tĩnh, không ai lên tiếng làm bầu không khí thoáng có chút trầm mặc. Đến nơi, xe đậu ở dưới lầu chung cư, Hứa Thừa Yến bước xuống xe rồi một mình trở về căn hộ trên lầu.
Vừa vào nhà, Hứa Thừa Yến đã vội vàng rút nhiệt kế trong ngăn kéo ra. Sau khi đo nhiệt độ cơ thể xong, nhìn thoáng qua kết quả xác nhận bản thân không phát sốt, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Thừa Yến đứng dậy đi rót một ly nước ấm, tùy ý lấy một lọ thuốc trên tủ đầu giường rồi vặn ra. Mà bên trên tủ có rất nhiều chai lọ, tất cả đều là thuốc chữa bệnh mất ngủ.
Hứa Thừa Yến uống thuốc xong thì leo lên giường ngủ thϊếp đi. Tuy nhiên chưa đầy một tiếng đồng hồ sau thì cậu lại tỉnh dậy, hai mắt mở trừng trừng không thể ngủ tiếp được nữa. Thuốc cũng vô dụng.
Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến đến công ty.
Trợ lý ở bên cạnh không ngừng thông báo lịch trình: “9 giờ chụp ảnh chân dung cùng với Tiểu Trình, một giờ chiều có một cuộc phỏng vấn, đến ba giờ thì đi diễn tập…”
Hứa Thừa Yến khẽ ngáp một cái, lại nói với trợ lý: “Thuốc hôm qua anh nhờ cậu mua đâu?”
Trợ lý lấy trong túi ra một lọ thuốc đưa qua cho cậu: “Em đã hỏi qua rồi, họ bảo thuốc này có thể uống được.”
Hứa Thừa Yến nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Trợ lý vẫn khuyên nhủ: “Anh Chu, nếu anh thực sự không thoải mái thì xin nghỉ phép một buổi đi.”
“Không cần đâu.”
Hứa Thừa Yến đến phòng hóa trang làm tạo hình trước, chuẩn bị làm việc. Nhưng trạng thái của cậu hôm nay không được tốt lắm, đứng trước máy quay vẫn luôn không tìm được cảm xúc. Cuối cùng vẫn là trợ lý phát hiện có điều gì đó không ổn liền đi tìm nhiệt kế đến đo thử cho cậu, lúc này mới phát hiện Hứa Thừa Yến bị sốt.
“Anh Chu, anh phát sốt rồi!” Trợ lý cả kinh.
“Không sao.” Hứa Thừa Yến lại không để tâm chuyện này lắm, chỉ nói: “Trước cứ chụp cho xong buổi sáng nay đã.”
“Nhưng mà…”
“Chụp trước đi, chụp xong sớm một chút thì cũng kết thúc công việc sớm một chút, đều giống nhau thôi.”
Trợ lý cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng đứng sang một bên. Bên phía nhϊếp ảnh gia cũng đẩy nhanh tiến độ, tận lực kết thúc công việc sớm nhất có thể.
Lần này Hứa Thừa Yến chụp ảnh chân dung cùng với Tiểu Trình, cậu nhóc cũng rất phối hợp. Đến giờ nghỉ trưa, cậu trợ lý lập tức mạnh mẽ đưa Hứa Thừa Yến đến phòng nghỉ bên cạnh, sau đó cầm thuốc trị cảm cùng nước ấm qua cho cậu.
Hứa Thừa Yến nằm trên sô pha ôm ly nước ấm trong tay, ánh mắt khóa chặt vào thuốc trị cảm trên bàn, không khỏi chau mày lại. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào truyền tới, là tiếng chào hỏi của nhân viên.
Hứa Thừa Yến cầm ly nước chậm rãi uống. Mà động tĩnh bên ngoài cũng càng ngày càng gần, thẳng cho đến khi bức rèm phòng nghỉ bị vén lên một góc.
Viên Liệt thấy được Hứa Thừa Yến, cười cười: “Thì ra cậu trốn ở đây à.”
“Viên tổng.” Hứa Thừa Yến quy củ lên tiếng chào hỏi.
“Không đi ăn cơm sao?” Viên Liệt thuận miệng hỏi.
“Chờ lát nữa mới ăn.”
Viên Liệt gật đầu, lơ đãng nhìn về phía trên bàn liền thấy thuốc trị cảm ở đó, không khỏi hỏi: “Cậu bị cảm à?”
“Ừm.”
Viên Liệt nháy mắt hiểu rõ sự tình liền gật gật đầu, còn nói thêm: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì cậu cứ xin nghỉ đi.”
Viên Liệt thị sát một vòng quanh studio, sau đó trở về văn phòng trên lầu. Viên Liệt tựa lưng vào ghế ngồi, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Dương.
Điện thoại được kết nối, Viên Liệt liền hóng hớt: “Hôm qua thế nào?”
Hạ Dương tùy ý trả lời: “Cũng được.”
Viên Liệt cười nói: “Không cảm ơn tôi sao?”
“Viên Liệt.” Hạ Dương nhíu mày: “Đừng đưa mấy thứ lung tung lộn xộn cho tôi.”
“Tôi cho anh thứ gì a? Gì mà còn lung tung lộn xộn nữa chứ?” Viên Liệt cười cười đầy vẻ trêu chọc: “Nếu như không nhờ tôi thì anh và Hứa Thừa Yến có thể có tiến triển à?”
Hạ Dương chau chặt mày lại, không nói gì.
“Hơn nữa ngày hôm qua anh còn đem con người ta lăn lộn đến phát sốt luôn, cậu ấy hiện tại còn phải vừa mang bệnh vừa làm việc đấy, anh không tới xem cậu ấy sao?” Viên Liệt thuận miệng tùy tiện hỏi.
Hạ Dương nghe vậy liền tức khắc hỏi lại: “Phát sốt? Sao lại phát sốt?”
Viên Liệt cũng sững sờ, tưởng là hắn biết rồi: “Anh không biết sao? Cậu ấy phát sốt a.”
“Tôi lập tức đến ngay.”
Hạ Dương vội vàng đến studio, vừa vặn đang là thời gian nghỉ trưa.
Tiểu Trình cũng ở đây, vừa nhìn thấy Hạ Dương liền nhanh chân chạy tới, hưng phấn hét to: “Chú Tiểu Dương!”
Hạ Dương xoa xoa đầu Tiểu Trình, sau đó nhìn một vòng xung quanh liền thấy được người đại diện. Hạ Dương trực tiếp đi tới chỗ người đại diện, Tiểu Trình cũng đi theo bên cạnh.
“Tôi thật sự không biết cậu ấy phát sốt, cậu ấy cũng không chịu nói cho tôi…” Người đại diện thở dài một tiếng: “Ngay cả thuốc cũng không chịu uống.”
Người đại diện dẫn đường đưa Hạ Dương tới trước phòng nghỉ. Phòng nghỉ tương đối đơn sơ, chỉ dùng một tấm rèm để ngăn cách không gian. Mà lúc này đây, trên chiếc giường đơn nho nhỏ phía sau tấm rèm là một cậu thiếu niên đang yên lặng nằm co rụt người lại.
Hạ Dương nhìn thân ảnh kia, tầm mắt lại liếc sang bên cạnh liền thấy được đủ loại thuốc trị cảm trên tủ đầu giường. Hạ Dương lại nghĩ tới lúc bọn họ cùng nhau ăn cơm tối hôm qua, lúc ấy trời mưa nên cả hai đều bị xối ướt, có lẽ là vì thế nên cậu mới bị cảm lạnh.
Hạ Dương đi tới ngồi xuống mép giường. Trên giường, thiếu niên kia cuộn tròn ở trong chăn, cả khuôn mặt gần như đều vùi vào bên trong, không để lộ ra chút gì.
Hạ Dương cúi người tới gần, khẽ kéo chăn xuống một tí rồi nhẹ giọng gọi: “Yến Yến.”
Thiếu niên vẫn còn nhắm mắt chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng ừ một tiếng.
Hạ Dương: “Uống thuốc nào.”
Hứa Thừa Yến mở mắt ra nhưng còn chưa tỉnh táo lắm, vô thức nói: “Tôi uống rồi…”
“Em chưa uống.”
“Thật sự uống rồi mà…” Hứa Thừa Yến lại vùi đầu trốn vào trong chăn, rất kháng cự việc uống thuốc.
Hạ Dương khẽ nhíu mày, vỗ vỗ thiếu niên qua lớp chăn bông, lại hỏi: “Sao em không xin nghỉ vậy?”
“Không cần thiết.” Hứa Thừa Yến lẩm bẩm.
Hai người nhất thời có chút giằng co. Mà cách đó không xa, người đại diện và Tiểu Trình cũng còn ở đây.
Tiểu Trình vốn dĩ muốn tới trò chuyện với Hứa Thừa Yến, nhưng lại bị người đại diện giữ chặt lại. Người đại diện nhìn về phía nam nhân ngồi ở mép giường, rồi lại nhìn thoáng qua Hứa Thừa Yến, cuối cùng quyết định thành thành thật thật kéo Tiểu Trình rời đi.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạ Dương ngồi ở mép giường, lại nghĩ tới lần trước Hứa Thừa Yến bị cảm cũng như thế này, không chịu uống thuốc.
Vì thế Hạ Dương hỏi: “Sao em lại không thích uống thuốc thế?”
Hứa Thừa Yến vùi mình trong chăn chỉ để lộ ra đôi mắt, lắc đầu nói: “Không uống đâu.”
“Thật là giống đứa nhóc mà.” Hạ Dương duỗi tay xoa xoa đầu thiếu niên đầy cưng chiều, còn nói thêm: “Anh xin lỗi.”
“Hửm?” Hứa Thừa Yến không hiểu lắm.
“Ngày hôm qua bị mắc mưa.” Hạ Dương nhíu mày.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, não bộ hoạt động vài giây mới nhận ra Hạ Dương đang nói đến chuyện xảy ra đêm qua. Nhưng ban ngày lúc cậu đi chụp ảnh bên bờ biển thì đã có một ít triệu chứng bị cảm rồi, không liên quan gì đến chuyện mắc mưa ngày hôm qua. Hơn nữa lúc ấy gặp mưa cũng chỉ trong một phút ngắn ngủi, không nghiêm trọng lắm.
Vì thế Hứa Thừa Yến đáp lại: “Là chuyện riêng của tôi thôi.”
Hạ Dương lấy ly nước cùng thuốc trị cảm qua: “Uống thuốc đi.”
“Không uống.” Hứa Thừa Yến vẫn cứng rắn lắc đầu: “Tôi thật sự uống rồi mà.”
Hạ Dương khẽ lùi lại một chút, nhưng vẫn đưa cái ly ra: “Uống nước.”
Hứa Thừa Yến đành thuận theo, cầm lấy cái ly uống cạn nước rồi lại vùi mình vào trong chăn, nhắm mắt lại. Hạ Dương đắp chăn lại cho thật kỹ rồi lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh.
Hạ Dương nhìn người trên giường, sau khi thấy hô hấp của thiếu niên trở nên ổn định hơn liền thoáng cúi người tới gần, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gò má tinh xảo của thiếu niên. Lực tay Hạ Dương rất nhẹ nên không làm quấy rầy đến cậu.
Cũng đúng lúc này, bức rèm phòng bị kéo lên một góc nhỏ. Tiểu Trình ngồi xổm trên mặt đất nhìn thân ảnh bên trong. Ở mép giường, Hạ Dương vẫn đang trong tư thế cúi người xuống, tựa rất gần thiếu niên trên giường kia. Mà từ góc độ nhìn vào của Tiểu Trình thì hai người thoạt nhìn giống như là đang hôn nhau vậy.
Tiểu Trình tiếp tục ngồi xổm, nhìn chằm chằm động tác của Hạ Dương. Hạ Dương vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, đột nhiên hậu tri hậu giác nhận thấy có gì đó khác thường liền quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy được cậu nhóc ngồi xổm ở cửa kia.
Hạ Dương rút tay về, đứng dậy đi ra ngoài thuận tiện cũng xách Tiểu Trình đi luôn.
Hạ Dương: “Em ấy đang ngủ, nhóc đừng tới quấy rầy.”
Tiểu Trình ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, giọng nói tràn đầy ngây ngô phát ra: “Cháu thấy rồi.”
Hạ Dương thuận miệng hỏi: “Thấy cái gì?”
Tiểu Trình dừng lại, nắm lấy một góc áo của nam nhân rồi thần thần bí bí nói: “Cháu nhìn thấy chú Tiểu Dương hôn trộm anh Chu nha.”
————————————————–
Yến Yến của tui mặc dù ghét uống thuốc nhưng mà đáng yêu xỉu😊