—————————————————
“Được.” Hạ Dương nắm lấy bàn tay thiếu niên: “Vậy một ngàn điểm.”
Hứa Thừa Yến anh tĩnh ngồi trên giường. Hạ Dương ở bên cạnh, lại chú ý thấy đôi mắt thiếu niên còn hơi sưng nên đứng dậy lấy khăn lông rồi đi tìm một khối nước đá để chườm lạnh cho cậu. Hứa Thừa Yến thuận theo nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.
Hạ Dương cầm khăn lông vừa chườm lạnh vừa thuận tiện hỏi: “Em muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Hứa Thừa Yến ừ một tiếng đáp lại. Sau khi chườm lạnh xong, Hứa Thừa Yến mở mắt ra đứng dậy đi vào phòng vệ sinh soi gương, thấy mắt đã bớt sưng một chút. Cậu đi thay quần áo, mang mũ rồi đeo khẩu trang lên sau đó cùng Hạ Dương ra ngoài.
Thời tiết hôm nay rất tốt, trong hoa viên nhỏ ngoài sảnh bệnh viện cũng có rất nhiều bệnh nhân ra ngoài tản bộ. Hai người chậm rãi sánh vai cùng đi dạo trên lối nhỏ, bất tri bất giác đã băng qua hoa viên đi ra bên ngoài.
Gần bệnh viện có một cửa hàng bán trái cây, Hứa Thừa Yến vào trong cửa hàng muốn mua một ít hoa quả tươi mát mang về. Hạ Dương đứng bên cạnh bồi cậu, cho đến khi Hứa Thừa Yến chọn xong liền cầm lấy cái túi trong tay cậu rồi đi tìm ông chủ tính tiền.
Hứa Thừa Yến đi tới ven đường, nhìn thấy cách đó không xa có một ông lão bán cá vàng. Ông lão đẩy một chiếc xe đẩy di động, bên trên bày đủ các loại cá vàng nhỏ đáng yêu. Hứa Thừa Yến nhất thời tâm huyết dâng trào, nhịn không được liền nhấc bước đi về phía đó.
Vì thế khi Hạ Dương bước ra từ tiệm trái cây thì thấy Hứa Thừa Yến đã ở bên quầy hàng nhỏ đó đang nghiên cứu cá vàng. Hạ Dương đi tới cạnh người thiếu niên hỏi: “Em mua cá vàng à?”
Hứa Thừa Yến gật gật đầu, qua một hồi lâu chọn lựa cậu quyết định mua một chú cá vàng béo múp, thuận tiện mua thêm bể cá cùng với thức ăn cho nó. Mua cá vàng xong Hứa Thừa Yến cũng không có tâm tư tản bộ thêm nữa nên trực tiếp trở về bệnh viện.
Trở lại phòng bệnh, Hứa Thừa Yến đặt bể cá lên trên bàn. Bể cá rất nhỏ, cá vàng mập mạp tung tăng bơi qua bơi lại trong đó, thỉnh thoảng lại còn phun bong bóng.
Hứa Thừa Yến lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm một số việc cần lưu ý khi nuôi cá vàng, sau đó bắt đầu cho cá ăn theo hướng dẫn cho ăn trên đó. Kế tiếp, cậu cứ vậy nhìn chằm chằm vào bể cá quan sát cá vàng nhỏ ăn thức ăn.
Mà Hạ Dương thì an tĩnh bồi ở bên cạnh, cũng không lên tiếng quấy rầy. Mãi đến ba tiếng sau, Hạ Dương thấy Hứa Thừa Yến vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cá vàng, giống như xem không bao giờ chán vậy.
“Yến Yến.” Hạ Dương khẽ nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở: “Em nhìn chằm chằm nó ba tiếng đồng hồ rồi đấy.”
“Hửm?” Hứa Thừa Yến theo bản năng ngẩng đầu lên: “Có sao?”
Hạ Dương lại nhìn thoáng qua thời gian, cũng đã đến giờ ngủ trưa rồi nên nói: “Giữa trưa rồi, em nên nghỉ ngơi thôi.”
Hứa Thừa Yến vốn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại vừa bị Hạ Dương nhắc nhở thì cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, vì thế gật gật đầu. Hứa Thừa Yến đi tới mép giường, thuận tay lấy cuốn sổ nhật ký trên tủ đầu giường qua.
【 Nuôi cá vàng +10】
Hạ Dương cũng ở ngay mép giường nên cũng thấy được nội dung trong nhật ký. Hứa Thừa Yến cất cuốn nhật ký đi, sau đó nằm vào trong chăn. Hạ Dương đứng dậy đóng rèm lại để cản bớt ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Phòng bệnh chìm vào trong bóng tối, Hạ Dương trở lại giường rồi cởϊ áσ khoác ra đặt ở một bên, sau đó cũng nằm xuống giường. Hứa Thừa Yến thấy Hạ Dương cũng lên đây liền mở mắt ra lên tiếng nhắc nhở: “Bên cạnh có phòng nghỉ đấy.”
“Anh ở đây giám sát bạn nhỏ ngủ trưa.” Hạ Dương nhích người lại gần, một tay vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên dỗ dành: “Em mau ngủ đi.”
Hứa Thừa Yến đã buồn ngủ lắm rồi nên cũng lười quản Hạ Dương thêm nữa, vì thế nhắm mắt lại. Trong phòng thực yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở mỏng manh của hai người bọn họ. Bất quá Hứa Thừa Yến còn chưa ngủ thì cảm giác được có một thứ gì đó ấm áp dừng trên mặt mình, tựa như là Hạ Dương đang chạm vào mặt cậu.
Hứa Thừa Yến mặc kệ hắn, bản thân tiếp tục ngủ. Mà Hạ Dương ở bên cạnh vẫn cứ mở to mắt không hề buồn ngủ, nhàn rỗi mà sờ sờ khuôn mặt thiếu niên. Bất tri bất giác, đầu ngón tay đã sờ đến khóe mắt rồi đến lông mày, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác của Hạ Dương vẫn không có dấu hiệu dừng lại, còn đang tiếp tục sờ loạn. Hứa Thừa Yến chỉ cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, thật sự là bị động tác nhỏ của Hạ Dương làm cho ngủ không được nữa liền mở mắt ra: “Hạ Dương.”
Hạ Dương thấy cậu còn chưa ngủ thì lúc này mới thu tay lại: “Xin lỗi.”
Hứa Thừa Yến không nói gì thêm, chỉ co người lại chui vào trong chăn bông, hơi cúi đầu xuống. Hạ Dương duỗi tay qua đặt lên eo thiếu niên, thấp giọng thì thầm: “Anh muốn có một chút phúc lợi, được không em?”
“Hửm?” Hứa Thừa Yến mở mắt ra.
Hạ Dương thoáng cúi người xuống học theo động tác Hứa Thừa Yến cũng chui vào trong chăn bông.
“Đã mười một điểm rồi.” Hạ Dương kề sát lại gần, không nhanh không chậm nói: “Có thể ứng trước một chút không?”
Nhưng Hứa Thừa Yến nhất thời không hiểu được ý của Hạ Dương là gì bèn hỏi lại: “Ứng trước cái gì?”
Hạ Dương đưa tay ra ấn nhẹ vào bờ môi dưới của thiếu niên: “Ứng trước một chút phúc lợi.”
Ngay sau đó Hạ Dương cúi người xuống, hơi nóng thở ra phả vào khuôn mặt đối phương chuẩn bị hôn lên. Hứa Thừa Yến lúc này đương nhiên cũng đã hiểu được ý của Hạ Dương liền thoáng nghiêng đầu tránh đi: “Còn chưa được một ngàn điểm mà.”
“Ừm.” Hạ Dương cọ cọ cần cổ thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Vậy nên cho ứng trước đi rồi anh sẽ bù lại sau.”
Hứa Thừa Yến vẫn còn đang cuộn mình ở trong chăn, cảm thấy có chút ngột ngạt vì thế kéo chăn xuống một chút để hít thở không khí. Cậu quay sang nhìn phía nam nhân hỏi: “Anh lấy cái gì để bù đây?”
Hạ Dương khẽ chống người lên, thay đổi tư thế nghiêng người nằm bên trên rồi chăm chú nhìn vào thiếu niên bên dưới.
“Một con cá vàng mười điểm.” Hạ Dương chậm rãi đưa ra ý tưởng:”Vậy nếu anh mua cho em một trăm con cá vàng thế là có đủ một ngàn điểm rồi.”
Hứa Thừa Yến bị chọc cười, nhịn không được phản bác: “Cách thêm điểm không phải được tính như vậy.”
“Là tính như vậy mà.” Hạ Dương cố chấp: “Anh mua cho em một trăm con cá vàng.”
Hứa Thừa Yến cười cười: “Cho dù anh có mua một ngàn con cá vàng cũng không được cộng thêm điểm đâu.”
“Hôm nay anh liền đi mua.” Hạ Dương cúi người xuống, dùng mặt mình cọ cọ vào mặt cậu lấy lòng: “Cho anh ứng trước một chút.”
“Điểm đâu ra mà ứng trước chứ…”
Giọng nói Hứa Thừa Yến càng ngày càng nhẹ, những lời còn lại đã biến mất giữa đôi môi. Hạ Dương nhẹ nhàng cọ xát bờ môi thiếu niên, cảm thụ xúc cảm ấm áp truyền đến. Đôi môi thiếu niên thực mềm mại, vẫn dịu ngọt như trong trí nhớ của hắn.
Hạ Dương cũng không thâm nhập vào sâu, chỉ chạm nhẹ vào môi cậu, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào một chút. Hai bờ môi áp vào nhau, hô hấp cùng hòa quyện. Hạ Dương đè lên người thiếu niên, bàn tay trên eo thiếu niên cũng bất tri bất giác siết chặt lại.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc không kìm được mà phát ra của thiếu niên. Hô hấp Hạ Dương cũng trở nên thô trầm hơn, đầu ngón tay vô thức thò vào trong vạt áo thiếu niên muốn thân mật hơn nữa. Nhưng Hạ Dương vẫn còn duy trì một tia lý trí, bàn tay với vào trong áo thiếu niên cũng không sờ loạn lung tung, chỉ dừng lại ở bên hông rồi vuốt ve qua lại.
Hứa Thừa Yến hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ bên eo, thân thể càng ngày càng nóng. Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên ướŧ áŧ, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.
Hạ Dương không ngừng cọ xát bờ môi, nghe thanh âm bên tai có chút sắp không không chế được… Muốn càng thân mật hơn nữa. Hạ Dương vươn đầu lưỡi ra chậm rãi liếm hôn, nụ hôn cũng dần dần trượt xuống cần cổ, tiếp tục lưu lại dấu hôn. Nụ hôn cuốn theo vòng xoáy dần dần mất đi hướng kiểm soát.
Hứa Thừa Yến không nhịn được ôm lấy đầu nam nhân, đầu ngón tay khẽ luồn vào trong mái tóc, thanh âm run nhè nhẹ: “Hạ Dương…”
Nghe được thanh âm này, lý trí Hạ Dương mới kéo trở lại được một chút, kết thúc nụ hôn.
“Anh xin lỗi.” Hạ Dương thoáng đứng dậy, nhìn thiếu niên bên dưới.
Lúc này, đuôi mắt thiếu niên phiếm hồng, trên cổ in lên vài dấu hôn nhợt nhạt, cổ áo cũng có chút lộn xộn làm lộ ra mảng lớn xương quai xanh, vạt áo cũng bị kéo lên tới ngực. Hạ Dương duỗi tay ra sửa sang lại quần áo cho thiếu niên rồi ôm cậu vào trong ngực.
Hạ Dương chậm rãi nhẹ nhàng vỗ về sau lưng thiếu niên, như đang dỗ dành một đứa trẻ, lại lần nữa xin lỗi: “Xin lỗi.”
Vừa mới nãy có chút không khống chế được. Hạ Dương nhắm mắt lại, mạnh mẽ áp xuống phản ứng của cơ thể. Hứa Thừa Yến vẫn còn đang dựa vào trong ngực Hạ Dương, khẽ nhúc nhích đùi lập tức liền chú ý tới phản ứng cơ thể của Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến cúi đầu, bình phục lại hô hấp, nhất thời không nói gì. Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, có phản ứng sinh lý hay gì đó cũng rất bình thường. Có điều tình huống hiện tại không quá thích hợp.
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, sau mới nói: “Trong bệnh viện không thích hợp.”
“Ừm.” Hạ Dương đáp lại rồi xoa xoa đầu thiếu niên: “Xin lỗi, là anh quá nóng vội.”
Hứa Thừa Yến cụp mắt xuống thì thào: “Cái gì cũng đều chưa chuẩn bị.”
Gel bôi trơn hay là bαo ƈαo sυ đều hoàn toàn không có chuẩn bị, hơn nữa còn là đang ở bệnh viện.
Hạ Dương nghe vậy thì ôm lấy khuôn mặt thiếu niên hỏi: “Lần sau chuẩn bị tốt rồi chúng ta lại tiếp tục nhé?”
Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày, đầu óc lại trở nên hỗn loạn: “Em không xác định khi nào…”
Hạ Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy 1500 điểm đi?”
Hứa Thừa Yến đối diện tầm mắt nam nhân nhưng không nói gì, như đang tự hỏi.
“Chờ đến khi đủ 1500 điểm chúng ta lại tiếp tục chuyện vừa nãy.” Hạ Dương nắm lấy bàn tay thiếu niên: “Có được không?”
Qua hồi lâu sau, Hứa Thừa Yến cũng gật đầu đồng ý.
“Được.”
Ngày hôm sau, người đại diện đến bệnh viện. Người đại diện cầm một phần tài liệu lại đây: “Đây là tư liệu về bộ phim mới, cậu dành một chút thời gian xem qua một chút đi, lúc sau thì vào đoàn.”
“Vâng.” Hứa Thừa Yến nhận lấy. Mà bên cạnh, Hạ Dương thì đang cầm dao gọt táo.
Người đại diện hơi kinh ngạc khi thấy Hạ Dương gọt táo, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, sau đó lại nhìn về phía Hứa Thừa Yến. Kết quả, người đại diện liền lập tức phát hiện dấu hôn trên cổ thiếu niên.
Người đại diện tức khắc nhíu mày, ngồi xuống ghế nhắc nhở: “Tần Chu, cổ áo cậu sao lại không chuẩn bị cho cẩn thận thế, về sau nhớ chú ý một chút.”
Hứa Thừa Yến còn đang xem kịch bản, nghe người đại diện nói vậy thì theo bản năng ngẩng đầu lên liền thấy người đại diện chỉ chỉ vị trí chỗ cổ. Hứa Thừa Yến nháy mắt hiểu ra, vội vàng chỉnh lại cổ áo sơ mi để che đi dấu hickey trên cổ. Trong khi đó, Hạ Dương vẫn còn đang gọt táo, sau đó đưa quả táo đã gọt xong xuôi qua cho cậu.
Người đại diện nhìn tương tác thập phần tự nhiên giữa hai người bọn họ thì không khỏi thở dài một tiếng. Cuối cùng, người đại diện cũng không nói gì, chỉ nhìn sang chỗ khác. Cách đó không xa trên bàn có một bể cá, người đại diện thấy bể cá liền hỏi: “Cậu mua cá vàng sao?”
“Vâng, ngày hôm qua em mới mua.” Hứa Thừa Yến vừa đáp lại vừa lật xem tài liệu.
Ngoài các thông tin liên quan đến kịch bản, tài liệu mà người đại diện đem tới còn có danh sách nhân viên cùng lịch trình của đoàn phim. Hứa Thừa Yến lấy danh sách đoàn phim ra nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện một vai nam phụ trong đoàn phim đã được thay thế bởi một diễn viên tên Cố Niệm.
Kịch bản lần này cậu đã nhận từ lâu, hơn nữa danh sách diễn viên cũng đã chốt lúc đó, cậu nhớ rõ nam diễn viên phụ kia là một diễn viên khác, hiện tại lại đổi thành Cố Niệm, một cái tên thực xa lạ .
Hứa Thừa Yến còn nhớ cậu cùng nam phụ này có vài cảnh diễn phối hợp liền hỏi: “Phàm ca, Cố Niệm là ai vậy? Thay người rồi sao?”
“Cố Niệm à.” Người đại diện gật đầu: “Đúng rồi đấy, thay người rồi.”
Hứa Thừa Yến lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm tên của Cố Niệm một chút, dù sao thì bọn họ cũng có vai diễn cần phối hợp.
Người đại diện có chút không vui nói: “Cậu ta là em trai Cố Dĩ Phong, cũng không biết bằng cách nào mà được nhét vào đoàn phim này nữa.”
Hứa Thừa Yến cũng thuận lợi tìm được một ít tư liệu, thấy cậu ta cũng là một người nổi tiếng trên mạng.
Người đại diện: “Hy vọng cậu ta có thể thành thật một chút, đừng học Cố Dĩ Phong ngày nào cũng ăn vạ là được.”
Hứa Thừa Yến tìm kiếm thông tin của Cố Niệm cũng không thấy bất kỳ bình luận tiêu cực nào nên nói: “Chắc là không như vậy đâu anh.”
Cố Niệm thoạt nhìn sạch sẽ, phong cách ăn mặc quần áo cũng rất có cảm giác trẻ trung, ít nhất khi xem ảnh chụp thì cậu thấy khá hợp mắt, có loại cảm giác giống như em trai nhà bên vậy.
“Ai biết được…” Ấn tượng về Cố Dĩ Phong của người đại diện không tốt nên cũng không thích Cố Niệm, dù sao thì hai người bọn họ cũng là người một nhà.
Người đại diện không muốn nhắc đến hai người này nữa nên đổi chủ đề: “Vậy ngày mai tôi đến đón cậu, ngày mốt vào đoàn.”
“Vâng.” Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý.
Người đại diện nhìn thoáng qua cá vàng trên bàn, thuận miệng hỏi: “Cậu định mang con cá vàng này về à?”
“Đúng vậy.” Hứa Thừa Yến gật gật đầu, lại chợt nhớ ra cậu chuẩn bị phải vào đoàn.
Địa điểm đóng phim ở nơi khác, nếu cậu vào đoàn rồi thì không thể mang theo cá vàng đến đó được. Nhưng nếu để con cá vàng này ở trong nhà thì lại không có ai chăm sóc nên cậu không yên tâm lắm.
Người đại diện cũng hỏi: “Sau này cậu vào đoàn rồi thì cá vàng này ai chăm sóc đây?”
Hứa Thừa Yến lo lắng tìm hướng giải quyết: “Để em hỏi bên chị Tô Tô với anh Trì Tiêu xem có tiện nuôi giúp em được không.”
Người đại diện ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nhớ là Tô Tô hình như đã đi nơi khác rồi, còn Lâm Trì Tiêu thì cũng vào đoàn.”
Hứa Thừa Yến nhất thời lâm vào rối rắm, không biết bây giờ phải làm sao. Kỳ thật cũng có thể tìm một dì bảo mẫu đến trông nhà nhưng không hiểu sao cậu cũng không yên tâm lắm. Cậu rất thích chú cá vàng nhỏ béo béo này nên cũng hy vọng đem nó giao cho một người bạn đáng tin cậy.
Ngay lúc Hứa Thừa Yến loay hoay suy nghĩ có nên tìm Giang Lâm không thì Hạ Dương lên tiếng.
Hạ Dương: “Anh giúp em nuôi con cá vàng này.”
Hứa Thừa Yến do dự một lúc, cậu luôn cảm thấy Hạ Dương không thích nuôi thú cưng lắm, ngay cả khi nuôi Kỳ Kỳ cùng Tiểu Ôn còn luôn ngại bọn chúng rớt lông nữa.
Hạ Dương nói tiếp: “Ngày mai anh mang nó về nhà cũ, bác Văn có thể chăm sóc nó.”
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được, vậy anh giúp em nuôi nha.”
“Ừm.”
“Mỗi ngày đều phải chụp ảnh nó gửi cho em xem đó.”
“Được.” Hạ Dương đều đáp ứng.
Vì thế đến ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến trở về chung cư thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào đoàn. Hạ Dương cũng trực tiếp đem cá vàng nhỏ về nhà cũ, đặt lên trên bàn trong phòng khách.
Có điều ngay ngày hôm sau Hạ Dương đem cá vàng về nhà cũ thì bể cá đã bị đánh vỡ, cá vàng nhỏ đáng thương nằm thoi thóp gần chết trên sàn nhà.
—————————————————-
Đọc đến khúc cuối là tui biết tương lai bị trừ điểm của Hạ tổng sẽ như thế nào rồi đó🤣