——————————————-
Trong tiệc cưới, Hứa Thừa Yến đã uống rất nhiều rượu. Kỳ thực tửu lượng của cậu không tốt cho lắm, nhưng hôm nay rất vui vẻ nên chỉ cần có ai tới kính rượu cậu cũng uống hết.
Cứ uống như vậy, qua một lúc cả người Hứa Thừa Yến đều cảm thấy hơi choáng váng, phải tựa vào vai Hạ Dương.
Hạ Dương đỡ người bên cạnh, nói với những người khác: “Tôi đưa em ấy lên trước.”
Bốn phía nghe xong liền sôi nổi ồn ào đáp lại.
“Được được được, chúng tôi không quấy rầy thế giới hai người của Hạ thiếu nữa!”
Hạ Dương đưa Hứa Thừa Yến về phòng ngủ trên lầu. Cả người Hứa Thừa Yến mềm như bông, mệt mỏi nên trực tiếp nằm luôn trên ghế sô pha.
Tối hôm qua cậu mất ngủ nên không ngủ được bao nhiêu, hôm nay lại thức dậy sớm, hơn nữa trong suốt quá trình hôn lễ đều ghi hình lại rồi chụp ảnh cưới, còn bị chuốc rượu, lăn lộn cả một ngày. Bây giờ tinh thần cuối cùng cũng thả lỏng, chỉ muốn ngủ một giấc.
Hứa Thừa Yến chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần trở nên ổn định chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Hạ Dương ở bên cạnh cởϊ áσ vest ra, sau đó cởi hai cúc áo sơmi trên cùng cho thoải mái, lúc lơ đãng nghiêng đầu qua thì thấy thiếu niên trên sô pha đã ngủ rồi.
“Yến Yến.” Hạ Dương đi qua, hơi cúi người xuống sờ sờ má cậu nhắc nhở: “Lên giường ngủ đi.”
Hứa Thừa Yến mở mắt ra nhưng lười động đậy nên vươn tay về phía Hạ Dương: “Anh ôm em qua?”
Hạ Dương có chút bất đắc dĩ, duỗi tay ra ôm cậu lên đi về phía giường rồi đặt cậu xuống. Ngay sau đó, Hạ Dương cũng nằm xuống, hai người dựa vào nhau. Hứa Thừa Yến nằm trong ổ chăn đột nhiên không còn buồn ngủ gì nữa, nhích sát vào người Hạ Dương cọ cọ.
Tính ra thì bọn họ cũng đã lĩnh chứng được hơn nửa năm. Lúc trước cậu không cảm thấy có gì khác cả, lĩnh chứng rồi hay không lĩnh chứng cũng giống nhau, bọn họ vẫn ở chung với nhau như trước đây. Mãi cho đến hôm nay tổ chức hôn lễ, cậu mới có loại cảm giác kết hôn chân thật.
Hứa Thừa Yến nghĩ về chuyện trước kia nên nhất thời có chút thất thần, đầu ngón tay vô thức vẽ vẽ vòng tròn trên ngực Hạ Dương.
Cho đến khi cảm thấy tay mình bị nắm lấy, Hứa Thừa Yến lúc này mới tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn xuống tay mình: “Hửm?”
“Đừng sờ loạn.” Hạ Dương nhét cái tay kia vào trong chăn: “Không thành thật chút nào.”
Hứa Thừa Yến khẽ nhúc nhích bắp đùi, sau khi cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Hạ Dương liền bật cười một tiếng, gối lên ngực Hạ Dương rồi vươn tay ra chọc vào mặt hắn: “Anh muốn làm không?”
Hạ Dương không nói gì mà chỉ trực tiếp đè cậu xuống dưới thân, dùng hành động để trả lời. Cúc áo sơ mi lần lượt từng cái bị cởi ra, quần bị ném xuống đất. Hứa Thừa Yến ôm cổ Hạ Dương trao đổi một nụ hôn sâu, sau đó chủ động thay đổi tư thế nằm xuống giường.
“Yến Yến?” Hạ Dương ngừng động tác, duỗi tay lại muốn đổi tư thế.
Hứa Thừa Yến không nhúc nhích mà nói: “Làm tư thế này đi.”
Cậu biết Hạ Dương thích tiến vào từ đằng sau, chẳng qua từ sau khi hợp lại với nhau thì bọn họ không còn dùng tư thế này nữa, thường đều là mặt đối mặt. Trước kia cậu không thích tư thế này là bởi vì Hạ Dương chưa bao giờ hôn cậu.
Nhưng bây giờ thì khác… Bọn họ đã kết hôn.
Hứa Thừa Yến yên lặng nằm sấp trên giường, chờ Hạ Dương. Nhưng Hạ Dương vẫn không thích cho lắm, có chút băn khoăn.
“Thử xem đi.” Hứa Thừa Yến quay đầu lại nói: “Tư thế này sẽ vào sâu hơn.”
Hô hấp Hạ Dương bắt đầu trở nên dồn dập, rốt cuộc nhịn không được nữa liền đè lên. Hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau, làn da ấm áp va chạm không ngừng.
Khi động tình, Hạ Dương bất giác áp vào mặt cậu muốn hôn môi. Nhưng tư thế này không tiện cho lắm nên Hạ Dương ngừng lại, sau đó lật người trong ngực lại đổi thành tư thế mặt đối mặt rồi tiếp tục nụ hôn kia.
Sáng hôm sau, lúc Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng tỉnh lại thì nghe được Hạ Dương đang gọi điện thoại.
Hạ Dương chú ý tới động tĩnh của người bên gối liền cúp điện thoại, cúi người xuống vỗ về người cậu: “Vẫn còn sớm.”
Hứa Thừa Yến theo bản năng rúc vào ngực Hạ Dương, hỏi một câu: “Anh có việc gì à?”
“Không có gì, là Viên Liệt gọi tới.” Hạ Dương tùy ý đáp lại: “Bọn Viên Liệt đánh bài thiếu người nên gọi anh xuống.”
Hôn lễ đã kết thúc, nhưng khách mời vẫn còn ở lại trang viên tầm một hai ngày nữa.
Hứa Thừa Yến: “Thế anh không đi xuống sao?”
“Không đi.” Hạ Dương kéo cậu vào trong ngực: “Anh nằm với em.”
Hứa Thừa Yến: “Không sao đâu, hiếm khi mọi người tụ tập được một lần mà.”
Hôn lễ lần này chỉ mời những người bạn thân quen, vòng xã giao của Hạ Dương cũng đã dọn dẹp sạch sẽ một lần, đám hồ bằng cẩu hữu lúc trước đều tuyệt giao rồi nên cậu cũng yên tâm để Hạ Dương đi chơi với bạn bè.
Cuối cùng Hạ Dương vẫn đứng dậy, xuống dưới lầu cùng bọn Viên Liệt đánh bài. Hứa Thừa Yến cũng đi theo, nhìn thấy trong phòng còn có cả Giang Lâm. Nhưng Giang Lâm không hứng thú với trò đánh bài lắm, một mình ngồi trên sô pha chơi game.
Giang Lâm vừa thấy Hứa Thừa Yến tới liền rủ rê: “Anh dâu, anh chơi game không?”
Hạ Dương đi qua bên kia chơi bài, Hứa Thừa Yến ngồi xuống bên cạnh Giang Lâm cùng Giang Lâm chơi game.
Nhưng Giang Lâm cũng là người mới nhập hố này không bao lâu nên kỹ thuật cũng không được bao nhiêu, bây giờ lại phải gánh thêm một người mới nữa nên căn bản là không thể chơi tốt được. Hai người thua mấy ván liên tiếp, lòng tin thực sự bị đả kích rất mạnh.
Giang Lâm ngượng ngùng khi rủ Hứa Thừa Yến chơi trò này, lại thấy hơi nhàm chán nhưng không muốn qua đó đánh bài chút nào bèn dứt khoát nói: “Anh dâu, hay là giờ mình ra ngoài đi dạo đi?”
Hứa Thừa Yến nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bên ngoài nắng rất đẹp, thời tiết này cũng rất thích hợp tản bộ nên gật đầu đồng ý.
Giang Lâm: “Còn có chị Tô Tô nữa, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.”
“Được.” Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi qua nói cho Hạ Dương biết một tiếng rồi cùng Giang Lâm rời đi.
Khi hai người tìm được Tô Đường thì thấy Tô Đường và Tiểu Trình đang ăn gì đó trong phòng ăn. Lần này Tiểu Trình cũng tới tham gia hôn lễ, vừa vặn phòng của cậu nhóc rất gần phòng Tô Đường nên Tô Đường đã dẫn nhóc tới đây ăn.
Tô Đường còn đang ăn bữa sáng, chú ý thấy Hứa Thừa Yến qua đây liền vẫy vẫy tay: “Tiểu Yến!”
Tiểu Trình ở bên cạnh cũng quay qua, ngoan ngoãn gọi: “Anh Tiểu Yến!”
Tiểu Trình đã biết chuyện cậu đổi tên rồi, tuy rằng không hiểu vì sao cậu lại đổi tên lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đổi xưng hô.
Hứa Thừa Yến đi qua hỏi: “Lát nữa chị có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Đây là lần đầu tiên Tô Đường tới đây, trong lòng đã sớm muốn ra ngoài đi đâu đó tham quan rồi nên lập tức gật đầu đồng ý.
Hứa Thừa Yến nhìn phía Tiểu Trình: “Tiểu Trình thì sao? Có đi chơi không?”
Tiểu Trình ngồi trên ghế đung đưa hai chân, gật đầu đáp: “Có ạ.”
Thế là Hứa Thừa Yến đi tìm quản gia thu xếp việc đi lại rồi gửi tin nhắn cho Hạ Dương, sau đó đi ra ngoài.
Hạ Dương ở lại trang viên chơi bài với bọn Viên Liệt. Có điều trong lúc chơi, Hạ Dương vẫn luôn mất tập trung, cứ thỉnh thoảng lại xem điện thoại. Trên điện thoại, Hứa Thừa Yến đứt quãng gửi một ít ảnh chụp và định vị lại đây.
Mãi đến chạng vạng tối, Hứa Thừa Yến và những người khác mới trở về. Vốn dĩ bọn họ còn muốn chơi nữa, nhưng trời đột ngột đổ mưa to nên họ phải thay đổi kế hoạch mà về sớm.
Lúc về tới trang viên thì trên người ai ai cũng bị mưa ướt ít nhiều, chỉ có Tiểu Trình là khá hơn một chút vì được Hứa Thừa Yến che chở suốt đường nên không bị dính mưa bao nhiêu.
Tiểu Trình vui vẻ chạy vào phòng khách, thấy Hạ Dương đang ngồi trên sô pha liền vội vàng nhào qua: “Chú Tiểu Dương!”
Hạ Dương đỡ lấy Tiểu Trình, hỏi: “Chơi vui không?”
“Vui lắm ạ!” Tiểu Trình lập tức gật đầu: “Cháu được đến công viên giải trí nữa!”
Hạ Dương xoa xoa đầu cậu nhóc rồi bảo: “Trong phòng ăn có đồ ăn đấy.”
Tiểu Trình tức khắc hoan hô một tiếng, sau đó chạy qua phòng ăn. Hạ Dương cũng đứng dậy cùng Hứa Thừa Yến trở về phòng ngủ, đi tắm rửa thay quần áo trước.
Hứa Thừa Yến tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra thì thấy bên ngoài mưa đã tạnh. Mưa to tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường lau tóc: “Cũng may hôm qua trời không mưa…”
Hạ Dương cầm máy sấy qua sấy khô tóc cho cậu, lại sợ cậu gặp mưa sẽ bị cảm lạnh nên thúc giục: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Không sao, em chơi game với Giang Lâm đã.” Hứa Thừa Yến nói xong liền đăng nhập vào trò chơi, bật mic nói chuyện với Giang Lâm.
Rõ ràng cả hai đều ở trong trang viên, khác một chút là một người ở trên lầu còn một người ở dưới lầu, nhưng lại lười chạy lên chạy xuống nên dứt khoát bật mic nói chuyện luôn.
Hai người chơi được một nửa thì Giang Lâm đột nhiên nói: “Anh dâu, chờ em vài phút, em đi ăn khuya đã.”
Hứa Thừa Yến tò mò hỏi lại: “Ăn gì thế?”
“Một chút đồ ăn vặt thôi ạ, còn có kem nữa.” Nói đến đây, giọng Giang Lâm trở nên hưng phấn: “Trong tủ lạnh có một loại kem vỏ màu xanh ăn ngon lắm anh!”
Hứa Thừa Yến nghe vậy thì cũng thấy hơi đói bụng, vì thế xuống giường chạy ra bên ngoài lục tủ lạnh, lấy ra một cây kem.
Mà loại kem màu xanh Giang Lâm giới thiệu kia quả thật ăn rất ngon, Hứa Thừa Yến ăn một cây xong vẫn chưa đã thèm, định đi lấy thêm cây kem thứ hai.
Hạ Dương nhíu mày nói: “Ăn nhiều sẽ sinh bệnh đấy.”
“Không sao, chỉ ăn vài cây kem thôi mà.” Hứa Thừa Yến xuống giường, chạy đi lấy cây kem thứ hai.
Ăn kem xong, Hứa Thừa Yến tiếp tục chơi game đến tận khuya, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt. Và hậu quả của việc chơi cả đêm đó là…
Hứa Thừa Yến bị cảm.
Sáng sớm, Hứa Thừa Yến liên tục hắt xì, cả người mềm nhũn không có chút sức lực nào.
Hạ Dương chau mày, ngữ khí nghiêm khắc: “Đã nói là sẽ bị cảm lạnh mà.”
“Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi…” Hứa Thừa Yến trốn trong ổ chăn, nhưng giọng nói cũng không tự tin lắm.
Hạ Dương cầm thuốc trị cảm tới. Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn uống thuốc rồi nằm vào trong chăn.
Tiểu Trình lại đây vốn dĩ muốn tìm Hứa Thừa Yến đi ra ngoài chơi, kết quả nhìn thấy Hứa Thừa Yến bọc chăn nằm trên giường bèn nhịn không được mà hỏi: “Anh Tiểu Yến bị sao vậy ạ?”
“Bị cảm.” Hạ Dương thở dài một tiếng.
“Vâng…” Tiểu Trình cái hiểu cái không gật đầu: “Sao lại bị cảm vậy ạ?”
Hạ Dương: “Ăn kem.”
Hứa Thừa Yến không khỏi lên tiếng cắt ngang: “Sao anh lại đổ lỗi cho kem?”
“Chính là bởi vì kem.” Hạ Dương đắp chăn bông lại cho cậu thật chặt: “Lần sau không được ăn nữa.”
“Không liên quan gì đến kem, Giang Lâm cũng ăn mà…”
“Sức khỏe của em ấy tốt hơn em.” Hạ Dương rót một cốc nước ấm đến.
Hứa Thừa Yến nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn của Giang Lâm liền nói thẳng: “Sao có thể chứ.”
“Em ấy thường tập thể hình với Viên Liệt.”
“Thật sao?” Hứa Thừa Yến ôm cốc nước ấm trong tay, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Hạ Dương nhìn thân thể có chút gầy yếu của Hứa Thừa Yến bèn quyết định: “Ngày mai em bắt đầu cùng anh rèn luyện đi.”
Hứa Thừa Yến là một sâu lười vận động chính hiệu, vội lắc đầu: “Chờ em hết bệnh rồi lại nói…”
Hứa Thừa Yến uống nước ấm xong, nằm lại xuống giường hỏi: “Có gì ăn không?”
“Em muốn ăn gì?”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thừa Yến lại là: “Kem.”
“Không được ăn kem.” Vẻ mặt Hạ Dương không chút cảm xúc, lại nhìn sang Tiểu Trình dặn dò: “Nhóc nhớ giám sát em ấy, không được cho em ấy ăn kem.”
“Vâng.” Tiểu Trình gật đầu.
Hứa Thừa Yến đành phải nhượng bộ: “Vậy có kẹo không?”
Hạ Dương đứng dậy đi ra ngoài, sau đó cầm một túi kẹo lại đây. Hứa Thừa Yến ăn một viên kẹo rồi nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Cũng may sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Hứa Thừa Yến cảm thấy tinh thần đã tốt hơn một chút nhưng lại hơi đói. Trong phòng không có ai hết, Hạ Dương và Tiểu Trình cũng không có, chắc là đang ở dưới lầu.
Hứa Thừa Yến xuống giường, đi tới phòng ăn ở tầng một lục tủ lạnh chuẩn bị tìm thứ gì đó ăn. Hứa Thừa Yến nhìn quanh một vòng, thừa dịp xung quanh không có ai cả liền lấy một cây kem trong tủ lạnh ra.
Nhưng khi cậu vừa xé vỏ ra thì chợt cảm nhận được gì đó, chầm chậm quay sang bên cạnh thì thấy Tiểu Trình đang đứng ở cách đó không xa nhìn về phía mình.
Tiểu Trình thò đầu tới, nhìn chằm chằm cây kem trong tay Hứa Thừa Yến, âm thanh non nớt còn vương mùi sữa lên tiếng: “Chú Tiểu Dương nói anh không được ăn kem.”
“Không sao đâu, anh chỉ ăn một cây thôi.”
Tiểu Trình vẫn lắc đầu: “Không được, không thể ăn.”
Hứa Thừa Yến dứt khoát cầm một cây kem khác ra đưa cho Tiểu Trình, dụ dỗ: “Nhóc không thấy gì hết, đừng nói với chú Tiểu Dương, được không?”
Tiểu Trình thành công bị cây kem dụ dỗ, nhưng vẫn giữ vững quan điểm lắc lắc đầu: “Chú Tiểu Dương nói không thể ăn kem được ạ.”
Hứa Thừa Yến ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: “Trộm ăn một cây cũng không sao đâu, chỉ cần không nói cho anh ấy biết là được.”
Tiểu Trình vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cây kem, nhận lấy rồi gật gật đầu.
Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Tiểu Trình, lại dặn dò thêm lần nữa: “Chuyện anh cho em ăn kem đừng nói cho ai biết hết đấy.”
Tiểu Trình nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ không kể đâu ạ.”
Hai người cùng nhau ăn hết kem rồi còn thuận tiện ăn thêm một ít đồ ăn vặt. Ngay khi hai người vừa ăn xong thì Hạ Dương cũng vừa xuống lầu đi tới đây.
Hạ Dương lập tức trông thấy hai người, thuận miệng hỏi: “Em ăn gì đó?”
Hứa Thừa Yến trả lời: “Mấy cái bánh mì và bánh quy thôi.”
Tiểu Trình ở bên cạnh cũng phối hợp gật gật đầu, còn rất thành thật mà bổ sung thêm một câu: “Còn có kem ăn cũng rất ngon nữa ạ.”
“Kem?” Hạ Dương vừa nghe đến kem liền lập tức quay sang hỏi: “Ai ăn kem?”
Hứa Thừa Yến mặt không đổi sắc, trước khi Tiểu Trình kịp mở miệng đã vội đáp trước: “Em vừa mới cho Tiểu Trình một cây kem, Tiểu Trình muốn ăn.”
“Phải không?” Hạ Dương ngồi xuống một bên, trực tiếp hỏi Tiểu Trình: “Em ấy có ăn kem không?”
Tiểu Trình theo bản năng nhìn về phía Hứa Thừa Yến rồi lại nhìn qua Hạ Dương, lắc đầu nói: “Cháu không thể nói được.”
Hứa Thừa Yến thoáng đau đầu một trận, cố gắng cứu vãn tình thế: “Em chỉ cho Tiểu Trình một cây kem thôi.”
Tầm mắt Hạ Dương dừng trên mặt bàn, chú ý thấy trên bàn có vỏ kem, hơn nữa còn là hai cái vỏ.
Hạ Dương lại hỏi Tiểu Trình: “Nhóc ăn hai cây kem luôn à?”
“Không ạ.” Tiểu Trình lắc đầu: “Cháu chỉ ăn có một cây thôi.”
Hứa Thừa Yến đã nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng đổi chủ đề: “Tiểu Trình là trẻ con, ăn kem cũng không sao đâu.”
Hạ Dương không bị lung lay mà hỏi tiếp: “Vậy sao trên bàn lại có hai cái vỏ? Nhóc ăn hai cái?”
“Không có không có.” Tiểu Trình vội vàng lắc đầu: “Là anh Tiểu Yến ăn ạ.”
———————————————-
Bạn đồng đội này uy tín quá🤣