Quan Hệ Thế Thân

Chương 194: PHIÊN NGOẠI: Thế giới song song không có tai nạn xe cộ(Hoàn)



———————————————

Chưa tới năm ngày, Hứa Thừa Yến sẽ trở về.

*

Bên trong phòng trò chơi trên du thuyền, Hạ Dương vừa cùng Thẩm Tu Trúc chơi xong một ván cờ Tây Dương thì nhận được điện thoại của Hứa Thừa Yến.

Nhấn xuống nút kết nối, trong điện thoại truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng…

“Tiên sinh.”

“Ừm?”

Thiếu niên đầu dây bên kia điện thoại hít vào thở ra một hơi thật sâu, tựa hồ như vừa mới đưa ra một quyết định: “Tiên sinh, em nghĩ kỹ rồi.”

“Chơi chán rồi à?” Hạ Dương tựa lưng vào ghế sa lon, thần sắc lười biếng: “Chơi chán rồi thì về đi.”

“Chúng ta có lẽ không thích hợp ở bên nhau nữa, từ giờ nên tách ra sẽ tốt hơn.” Giọng nói Hứa Thừa Yến rất nhẹ: “Đồ trong nhà em sẽ sớm dọn đi.”

“Hứa Thừa Yến!” Sắc mặt Hạ Dương trở nên lạnh băng: “Em còn muốn chơi đến khi nào?”

Hứa Thừa Yến im lặng.

“Náo đủ chưa?” Ngữ khí Hạ Dương có chút nặng nề, làm đám thiếu gia ngồi bên kia cũng tập trung chú ý qua đây.

Hứa Thừa Yến đột nhiên bật cười một tiếng: “Tiên sinh vẫn cứ như vậy… Có lẽ chúng ta thật sự không phù hợp với nhau nữa.”

Hạ Dương không có kiên nhẫn, trực tiếp cúp điện thoại.

Cách đó không xa, một tên thiếu gia đi tới hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Hạ Dương dựa vào ghế sa lon nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm.

“Điện thoại của Yến Yến à?”

“Ừm.”

Tên thiếu gia hơi hiếu kỳ, tiếp tục hỏi: “Hai người cãi nhau sao?”

Hạ Dương chưa kịp trả lời, một người khác ở bên cạnh đã lên tiếng: “Bỏ đi, cũng chỉ là một tình nhân nhỏ thôi mà.”

Trì Dật bưng ly rượu tới tham gia náo nhiệt, tùy ý nói: “Mấy tình nhân nhỏ đều như thế mà, nói tới nói lui còn không phải là mấy chuyện muốn có danh phận thôi sao?”

Trong giới thượng lưu bọn họ đều như vậy, bao hết người này tới người kia chỉ để chơi đùa. Kết quả mấy tình nhân nhỏ này lại cho là thật, ỷ sủng mà kiêu muốn có danh phận.

“Theo tôi thấy thì Hạ thiếu đối xử với Yến Yến quá tốt rồi.” Trì Dật nheo mắt cười cợt: “Dù sao cũng chỉ là một tình nhân nhỏ thôi mà, không cần phải đối tốt với cậu ta như vậy đâu.”

Một người khác cũng góp vui: “Nếu như không quá phận thì làm bạn trai chơi đùa một chút cũng được.”

“Chỉ sợ mấy tình nhân nhỏ này làm quá lên, đòi kết hôn”.

“Dù sao Yến Yến thích Hạ thiếu đến vậy mà, dù không có danh phận cũng ngoan ngoãn ở bên như thường thì cũng sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

Một đám thiếu gia ăn chơi cười phá lên. Hạ Dương im lặng nhìn nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, sau đó cất nó vào lại trong túi áo.

“Hạ thiếu, tới đây chơi một ván không?”

“Qua đây.” Hạ Dương đứng dậy, đi qua bên bàn đánh bài.

Còn chủ đề về Hứa Thừa Yến rất nhanh đã bị đám thiếu gia này bỏ qua, cũng không ai quan tâm đến nó nữa.

Cùng lắm cũng chỉ là một tình nhân nhỏ thôi mà. 

Dù sao cũng sẽ trở lại.

*

Hạ Dương ở lại trên du thuyền một đêm. Chạng vạng tối hôm sau, Hạ Dương mới xuống thuyền, lái xe đưa Thẩm Tu Trúc trở về.

Khi đi tới ngã tư thì đúng lúc gặp đèn đỏ. Xe ngừng lại, Hạ Dương tựa vào cửa sổ xe, đầu ngón tay gõ gõ nhẹ lên tay lái.

Đèn đỏ còn hơn hai mươi giây nữa. Hạ Dương cầm lấy điện thoại, mở khóa màn hình. Đúng lúc trên màn hình nhảy lên thông báo về thời tiết ở An Thị, đó là nơi Hứa Thừa Yến đã đến.

Hạ Dương nhìn màn hình, vừa nhấp vào vòng bạn bè xem sao liền thấy được bài viết mới của Giang Lâm.
【 Giang Lâm: Tem của anh dâu tặng!!! Quá đẹp!!! Siêu siêu đẹp luôn!!!】

Bên dưới bài viết còn kèm theo một số bức ảnh, ngoại trừ ảnh tem còn có không ít món quà trông như đồ lưu niệm. Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian đăng bài, phát hiện là ba giờ trước.

Rất nhanh, đèn đỏ chuyển sang màu xanh. Hạ Dương đặt điện thoại xuống, không để ý nữa. Hạ Dương đưa Thẩm Tu Trúc về chung cư bên bờ biển Giang Nam phía tây thành phố. 

Thẩm Tu Trúc cởi dây an toàn ra, cười hỏi: “Anh có muốn lên ngồi chút không?”

Hạ Dương chỉ nói: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”

Thẩm Tu Trúc xuống xe rời đi trước, lại không cẩn thận để quên bình giữ ấm ở trên xe. Nhưng Hạ Dương không có chú ý tới, trực tiếp lái xe trở về chung cư. Khi về đến căn hộ thì thấy trước cửa có để lại một ngọn đèn. 
Bên phòng bếp truyền đến tiếng động rất nhỏ, tựa hồ như có ai đó đang nấu ăn.

Hạ Dương cởϊ áσ khoác ném lên ghế sô pha, nghe được tiếng động còn tưởng là Hứa Thừa Yến đang ở nhà nên nói: “Làm một bát hoành thánh đi.”

Người kia từ phòng bếp đi ra, cung kính lên tiếng: “Hạ thiếu”.

Hạ Dương nhìn thấy là dì bảo mẫu thì thoáng sững sờ một lúc.

Bà đeo tạp dề đi tới bên tủ lạnh, lấy một bát hoành thánh đã gói sẵn ở bên trong ra: “Đúng lúc buổi chiều Hứa tiên sinh mới gói một ít hoành thánh xong…”

Hạ Dương đi vào phòng ngủ nhưng không thấy ai cả, bài trí trong phòng cũng vẫn như trước, không thấy được chút dấu vết nào chứng tỏ có người trở về.  

Hạ Dương quay lại phòng ăn, hỏi: “Em ấy đâu rồi?”

Dì bảo mẫu: “Cơm nước xong xuôi cậu ấy đã đi ra ngoài rồi, chắc là có việc gì đó.”
Hạ Dương gật đầu đáp lại, sau đó vào thư phòng xử lý công việc. Dì bảo mẫu nấu hoành thánh xong thì bưng một bát đến thư phòng. Hạ Dương nhìn bát mì nóng hổi trong tay, cầm lấy cái thìa nếm một ngụm.

Rõ ràng người làm hoành thánh vẫn như trước, chỉ có người nấu hoành thánh là khác nhưng hương vị dường như cũng khác đi.

Hạ Dương không có khẩu vị, buông thìa xuống không ăn nữa mà trở về phòng nghỉ ngơi. Cho đến ngày hôm sau, Hạ Dương nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tu Trúc.

“Hạ Dương.” Trong điện thoại là một giọng nam yếu ớt: “Hôm qua em để quên bình giữ ấm trên xe của anh rồi…”

“Bình giữ ấm?” Hạ Dương đứng dậy xoa xoa mi tâm, hỏi lại: “Để giờ tôi đem qua đó?”

“Không sao đâu, em cũng không cần gấp lắm…”

Có điều Thẩm Tu Trúc còn chưa nói xong đã đột nhiên vang lên một trận tiếng ho khan gấp rút, tựa hồ như bị cảm lạnh.
Hạ Dương nhíu mày, đứng dậy vừa đi về phía hành lang vừa hỏi: “Cậu bị cảm à?”

“Em không biết nữa…”

Lại một trận ho khan nữa vang lên, nghe rất đáng thương.

“Chắc là do hôm qua đứng hóng gió trên boong thuyền…” Thanh âm Thẩm Tu Trúc đứt quãng.

“Đi khám bác sĩ chưa?”

“Chưa, chỉ là chút cảm mạo nhỏ thôi, sẽ không có chuyện gì đâu…”

“Tôi qua ngay đây.” Hạ Dương cúp điện thoại, vội vàng cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, có người trở về.

Hạ Dương ngẩng đầu lên, thấy là Hứa Thừa Yến trở về. Ánh mắt hai người nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng tách ra.

Hạ Dương hỏi: “Tối hôm qua em đi đâu?”

“Ở bên nhà Giang Lâm.” Hứa Thừa Yến cúi đầu né sang một bên, thuận miệng hỏi: “Tiên sinh muốn đến công ty à?”

“Thẩm Tu Trúc bị cảm, tôi qua đó xem sao.”
“Vâng.” Hứa Thừa Yến nhẹ gật đầu, lúc nghe thấy cái tên này không hiểu sao bản thân lại bình tĩnh đến không ngờ. 

Hứa Thừa Yến thay dép lê đi trong nhà rồi nói: “Tuần này em sẽ cố gắng chuyển hết đồ của mình ở trong nhà đi, sau này sẽ không làm phiền tiên sinh nữa.”

Bước chân đang rời đi của Hạ Dương chợt ngừng lại, vuốt ve chìa khóa xe trong tay, hờ hững hỏi: “Vẫn chưa quậy đủ à?”.

Hứa Thừa Yến cũng dừng lại, đưa lưng về phía Hạ Dương không trả lời.

Hạ Dương lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, châm thuốc rồi chậm rãi nói: “Giận dỗi thì cũng phải có mức độ chứ?”

“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò bỏ nhà ra đi?” Hạ Dương cười khẩy một tiếng.

Lúc này Hứa Thừa Yến mới quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương nhẹ giọng trả lời: “Em không có quậy.”
“Hứa Thừa Yến!” Hạ Dương tăng giọng: “Tôi không có thời gian chơi mấy trò này với em, cũng không có thời gian để dỗ em đâu, ngoan ngoãn chút đi.”

Nói xong, Hạ Dương liền quay người rời đi. Cánh cửa bị đóng sầm lại. Hứa Thừa Yến đứng im tại chỗ không chút phản ứng. 

Mãi lâu sau đó, Hứa Thừa Yến mới cử động cơ thể chậm rãi trở lại phòng ngủ, yên lặng thu dọn đồ đạc.

*

Hạ Dương đến chung cư bên bờ biển Giang Nam. Thẩm Tu Trúc nằm trên giường, bên cạnh là bác sĩ đang đo nhiệt độ.

“Có hơi sốt nhẹ.” Bác sĩ để lại một ít thuốc đặt trên tủ đầu giường, dặn dò: “Mấy ngày này phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để bị nhiễm lạnh nữa.”

Hạ Dương ngồi trên ghế sô pha ở cách đó không xa, đầu ngón tay gõ gõ lên tay vịn, dáng vẻ có chút thất thần như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Tu Trúc chống người ngồi dậy từ trên giường.

“Làm phiền anh quá…” Sắc mặt Thẩm Tu Trúc tái nhợt, mang theo ý cười: “Còn phải cất công tới đây một chuyến.”

“Không có gì.” Hạ Dương đứng dậy đi tới bên giường, cầm lấy bình giữ ấm vặn nắp ra rồi đưa qua. 

Thẩm Tu Trúc nhận lấy rồi nói: “Bọn Trì Dật bảo em hỏi anh, tuần này có muốn ra ngoài tụ tập một bữa không? Có một trại đua ngựa mới khai trương, nghe qua rất thú vị.”

Hạ Dương không trả lời ngay mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, hai mắt cụp xuống, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Thẩm Tu Trúc thấy vậy bèn ngang nhiên xông qua, định vuốt phẳng cho hắn. Nhưng Hạ Dương đã nghiêng đầu đi, né tránh cái đụng chạm này.

Bàn tay đang vươn ra của Thẩm Tu Trúc cứng đờ giữa không trung, sau đó lại giả vờ như không có gì hết mà thu tay về, cười hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn anh có vẻ như tâm trạng không tốt lắm.”
“Yến Yến trở về rồi.”

“Hai người… Cãi nhau à?” Thẩm Tu Trúc tỏ vẻ hơi kinh ngạc.

Hạ Dương không lên tiếng phản bác, coi như ngầm thừa nhận.

“Là bởi vì anh đến gặp em sao?” Thanh âm Thẩm Tu Trúc nhỏ nhẹ, dịu giọng nói: “Không sao, nếu cậu ấy để ý chuyện này thì anh mau về với cậu ấy đi, em chỉ là…”

Thẩm Tu Trúc chưa nói xong đã ho khan vài tiếng, một tay ôm lấy ngực nặng nhọc thở dốc. Hạ Dương tiến lên vỗ vỗ sau lưng cho Thẩm Tu Trúc.

Thẩm Tu Trúc vô thức nắm lấy tay áo của Hạ Dương, sau khi đã ổn định lại thì cười cười: “Chỉ là một chút cảm mạo thôi, không có vấn đề gì đâu, anh về trước đi.”

“Không cần.”

Hạ Dương ở lại tới tận đêm khuya, sau khi thấy trạng thái của Thẩm Tu Trúc đã tốt lên mới đứng dậy rời đi. Tuy nhiên trên đường về, Hạ Dương lại đi đường vòng theo thói quen mua một chiếc bánh kem rồi quay trở lại chung cư.
Trong căn hộ tối om, không có ai để đèn cho hắn, Hứa Thừa Yến cũng không có ở đó. Hạ Dương không quan tâm, tiện tay đặt chiếc bánh lên bàn rồi đi về phía phòng ngủ.

Vừa vào phòng ngủ, bước chân của Hạ Dương đã lập tức ngừng lại, nhìn quanh căn phòng ngủ quen thuộc cảm giác bây giờ lại dường như trở nên vắng lạnh hơn.

Vốn dĩ trong phòng ngủ có gối đôi, nhưng bây giờ đã được thay ga mới, trên giường chỉ còn lại một cái gối, cặp cốc trên tủ đầu giường ở bên cạnh cũng chỉ còn lại một cái.

Hạ Dương phát giác được có gì đó không ổn, đi vào phòng thay quần áo liền phát hiện trong tủ đồ đã trống rỗng một nửa. Mà trên bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng hay khăn mặt…

Tất cả những thứ đồ dùng cần thiết hàng ngày theo cặp kia giờ chỉ còn lại một nửa.
*

Hứa Thừa Yến đã dọn ra khỏi chung cư rồi. 

Giang Lâm là người biết đầu tiên, cũng là cậu giúp Hứa Thừa Yến tìm phòng cho thuê tạm thời. Phòng cho thuê này ở bên kia thành phố, không gian tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho một mình Hứa Thừa Yến sinh hoạt.

Giang Lâm giúp Hứa Thừa Yến sắp xếp đồ đạc, nhịn không được hỏi: “Anh dâu, hai người… Thật sự chia tay rồi à?”

Hứa Thừa Yến ừ một tiếng đáp lại.

Có điều nếu nói đúng ra thì cậu và tiên sinh kỳ thật cũng không tính là chia tay. Bởi vì ngay từ khi mới bắt đầu bọn họ cũng không phải là quan hệ người yêu, càng nói gì đến chia tay.

Giang Lâm vội hỏi lại: “Tại sao lại chia tay vậy ạ?”

Động tác trên tay Hứa Thừa Yến ngừng lại, nhưng cũng không nói được gì.

Năm năm qua vẫn luôn là cậu chủ động, không danh không phận cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng lâu dần, cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Đã năm năm rồi, cậu cũng nên suy tính cho tương lai của mình thôi. 
Hứa Thừa Yến: “Chỉ là cảm thấy… Không phù hợp nữa thôi.”

Cậu và tiên sinh không hợp. Trước kia cậu còn ảo tưởng mình là người đặc biệt nhất trong lòng tiên sinh. Nhưng bây giờ cậu đã biết, tiên sinh không thích mình, dù có tiếp tục dây dưa đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.

Hứa Thừa Yến mở vali ra, lấy tất cả đồ đạc lặt vặt bên trong xếp vào trong tủ. 

“Vậy sau này anh dâu có dự định gì không?”, Giang Lâm hơi lo lắng, quan sát biểu hiện trên mặt Hứa Thừa Yến.

“Trước mắt cứ như vậy đã.” Hứa Thừa Yến cũng chưa nghĩ ra kế tiếp nên làm gì, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Giang Lâm lại thận trọng hỏi: “Vậy thái độ của anh em thế nào?”

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Cũng không có thái độ gì, vẫn như trước thôi.”

Vẫn giống y như ban đầu. Muốn cậu đừng gây rối, muốn cậu ngoan ngoãn một chút. Tiên sinh mãi mãi cũng vẫn như thế.
“Anh dâu…” Giang Lâm còn muốn khuyên nhủ thêm một chút.

Hứa Thừa Yến ngắt lời: “Đừng gọi anh dâu nữa.”

Giang Lâm sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Giang Lâm: “Gọi tên của anh đi.”

Giang Lâm hé miệng, nhưng trong cổ họng lại không phát ra được một âm tiết nào, cũng không gọi được tên cậu. Năm năm qua đã quen gọi là anh dâu rồi, bây giờ đột nhiên đổi xưng hô ít nhiều gì cũng có chút không quen.

Cuối cùng, Giang Lâm vẫn gọi lên một tiếng: “Anh… Yến.”

“Anh đây.” Hứa Thừa Yến mỉm cười, khóe mắt cong cong.

Giang Lâm cũng không nhịn được mà bị chọc phát cười, trêu đùa: “Thật sự là không quen mà, em cứ quen miệng gọi anh dâu hơn…”

“Không sao, kiểu gì cũng sẽ dần quen thôi.”

Sẽ quen thôi.

*

Chuyện Hứa Thừa Yến rời đi cũng không tạo nên bất cứ bọt sóng nào.
Hạ Dương không có phản ứng gì, không gọi điện thoại cũng không gửi tin nhắn. Cứ như thể người kia chưa từng tồn tại, chẳng hề quan tâm.

Cuối tuần, Hạ Dương đến trang trại ngựa. Trì Dật và mấy tên thiếu gia đã lên ngựa, có vẻ như đang chuẩn bị tranh tài. Sức khỏe Thẩm Tu Trúc hơi yếu nên không thể chơi vận động mạnh, yên tĩnh ngồi trên băng ghế.

Hạ Dương cũng không qua đó chơi mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tu Trúc, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng về phía trước giống như không có chút hứng thú nào với mọi thứ xung quanh cả. 

Trên đường đua, Trì Dật đã chạy xong một vòng, khi nhìn thấy Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc cứ một mực ngồi bên khu nghỉ ngơi bèn dừng lại, ngồi trên ngựa hét lớn qua đây: “Hạ thiếu không cưỡi ngựa sao?”

“Không.” Hạ Dương lạnh lùng đáp lại.

Trì Dật xuống ngựa, đi tới hỏi: “Hạ thiếu sao vậy? Mấy hôm nay tâm trạng không tốt à?”
Hạ Dương không nói gì.

Trì Dật cũng đã quen với thái độ này của Hạ Dương, cầm khăn mặt lau mồ hôi thuận miệng hỏi: “Yến Yến đâu? Không gọi Yến Yến qua sao?”

Hạ Dương vẫn không nói gì.

Ngược lại, Thẩm Tu Trúc ở bên cạnh thấp giọng trả lời: “Đang cãi nhau.”

“Còn đang tranh cãi à?” Trì Dật ngạc nhiên.

Một tên thiếu gia khác đúng lúc đi ngang qua đây, nghe thấy vậy liền chen vào hóng hớt: “Tranh cãi gì thế? Ai cãi nhau?”

Trì Dật: “Yến Yến chứ ai, còn đang giận dỗi Hạ thiếu.”

“Còn đang nháo luôn?” Trên mặt người này cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc: “Lá gan Yến Yến lớn vậy à? Bình thường nhìn không ra nha….”

“Bình thường mà.” Trì Dật cũng không lạ lẫm gì với mấy chuyện này, cười nhạo một tiếng: “Ngày thường càng giữ im lặng thì càng thích kìm nén đấy.”

“Chuyện của Yến Yến rốt cuộc là thế nào?” Tên thiếu gia nhíu nhíu mày tò mò, vì đây là lần đầu tiên thấy Hứa Thừa Yến và Hạ Dương chiến tranh lạnh lâu như vậy.
Dù sao năm năm qua, Hứa Thừa Yến ở trước mặt Hạ Dương vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng, tình cảm của hai người cũng rất tốt.

“Có lẽ là nóng lòng quá.” Ánh mắt Trì Dật mang theo đầy ẩn ý nhìn về phía Thẩm Tu Trúc: “Muốn có danh phận nên bức Hạ thiếu tỏ thái độ thôi.”

Một tên thiếu gia dắt ngựa đi tới, tùy ý nói: “Mấy tình nhân nhỏ bây giờ tinh ranh thật đấy, không phải đòi tiền thì chính là muốn danh phận, tham lam không đáy.”

“Được rồi.” Hạ Dương lạnh lùng cắt ngang.

Những người khác lập tức không dám lên tiếng nữa.

“Mấy người chơi đi.” Hạ Dương đứng dậy xoay người rời khỏi khu nghỉ ngơi, chuẩn bị trở về.

Sau khi Hạ Dương rời khỏi trại đua ngựa, ngồi vào xe lấy điện thoại ra. Trên điện thoại đều là tin tức về công việc tin tức, Hạ Dương nhìn lướt qua một cái nhưng không thấy Hứa Thừa Yến có tin tức gì.
Hạ Dương nhấp vào giao diện gọi điện, dừng tại cuộc trò chuyện với Hứa Thừa Yến. Nhưng cuối cùng, Hạ Dương vẫn không bấm số.

Cũng chỉ là một trận chiến tranh lạnh thôi. Khó chịu nên náo loạn, muốn bỏ nhà ra đi.

Dù có thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ trở lại.

*

Có điều trận ‘chiến tranh lạnh’ này kéo dài lâu hơn Hạ Dương tưởng tượng. Đã nửa tháng trôi qua, hai người vẫn không có bất cứ liên hệ nào cả.

“Vẫn chưa làm lành luôn à?”

Trong quán bar, một đám thiếu gia ngồi lại với nhau bàn tán về chuyện của Hứa Thừa Yến.

“Cũng lâu lắm rồi… Tôi nhớ tháng trước không phải Yến Yến vừa bỏ nhà ra đi sao?”

“Thôi bỏ đi, đi rồi thì cho đi luôn, Hạ thiếu đổi một người khác là được…”

“Với cái tính tình này của Yến Yến, đoán chừng là muốn có danh phận đây mà.”
Hạ Dương nghe tiếng nghị luận bốn phía nhưng không có phản ứng gì, tự mình uống rượu.

Chủ đề trong phòng bao nhanh chóng chuyển từ cái này đến cái khác. Từ chuyện về Hứa Thừa Yến đến tình nhân nhỏ, từ tình nhân nhỏ lại thảo luận đến mấy người mẫu nổi tiếng trên mạng, rồi lại từ chủ đề này thảo luận đến đồng hồ, xe hơi… 

Hạ Dương không tham gia bàn luận mà rót hết ly này đến ly khác. Thời điểm rời khỏi quán bar, Hạ Dương đã có chút say, vừa vào xe liền từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tài xế ngồi ở phía trước thuần thục lái xe chạy về hướng chung cư. Hạ Dương lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mất mát. Có thể là do uống rượu quá nhiều, đại não không thanh tỉnh lắm.

Khi đang chờ đèn đỏ ở một ngã tư, Hạ Dương đột nhiên mở miệng: “Đổi đường đi.”
Tài xế sửng sốt, cẩn thận hỏi lại: “Đi nơi nào ạ?”

Hạ Dương nói một địa danh. Thế là tài xế quay đầu xe, đi một vòng gần hết thành phố mới đến bên kia của thành phố, dừng lại bên ngoài một khu trọ cho thuê. 

Không khó để tìm được chỗ ở mới của Hứa Thừa Yến, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới đây.

Trời đã khuya, hai bên đường cũng không có bao nhiêu người. Hạ Dương ngồi trong xe rất lâu, không xuống xe mà chỉ nhìn lối vào của khu trọ. 

Mà ngay khi Hạ Dương vừa định bảo tài xế quay về thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên vệ đường… Trong tay Hứa Thừa Yến cầm theo một túi bia, đang đi về phía lối vào của khu trọ. 

Hạ Dương xuống xe, từ bên kia đường gọi to: “Yến Yến.”

Cách đó không xa Hứa Thừa Yến dừng bước lại, quay đầu nhìn qua liền không khỏi kinh ngạc. Hạ Dương từng bước đi tới, đứng trước mặt cậu.
“Tiên sinh.” Hứa Thừa Yến thản nhiên chào hỏi, ngữ khí cũng vẫn như trước.

Hạ Dương châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Khi nào mới chịu về?”

Hứa Thừa Yến sửng sốt, giọng điệu có chút không rõ hỏi lại: “Quay về?”

“Đã nửa tháng rồi, cũng chơi đủ rồi chứ.” Hạ Dương nhìn thoáng qua khu trọ: “Ngày mai chuyển về đi.”

“Tiên sinh.” Hứa Thừa Yến hơi khó hiểu: “Em cho là… chúng ta đã chia tay rồi.”

Hứa Thừa Yến rủ mắt xuống, bổ sung một câu: “Nếu như được tính là chia tay.”

“Em còn đang giận dỗi cái gì?” Hạ Dương nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Em muốn gì? Tiền bạc? Hay là danh phận?”

“Tiên sinh, em không muốn những thứ đó.” Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng: “Em chỉ là muốn tách ra thôi, cảm thấy bây giờ chúng ta không hợp nhau nữa.”

“Trước đó tiên sinh cũng đã nói, chúng ta từ trước cho tới bây giờ chưa từng là mối quan hệ ở bên nhau.”
“Đã không phải là quan hệ người yêu, vậy sau này vẫn nên tách ra đi.”

Hạ Dương càng nghe càng thấy khó chịu, tiến lên một bước cắt ngang: “Hứa Thừa Yến…”

Hứa Thừa Yến lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Hạ Dương. Sắc mặt Hạ Dương lập tức trở nên lạnh lẽo, quay người rời đi.

Hai người lại lần nữa tan rã trong không vui.

*

Trận chiến tranh lạnh này kéo dài thật lâu. Hạ Dương vẫn như cũ không gọi điện thoại cũng không nhắn tin. Chỉ ở trong căn hộ, chờ Hứa Thừa Yến quậy đủ rồi trở về.

Trong căn hộ thiếu mất đồ dùng hàng ngày của một người, nhưng vết tích sinh hoạt của người kia lại không hề biến mất.

Treo trên tường là những bức tranh sơn dầu do chính tay Hứa Thừa Yến chọn lựa, mấy bản nháp trong ngăn kéo ở thư phòng tràn đầy mấy hình vẽ bậy của Hứa Thừa Yến, ngay cả trong phòng ngủ cũng còn lưu lại mùi hương riêng biệt của cậu.
Thỉnh thoảng, Hạ Dương cũng lái xe vòng sang phía bên kia thành phố, đỗ xe ở một góc khuất hẻo lánh bên đường rồi nhìn chằm chằm vào lối vào của khu trọ.

Có vài lần, Hạ Dương nhìn thấy Hứa Thừa Yến từ trong khu trọ đi ra. Hứa Thừa Yến cũng nhận ra chiếc xe đậu bên lề đường, biết là Hạ Dương đang ở trong đó. Nhưng cả hai đều không nói chuyện lấy một lần. 

Hạ Dương lần nào cũng ngồi ở trong xe, còn Hứa Thừa Yến thì đi đường vòng né tránh hắn. Mãi đến một tháng sau, Hạ Dương đánh mất bình tĩnh xuống xe ngăn cậu lại ở trước cổng khu trọ. 

“Khi nào em về?” Hạ Dương lại gặng hỏi.

Hứa Thừa Yến không trả lời, chỉ hơi cúi đầu xuống.

Hạ Dương cứng nhắc nói một câu: “Sau khi em trở về, chúng ta có thể kết hôn.”

Hứa Thừa Yến sửng sốt, còn tưởng là mình nghe lầm: “Tiên sinh?”
“Chúng ta sẽ kết hôn.” Hạ Dương lặp lại lần nữa.

Hứa Thừa Yến lâm vào trầm mặc.

Hạ Dương: “Chuyển về đi.”

Hứa Thừa Yến hé miệng đáp lại: “Chuyện kết hôn, là muốn kết hôn cùng với người mình thích.”

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, hỏi lại: “Vậy tiên sinh thì sao? Tiên sinh thích em sao?”

Hạ Dương không trực tiếp trả lời nhưng cũng ậm ừ xem như thừa nhận.

Hứa Thừa Yến lại hỏi: “Tiên sinh có chắc đây là thích, mà không phải là thói quen không?”

Cho dù là một cây bút dùng năm năm thì đột nhiên mất đi cũng sẽ có chút không nỡ. Không phải thích, mà chỉ là thói quen thôi.

“Không phải là thói quen.” Hạ Dương sửa lại.

Hứa Thừa Yến không muốn tiếp tục tranh luận đề tài này nữa, mà hỏi: “Vậy Thẩm Tu Trúc thì sao?”

“Nếu như tiên sinh kết hôn với em, vậy tiên sinh định xử lý Thẩm Tu Trúc như thế nào? Tiên sinh không phải xem em là thế thân của cậu ta sao?”
Hạ Dương sửng sốt, cau mày nói: “Tôi không có xem em là thế thân.”

“Thật sao?” Hứa Thừa Yến không hỏi nữa, cảm thán: “Dù thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn là người đặc biệt nhất ở trong lòng của tiên sinh thôi.” 

Hạ Dương: “Nếu em không thích, sau này tôi sẽ không gặp cậu ấy nữa.”

Hứa Thừa Yến lại cười lắc đầu: “Thôi bỏ đi…”

Đáp án này hơi chậm một chút. Giá như cậu có thể nghe thấy nó sớm hơn thì tốt rồi…

Hứa Thừa Yến quay mặt sang một bên không muốn trò chuyện nữa, định  băng qua người Hạ Dương. Nhưng Hạ Dương đã nhanh chóng giữ chặt lấy cổ tay cậu, sức lực trên tay càng ngày càng lớn. 

“Em quay về đi.”

Hứa Thừa Yến nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình kia, ánh mắt chậm rãi hướng lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương.

“Tiên sinh, Hạ tiên sinh.” Vẻ mặt Hứa Thừa Yến rất nghiêm túc, lại đổi xưng hô: “Hạ tổng.”
“Hạ tổng.” Cách xưng hô vừa lịch sự vừa xa cách. 

Hứa Thừa Yến gạt tay Hạ Dương ra: “Hạ tổng, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, cứ coi như đã chia tay trong êm đềm đi.”

“Tôi không đồng ý!” Hạ Dương mất bình tĩnh.

“Hạ tổng không phải đã đồng ý rồi sao?” Giọng điệu Hứa Thừa Yến trở nên có chút xa lạ, nhắc nhở: “Lần trước ở trong điện thoại, Hạ tổng bảo là tôi đừng trở về nữa.”

“Sau này cứ coi nhau như người xa lạ, giống như lúc đầu đi.” Hứa Thừa Yến xoay người rời đi.

Dù sao bọn họ vốn là người của hai thế giới, bây giờ chẳng qua chỉ là uốn nắn lại mối quan hệ này quay về điểm ban đầu mà thôi.

“Yến Yến!”

Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng nói phía sau lưng mình nhưng cũng không quay đầu lại, coi như không nghe thấy. Hạ Dương giật mình sững người ngay tại chỗ, nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa mình kia. 
Hắn dường như đã đánh mất Yến Yến của mình rồi.

*

“Yến Yến!”

Hạ Dương đột nhiên bật dậy khỏi giường, toát mồ hôi lạnh cả người. Nơi lồng ngực vẫn còn cảm giác trống rỗng như đã đánh mất thứ gì đó. 

Cảnh tượng cuối cùng ở trong đầu chính là hình bóng thiếu niên rời đi không một chút do dự, cho dù hắn có cố sức giữ lại thế nào cũng vô ích.

Hạ Dương ngồi trên giường thở gấp gáp, đầu óc rối bời, tâm tình còn chưa bình tĩnh lại, trái tim trong lồng ngực thì đập liên hồi, nhất thời không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

“Yến Yến…”

Đêm về khuya, xung quanh tối đen như mực. Đột nhiên, một ngọn đèn vàng ấm áp sáng lên trong bóng tối mờ mịt, bên người cũng truyền tới một giọng nam quen thuộc…

“Anh sao vậy?”

Giọng nam kia còn hơi khàn khàn, mơ mơ màng màng dường như còn chưa tỉnh ngủ. Hạ Dương khẽ giật mình, quay phắt sang bên cạnh.
Thiếu niên chống người ngồi dậy, còn chưa tỉnh ngủ lắm nên đưa tay dụi dụi mắt, chiếc nhẫn trên ngón áp út lập lòe sáng dưới ánh đèn. Hạ Dương lập tức chồm tới ôm chặt cậu vào trong ngực.

“Yến Yến!” Hạ Dương gục vào vai cậu, cảm xúc có chút không ổn định, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác: “Yến Yến… Yến Yến…”

Hứa Thừa Yến hơi bối rối, xoa xoa lưng Hạ Dương hỏi lại: “Anh mơ thấy ác mộng à?”

“Ừm.”

“Không sao rồi.” Hứa Thừa Yến vòng tay ôm lấy người trước mặt, yên lặng làm gối ôm cho người nọ.

Sức lực Hạ Dương rất lớn, còn ôm rất lâu, dường như không có ý định tách ra.

Hứa Thừa Yến thử thăm dò vỗ vỗ lưng Hạ Dương, nhắc nhở: “Được rồi.”

“Cho anh ôm thêm chút nữa.” Hạ Dương chôn vào cần cổ cậu, giọng nói như bị bóp nghẹt.

Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười một tiếng: “Anh lần nào cũng nói em giống trẻ con, rõ ràng anh mới giống hơn ấy… Gặp ác mộng còn muốn người lớn phải ôm dỗ.”
Hạ Dương không phản bác gì.

Hứa Thừa Yến vỗ vỗ vai Hạ Dương, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ mà dỗ dành hắn: “Bạn nhỏ ngoan ngoan nào, đừng sợ.”

Tâm trạng của Hạ Dương dần dần ổn định, nhịn không được nghiêng đầu hôn lên môi cậu. 

Hứa Thừa Yến phối hợp đáp lại nụ hôn của Hạ Dương, thuận miệng hỏi: “Anh mơ thấy gì vậy?”

Động tác của Hạ Dương đông cứng lại. Hứa Thừa Yến thoát ra khỏi lồng ngực Hạ Dương, khi trông thấy sắc mặt hắn tái nhợt thì không khỏi hiếu kì, sắc mặt sao lại trắng bạch như vậy…

“Rốt cuộc là anh đã mơ thấy cái gì?”

Hạ Dương cúi đầu nắm chặt lấy tay cậu, bất tri bất giác sờ đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, khẽ đáp: “Anh mơ không thấy em đâu cả, cũng không tìm thấy em nữa.”

“Không sao đâu.” Hứa Thừa Yến nắm chặt lại tay của Hạ Dương, chủ động tiến lên ôm hắn: “Bây giờ tìm được rồi.”
Hạ Dương nhắm mắt lại, ôm trọn thiếu niên trong ngực mình, yêu thương hôn lên chóp tai cậu. 

“Ừm, anh đã tìm được em rồi.”

———————————————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.