———————————————————
Tần Chu ôm hoa hồng trở lại phòng nghỉ.
Đem hoa hồng để lên trên bàn, Tần Chu đến trước bàn trang điểm chuẩn bị tẩy trang. cái bàn trước, trước chuẩn bị tháo trang sức. Đang khi tẩy trang được một nửa, Tần Chu liền nghe thấy bên ngoài có tiếng đẩy cửa.
Lại bởi vì vừa nãy hẹn với Giang Lâm đi ra ngoài ăn tối nên Tần Chu tưởng là Giang Lâm đến, vì thế lên tiếng hỏi: “Buổi tối muốn đi chỗ nào? Vẫn là nhà hàng thịt nướng lần trước à?”
Người nọ không lên tiếng, chỉ từng bước tới gần.
“Giang Lâm?” Tần Chu lại gọi một tiếng nhưng không thấy ai đáp lại, vì thế quay đầu lại liền nhìn thấy người bước vào là Hạ Dương.
Tần Chu cung kính chào hỏi: “Hạ tổng.”
Hạ Dương đi tới nhìn thấy bó hoa hồng trên bàn, chậm rãi nói: “Em nhận hoa của Giang Lâm.”
Tần Chu còn đang tẩy trang nên tùy ý đáp: “Ừm.”
“Em đã nói, hoa hồng không thể nhận.” Thanh âm Hạ Dương có chút lạnh như băng.
Tần Chu ngẩng đầu, cách tấm gương phẳng đối diện tầm mắt với Hạ Dương. Tần Chu đột nhiên nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Hạ tổng, cậu ấy là bạn của tôi.”
“Bạn bè tặng hoa, tôi sao lại không nhận chứ?” Tần Chu mỉm cười, đôi mắt đẹp như hoa đào tràn đầy ẩn ý.
“Yến Yến…”
Tần Chu ngắt lời: “Hạ tổng, ngài lại gọi sai rồi.”
Hạ Dương nhìn đôi mắt quen thuộc kia, đành sửa miệng gọi: “Tần Chu.”
“Buổi tối em muốn cùng Giang Lâm ra ngoài?”
Tần Chu không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Hạ tổng, đây là việc riêng tư của tôi.”
Tần Chu xoay người, nhìn nam nhân trước mặt không nhanh không chậm nói: “Hạ tổng, chúng ta không thân.”
“Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé, ngài đối với tôi mà nói chỉ là nhà đầu tư, tôi cũng rất cảm kích ngài đã giúp đỡ tài trợ cho đoàn phim của chúng tôi.”
“Nhưng tôi mong là ngài không quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt cá nhân của tôi nữa.”
Hạ Dương rũ mắt xuống, qua hồi lâu mới mở miệng đáp ứng: “Được.”
“Anh sẽ không làm điều mà em không thích.”
“Về sau cũng sẽ không quấy rầy nữa.”
Hạ Dương xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
Tần Chu cũng thu hồi tầm mắt ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục tẩy trang.
Ngày hôm sau, khi Tần Chu đến đoàn phim không thấy chiếc xe phiên bản giới hạn kia nữa. Mấy ngày tiếp theo sau đó cũng không thấy Hạ Dương xuất hiện nữa, hẳn là đã trở về Nam Thành.
Sinh hoạt lại khôi phục yên bình.
Cả hai không quấy rầy lẫn nhau.
Sau khi đoàn phim đóng máy, Tần Chu trở lại chi nhánh công ty. Trụ sở chính của công ty ở Nam Thành, chi nhánh lại ở một tỉnh khác phía Bắc, hai nơi thật sự cách nhau rất xa.
Cũng bởi vì đã đóng máy xong nên Tần Chu liền đến tìm Lâm Trì Tiêu chuẩn bị quay MV. Ban đầu dự kiến MV sẽ quay trong hai ngày, tiền thù lao được thanh toán theo ngày, nhưng trước khi khởi quay tạm thời xảy ra chút vấn đề.
Lâm Trì Tiêu: “Xin lỗi, giá thuê của địa điểm này tạm thời tăng, tôi chỉ có thể đủ kinh phí thuê nó trong một ngày… Có lẽ hôm nay phải làm việc vất vả hơn một chút, tranh thủ hoàn thành tất cả cảnh quay trong một ngày.”
Lại sợ Tần Chu không hài lòng, Lâm Trì Tiêu vội vàng nói thêm: “Thù lao hai ngày quay phim đã định tôi vẫn sẽ trả tiền.”
Tần Chu: “Không sao, một ngày là được rồi.”
Tần Chu đi hoá trang trước, Lâm Trì Tiêu cũng đi làm tạo hình.
Ca khúc chủ đề trong album lần này của Lâm Trì Tiêu tên là “Đọa Lạc”, cốt truyện MV là một câu chuyện giữa vị tướng quân và yêu quái. MV là song nam chính, Lâm Trì Tiêu diễn tướng quân còn Tần Chu diễn vai yêu quái dụ dỗ tướng quân sa đọa.
Tạo hình yêu quái của Tần Chu vẫn giống như người thường không sai biệt lắm, chỉ khác là trang điểm dày hơn một chút, dùng eyeliner đỏ kéo dài khóe mắt. Tần Chu đội tóc giả mặc trường bào đỏ, ngồi sang một bên chờ đến lượt bấm máy.
Tô Đường đến giúp việc hậu cần, vừa sửa sang lại tóc giả cho Tần Chu vừa nói: “Chu Chu mặc đồ cổ trang thật đẹp a, bộ đồ màu đỏ này ất hợp, nhưng chất lượng quần áo không tốt lắm… “
Tần Chu nhìn xuống y phục cổ trang trên người, vải dệt còn có chút phản quang, thoạt nhìn liền biết rất rẻ. Nhưng cậu cũng không cầu kỳ về trang phục lắm, chỉ cần có thể quay là được. Tần Chu ngồi nghỉ một lúc, thấy Lâm Trì Tiêu cũng đã chuẩn bị xong liền đi qua bắt đầu quay.
Khối lượng quay của MV không nhiều, có thể hoàn thành trong một ngày. Tuy nhiên để đảm bảo chất lượng, Lâm Trì Tiêu đã quay đi quay lại liên tục mãi cho đến trời tối mới kết thúc.
Sau khi quay xong, Tần Chu đi tẩy trang trước. Chỉ là trang điểm trên mắt có chút phức tạp, một mình Tần Chu không làm được, đành nhờ Tô Đường tẩy trang giúp.
Tô Đường cầm lấy bông tẩy trang, hỏi: “Tiếp theo còn có kế hoạch gì không?”
Tần Chu trả lời: “Quay một cái video tuyên truyền phim, sau đó không còn việc gì nữa.”
“Tôi cũng rảnh.” Tô Đường thở dài một tiếng: “Cũng chỉ còn lại một chương trình quảng cáo, nhưng nó đã được quyết định từ rất lâu rồi. Tôi nghi ngờ liệu Trịnh ca có phải hay không đã quên mất tôi rồi.”
Trịnh ca dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, trong tay còn đang mang theo một tiểu thịt tươi đang hot, tinh lực cùng tài nguyên đều dồn hết lên người cho tiểu thịt tươi đó, còn mấy nghệ sĩ nhỏ khác thì không chút quan tâm.
Ngay cả khi Trịnh ca có thêm tài nguyên trong tay cũng sẽ để các tiền bối trong công ty chọn trước, một tầng lại một tầng, cuối cùng đến phiên bọn họ thì chỉ còn lại mấy bộ phim truyền hình tệ hại kinh phí thấp.
“Cảm giác Trịnh ca chỉ khi nào dẫn mối mới nghĩ tới tôi.” Tô Đường có chút tự giễu nở nụ cười.
Tần Chu vỗ vỗ bả vai Tô Đường, trấn an: “Không sao đâu, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.”
“Chờ ngày nào đó tôi nổi tiếng rồi nhất định sẽ dẫn theo cậu rời đi.” Tô Đường híp mắt lại, giúp Tần Chu tẩy trang.
Đã hơn 10 giờ tối, Tần Chu thu dọn đồ đạc một chút chuẩn bị trở về. Bất quá Tần Chu cũng không về ký túc xá của công ty mà đến bệnh viện thăm bà nội.
Lúc Tần Chu đến thì bà nội đã ngủ rồi. Tần Chu đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn bông của bà chặt hơn một chút, sau đó không quấy rầy nữa mà rời đi đến lầu một thanh toán viện phí.
Việc điều trị của bà nội đã bước sang giai đoạn hai, phải dùng rất nhiều loại thuốc mới, tiền điều trị cũng tốn kém hơn trước. Sau khi Tần Chu thanh toán viện phí, kiểm tra số dư tài khoản liền phát hiện toàn bộ số tiền tiết kiệm của cậu chỉ đủ chống đỡ hơn một tháng nữa.
Mà một tháng sau, nếu còn muốn tiếp tục chữa bệnh cho bà nội thì phải đi vay nặng lãi hoặc là đi bồi ngủ mấy ông chủ lớn.
Nhưng hai con đường này, cậu đều không nghĩ muốn chọn cái nào.
Tần Chu nhìn số dư tài khoản hồi lâu, nhất thời không nghĩ ra cách nào khác để có thêm tiền. Hiện tại cũng chỉ có thể qua một ngày tính một ngày.
Tần Chu trở lại ký túc xá, nghỉ ngơi vài ngày sau liền chuẩn bị đi quay video tuyên truyền phim. Video tuyên truyền phim lần này là tâm huyết đã được công ty dốc sức chuẩn bị, tổng cộng hơn mười mấy nghệ sĩ sẽ quay ở Nam Thành.
Vốn dĩ lần quay này không đến lượt cậu, là do một nghệ sĩ nam bị thương tạm thời phải nhập viện, vừa vặn nghệ sĩ xảy ra chuyện này lại do Trịnh ca quản lý nên Trịnh ca liền đơn giản chuyển giao việc này cho cậu.
Tần Chu đi theo đoàn quay phim ngồi trong xe ngẩn người nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chiếc xe dần dần lái về phía ngoại ô hẻo lánh, Tần Chu tựa vào cửa sổ xe đột nhiên phát hiện con đường này có chút quen mắt, lại nhìn về phía xa liền thấy một trang viên rộng lớn theo phong cách phương Tây cổ điển.
Tần Chu nhìn trang viên khẽ nhíu mày. Mà hai nghệ sĩ ngồi ở hàng ghế trước tụm lại cùng nhau bàn tán xôn xao.
“Là trang viên của Hạ gia, không ngờ lại lớn như vậy… “
“Vốn dĩ Hạ gia không muốn cho thuê, vẫn là Viên tổng của chúng ta ra mặt cầu tình… “
Không bao lâu, xe ngừng ở bên ngoài trang viên. Có một nữ giúp việc đến tiếp đón đoàn phim, Tần Chu xuống xe đi vào trong trang viên.
Đoàn phim có mấy chục người, nữ giúp việc dặn dò: “Lầu một lầu hai mọi người có thể quay phim nhưng đừng ồn ào quá, cũng không được lên lầu.”
Người phụ trách vội vàng gật đầu, liền bắt đầu chỉ huy nhân viên công tác bố trí thiết bị. Bất quá việc bố trí địa điểm và ánh sáng cần tốn thời gian nên nghệ sĩ đều ngồi hết xuống một bên chờ đợi.
Tần Chu ngồi ở trên sô pha an tĩnh chơi điện thoại. Mãi đến khi đoàn làm phim đã chuẩn bị xong, Tần Chu mới đứng dậy đi qua chuẩn bị quay.
Cảnh đầu tiên được quay ở đại sảnh lầu một, trên tường phòng khách ở lầu một treo đầy các bức tranh nổi tiếng khác nhau, hoặc là để một số đồ trang trí nghệ thuật gì đó, thoạt nhìn rất có quý giá.
Các nhân viên công tác đều thập phần cẩn thận tránh các tác phẩm nghệ thuật vì sợ làm vỡ nó. Tần Chu đứng ở cửa cầu thang, trước mặt có hai nam nghệ sĩ. Hai người kia đứng trước kệ gỗ trang trí, đang đánh giá bình hoa trên kệ.
“Cái này là đồ cổ sao?”
“Chắc là vậy, đặt ở vị trí tốt như vậy mà!”
Tần Chu nghe hai người kia nói vậy liền tùy ý nhìn thoáng qua, khi ánh mắt bắt gặp bình hoa trên kệ liền sửng sốt.
“Thư pháp này thật tuyệt, không biết là do vị đại sư nào viết ra…”
“Vẽ cũng đẹp nữa, ước chừng ít nhất cũng phải vài triệu…”
“Còn hơn thế nữa! Có khi tầm mấy chục triệu!”
Chiếc bình có vẽ hoa văn, nhưng lối vẽ tương đối trừu tượng, dưới đáy còn có hai dòng thơ.
Tần Chu nhìn nét chữ quen thuộc trên bình hoa liền nhớ ra là mình đã mua nó về hồi ba năm trước. Khi đó, cậu vô tình làm vỡ bình hoa trong thư phòng nên đành mua một bình hoa mới màu trắng.
Chỉ là một màu trắng tinh quá đơn điệu nên cậu đã dùng sơn tùy tiện vẽ hoa văn lên đó, còn thuận tay ghi thêm hai dòng thơ. Cậu còn nhớ rõ lúc đó trên đường trở về thấy chiếc bình này rẻ nên tiện tay mua luôn.
Cũng chỉ là một cái bình hoa giá rẻ vài chục tệ mà thôi. Nhưng hiện tại chiếc bình rẻ tiền này lại được đặt trên khung gỗ quý báu có lót lớp đệm êm ái bên dưới, còn được khen là “đồ cổ”.
Tần Chu ngoảnh mặt đi không để ý đến chiếc bình nữa. Hai nam nghệ sĩ kia vẫn chăm chú quan sát chiếc bình “cổ”, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Đạo diễn thấy được, vội vàng quát lớn: “Làm gì vậy! Cẩn thận chút đừng có động chạm lung tung! Nếu làm vỡ thì mấy cậu trả tiền sao!”
“Xin lỗi đạo diễn!” Hai nam nghệ sĩ kia vội vàng xin lỗi, thu hồi điện thoại chuẩn bị rời đi bắt dầu quay phim.
Chỉ là ngay khi một nam nghệ sĩ đi ngang qua kệ, cánh tay không cẩn thận đụng phải kệ gỗ ven tường làm thúc đẩy bình hoa. Tần Chu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bình hoa trên kệ gỗ đang lung lay tựa như sắp rơi xuống.
Tần Chu vội vàng vươn tay tới muốn đỡ lấy.
Nhưng động tác của Tần Chu vẫn là chậm một bước, bình hoa sượt qua tay cậu rồi rớt xuống đất, phát ra âm thanh sắc bén. Bình hoa nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh, những người xung quanh cũng giật mình sững sờ nhìn qua.
Đạo diễn vừa thấy bình hoa vỡ liền vội vàng xông tới lớn tiếng quát mắng: “Cậu làm cái gì vậy! Tôi đã nói là đừng có đụng vào cơ mà! Một hai phải động vào, bây giờ nó vỡ rồi, biết thứ này có rẻ tiền hay không mà động chạm linh tinh!”
Những người khác cũng sôi nổi nhỏ giọng nghị luận: “Đó là ai vậy? Sao lại làm vỡ đồ của người ta rồi…”
“Tôi biết cậu ta! Là từ nông thôn tới, phỏng chừng chưa từng thấy qua loại đồ vật này…”
“Cũng quá kém sang đi, đây là đồ cổ a…”
Tần Chu nhìn những mảnh vỡ của bình hoa trên mặt đất, lớn tiếng giải thích: “Cái bình không phải do tôi…”
Không đợi Tần Chu nói xong, đạo diễn liền ngắt lời: “Tôi thật vất vả mới thuê được chỗ này! Bây giờ cậu làm hỏng đồ trong nhà của Hạ tổng rồi thì tôi biết ăn nói sao với Hạ tổng đây!”
Tần Chu trầm mặc xuống.
“Trong nhà Hạ tổng đều là đồ cổ! Làm vỡ rồi thì phải đền kiểu gì, có trả tiền được không?!” Đạo diễn mắng xối xả vào mặt Tần Chu: “Trước đó tôi đã nói với cậu như thế nào!”
Những người khác trong đoàn làm phim cũng không muốn nhúng chân vào vũng bùn này nên đều lạnh lùng đứng ở một bên vây xem. Tần Chu nhìn những mảnh vỡ của chiếc bình trên mặt đất, cuối cùng đành cúi người vươn tay thu dọn chúng.
Đạo diễn còn đang hăng say mắng, mắng rất dữ dội, thanh âm cũng rất lớn. Mà động tĩnh ầm ĩ dưới lầu một này cuối cùng cũng đánh thức chủ nhân trang viên trên lầu.
Tiếng bước chân chậm rãi từ cầu thang truyền đến, một giọng nam lạnh lùng vang lên…
“Có chuyện gì vậy?”
—————————————————
– “Đọa Lạc”: sa ngã, sa đọa (khúc này tui để nguyên hán việt cho nó hay)
– song nam chính: hai nam chính