————————————————
Tần Chu lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác màu xám mặc vào: “Quần áo anh mua cho tôi đều giống hệt như trên người Thẩm Tu Trúc.”
Những bộ quần áo trong tủ này đều là của cùng một nhãn hiệu, Thẩm Tu Trúc cũng rất thích nhãn hiệu này. Tần Chu chỉnh lại áo khoác trước gương soi toàn thân, bỗng chú ý tới bên cạnh tủ quần áo có mấy lọ nước hoa.
“Lần nào anh cũng mua nhiều nước hoa như vậy, nhưng tôi không dùng nước hoa, Thẩm Tu Trúc mới là người thích nước hoa.”
“Còn mắt kính nữa.” Tần Chu lấy từ trong ngăn kéo ra một cặp kính gọng mỏng đeo vào: “Tôi không cận thị, Thẩm Tu Trúc mới là người phải mang kính.”
“Lúc trước mỗi khi lên giường anh cũng thích che mắt tôi lại.” Tần Chu dựa vào tủ đẩy đẩy mắt kính, nhẹ giọng nói: “Là vì đôi mắt của tôi không giống cậu ta, cho nên anh mới muốn hóa trang cho tôi giống thành cậu ta chứ gì?”
Tần Chu cười nhạt hỏi tiếp: “Vậy hiện tại thì sao? Tôi giống cậu ta sao?”
Ngay lúc này, cậu mang trên người áo khoác cùng mắt kính giống hệt Thẩm Tu Trúc như đúc.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trước mặt chậm rãi bước tới gần, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng chạm vào gò má của Tần Chu, thấp giọng đáp: “Không phải.”
“Nhãn hiệu này là do mẹ anh để lại, hiện tại thì cậu của anh đang quản lý nó.” Hạ Dương đưa tay lên tháo kính trên mặt cậu xuống: “Cậu của anh mỗi năm đều sẽ đưa sản phẩm mới tới đây, nước hoa cũng là một thứ nằm chung trong số đó.”
Nhãn hiệu V mỗi năm đều sẽ tung ra một đợt sản phẩm mới giới hạn, và Hạ Dương cũng đều yêu cầu chú của hắn trực tiếp đưa tới đây.
Thỉnh thoảng nhãn hiệu V cũng sẽ làm nước hoa hay gì đó, mà hễ thấy nó là hắn cũng sẽ mua về. Nước hoa của nhãn hiệu V tương đối hiếm, loại cao cấp nhất đứng đầu nhãn hiệu chính là tuyết quý rừng rậm.
Hạ Dương để kính sang một bên: “Quần áo của Thẩm Tu Trúc đều do chính cậu ấy mua.”
Mỗi năm chỉ có một vài sản phẩm mới giới hạn, Thẩm Tu Trúc nếu muốn mua thì cũng có thể tự mua được.
“Anh không có đem em trở thành người khác.”
Hạ Dương vươn tay khẽ chạm vào khóe mắt của cậu.
“Đôi mắt rất đẹp.”
Ẩn trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ ấy mỗi lúc đều chứa tràn ngập tình yêu. Thời gian năm năm đó, hắn không muốn đáp lại phần tình cảm này.
Vậy nên đã dùng cà vạt che khuất nó, che đi rồi thì sẽ không nhìn thấy, cũng sẽ giúp che giấu đi thứ cảm xúc khác lạ kia của hắn. Thế nhưng sau này, tất cả những yêu thương đó đều biến mất, không thể tìm lại được.
Hạ Dương cúi người xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe mắt Tần Chu. Hạ Dương hôn từng chút một, hai tay ôm lấy má cậu chậm rãi hôn từ khóe mắt xuống đến gò má quen thuộc. Tần Chu nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt mình.
Thẳng đến khi Hạ Dương dừng lại, Tần Chu mới mở mắt ra hỏi: “Hôn môi thì sao?”
Trước kia, bọn họ rất ít hôn nhau. Cho dù lúc đang ân ái trên giường, cậu có đòi hôn nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối.
“Hôn môi là một chuyện rất thân mật.” Giọng nói Hạ Dương có chút khàn khàn, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào sườn cổ của cậu, mặt đối mặt.
“Anh muốn hôn người mình thích.”
Hạ Dương chăm chú nhìn người trong lòng ngực, nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Tần Chu. Động tác hôn của Hạ Dương rất nhẹ, hai đôi môi ấm nóng kề sát vào nhau. Môi của Tần Chu thực mềm, cũng không có cự tuyệt hắn.
Hạ Dương từ từ vươn đầu lưỡi ra, từng chút tiến sâu vào trong để làm gia tăng thêm nụ hôn này. Lúc đầu, động tác hôn của Hạ Dương rất nhẹ nhàng. Nhưng về sau, nụ hôn ôn nhu dần dần có chút mất kiểm soát.
“Em không thích chuyện gì đều có thể nói cho anh.” Hạ Dương thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, bàn tay cũng thừa dịp thò vào trong vạt áo của Tần Chu.
Hạ Dương vừa cọ cọ cổ cậu vừa khàn khàn nói: “Không thích bánh kem, không thích mang mắt kính… Đều có thể nói cho anh.”
Chuyện gì cậu không thích, hắn sẽ không làm.
“Yến Yến… Yến Yến…” Hạ Dương kề sát bên tai Tần Chu lặp đi lặp lại gọi tên cậu.
Quần áo từng cái lần lượt rơi xuống đất, hai thân thể ấm áp dán sát vào nhau. Chờ đến khi trận làʍ ŧìиɦ kịch liệt này kết thúc thì trời đã sẫm tối.
Tần Chu nằm ở trên giường thở hổn hển, tâm trí còn đang đắm chìm trong vui sướng lúc nãy. Hạ Dương nhích lại gần, cúi đầu đặt một nụ hôn lên vai cậu. Lúc này, sau lưng của cậu đã sớm hiện chi chít những dấu hôn nhưng Hạ Dương vẫn tiếp tục để lại những dấu hôn mới trên vai.
Tần Chu bị hôn đến có chút ngứa liền nhích ra né tránh. Hạ Dương thay đổi tư thế lại chồm tới ôm lấy Tần Chu rồi tiếp tục hôn lên mặt cậu. Tần Chu đã sớm không còn dư thừa chút sức lực nào, lúc bị Hạ Dương hôn lần nữa chỉ thoáng đẩy đẩy hắn ra.
“Hạ Dương…”
Nhưng Tần Chu chỉ vừa mới mở miệng, đôi môi đã ngay lập tức bị chặn lại. Kết thúc nụ hôn này, Hạ Dương gắt gao ôm chặt lấy cậu vào lòng, cúi đầu khẽ dán vào bên má cậu mà cọ cọ.
Tần Chu vẫn mở to mắt, đến khi từ từ bình tĩnh lại mới ngẩng đầu lên đột nhiên hỏi: “Lúc trước có phải anh thích cậu ta không?”
Hạ Dương hiểu người trong lời cậu đang nhắc đến là ai, liền đáp: “Không có.”
Tần Chu chớp chớp mắt, vẫn tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình: “Thái độ của anh đối với cậu ta rất khác lạ.”
Hạ Dương không trả lời. Một lúc sau, Hạ Dương mới nhẹ giọng nói: “Sức khỏe cậu ấy không tốt.”
Tần Chu gật đầu, có chút nực cười: “Đúng vậy, cậu ta đã cứu anh và giúp anh đỡ một nhát dao, anh muốn chăm sóc cậu ta, sau đó dành cả phần đời còn lại của anh để chăm sóc cậu ta.”
Hạ Dương nhíu mày: “Ân tình cậu ấy cứu anh, anh đã trả hết.”
Tần Chu lập tức vặn lại: “Đó là ơn cứu mạng, làm sao có thể đền đáp cho đủ được cơ chứ?”
“Cậu ấy cứu anh, anh cũng cứu cậu ấy.” Hạ Dương dựa vào cổ cậu, thấp giọng giải thích.
Trong vụ án bắt cóc hơn mười mấy năm trước, đúng là hắn và Thẩm Tu Trúc bị bắt cóc cùng nhau, nhưng sự việc không hề phóng đại như trên báo chí nói.
Khi đó, mối quan hệ giữa Hạ gia và Thẩm gia rất tốt, hắn cũng thường xuyên đưa Thẩm Tu Trúc ra ngoài chơi, sau đó đã bị bọn bắt cóc theo dõi. Lúc ấy hai người bọn họ lợi dụng sơ hở nên chạy thoát được khỏi nhà kho giam giữ bọn họ, nhưng trên người hắn và Thẩm Tu Trúc đều bị dao đâm làm bị thương, trượt chân rơi xuống biển.
Ban đầu khi lênh đênh trên biển là hắn đã hỗ trợ chăm sóc cho Thẩm Tu Trúc, sau đó Thẩm Tu Trúc chăm sóc lại hắn, hai người thay phiên nhau. Chờ đến khi cảnh sát tìm được bọn họ thì vừa vặn hắn đã lâm vào hôn mê.
Vì thế mọi người đều chỉ nhìn được một màn Thẩm Tu Trúc chăm sóc hắn mà thôi, sau đó đều nhận định rằng là Thẩm Tu Trúc đã cứu hắn. Sau khi được giải cứu, hắn và Thẩm Tu Trúc đã phải ở lại bệnh viện trong một thời gian dài.
Bất quá thân thể Thẩm Tu Trúc vốn dĩ không tốt lắm nên thời gian nằm viện cũng lâu hơn hắn một chút. Cũng bởi vì thời gian nằm viện của Thẩm Tu Trúc lâu hơn, nên mấy phóng viên bên ngoài bắt đầu viết bài nói rằng Thẩm Tu Trúc sau khi giúp hắn chắn nhát dao trong vụ bắt cóc nghiêm trọng đó đã rước về một thân bệnh tật ốm nặng.
Báo chí bên ngoài đưa tin càng ngày càng phóng đại, truyền thông đều nhất mực tung hô rằng “em trai nhà bên hy sinh cứu anh trai”, làm cho tất cả mọi người ai ai cũng đều cảm phục và khen ngợi “em trai nhà bên”. Ngay cả trưởng bối Hạ gia, cũng nói đi nói lại với hắn rằng…
“Phải đối xử với Thẩm Tu Trúc tốt hơn nữa, là đứa bé ấy đã cứu con.”
“Thân thể Tu Trúc không tốt, con phải biết nhường thằng bé.”
“Về sau phải chăm sóc cho Tu Trúc thật tốt.”
Hắn cũng đã tận tâm chiếu cố cho Thẩm Tu Trúc dựa theo nguyện vọng của các trưởng bối. Ngay cả sau khi Thẩm gia xảy ra chuyện, hắn cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ, cho đến khi Thẩm Tu Trúc xuất ngoại đến cậy nhờ thân thích thì hai người mới không liên lạc nữa.
Mãi cho tới dịp sinh nhật của hắn, Thẩm Tu Trúc về nước thì lúc này mới giao lưu lại với nhau. Thẩm Tu Trúc quả thực là một tồn tại rất đặc biệt, là người mà hắn cần phải chăm sóc. Nhưng hắn cũng không thể chăm sóc cho cậu ấy mãi được.
Trong vụ bắt cóc đó, Thẩm Tu Trúc đã cứu hắn và hắn cũng cứu Thẩm Tu Trúc, hai người hỗ trợ lẫn nhau. Mấy năm nay hắn cũng có trợ giúp cho Thẩm gia, những gì nên trả hắn đều đã trả hết rồi.
Hạ Dương: “Sau này anh sẽ để ý hơn.”
Tần Chu không nói nữa, chỉ nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi. Ngay khi Tần Chu đang mơ mơ màng màng say giấc thì bị tiếng chuông cuộc gọi đến của điện thoại đánh thức.
Tần Chu chau mày mở mắt ra xem thử, thấy là Hạ Dương đang nghe máy. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Tần Chu có thể loáng thoáng nghe được giọng nói trong điện thoại là một giọng nam yếu ớt.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Dương quay sang giải thích: “Thẩm Tu Trúc nói muốn qua đây trả lại chìa khóa.”
Tần Chu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.”
“Sắp khuya rồi vẫn còn tới đây trả chìa khóa?” Tần Chu bật cười.
“Vậy hay là anh nói lại với cậu ấy ngày mai đưa chìa khóa cho thư ký?” Hạ Dương hỏi lại.
“Không cần.” Tần Chu gật đầu bảo: “Anh cứ để cậu ta tới đây.”
Thế là Hạ Dương gửi tin nhắn cho Thẩm Tu Trúc, sau đó dựa lại gần muốn tiếp tục hôn cậu.
Tần Chu nghiêng đầu tránh đi vừa nói: “Anh đi tắm trước đi.”
Hạ Dương đứng dậy đi tắm rửa trước. Tần Chu ngồi ở trên giường cũng không mặc lại quần áo, hai tay nghịch điện thoại di động.
Mãi cho đến khi Tần Chu bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa mới mặc qυầи ɭóŧ vào, sau đó tùy tay nhặt cái áo sơ mi rơi trên mặt đất của Hạ Dương lên, mặc vào rồi đi về phía phòng khách. Tần Chu đi tới trước máy theo dõi, thấy Thẩm Tu Trúc ở bên ngoài.
Thẩm Tu Trúc ở lầu một.
Tần Chu nhìn chằm chằm màn hình điều khiển, sau đó ấn nút mở cửa để Thẩm Tu Trúc vào thang máy. Thang máy lên thẳng đến phòng của Hạ Dương, Tần Chu cũng không thay quần áo khác, chỉ mặc áo sơ mi của Hạ Dương chờ ở cửa.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Tần Chu mở cửa, có chút lười biếng nhìn Thẩm Tu Trúc: “Chìa khóa cứ đưa cho tôi là được.”
Thẩm Tu Trúc hơi sửng sốt khi nhìn thấy người trước mặt.
Trên người Tần Chu chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi, hơn nữa số đo áo sơ mi còn rất rộng chỉ vừa vặn che đến ngang đùi, rõ ràng là áo sơ mi của Hạ Dương. Mà trên cổ của Tần Chu còn có rất nhiều dấu hôn, ngay cả xương quai xanh cũng lộ ra chi chít dấu vết thoạt nhìn tựa hồ như vừa mới trải qua một trận làʍ ŧìиɦ kịch liệt.
Bất quá trên mặt Thẩm Tu Trúc vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, hỏi: “Hạ Dương đâu?”
“Anh ta đang tắm.” Tần Chu dựa vào tường: “Có chuyện gì sao?”
“Vậy không quấy rầy nữa.” Thẩm Tu Trúc đem chìa khóa đặt ở chiếc tủ bên cạnh rồi xoay người rời đi.
Tần Chu cầm lấy chìa khóa trở lại phòng ngủ. Chờ sau khi Hạ Dương tắm rửa xong đi ra, cậu mới đưa chìa khóa lại cho hắn: “Vừa nãy cậu ta mới tới đây.”
“Ừm.” Hạ Dương tùy ý cất chìa khóa vào trong ngăn kéo, cũng không đề cập đến chuyện quá khứ tránh làm Tần Chu không vui.
Tần Chu: “Ngày mai tôi muốn đến nghĩa trang một chuyến.”
“Được.”
Ngày hôm sau, Hạ Dương đưa Tần Chu đến nghĩa trang. Hủ tro cốt của hướng dẫn viên du lịch đã được nhân viên đào lên, Tần Chu tới lấy nó đi. Sau khi từ nghĩa trang trở về, Tần Chu liền đến bệnh viện thăm bà nội.
Hạ Dương thì đến công ty xử lý công việc. Đến chiều, thư ký vào phòng thông báo.
“Hạ tổng, Thẩm tiên sinh tới rồi, ngài có muốn gặp cậu ấy không?” Thư ký hỏi.
Hạ Dương gật đầu. Vì thế thư ký liền đưa Thẩm Tu Trúc vào trong văn phòng, sau đó xoay người rời đi, đóng cửa lại.
Thẩm Tu Trúc mặc một chiếc áo khoác sáng màu, ngồi trên sô pha cười nói: “Đồ của em đều đã chuyển đi rồi.”
“Ừm.”
“Chỗ ở suốt ba năm qua đột nhiên lại phải chuyển đi, vẫn là có chút không quen a…”
Hạ Dương hỏi: “Đã tìm được nhà mới chưa?”
“Chưa.” Thẩm Tu Trúc lắc đầu, lại cười hỏi: “Anh có chung cư nào đề cử không?”
Hạ Dương từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, đột nhiên lên tiếng: “Tôi đưa cậu trở về Thẩm gia đi.”
Thẩm Tu Trúc sững sờ. Thẩm gia hiện tại đã chuyển ra nước ngoài, ý tứ này của Hạ Dương là định đưa cậu ta xuất ngoại, không trở về Nam Thành nữa.
“Sao vậy?”
Hạ Dương: “Tôi giúp cậu chọn một viện điều dưỡng thật tốt, cậu có thể an tâm thoải mái nghỉ ngơi ở trong đó.”
“Sao lại đột ngột như vậy?” Thẩm Tu Trúc gượng cười.
“Sức khỏe của cậu vẫn luôn không tốt.” Hạ Dương tạm dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Sống ở nước ngoài thích hợp hơn.”
Cảm xúc trên mặt Thẩm Tu Trúc có chút không khống chế được, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Có phải em đã làm không tốt chuyện gì không? Hay là có ai đó đã nói với anh điều gì sao?”
“Không liên quan gì đến người khác.” Hạ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nói: “Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho cậu, về sau đừng trở lại nữa.”
Trong văn phòng an tĩnh lại, không một ai lên tiếng. Một lúc lâu sau, Hạ Dương nghe thấy một giọng nói phía sau lưng vang lên…
“Hạ Dương.”
Hạ Dương quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Tu Trúc cởϊ áσ khoác ra. Áo khoác bị ném trên sô pha, Thẩm Tu Trúc chậm rãi vươn tay tiếp tục cởi cúc áo sơ mi.
“Cậu ta có thể, nhưng em lại không thể sao?”
Cúc áo hoàn toàn bị cởi bỏ, áo sơ mi rơi trên mặt đất.
—————————————————
Gửi TTT: Bỏ đi mà làm người bạn ơi, có cởi cũng chả ai thèm đâu!🙃