———————————————–
Sau khi tổ tiết mục phân phát kinh phí ban đầu cho mỗi nhóm xong thì các khách mời liền có thể tự do hoạt động.
Hai nhóm còn lại đã đang thảo luận về việc mở quán ăn để kiếm thêm thu nhập, Tần Chu cũng hỏi: “Bùi lão sư, chúng ta mua cái gì đây?”
Bùi Nguyên: “Đi chợ xem trước đi.”
Tần Chu cùng với Bùi Nguyên đi tới chợ dạo qua một vòng.
Bùi Nguyên hỏi ý kiến cậu: “Cậu dự định sẽ làm món gì? Nhìn xem thử cần nguyên liệu nào?”
Tần Chu nhìn gian hàng phía trước, thấy mấy thứ trên đó dường như trứng là tương đối rẻ hơn nên trả lời: “Em sẽ làm bánh trứng.”
Vì thế Bùi Nguyên mua trứng gà. Thêm nữa là vì kinh phí ban đầu có hạn nên cả hai cũng không mua sắm quá nhiều mà chỉ mua một số nguyên liệu nấu ăn cơ bản rồi về quán ăn.
Tần Chu đi vào phòng bếp, phát hiện đồ dùng làm bếp ở đây rất đầy đủ. Tần Chu bắt đầu xử lí nguyên liệu nấu ăn trong bếp, trong khi đó thì Bùi Nguyên dọn dẹp ở bên ngoài.
Trong khi hai người làm việc thì bên ngoài phòng bếp lần lượt vang lên động tĩnh, là hai nhóm khác đã trở lại. Buổi ghi hình ngày đầu tiên chỉ đến 5 giờ chiều, các khách mời gần như đã mua nguyên liệu nấu ăn xong xuôi hết rồi.
Đồng hồ điểm năm giờ chiều, MC bước ra thông báo: “Vất vả rồi! Hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt đi!”
Theo thanh âm của MC, những ánh đèn bên cạnh cũng tối sầm xuống, nhân viên công tác lục tục bắt đầu thu dọn thiết bị. Tần Chu cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng.
Phòng dành cho khách đều được sắp xếp ở cạnh nhau, khi Tần Chu trở về phòng thì phát hiện trùng hợp phòng của Bùi Nguyên ở ngay bên cạnh phòng cậu. Tần Chu vào phòng thoáng thả lỏng cơ thể cho đỡ mệt mỏi, sau đó ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn Giang Lâm gửi tới, Tần Chu đọc rồi trả lời lại. Ngay sau đó, Giang Lâm liền gọi điện đến, Tần Chu cũng nhanh chóng nhấn nút bắt máy.
“Anh Chu!” Ngữ khí Giang Lâm có chút hưng phấn hỏi cậu: “Anh đã đến Hà Lan rồi sao?”
“Ừm, ngày ghi hình đầu tiên đã quay xong rồi.” Tần Chu đáp lại, chợt cậu nghĩ đến múi giờ giữa Hà Lan và trong nước chênh lệch nhau liền hỏi lại: “Em còn chưa ngủ sao?”
“Mới hơn mười hai giờ, còn sớm! Em còn chưa buồn ngủ!” Giang Lâm hoàn toàn không buồn ngủ, còn rất sung sức.
“Đừng thức khuya quá, nên ngủ sớm một chút đi.” Tần Chu quan tâm khuyên nhủ.
“Lần sau em sẽ cố gắng!” Giang Lâm đáp ứng, còn nói thêm: “Anh Chu, hay là em đến đó tìm anh đi?”
“Quá xa, không cần tới đây.”
“Không xa a! Ngồi máy bay một tí liền đến nơi mà!” Giang Lâm lên tiếng phản bác.
“Anh quay xong sẽ về nhanh thôi.”
“Còn những một tháng nữa!” Giang Lâm có chút nóng lòng chờ không nổi.
Tần Chu bật cười, lại bởi vì cơ thể hơi mệt rã rời liền không khỏi ngáp một cái. Lịch trình gần đây của cậu hơi gấp rút, hôm nay vừa mới đáp máy bay xuống Hà Lan đã vội chạy đến ghi hình chương trình này, còn chưa kịp thích ứng sự chênh lệch múi giờ.
Giang Lâm để ý thấy Tần Chu mệt mỏi như vậy liền thấy bản thân dường như đã quấy rầy đến cậu, vội vàng nói: “Anh Chu, vậy anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi, em không làm phiền anh nữa.”
Tần Chu tạm biệt Giang Lâm rồi cúp điện thoại, sau đó nằm thẳng trên sô pha chợp mắt một chút. Thẳng đến hơn bảy giờ tối, người đại diện lại đây gõ cửa. Tần Chu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đi ra mở cửa.
Người đại diện đem cơm tối đến cho cậu: “Cậu ăn chút đồ trước đi, đừng ngủ sớm quá.”
“Được.” Tần Chu gật đầu, ngồi ở trên ghế chậm rãi ăn cơm.
“Khách quý bí ẩn lần này cư nhiên lại là Bùi Nguyên, còn cùng cậu một nhóm nữa.” Người đại diện cảm thán: “Vận khí của cậu cũng thật tốt.”
Tiếp theo đó, người đại diện lại dặn dò: “Thế nhưng sau này độ chú ý của nhóm cậu khẳng định sẽ đặc biệt cao, cậu nhớ phải chú ý một chút, không cần tranh giành sự nổi bật.”
Tần Chu đều đáp ứng.
“Cố gắng giữ mối quan hệ tốt với Bùi Nguyên, nếu như thật sự không thể làm thân được thì cũng tận lực đừng đắc tội với ảnh đế người ta.”
“Vâng.”
Sáng hôm sau, Tần Chu tỉnh dậy chuẩn bị đi trang điểm. Ghi hình bắt đầu lúc 8 giờ, trong sân đã có nhân viên bắt đầu điều chỉnh ánh sáng cùng góc độ gì đó.
Tần Chu trang điểm xong liền trở lại phòng chờ. Tám giờ bắt đầu ghi hình, MC mang theo nhϊếp ảnh gia đến gõ cửa.
“Hôm nay là ngày thứ hai, mọi người đều phải chăm chỉ kiếm tiền nhé!”
Tần Chu đi ra hành lang cùng Bùi Nguyên tập hợp.
Bùi Nguyên nói: “Chúng ta làm bánh trứng trước đi.”
Tần Chu đồng ý, cùng Bùi Nguyên vào bếp.
Khách mời nhóm đầu tiên cũng đang ở trong bếp, nhưng nhóm thứ hai thì không có ở đó, họ dường như đi ra ngoài mua nguyên liệu rồi. Tần Chu bắt đầu làm bánh trứng, không chắc hôm nay có thể bán được không nên cậu chỉ làm mười phần xếp vào khay trước rồi sau đó bưng ra ngoài.
Bùi Nguyên đã dọn sẵn bàn ở bên ngoài quán ăn, Tần Chu đặt khay bánh lên trên bàn, sau đó hai người ngồi tại chỗ chờ khách đến mua. Tuy nhiên, trên đường không có mấy ai qua lại cả, có chút vắng vẻ.
Bất quá ở trong sân nhà bên cạnh quán ăn đang có một cô bé nhỏ tò mò thò đầu ra, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bọn họ. Bởi vì bên này có rất nhiều người đang quay gì đó nên cô bé khá hiếu kỳ, sau đó cô bé tóc vàng chậm rãi đi tới trước mặt Bùi Nguyên và Tần Chu.
“Các anh đang bán bữa sáng sao?” Giọng nói đầy ngây ngô của cô bé nhỏ vang lên, tiếng Anh cũng còn mang theo một chút khẩu âm.
“Đúng vậy.” Bùi Nguyên cười gật đầu: “Em muốn nếm thử không?”
Giọng của Bùi Nguyên trầm thấp và ấm áp, khi nói tiếng Anh nghe rất êm tai.
Cô bé tóc vàng ngửi thấy mùi thơm liền đáp: “Vậy em sẽ mua một cái.”
Cô bé nhỏ mua một cái bánh trứng, sau đó liền quay về. Bùi Nguyên cùng Tần Chu tiếp tục bán bánh trước cửa quán ăn, nhưng trôi qua cả một buổi sáng chỉ mới bán được có bốn cái.
Tần Chu nghĩ nghĩ rồi nói: “Mọi người ở đây hình như không hay ăn bánh trứng cho lắm…”
Dù sao khẩu vị giữa trong nước và nước ngoài đều có sự khác biệt, người dân địa phương ở đây có lẽ không quen ăn bánh trứng.
Bùi Nguyên gật đầu tán thành, sau đó bởi vì bên ngoài mãi không có khách liền nói: “Chúng ta trở về đi.”
Tần Chu thuận theo đứng dậy thu thập ghế ngồi chuẩn bị trở về. Đang khi cả hai đang thu dọn đồ đạc thì nhóm thứ hai cũng đã trở lại, còn cầm theo một cái thùng nước.
“Chúng tôi đã về rồi đây!” Nam khách mời của nhóm thứ hai đặt thùng nước lên bậc thang: “Chúng tôi vừa mới đi câu cá đấy!”
Tần Chu nghe vậy liền thò lại gần xem thử, nhìn thấy bên trong có vài con cá.
Bùi Nguyên cũng đi tới hỏi: “Có thể câu cá sao?”
“Đúng vậy! “Nam khách mời hưng phấn gật đầu, chỉ về một hướng: “Ở bến tàu đằng kia có thể câu cá miễn phí, câu được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!”
Nam khách mời còn rất nhiệt tình mà chia sẻ mồi câu: “Mồi câu chúng tôi mua dư nhiều lắm, Bùi lão sư muốn đi câu cá không?”
Bùi Nguyên cảm ơn rồi nhận lấy mồi câu, sau đó quay sang Tần Chu hỏi:” Chúng ta qua đó xem thử? “
“Được.” Tần Chu gật đầu, thu dọn bàn ghế lại một chỗ rồi cùng Bùi Nguyên đi về phía bên tàu.
Có điều ngay lúc Tần Chu đang đi qua một ngã tư thì chợt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc làm cậu thoáng sững sờ. Bóng dáng người nọ thoạt nhìn trông rất giống Hạ Dương. Tần Chu không quá chắc chắn, mà người nọ cũng đã nhanh chóng rẽ vào góc khuất rồi biến mất. Tần Chu chỉ nghĩ là mình nhìn nhầm rồi nên thu hồi ánh mắt, không chú ý nữa.
Không lâu sau, hai người đến bến tàu . Bến tàu có vẻ đã bị bỏ hoang, bên cạnh có một cái bàn với mấy cái cần câu cá miễn phí. Tần Chu cầm một cái cần câu lên chuẩn bị tìm chỗ câu cá. Người quay phim cũng đi theo phía sau Tần Chu, tiếp tục quay.
Tần Chu chọn vị trí xong, sau đó đứng trên đầu bến tàu hô to với Bùi Nguyên cách đó không xa: “Bùi lão sư, em ở đây…”
Bất chợt Tần Chu còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên kinh hô một tiếng, tấm ván gỗ dưới chân của cậu có lẽ vì lâu ngày không sử dụng nên khi bị lực tác động liền vỡ vụn làm cậu ngã xuống nước.
Người quay phim chú ý tới đầu tiên, Bùi Nguyên cũng lập tức chạy qua. Nhưng cũng may nước không sâu lắm nên Tần Chu ngoi lên khỏi mặt nước, cậu bám vào chỗ nào đó rồi leo lên lại bến tàu.
Nhân viên công tác vội vàng đưa khăn giấy tới cho cậu, lo lắng hỏi: “Tần Chu lão sư không sao chứ?”
Tần Chu có chút chật vật, quần áo thấm đẫm nước biển nhưng cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh lắc đầu đáp: “Tôi không sao.”
Bùi Nguyên cởϊ áσ khoác ra cho Tần Chu mặc vào, sau đó nhìn về phía bến tàu bên kia xem xét tình hình, nhìn thấy dấu vết tấm ván gỗ bị đứt gãy liền biết hẳn là bến tàu này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi, dẫm lên sẽ rất dễ bị đổ. Cũng bởi vì sự cố Tần Chu bị rơi xuống nước nên việc câu cá đã trì hoãn lại, Bùi Nguyên đưa cậu trở về quán ăn trước.
Cả người Tần Chu ướt sũng nên nhanh chóng trở về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi mới đi ra.
Bùi Nguyên còn ở trong sân chờ, Tần Chu vội vàng đi tới xin lỗi: “Bùi lão sư, thực xin lỗi, em có chút chậm trễ…”
Vừa nói xong, Tần Chu liền vô tình hắt hơi một cái. Nhân viên bên cạnh cũng lại đây hỏi: “Tần Chu lão sư, có phải là bị cảm rồi không? Anh có muốn uống thuốc không?”
“Không cần không cần.” Tần Chu xua xua tay: “Tiếp tục ghi hình đi.”
Quá trình ghi hình trở lại bình thường. Tần Chu cũng đi vào bếp tiếp tục làm bánh trứng. Chỉ là trong lúc làm bánh trứng Tần Chu luôn cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Bùi Nguyên để ý thấy sự không thoải mái của cậu, quan tâm hỏi: “Muốn đi nghỉ ngơi chút hay không?”
“Không cần đâu ạ.”Tần Chu cười lắc đầu, cảm thấy cậu hiện tại vẫn còn có thể kiên trì.
Tần Chu cố gắng vực dậy tinh thần tiếp tục làm việc, mãi cho đến chiều sau khi ghi hình kết thúc cậu liền trở về phòng. Một mình Tần Chu buồn chán nằm ở trong phòng không hề đi ra ngoài, đến khi người đại diện tới trước phòng gõ cửa nhưng cũng không thấy có phản ứng gì, đẩy cửa đi vào liền phát hiện Tần Chu đã phát sốt.
Người đại diện vội vàng đi tìm tổ tiết mục hỏi: “Ở đây có thuốc trị cảm không? Tần Chu phát sốt rồi.”
“Bên tổ hậu cần có đấy!” Nhân viên công tác nhanh chóng chạy đi tìm tổ hậu cần xin thuốc.
Người đại diện nhận thuốc cảm từ nhân viên tổ hậu cần rồi lập tức trở về phòng, rót thêm một cốc nước nóng cho Thần Chu uống thuốc. Sau khi uống thuốc xong, Tần Chu tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi. Bởi vì phát sốt nên ý thức của Tần Chu cứ mơ mơ hồ hồ.
Người đại diện canh giữ ở bên cạnh, thường thường kiểm tra nhiệt độ cho Tần Chu. Nhưng mãi cho đến đêm, thân nhiệt của Tần Chu vẫn không chịu giảm xuống.
“Tần Chu.” Người đại diện ở mép giường khẽ gọi vài lần rồi hỏi: “Có muốn ăn chút gì đó không?”
Ý thức Tần Chu vẫn chưa rõ ràng lắm, vì thế chôn mình vào trong chăn mơ mơ màng màng đáp lại: “Không cần…”
Người đại diện lại hỏi: “Đi bệnh viện khám thử xem sao?”
“Em đã uống thuốc rồi, ngủ một giấc sẽ tốt thôi…” Tần Chu không chịu nhúc nhích, tiếp tục vùi đầu ngủ trong chăn.
Thế nhưng Tần Chu ngủ không được ngon giấc, cứ nằm mơ đứt quãng. Mãi cho đến khi Tần Chu nửa tỉnh nửa mê thì đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngứa, như có vật gì đó đang cọ vào mặt cậu.
Tần Chu mở mắt ra, trong phòng một mảnh tối tăm nên cậu chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên cạnh giường. Trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ hắt vào.
Tần Chu híp híp mắt, còn chưa thích ứng với bóng tối nên cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đang ngồi ở đó, chỉ cảm giác được trên mặt mình có gì đó ấm áp, là người nọ đang chạm vào mặt cậu.
Đầu Tần Chu vẫn còn hơi choáng váng, cậu thoáng giơ tay lên nắm lấy cổ tay người nọ. Trên tay đối phương đeo đồng hồ, Tần Chu khẽ sờ sờ mặt bên đồng hồ, sau khi sờ được dãy số độc nhất vô nhị quen thuộc kia liền gọi một tiếng: “Hạ Dương?”