—————————————————
Tần Chu không nói gì, chỉ mang mũ lên nhìn thoáng qua Hạ Dương.
Hạ Dương: “Để anh đi nói chuyện với anh ta.”
Hạ Dương đưa dây xích cho Tần Chu, sau đó đi qua giải thích với nhϊếp ảnh gia. Tần Chu vẫn ngồi xổm trên mặt đất xoa xoa đầu Kỳ Kỳ. Không lâu sau, Hạ Dương đã trở lại.
“Ảnh chụp đã xóa rồi.”
“Ừm.” Tần Chu đứng dậy, đưa dây xích lại cho Hạ Dương.
Cách đó không xa, nhϊếp ảnh gia kia còn có chút tiếc nuối nhìn về phía hai người, cuối cùng vẫn đành xoay người rời đi.
Tần Chu cũng nói với Hạ Dương: “Tôi về đây.”
Tần Chu xách theo túi dâu tây trở về quán ăn.
Sáng hôm sau, Tần Chu ra mở cửa quán chuẩn bị bày hàng thì lại gặp Kỳ Kỳ. Lần này là lão quản gia dẫn theo Kỳ Kỳ đến, như cũ mua một bát hoành thánh.
Tần Chu trở về phòng bếp làm hoành thánh, sau đó lại tìm người đại diện muốn lấy lại ví tiền. Tần Chu đóng gói hoành thánh rồi đưa cho lão quản gia. Vừa vặn người quay phim của chương trình đang tập trung quay Bùi Nguyên, vì thế Tần Chu thừa dịp không ai chú ý che microphone lại rồi đem tiền dâu tây ngày hôm qua trả lại cho lão quản gia.
Tần Chu: “Ngày hôm qua con có mượn tiền Hạ Dương, phiền bác Văn giúp con trả lại cho anh ấy.”
“Được.” Lão quản gia cầm lấy rồi dẫn Kỳ Kỳ rời đi.
Tần Chu cũng tiếp tục bận rộn với công việc bán quán. Thế nhưng đến giữa trưa, Kỳ Kỳ lại tới lần nữa. Tình cờ là thời gian nghỉ giải lao của tổ tiết mục, không biết Kỳ Kỳ bằng cách nào đó đã lẻn vào trong này, còn đang không ngừng đi tới đi lui xung quanh.
Có một nhân viên công tác chú ý tới, vội vàng hỏi: “Này, chó của ai vậy?”
“Không biết, chắc là người địa phương nuôi…”
“Sao nó lại chạy tới chỗ chúng ta?”
Trên cổ con chó lớn còn mang theo dây xích, quang minh chính đại thong dong đi tới đi lui trong quán ăn tựa hồ như đang tìm cái gì đó. Có nhân viên công tác bước tới muốn dắt nó ra ngoài. Nhưng chưa kịp làm gì thì con chó lớn đã phản ứng rất nhanh, vội vàng bỏ chạy thật xa.
Kỳ Kỳ chạy một mạch đến sân sau, sau đó chuẩn xác không chút sai sót chạy thẳng về một hướng.
“Gâuu!”
Tần Chu đang phơi nắng trong sân thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, quay đầu lại liền nhìn thấy Kỳ Kỳ.
Tần Chu thoáng cúi người xuống vui vẻ ôm lấy đầu Kỳ Kỳ, sau đó xoa xoa mặt nó đầy cưng nựng, có chút bất đắc dĩ nói: “Sao mày lại tới đây nữa?”
Hai ngày trước, Kỳ Kỳ chỉ ngồi ngoài cửa quán ăn chờ cậu. Thế mà bây giờ Kỳ Kỳ lại còn trà trộn vào tận đây để tìm cậu. Tần Chu ngồi trên ghế, Kỳ Kỳ cũng lập tức đem đầu gối lên đùi Tần Chu, bộ dáng trông thập phần ngoan ngoãn.
Tần Chu vuốt ve đầu Kỳ Kỳ rồi tiếp tục chải lông cho nó, tâm tình nhất thời có chút phức tạp. Vừa vặn người đại diện ở gần đây, vì thế Tần Chu liền gọi người đại diện đến.
Người đại diện đi tới, nhìn con chó lớn trên đùi Tần Chu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Chu lên tiếng: “Phàm ca, anh đưa nó về đi.”
“Đưa về chỗ nào?”
Tần Chu sờ sờ mặt Kỳ Kỳ: “Nó là do Hạ Dương nuôi, Phàm ca hẳn là biết cách liên lạc với anh ta chứ.”
Người đại diện nghe vậy liền trầm mặc xuống. Tần Chu đưa dây xích cho người đại diện: “Tôi không tiện lắm, làm phiền Phàm ca rồi.”
Kỳ Kỳ mấy ngày nay đều thường xuyên chạy tới đây, nhưng vấn đề ở chỗ cậu lại không tiện gặp mặt Hạ Dương. Nếu quan hệ đều đã cắt đứt rồi thì vẫn là ít gặp mặt lại sẽ tốt hơn.
Người đại diện thở dài một tiếng: “Được rồi.”
Người đại diện cầm lấy dây xích, chuẩn bị đưa Kỳ Kỳ trở về. Tuy nhiên, Kỳ Kỳ vẫn bám chặt vào đùi Tần Chu ăn vạ, không chịu nhúc nhích chút nào.
“Kỳ Kỳ.” Tần Chu xoa xoa đầu Kỳ Kỳ khuyên nhủ: “Quay về đi.”
“Gâuuu!” Kỳ Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế đứng im bất động.
Tần Chu dỗ dành một lúc thật lâu, nhưng Kỳ Kỳ vẫn không chịu rời đi. Tần Chu không còn lựa chọn nào khác đành phải cầm lấy sợi dây xích từ trong tay người đại diện lại rồi tự mình đưa Kỳ Kỳ trở về.
Tần Chu dẫn Kỳ Kỳ ra bên ngoài, vừa đúng lúc tình cờ nhìn thấy lão quản gia ở đối diện với quán ăn. Vì thế Tần Chu bước tới, đưa dây xích lại cho lão quản gia.
Lão quản gia cũng cung kính nói: “Xin lỗi, Kỳ Kỳ lại chạy ra ngoài.”
“Không sao đâu ạ.” Tần Chu lịch sự cười đáp lại, ánh mắt lại nhìn đến Kỳ Kỳ đang ngồi xổm trên mặt đất.
Kỳ Kỳ có chút ngốc nghếch đáng yêu, thấy Tần Chu nhìn mình liền vẫy vẫy đuôi vui vẻ đáp lại. Tần Chu nhịn không được lại vuốt ve cưng nựng mặt Kỳ Kỳ thêm một lúc nữa, sau đó mới trở lại quán ăn.
Mà lão quản gia cũng mang theo Kỳ Kỳ trở về. Về đến nơi, vừa vào sân liền thấy một nam nhân đang ngồi một mình trên ghế tựa nhìn lên bầu trời xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Lão quản gia dẫn Kỳ Kỳ đi tới. Kỳ Kỳ chậm rãi đến bên cạnh Hạ Dương rồi ngồi xổm xuống bãi cỏ. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bữa trưa vẫn còn y nguyên.
Lão quản gia thấy vậy lại lên tiếng khuyên nhủ: “Hạ thiếu, ngài nên ăn một chút gì đó đi.”
“Không cần.” Hạ Dương không có tâm tư ăn uống gì.
Lão quản gia: “Vậy buổi chiều tôi lại đi mua một bát hoành thánh nhé?”
Hạ Dương không nói gì, một lát sau mới mở miệng: “Sẽ quấy rầy em ấy.”
“Hạ thiếu, ngài gần đây không chịu ăn cái gì cả.” Lão quản gia rất là lo lắng cho hắn.
Từ sau khi xuất viện, Hạ Dương liền không chịu ăn cái gì cả. May là gần đây có một tổ tiết mục đến ghi hình chương trình tạp kỹ, ông mới phát hiện bên phía Tần Chu có bán đồ ăn nên liền tới mua một ít hoành thánh đem về cho Hạ Dương. Nhưng ngoại trừ đồ mà Tần Chu làm ra thì Hạ Dương cũng không ăn thứ gì khác nữa.
“Hạ thiếu, ngài vẫn nên ăn nhiều một chút, ba bữa phải đúng giờ.” Lão quản gia tiếp tục khuyên: “Ngài hiện tại đã gầy đi rất nhiều.”
Hạ Dương sau khi nghe lời này liền hơi cụp mắt xuống.
Gầy. Hôm trước hắn gặp Tần Chu, Tần Chu cũng nói y như vậy. Hạ Dương đứng dậy trở lại trong phòng, đứng trước gương nhìn nhìn. Nam nhân trong gương trạng thái vô cùng kém cỏi, không có tinh thần gì, thoạt nhìn có chút chật vật.
Hạ Dương nhìn bóng dáng trong gương hồi lâu, cuối cùng nói với quản gia: “Làm một bát hoành thánh đi.”
“Được được.” Lão quản gia vội vàng gật đầu: “Tổ tiết mục bên kia hai giờ chiều là bày quán, chờ tới lúc đó tôi sẽ lập tức đi mua.”
Hạ Dương nghe vậy, lại nói: “Không cần mua, để dì giúp việc tùy tiện nấu một bát là được rồi.”
Lão quản gia hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu. Ông vào bếp kêu người hầu làm một bát hoành thánh. Rất nhanh sau đó, người hầu đã mang hoành thánh đến.
Hạ Dương ngồi trên ghế sô pha chậm rãi ăn hoành thánh. Hương vị hoành thánh thật ra đều giống nhau cả. Nhưng không hiểu sao, hoành thánh do người khác làm hắn đều cảm thấy ăn không quen cho lắm.
Hạ Dương đặt bát xuống, một mình ngồi trên sô pha lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. Hạ Dương theo thói quen vừa định châm thuốc hút một hơi nhưng lại nghĩ đến những lời Tần Chu đã dặn dò hắn bớt hút thuốc lại, thế nên hắn thả điếu thuốc xuống mặt bàn, không chạm vào nữa.
Kỳ Kỳ cũng tiến đến bên cạnh Hạ Dương, an an tĩnh tĩnh nằm xuống tấm thảm ngủ một giấc. Buổi chiều thật yên tĩnh. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng qua lớp kính trong suốt của cửa sổ, Kỳ Kỳ đắm mình trong ánh nắng chìm vào giấc ngủ sâu.
Mãi cho đến khi mặt trời chậm rãi di chuyển, bầu trời chuyển dần từ màu xanh lam sang đỏ vàng. Kỳ Kỳ mở mắt ra tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, bộ dáng trông vô cùng mơ màng bò dậy trên tấm thảm. Kỳ Kỳ đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện đã là chạng vạng liền cúi đầu xuống ngậm lấy dây xích rồi thập phần thuần thục đi ra ngoài.
Hạ Dương chú ý tới, khẽ nhíu mày gọi nó lại: “Kỳ Kỳ.”
Kỳ Kỳ quay đầu lại, lắc lắc cái đuôi nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương: “Trở về.”
Kỳ Kỳ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó lại liếc nhìn về phía Hạ Dương, tựa hồ như đang rối rắm cái gì đó.
“Trở về.” Hạ Dương thoáng tăng thêm giọng điệu ra lệnh cho nó.
Kỳ Kỳ lúc này mới cam chịu quay trở lại bên cạnh Hạ Dương, bộ dáng có chút rầu rĩ không vui nằm dài trên mặt đất. Hạ Dương nhìn Kỳ Kỳ dưới chân. Mấy ngày nay, Kỳ Kỳ đều thích chạy ra bên ngoài. Rõ ràng nó là do một tay hắn nuôi lớn, nhưng Kỳ Kỳ lại chỉ muốn dính lấy Tần Chu. Hạ Dương duỗi tay ra khẽ vuốt đầu Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, buồn chán rêи ɾỉ một tiếng.
Hạ Dương dường như cũng biết Kỳ Kỳ đang suy nghĩ cái gì liền nói với nó: “Không thể tìm em ấy.”
Kỳ Kỳ nghiêng nghiêng đầu, có chút khó hiểu.
Hạ Dương nhẹ giọng nói tiếp: “Em ấy không cần chúng ta nữa.”
Tần Chu không cần bọn họ nữa.
Mấy ngày sau, mọi thứ đều trở lại như bình thường. Tần Chu vẫn bận rộn trong quán ăn như cũ, mỗi ngày đều bày quán. Công việc kinh doanh đã được cải thiện rất nhiều trong vài ngày qua, có không ít fan hâm mộ sau khi nhận được tin tức đã đặc biệt chạy đến thị trấn nông thôn nhỏ này chỉ để nhìn Bùi Nguyên một cái.
Lão quản gia không xuất hiện nữa, ngay cả Kỳ Kỳ cũng không còn tới đây. Thỉnh thoảng, khi nghỉ ngơi giữa trưa hoặc kết thúc công việc buổi tối, Tần Chu không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ muốn nhìn thấy Kỳ Kỳ. Nhưng Kỳ Kỳ lại không một lần xuất hiện.
Tần Chu ở lại thị trấn nông thôn nhỏ này nửa tháng, rất nhanh chương trình tạp kỹ này cũng đã kết thúc ghi hình. Sau khi quay xong, Tần Chu rời đi cùng tổ tiết mục. Ở lại Hà Lan nửa tháng, Tần Chu vẫn là không quen sống ở đó. Sau khi trở về Nam Thành, Tần Chu liền vội vàng trở về căn hộ định ngủ bù.
Người đại diện cũng nhắc nhở cậu: “Lần trước tôi đã nói với cậu về buổi thử vai của đạo diễn Hà rồi đấy, cậu mau chuẩn bị đi, ngày mốt sẽ tổ chức.”
“Vâng.” Tần Chu gật đầu đồng ý, sau đó liền đi nghỉ ngơi trước để điều chỉnh đồng hồ sinh học lại cho tốt đã.
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hai ngày này, Tần Chu lại tiếp tục xem đi xem lại các bộ phim của đạo diễn Hà. Đến ngày thử vai, Tần Chu cùng người đại diện của mình đến đó.
Tần Chu đi lấy số trước, yên lặng ngồi chờ ngoài hành lang, chờ đến lượt mình liền đi vào. Trong phòng tổng cộng có năm người, đạo diễn Hà ngồi ở giữa, bên tay phải chính là Bùi Nguyên.
Đạo diễn Hà chỉ vào một cái hộp đặt bên cạnh nói thẳng: “Chọn một cái, sau đó cậu có ba phút chuẩn bị.”
Tần Chu đi rút câu hỏi. Tuy nhiên chủ đề cậu chọn trúng lại rất lạ, nội dung là vũ đạo, tự do phát huy không cần yêu cầu gì. Tần Chu lại nghĩ tới đạo diễn Hà chủ yếu quay phim cổ trang, vì thế liền nhảy một điệu múa cổ điển.
Đạo diễn Hà ngồi trên ghế chính giữa, mặt không chút biểu cảm, không thể phân biệt được là đang hài lòng hay không hài lòng.
Chờ đến khi màn biểu diễn của Tần Chu kết thúc, đạo diễn Hà lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cậu đã từng học vũ đạo sao?”
“Vâng, em có học qua một chút rồi ạ.” Tần Chu gật đầu.
Đạo diễn Hà cúi đầu xuống viết gì đó lên giấy, sau đó tùy ý nói với Tần Chu: “Được rồi, cậu trở về chờ tin tức đi.”
Tần Chu rời khỏi phòng.
Người đại diện ở ngay bên ngoài, vừa thấy cậu đi ra liền vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Tôi nghĩ có lẽ là không được.” Tần Chu lắc đầu. Cậu thấy phản ứng của đạo diễn Hà bình thản như vậy, khả năng cậu được chọn không cao lắm.
“Không sao đâu.” Người đại diện có vẻ bình tĩnh hơn cậu nhiều, nói tiếp: “Ở chỗ tôi còn có mấy kịch bản khác, có thời gian tôi sẽ cho cậu chọn.”
“Vâng, làm phiền Phàm ca rồi.” Tần Chu đáp.
Sau khi trở về căn hộ, Tần Chu nhận được vài kịch bản mới từ người đại diện. Các kịch bản mà người đại diện gửi cho cậu phần lớn đều tương đối có tiềm năng, có thể nhìn ra được người đại diện đã nghiêm túc lựa chọn cẩn thận rồi mới gửi nó cho cậu.
Thế nên Tần Chu cũng rất nghiêm túc chọn lựa, cậu đang phân vân giữa kịch bản phim trinh thám và phim tình cảm. Có điều là khi Tần Chu còn chưa quyết định nên chọn kịch bản nào thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ người đại diện, bảo rằng cậu đã thông qua buổi thử vai của đạo diễn Hà.
——————————————————-
Có một em như Kỳ Kỳ cũng vui cả ngày rồi!😊