Sét giữa trời quang, haingười cũng nhanh chóng rời ra.
Nghiêm Chân che ngực, cóthể cảm giác được nhịp tim của mình đang đập nhanh đến cỡ nào, cô cũng khôngdám nhìn sang phía anh. Cố Hoài Việt thì sửng sốt một chút, tay vẫn cầm chắctay lái không tự giác mà quay xe, thẳng đến khi đuôi xe quyệt vào cánh cửa garathì anh mới phục hồi lại tinh thần, chuyển động tay lái rồi lái xe ra ngoài.
Trong lúc đó anh cònkhông quên liếc mắt nhìn Cố Gia Minh không biết trời cao đất rộng một cái, thằngnhãi con còn che miệng cười cho được.
Tiểu gia hỏa kia ở phíasau đưa tay vỗ bả vai của Nghiêm Chân, “Cô giáo Nghiêm.”
Nghiêm Chân không để ý tớicậu bé.
Vì thế tiểu gia hỏa lạicàng không bỏ cuộc,cứ thế mà vỗ khiến Nghiêm Chân thẹn quá hóa giận, đang nhìnngoài cửa kính xe cũng xoay người lại, hung hăng hỏi, “Làm sao hả?”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng,“Cô giáo, đêm nay làm thịt kho với tôm cùng với cá kho tàu đi cô.”
“Trước tiên là làm thịtkho tàu của em đi rồi nói sau”. Nghiêm Chân quả thật là đang muốn sử dụng bạo lựcgia đình.
Chợt nghe Cố tham mưu trưởngho khan hai tiếng, hạ giọng nói, “Cố Gia Minh, ngồi xuống chưa?”
Giọng nói bình tĩnh tựnhiên, Nghiêm Chân xoay người sang chỗ khác, khóe mắt còn đánh giá anh mộtchút. Sườn mặt của anh vẫn thật bình tĩnh như trước, chỉ là khóe miệng dườngnhư đang cong lên.
Anh đang cười?
Cố Gia Minh cọ cọ đằngsau ghế ngồi của mình, ánh mắt ngắm tới ngắm lui hai người đang ngồi ở ghế trước,trong lòng rất là khó hiểu: Cũng như ba mình, tại sao phản ứng khác biệt lớnnhư vậy nhỉ?
Về nhà Nghiêm Chân liền trốnvào phòng bếp, đi chuẩn bị cơm chiều, bỏ lại hai cha con nhà họ Cố trừng mắt vớinhau. Cố tham mưu trường quyết định nắm áo tiểu gia hỏa kia vào phòng chuẩn bịtiến hành dạy bảo thêm một lần nữa. Nghe tiếng mở cửa phòng răng rắc, động táctrên tay Nghiêm Chân mới thoáng chậm lại, thở ra một hơi. Cô quay đầu nhìn lạicon cá trắm cùng mấy con tôm lớn ở trước mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Một lúc sau Cố Hoài Việttừ trong phòng đi ra, trực tiếp đi vào phòng bếp. Anh cầm lấy con cá trắm cỏtrong tay Nghiêm Chân, “Để anh làm.”
Anh đã cởi áo khoác quântrang, bên trong áo khoác là một bộ quần áo quân nhân màu xanh. Có lẽ cũng vìngọn đèn mà Nghiêm Chân cảm thấy anh nhìn qua đã nhu hòa hơn rất nhiều. Bây giờcô mới nhìn đến, anh mặc quân trang vào vô hình chung còn có một loại khí thế bứcngười, đến nỗi mỗi lần nhìn anh thì cô đều cố gắng điều chỉnh cho tầm mắt củamình không thấp quá cái nơ nơi cổ áo.
Nghiêm Chân ngẩn người rồilui về phía sau từng bước, nhìn anh đang bận rộn ở phía trước. Động tác thànhthạo và chuẩn xác, giống như anh không phải đang làm cá mà đang lắp súng vậy.
“Gia Minh đâu rồi?” Côlàm bộ như lơ đãng hỏi.
“Ở trong phòng tự kiểm điểm.”Cố Hoài Việt nói.
Nghiêm Chân dừng lại rồihỏi, “Anh giáo huấn thằng bé sao?” là vì nụ hôn cùng trò đùa dai kia sao?
“Tiểu tử đó đáng bị khiểntrách như vậy.” Anh đem con cá trắm cỏ xử lý tốt rồi để vào trong bồn nước, “Bằngkhông lần sau sẽ lại bị bà ngoại thằng bé xách về như vậy nữa.”
Thì ra là nguyên nhânnày.
Nghiêm Chân không hiểusao mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng phản ứng như vậy lại làm cô cảm thấykhông thích hợp. Đầu óc Nghiêm Chân hoàn toàn hỗn loạn, cô ấn ấn huyệt tháidương, chuẩn bị vo gạo nấu cơm. Nhưng cô còn chưa kịp động tới vòi nước thì lạinghe thấy giọng nói của người nào đó vang đến khiến cô phải dừng động tác trêntay lại.
Cố Hoài Việt ngẩng đầu,nhìn cô rồi nói, “Để anh làm cho, em đi nghỉ ngơi chút đi.”
Hôm nay là ngày mà mỗitháng đều phải có vài ngày như vậy, cô biết và đương nhiên là anh cũng biết.
Chuyện này là bình thườngnhưng Nghiêm Chân chỉ cần nghĩ tới ý tứ này thì không nhịn được lại đỏ mặt.
Rửa sạch tay, cô đi rangoài phòng khách, chuẩn bị đi xem bạn nhỏ Cố Gia Minh đang bị phạt kia.
Tiểu gia hỏa kia đangxoay cái bút máy ngồi sững sờ trước bàn học, vẻ mặt không chút nghiêm túc. NghiêmChân tới gần, búng ngón tay lên đầu cậu nhóc.
Lạch cạch, bút máy rơi xuống.Tiểu gia hỏa kia ôm đầu rồi nhanh chóng ngẩng đầu, trợn mắt nhìn, đến khi nhìnra khuôn mặt đang nở nụ cười của Nghiêm Chân.
“Cô làm gì vậy?” Lần nàyđổi lại là tiểu gia hỏa này nổi giận.
Nghiêm Chân ngồi xuốngbên người cậu bé, nhìn cuốn vở trước mặt. Trên cuốn vở có những dòng chữ hánxiêu xiêu vẹo vẹo, khi cô đọc đến hết thì mới biết, đó là một đoạn thơ – BạchCư Dị
Cái này không nằm trongphạm vi một học sinh năm nhất tiểu học có thể biết được.
Cô di chuyển ánh mắt nhìnCố Gia Minh, “Sao lại chép cái này?”
Bạn nhỏ nào đó ủ rũ nói,“Mỗi lần phạm sai lầm thì thủ trưởng đều phạt em chép thơ cổ.”
Cho nên nói hiện tại đãtiến hành tới trình độ chép sao? Tiểu gia hỏa này bìnhthượng phạm bao nhiêu sai lầm vậy?
“Vậy em nói xem, lần nàyem có sai hay không?”
“Không riêng một mình em,cháu nội của Lâm gia cũng có sai, nhưng ba của bạn ấy lại không phạt bạn ấychép thơ cổ.” Tiểu gia hỏa nào đó tức giận nói.
Nghiêm Chân bật cười, sờsờ đầu của tiểu gia hỏa, “Không giống đâu, ba của em là vì muốn tốt cho em mà.”
Nhưng tiểu gia hỏa kia lạicáu kỉnh, “Còn không bằng phạt đứng đâu.”
Có cả văn lẫn võ luônsao?
So với thơ cổ có thể đemcháu nội của Lâm gia hạ xuống một bậc sao?
Nghiêm Chân nhịn không đượcmà ngạc nhiên, trong đầu của tiểu hài tử này là chủ nghĩa phát xít sao?
“Hơn nữa thủ trưởng cònnói, tháng sau còn phải đi tới nhà bà ngoại nữa.” Đây là chuyện làm cho cậu béthương tâm.
“Vì sao?” rõ ràng làkhông thích, lại còn muốn đi nữa sao.
“Thủ trưởng nói, bà ngoạinhớ mẹ, thấy em tựa như thấy mẹ” Nói xong bạn nhỏ Cố Gia Minh còn dẫu môi mànói, “Bà ngoại nhất định là không thích mẹ rồi.”
Tiểu gia hỏa tức giận, hậuquả thực nghiêm trọng.
Nghiêm Chân bật cười,nhìn cậu bé cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, “Thủ trưởng nói rất đúng, mẹ làcon gái của bà ngoại. Bà ngoại em sẽ nhớ đến mẹ của em mà.”
“Nhưng em không nhớ đến mẹ.”Tiểu tử kia nói, biểu tình rối rắm còn thực sự nhìn vào cô, “Điều này có phảilà không đúng không cô?”
Nghiêm Chân sửng sốt, “Vìsao em không nghĩ tới mẹ?”
“Bởi vì em không nhớ rõ bộdáng của mẹ.” Tiểu gia hỏa kia khinh bỉ nhìn cô một cái.
Không nhớ rõ là như thếnào? Nhìn ảnh chụp nên không cảm giác được sao?
Nghiêm Chân không nói gì,tiểu gia hỏa kia lập tức thở dài một hơi, “Nhưng thủ trưởng nói, như vậy làkhông đúng. Mẹ cũng không thể quên mà phải nhớ.”
Bộ dạng thở dài, mười phầngiống ông cụ non. Nghiêm Chân ôn nhu cười, thay cậu bé vuốt lên chỗ lông màyđang nhíu lại kia, suy nghĩ đã đi rất xa rồi.
Thủ trưởng nói, mẹ làkhông thể quên mà phải nhớ.
Cô hìnhnhư đã quên đi, trong nhà này còn có một người như vậy. « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + = Tags: 743) { document.write(“”); document.write(“googletag.cmd.push(function() { googletag.display(‘div-gpt-ad-1451977126071-0’); });”); document.write(“”);}]]>