Bỗng nhiên cửa phòng mởra, Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên đi ra.
Nghiêm Chân vội vàng đứng dậy hỏi, “Chú Tịch thế nàorồi?”
“Chú ấy hơi mệt, trước hếtnên nghỉ ngơi.” Anh nói xong rồi nhìn về phía Chung Lê Anh, “Dì Chung, chú ấynhờ cháu đưa dì trở về. Giờ cũng đã trễ rồi, dì cũng nên nghỉ ngơi…”
Chung Lê Anh lắc lắc đầu,“Lát nữa Tiếu Tiếu cũng tới đây, dì ở đây đợi con bé.” Tịch Tiếu là con gái màTịch Thiếu Phong cùng Chung Lê Anh thu dưỡng, du học ở nước ngoài, mới về nước thìnghe ba bị bệnh tim phải nhập viện, giờ này đang vội vàng chạy đến đây. TịchThiếu Phong không muốn con gái phải lo lắng nhưng còn chưa biết rằng con gáimình đã về nước.
Cố Hoài Việt cũng khôngmiễn cưỡng bà ấy nữa, mang theo Nghiêm Chân cùng Gia Minh về nhà.
Thẩm Mạnh Xuyên cùng vớibọn họ cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, tiểu gia hỏa kia đối với những ký ức vềmiệng quạ đen Thẩm Mạnh Xuyên này vẫn còn nhớ rất rõ, nên không tránh khỏi cứquay đầu cố ý trừng mắt liếc nhìn anh ta mấy cái.
Đến lần thứ ba thì Thẩm MạnhXuyên cảm thấy buồn bực, liền trừng lại, “Tôi nói này, tiểu tử nhà mấy ngườinuôi dưỡng cũng không quá ỷ lại nha. Còn nhỏ như vậy mà cũng đã biết đồng lòngchống lại người bên ngoài nha.”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìnanh một cái, chế trụ tiểu gia hỏa kia, không cho cậu bé hồ nháo nữa.
Cố Hoài Việt nhìn lướtqua vợ cùng con trai, sau đó che chở cho hai người họ rồi mới nói, “vẫn trở vềcăn cứ diễn tập nghỉ ngơi hay sao?”
“Cái này không cần cậuquan tâm.” Anh tháo mũ xuống, ánh mắt nhìn đi nơi khác, “Áp lực ngàn cân, đổi lạilà cậu có ngủ được không?”
Cố Hoài Việt thản nhiên nởnụ cười rồi nói, “Chỉ có thể cảm động lây thôi, hơn nữa có điểm tiếc nuối.”
Thẩm Mạnh Xuyên chỉ biếtnghiến răng nghiến lợi, vừa chuyển đầu thì biểu tình có chút phức tạp, tầm mắtdừng ở trên người của Nghiêm Chân, mà phản ứng của cô bình tĩnh ngoài dự kiến củaanh, cô hướng anh gật gật đầu, hơn nữa còn mỉm cười.
So với trước kia, thì đãnhư những người bạn rồi.
Thẩm Mạnh Xuyên không ngốc,biết dưới tình huống của anh, bạn tốt là một loại bất hòa khác.
Vô duyên vô cớ bị ngườita kéo đến đây, Thẩm Mạnh Xuyên quay đầu, căm tức nhìn Cố Hoài Việt.
“Vậy tôi đi trước, thằngbé có vẻ mệt rồi.”
Khốn cái P ấy, hai mắt tođang lườm Cố Hoài Việt.
Nội tâm của Thẩm MạnhXuyên phát hỏa, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nét tươi cười, “Đúng vậy, vợ vàcon trai giống như lò sưởi làm ấm giường, đương nhiên là muốn về nhà rồi.”
Nói xong chỉ thấy NghiêmChân ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái. Cố Tham mưu trưởng thực vừalòng với hành động bao che khuyết điểm của vợ mình, ý cười đong đầy nơi đáy mắt,nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, luôn đối với Thẩm Mạnh Xuyên như kẻ địch thìđương nhiên sẽ không thể cho cậu ta sắc mặt hòa nhã nào rồi, “Tôi đây liền chúcThẩm sư trưởng sớm ngày tìm được ôn nhu hương của mình. Gia đình tôi đi trước.”
(ôn nhu hương : ý ở đây là chỉ vợ, sự quan tâm từ người vợ )
Thẩm Mạnh Xuyên chửi thầmmột tiếng, nhìn bóng dáng ba người rời đi mà vuốt mặt, “Đúng là càn rỡ.”
Về nhà, rửa mặt xong nằm ởtrên giường, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút quá đáng với ThẩmMạnh Xuyên. Anh ta cũng không có làm sai cái gì, cho dù làm sai cũng nói xin lỗirồi, biết đối với anh ta như thế là có chút keo kiệt.
Cô thở dài một hơi, lập tứcbị người nào đó ở phía sau chặn ngang ôm lấy, “Làm sao vậy?”
Vòng ôm ấm áp khiến côkhông khỏi nhích tới gần hơn, “Không có việc gì.”
Anh hôn lên trán cô, “Nghỉngơi sớm một chút đi.”
Cô ừ một tiếng, nhưngnghĩ gì đó nên vẫn xoay người sang nói, “Hoài Việt, vừa rồi ở bệnh viện chúngta đối với Thẩm Mạnh Xuyên như vậy có phải là có phần quá đáng hay không?”
Cố Hoài Việt mở to hai mắt,nhìn đôi mắt của cô ở trong đêm tối lại càng sáng hơn, cười cười, “Không có việcgì đâu, hai người bọn anh đối chọi gay gắt đã thành thói quen. Đối với cậu tamà nói, lời châm chọc của anh so với sự đồng tình càng dễ nghe hơn nhiều.”
Nghiêm Chân rầu rĩ cườicười, nằm ở trong ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập phập phồng trong lồngngực, “Em có chuyện còn chưa nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?” Anh đùa nghịchmái tóc dài của cô, thấp giọng hỏi.
“Kỳ thật em cùng Thẩm MạnhXuyên trước kia cũng đã từng quen biết.”
“Hả?” Cố Hoài Việt nhíumày, cánh tay ôm lấy cô hơi dùng sức , “Thành thật khai báo.”
Nghiêm Chân trừng mắt liếcnhìn anh một cái, “Cũng không thể xem là quen biết được, nhưng cũng đã từng gặpqua, Nhưng lần đó là anh ta bắt nạt em, về sau cũng không gặp lại nữa.” Sau nàylà trên thảo nguyên mà gặp lại anh ta, lúc đó cô thật sự là không nhớ rõ anh ta,thẳng đến sau này anh ta lại mang theo Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di đến sư bộ,cô mới nhớ ra anh ta.
Khi đó cô rất ghét anh ta,thù cũ cộng thêm hận mới. Nhưng bậy giờ nghĩ lại, cảm giác gì cũng đã không cònnữa. Có lẽ thời gian thật sự là phương thuốc chữa lành mọi vết thương. Cô nghĩnhư vậy, mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lại nhìn thấy Cố tham mưu trưởngđang xuất thần nhìn chằm chằm vào cô.
Nghiêm Chân vội hỏi, “Làmsao vậy?”
“Không có việc gì.” Anhnói xong, đem cô ôm chặt vào trong lòng, “May mắn.”
May mắn, may mắn gì chứ? Người này nói chuyệnsao lại luôn chỉ nói nửa câu?
Nghiêm Chân buồn rầu hỏi, “May mắn cái gì?”
Người trên đỉnh đầu cô lại làm như đang ngủ,sau một lúc lâu khi cô sắp buông tha cho việc biết được đáp án thì chỉ nghe anhnói một câu, “May mắn hai người chúng ta đã kết hôn.” Con khỉ Thẩm gia kiakhông thể làm trò được nữa rồi.
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, khi phản ứng lạiđược thì có chút dở khóc dở cười, thì ra người này cũng có lúc ngây thơ như vậy.Cô đẩy anh ra, muốn xoay người nhưng lại bị người nào đó chặn lại.
“Đừng nháo.” Anh nói, anh cần nói một chuyện vớiem.”
“Chuyện gì thế?”
“Diễn tập còn chưa có kết thúc, mấy ngày nàyanh phải đi theo bên người Lộ phó tư lệnh để quan sát diễn tập. Cho nên ngàynghỉ cũng bị hủy bỏ…” Anh nói có chút chần chờ.
“Em biết.” Nghiêm Chân rầu rĩ nói một câu, anhđể cho cô chán ghét một chút nhưng luôn có thể bảo trì bình tĩnh nhắc nhở cô thờiđiểm nào nói tạm biệt.
Cố Hoài Việt cũng biết cho nên chỉ có thể ôm lấycô, thấp giọng nói, “Anh xin lỗi..”
Trước kia vướng bận của anh rất ít, luôn là quầnáo nhẹ nhàng mà ra trận. Nhưng hiện tại anh đã có được một nửa của mình, làmkhông tốt lại cảm thấy áy náy, anh không thể lại đi ra chiến trận một cách tựdo nữa, bởi vì có ràng buộc, một sự ràng buộc ngọt ngào. Nói đến thế cũng bởivì hơn một người mà thôi.
Nghiêm Chân liền cảm giác được tâm của mìnhnhư bị ai đó nhéo vào, có chút đau đớn. Cô túm nhanh quần áo của anh, dúi đầuvào trong lòng anh, không dám nhìn anh. Bởi vì chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh cóthể thấy rõ ánh mắt ướt át của cô.
“Về sau không cho nói ba chữ này nữa. Em rấtghét.”
Anh buồn, nở nụ cười nhẹ, “Anh không nói nữa.”
Kỳ thật cái gì cũng không nói, cứ im lặng đợinhư vậy cũng tốt rồi. Cùng với sự oán giận vì thời gian quá ít của bọn họ, cònkhông bằng tận tình hưởng thụ mỗi phút giây hai người ở cùng nhau.
/…………..
Diễn tập tiến vào giai đoạn thứ hai, Cố HoàiViệt đi theo Lộ phó tư lệnh để quan sát diễn tập mà tiểu gia hỏa Cố Gia Minhcùng Nghiêm Chân cũng đã kết thúc những ngày nghỉ, không thể không trở về thànhphố C.
Lý Uyển tự mình tới sân bay đón hai người,nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tiểu gia hỏa kia mà đau lòng.
“Đây gọi là gì hả? Hứnglên thì đi, mất hứng thì về sao.”
Nghiêm Chân đi theo cũngchỉ cười cười, trong lòng có chút mất mát.
Trên đường trở về nhận đượcđiện thoại của giáo sư Lý, nói tài liệu mà Nghiêm Chân nhờ bà ấy tìm đã tìm đủrồi, hỏi cô khi nào thì qua lấy. Nghiêm Chân lúc này mới nhớ tới mình vài ngàytrước đó bị Tống Phức Trân đả kích nên nhất thời muốn ra sức học lên nghiên cứusinh, lập tức cảm ơn bà rồi hẹn ngày tới nhà thăm hỏi.
Tắt điện thoại, Lý Uyểncũng đã dỗ được tiểu gia hỏa kia, Nghiêm Chân nghe thấy bà thở dài một hơi,“Con cũng có việc, nó cũng có việc, khi nào thì trong cái bụng này mới có thểcó tin vui chứ?”
Nghe bà nói trắng ra nhưvậy, Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng mà vuốt vuốt tóc.
“Mặc kệ nói như thế nàođi nữa, chờ lần sau nó trở về thì phải cử hành hp6n lễ.” Mẹ Cố đã nói rõ ràngnhư vậy.
Nghiêm Chân có chút dởkhóc dở cười nhìn bà, đang càng nói càng hăng hái.
“Mẹ, Hoài Việt anh ấy bâygiờ còn chưa có thời gian…”
“Con cũng đừng nuông chiềunó quá.” Mẹ Cố liếc mắt nhìn cô, giải quyết dứt khoát, “Cứ quyết định như vậyđi, lần tới phải đi xem áo cưới.”
Nghiêm Chân trợn tròn mắt.
Quả nhiên, trở lại thànhphố C còn chưa kịp nghỉ ngơi thì mẹ Cố đã lôi kéo Nghiêm Chân đi đến các cửahàng áo cưới để thử áo cưới.
Từng chiếc áo cưới xinh đẹpđược đưa tới trước mặt cô, những bộ váy mà Nghiêm Chân xem vừa mắt thì mẹ Cố lạikhông hài lòng.
“Cái này tục tằng quá, đổi.”
“Cái này để lộ ra nhiềuquá, đổi.”
“Cái này giành cho ngườimập đấy chứ, con dâu của tôi nhỏ nhắn thế này.”
Người phục vụ luống cuốngtay chân, hỏi mẹ Cố, “Vậy phu nhân muốn váy cưới kiểu gì?”
Lý Uyển nghĩ nghĩ rồinói, “Con dâu tôi mặc vào có thể làm cho người ta cảm giác được đây là cô gái rấthạnh phúc…”
Người kia a một tiếng,nhìn về phía Nghiêm Chân mà cầu viện.
Nghiêm Chân đi qua, kéotay mẹ chồng mình, để cho bà ngồi xuống, “Mẹ, mẹ đừng có gấp quá. Hoài Việtkhông biết khi nào trở về, đến lúc đó chúng ta đi chọn cũng không muộn.”
Mẹ Cố uống một ngụm trà rồinói, “Khó mà làm được, con làm chuyện gì mà dựa vào thời gian của nó thì liền bịchậm lại, mẹ tự mình xử lý cho các con.”
Quay đầu lại, bà nhìnNghiêm Chân, “Lúc hai đứa đi đăng ký kết hôn đã rất qua loa, hiện tại cử hànhhôn lễ không thể qua loa được.”
Nghiêm Chân cười cười,cũng tùy ý mẹ chồng mình vậy.
Buổi tối về nhà, NghiêmChân nhận được điện thoại của Cố Hoài Việt gọi về.
Giọng nói của anh ồm ồm,giống như bị khói thuốc súng làm cho khó thở, uống lên mấy ngụm nước thì mới cóthể nói ra một câu.
“Diễn tập đã xong rồisao?”
“Uh, đã xong.” Anh nuốtxuống nước miếng, không muốn nói nhiều về chuyện diễn tập nên hỏi cô, “Vừa rồianh gọi điện thoại về cho mẹ, mẹ nói hai người đi thử váy cưới rồi.”
“Đó là tự mẹ quyết định lấy.”Nghiêm Chân khí thế hừng hực đánh gãy lời của anh.
Cố Hoài Việt thấy cô phảnbác lại như vậy thì rất muốn cười, “Nghiêm Chân, anh lúc này đang gặp khó khănkhi nói chuyện, em đừng đánh gãy lời anh nói. Hãy để anh nói hết được không?”
“Vâng.” Cô đỏ mặt ngồitrên ghế sofa, thuận tiện nhìn về phía tiểu gia hỏa đang nhíu mày kia ý bảo cậubé về phòng làm bài tập đi. Tiểu gia hỏa kia thật khinh thường xoay người quađi chơi trò chơi, cái miệng nhỏ nhắn than thở: ai muốn nghe hai người tâm tình chứ?
“Em là một người vợ tốt,nhớ kỹ, trong hôn lễ anh muốn được nhìn thấy cô dâu xinh đẹp nhất.”
“Hả?’ Nghiêm Chân có chútphản ứng không kịp.
Cố Hoài Việt khụ một tiếngrồi nói, “Anh muốn nói, chờ anh trở về, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em nói cóđược không?”
Nghiêm Chân kinh ngạc,khi phản ứng lại đươc thì thấp giọng oán giận với người đầu kia điện thoại,“Cái gì mà được không, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, chẳng phải chỉ còn thiếu mỗibước này thôi sao?”
Đương nhiên là không giống,Cố tham mưu trưởng âm thầm nói trong lòng như vậy.
“Anh đây coi như là em đồngý rồi, đúng không?”
“Vâng.” Cô nói rất nhỏ giốngnhư không muốn ai nghe thấy.
“Anh bên này rất ồn àonên nghe không thấy.”
“Em đồng ý rồi.” Mặt cô đỏlên, rống một tiếng rồi ngắt điện thoại, lại không biết người ở đầu kia điệnthoại nhìn ống nghe mà cười ngu ngơ ước chừng 5 phút.
Cô còn không biết anhsao, sẽ lại hứa suông thôi, hơn nữa thời gian xa cách lần này kéo dài tới batháng.
Ba tháng không gặp khôngthấy bóng người, kết hôn cái gì chứ. Cho dù chọn được áo cưới đẹp rồi đặt ởtrong nhà cũng là lo lắng suông, không duyên cớ lại càng thêm ngột ngạt.
Nghiêm Chân thở dài một hơi,đem sách phân loại. Gần đây cô cũng bề bộn nhiều việc, trừ công việc phải làm ởthư viện, còn phải xem tư liệu ôn tập để chuẩn bị cho cuộc thi nghiên cứu sinhvào năm sau.
Tiểu Lưu đi theo phía saucô, càng không ngừng oán giận, “Gần đây lại phải đi xem mắt, phiền chết mất.”
Nghiêm Chân khẽ cười, “Emcòn trẻ tuổi như vậy cũng đã lo lắng chuyện lập gia đình rồi sao?” Nói xong mớinhớ tới mình năm trước, nếu không cùng người nào đó kết hôn thì chỉ sợ giờ nàycòn phải tiếp tục đi xem mắt nữa rồi.
“Không phải, em không muốnnói…”
Tiểu Lưu vung tay lên, vừanói ra vài từ Nghiêm Chân liền cảm giác trước mắt mơ hồ một mảnh, giống như muốnté xỉu. Tiểu Lưu vội vàng đưa một tay đỡ lấy cô, một tay nắm lấy giá sách bên cạnh,miệng không khỏi nói thầm, “Choáng đầu mà cũng lây sao? Sao cả em cũng có chútchoáng váng thế này.”
Nghiêm Chân chậm rì ngẩngđầu, sắc mặt tái nhợt nói với Tiểu Lưu, “không phải choáng váng mà là .. động đất.”
Tầng trệt cũng bị lắc lưrất nhỏ, toàn bộ trường học, thậm chí toàn bộ thành phố đều sôi trào lên.
Cũng may động đất chỉ xảyra hơn 10 giây, Nghiêm Chân bất chấp tất cả ném sách ở đó, cùng Tiểu Lưu nóivài câu rồi chạy ra ngoài.
Các thầy cô giáo cũng đãhợp các em học sinh lại rồi xuống dưới quảng trường trước dãy phòng học. NghiêmChân mất một chút thời gian mới đến được dãy phòng học của tiểu gia hỏa Cố GiaMinh.
Lúc này tiểu gia hỏa kiađang mang túi sách trên lưng dỗ Lâm Tiểu Tiểu vừa bị dọa khóc, vừa ngẩng đầunhìn thấy cô thì vui vẻ đưa tay về phía cô ngoắc ngoắc, “Cô giáo Nghiêm.”
Nghiêm Chân lấy lại bìnhtĩnh, đi về phía cậu bé.
“Mấy em không có việc gìchứ?”
Tiểu gia hỏa kia lắc lắcđầu, Lâm Tiểu Tiểu khóc nức nở giữ chặt tay cô, Nghiêm Chân sờ sờ đầu cô nhỏ,“Không sợ, hiện tại không có việc gì rồi.”
Cũng may là động đất ở cườngđộ thấp, đối với thành phố C thì không có ảnh hưởng gì lớn.
Vừa vặn là thời điểm tanhọc, rất nhiều phụ huynh học sinh ở ngoài cổng trường chờ con, đến khi thấy đượccon của mình được cô giáo đưa ra thì mới yên tâm.
Nghiêm Chân đem Lâm TiểuTiểu giao cho mẹ của cô bé, sau đó vội vàng mang Gia Minh về nhà.
Đến Cố Viên, cô còn chưakịp tiến vào đại sảnh đã nghe tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ chồng.
Lý Uyển đang cùng người ởđầu kia điện thoại nói chuyện hăng say, nhất thời ngẩng đầu nhìn thấy NghiêmChân thì vội vàng gọi cô vào, “Xem, vừa mới nhắc là đã tới rồi, là bà nội củacon điện thoại tới.”
Nghiêm Chân nhận điện thoại,biết được bà nội không có việc gì cũng hơi yên tâm.
Chuyên mục Tin tức liên tụcđưa tin về vụ động đất lần này, tâm độngđất ở thành phố Q cách thành phố B không xa, cấp độ động đất là 7.1.
Nghiêm Chân nghe sơ quacon số này mà hoảng sợ, nơi phát ra trận động đất đáng sợ này với nơi bị ảnh hưởnglớn của động đất của hai năm trước là đối lập, cấp độ động đất cũng không cáchbiệt mấy, nhưng có thể nghĩ được hậu quả nghiêm trọng đến mức độ nào. Nơi xảyra động đất của hai năm trước vẫn còn là một ký ức còn mới mẻ, cảnh tượng củanhững gì còn sót lại trước mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Rất nhiềusinh mệnh sống đã bị chôn vui dưới lớp gạch ngói, qua đời lặng lẽ không một tiếngđộng, trong đó cũng có không ít trẻ nhỏ.
Sự thật là tình huốngkhông ngừng chuyển biến xấu, dư chấn không ngừng, lại đúng lúc này mưa lớn liêntiếp khiến gia tăng số người gặp nạn lên, con số tử vong cũng không ngừng tănglên, tình hình ở nơi xảy ra động đất càng ngày càng được đặt ở mức cảnh báo caonhất.
Chỉ mong ông trời phù hộcho người dân ở khu vực này có thể thuận lợi vượt qua trận thiên tai lần này. NghiêmChân ở trong lòng mặc niệm, vừa đứng dậy liền nhìn thấy Lý Uyển chạy thật nhanhxuống dưới lầu dưới.
Cô không khỏi kinh ngạc,vội vàng đỡ lấy bà, “mẹ, làm sao vậy?”
“Gọi điện thoại, nhanh đigọi điện thoại.”
“Mẹ gọi điện thoại làm gìthế?” Chỉ sợ hiện tại không thể liên lạc được, cũng không thể gọi bằng di độnglại càng tăng thêm gánh nặng.
Mà Lý Uyển lo lắng nênnói năng lộn xộn,, “Vừa rồi mẹ gọi điện cho Hòa Hòa, nó nói rằng Hoài Ninh đã dẫnngười đi tới khu vực bị tai nạn rồi, con nhanh chóng gọi điện thoại cho Hoài Việtđi, lập tức gọi điện thoại đi, khuyên nó đừng đi, đừng để cho nó đi.” Mẹ chồng nghĩgì đó rồi vỗ đầu nói, “Không được, không cần gọi cho nó nữa, trực tiếp gọi điệnthoại cho lão Tịch…”
Thấy Nghiêm Chân không cóphản ứng gì, bà liền tự mình đi gọi điện.
Nghiêm Chân như giậtmình, đứng ngẩn người ở nơi đó.
Cô nghĩ rằng mình đã quênđi một việc.
Cô lúc này mới nhớ tới chồngcủa mình là một quân nhân, một người mà quốc gia cần thì luôn làm, là một giảiphóng quân.
Ý thức được điểm này,Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm giác được sự hoảng hốt.
……………
Văn phòng của Tịch tư lệnhở quân khu B.
Tịch Thiếu Phong bị bệnhnặng mới khỏi, chiếc ghế này còn chưa ngồi ầm chỗ thì liền nhận được điện thoạitừ thành phố C gọi tới. Tắt điện thoại, ông nghiêm mặt gọi Cố Hoài Việt ở sưđoàn A vào văn phòng của mình, khoảng cách không xa khi đứng nói chuyện.
“Báo cáo.”
“Vào đi.” Ông lên tiếng,người nọ đẩy cửa đi vào.
Cố Hoài Việt làm một cáiquân lễ, “Tư lệnh viên tìm tôi có việc gì sao?”
Biểu tình Tịch ThiếuPhong phức tạp, gật gật đầu, cầm lên một điếu thuốc nhưng còn chưa châm thì đãbị Cố Hoài Việt ngăn lại, “Dì Chung có lệnh, chú không thể hút thuốc.”
Tịch Thiếu Phong đành phảitrừng mắt nhìn anh một cái, ngượng ngùng buông điếu thuốc trong tay xuống, “Bộđội mấy ngày nay thế nào? A, tôi là nói cảm xúc của các chiến sĩ thế nào?”
“Đã xong thời khắc chuẩnbị.”
Người này biết ông hỏi trọngđiểm, ngón tay Tịch Thiếu Phong theo bản năng vuốt ve mặt bàn đá cẩm thạch,“Các cậu đã nhận được lệnh rồi sao?”
“Vâng.” Cố Hoài Việt đứngthẳng người trả lời vấn đề của ông, bởi vì khoảng cách từ thành phố B tới huyệnY rất gần, cho nên bộ đội nơi này đều được điều đến khu xảy ra thiên tai.
Tịch Thiếu Phong lại gậtgật đầu, do dự lại do dự nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Cậu trở về an bài mộtchút, lần này cậu ở lại trực đơn vị.”
Ông nói với tốc độ cựcnhanh.
Cố Hoài Việt cũng rấtnhanh, phủ quyết một cách rõ ràng, “Không được.”
Tịch Thiếu Phong trừng mắt,“Hãy bớt sàm ngôn đi, thừa dịp tôi còn chưa đổi ý.”
Cố Hoài Việt nở nụ cười,“Chú còn thuyết phục không được chính mình mà còn muốn thuyết phục cháu sao?”
Tịch Thiếu Phong ngồi xuống,có chút mệt mỏi, “Vậy thì… cậu muốn đi cũng có thể, cậu đi thuyết phục mẹ cậuđi, điều kiện tiên quyết là làm cho bà ấy đừng nhắc tới thương thế của cậu.”
Cố Hoài Việt dừng mộtchút rồi mới nói, “Đó cũng là do sự chêch lệch về tuổi tác.”
Anh từng bị thương, nhưngđó là chuyện khi đang còn ở đại đội đặc chủng, từ khi chuyển đến đây cũng đãqua mấy năm, mẹ anh chẳng qua là muốn tìm cái cớ không cho anh đi.
Tịch Thiếu Phong nói,“Tôi đã nói với mẹ cậu là sẽ trả lời bà ấy. Được rồi, cậu trở về đi.”
“Các chiến sĩ năm phầnthì có hơn bốn phần muốn đi tới nơi xảy ra động đất đó rồi.”
“vậy cậu ở lại coi chừngmột phần năm còn lại đi.” Tịch Thiếu Phong nói như trảm đinh chặt sắt, “Nhữngchiến sĩ ở lại này, tư tưởng cảm xúc cũng phải chiếu cố đến, đặc biệt là nhữngngười có gia đình người thân ở trong khu vực xảy ra thiên tai, phải đặc biệtchú ý…”
“Chính ủy sẽ đến chỉ đạovề công tác tư tưởng.” Cố Hoài Việt cố gắng nói ý kiến của mình.
“Ai làm đều giống nhau.”TịchThiếu Phong vẫy tay, không muốn lại cùng vị tham mưu trưởng này đấu võ mồm nữa.
Cố Hoài Việt bật cười,“Chú đây là đang thuận nước dong thuyền để cho thoái mái đấy à, xoay người khiếncho cháu không bằng 4/5 các chiến sĩ đó. Cháu cũng biết, đến lúc bọn họ trở về,cháu cũng sẽ phải thoát quân hàm cùng quân trang cho bọn họ đón gió.”
“Cậu…” Tịch Thiếu Phongchán nản, dám lấy điều này để uy hiếp ông sao? Tiểu tử này là thừa sự can đảmđây mà?”
Cố Hoài Việt thu lại nétcười, “Chú Tịch, cháu nhớ rõ thời điểm cháu tham gia quân ngũ ở quân khu Tây Tạngcũng có gặp qua một trận động đất lớn, khi đó quân khu đã nhanh chóng điều rấtnhiều binh lính đi cứu viện. Chú là người dẫn đầu, chú xuất phát trước dẫn theođội ngũ và còn nói một câu, chú có nhớ là mình đã nói gì không?”
Tịch Thiếu Phong trừng mắtnhìn anh, Cố Hoài Việt không nhanh không chậm mà nói từng chữ một, “Chú nói rằng,thân nam nhi không quản nguy hiểm, khiến cho bản thân không bao giờ cảm thấy cólỗi với cuộc đời này.” Những lời này anh nhớ đến bây giờ, cơ hồ là không chútghĩ ngợi liền thốt ra, “Hiện tại đang là lúc nguy hiểm, cháu còn không sợ, chúsợ sao?”
Tịch Thiếu Phong nghe anhnói như vậy thì cũng trầm mặc vài giây, sau đó vỗ vỗ vai anh, giọng nói khàn khản,“Cậu đi đi…”
“Chú Tịch.”
Tịch Thiếu Phong sửa sanglại quân hàm trên vai anh, “trước khi đi, gọi điện thoại cho mẹ cháu…”
Cố Hoài Việt cười cười,làm quân lễ, “Vâng.”
Nhìn bóng dáng Cố Hoài Việtrời đi, Tịch Thiếu Phong cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại tới thành phố C, tiếngđô vang lên hai tiếng thì có người liền nhận điện thoại, xem ra người đầu kialuôn luôn chờ cuộc điện thoại này.
“Thế nào?” Cố phu nhân lolắng hỏi.
Tịch Thiếu Phong không biếtnói như thế nào, nhưng sự trầm mặc này cũng đã nói lên tất cả, đầu kia cũng thởdài một hơi rồi ngắt điện thoại.
Tiểu tử này! Tịch ThiếuPhong không khỏi cười khổ.
Cố Hoài Việt đem xe dừng ởdưới lầu, đi nhanh vào bên trong. Thông tín viên Tiểu Mã thấy anh đi vào thìcũng làm một cái quân lễ rồi nói, “Tham mưu trưởng, buổi sáng người nhà của anhđã điện thoại tới.”
Anh giật mình một chút rồigật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Thứ hai này đội ngũ cứuviện sẽ xuất phát, sự tình cần phải xử lý rất nhiều, hơn nữa cảm xúc của nhữngchiến sĩ có tên trong danh sách gia đình nằm trong khu vực xảy ra động đất cũngphải được chiếu cố. Trong bộ đội đem hết toàn lực giúp bọn họ liên hệ với ngườinhà, nhưng có những chiến sĩ cá biệt không liên hệ được với người nhà thì tronglòng nóng như lửa đốt.
Kiều phó sư trưởng đã dẫnđầu một đội cứu viện tiến vào nơi xảy ra tai nạn nghiêm trọng nhất trong khu vựcxảy ra động đất, thứ hai này sẽ có một đội cứu viện nữa do anh cùng Lưu HướngĐông tự mình dẫn dắt tới thẳng khu vực tâm của trận động đất.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Mãhoang mang rối loạn từ bên ngoài chạy vào, nói rằng các chiến sĩ có gia đìnhđang ở trong khu vực động đất lớn đã uống một ít rượu, đang làm loạn ở ngoàikia.
Cố Hoài Việt từ trong đốnggiấy tờ ngẩng đầu lên, nhíu mày, “Sao lại thế này?”
Tiểu Mã lắc lắc đầu, “Tôinghe nói là ở căn tin thứ hai, Lưu sư trưởng đã đi qua đó rồi.”
Khoảng cách giữa thành phốB tới tỉnh Q cũng tương đối gần, chịu ảnh hưởng lớn của việc thay đổi thời tiếtmột cách thất thường. Lúc này mặc dù đã là tháng tám những độ ấm cũng khôngcao, hơn nữa đêm hôm qua mới có một trận mưa lớn nên sáng hôm nay rời giường liềncảm giác được sự lạnh lẽo.
Cố Hoài Việt đi nhanh vềphía căn tin, lúc này lại bắt đầu có mưa nhỏ nhưng là phía trước căn tin thứhai vẫn đứng một hàng binh. Đứng ở phía trước là sư trưởng Lưu Hướng Đông. Ngườinày có đường nét thô kệch của hán tử Sơn Đông, căn bản nhìn qua liền dễ dàng làmcho người ta sinh ra cảm giác kính sợ, giờ phút này nghiêm mặt mím môi, một câucũng không nói thì lại càng có vẻ của hung thần.
Cao Tường đứng ở bên cạnhanh ta, thấy Cố Hoài Việt thì nhanh đi về hướng anh.
“Sao lại giáo huấn bọn họở chỗ này, mở rộng phạm vi nữa thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Đây là thời giancơm chiều, lui tới đều là binh sĩ, thấy đội ngũ kỳ quái này cũng đều không tựchủ được mà đứng lại.
Cao chính ủy nói, “Đây làlão Lưu cố ý, nói là răn đe” Nói trắng ra chính là giết gà dọa khỉ.
Cố Hoài Việt mím môi,không thèm nhắc lại.
Lưu Hướng Đông đứng ở bậcthang ven đường đi của căn tin, đầu vừa ngẩng, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu của nhữngbinh sĩ đứng trước mặt này. Những binh sĩ này đều có gia đình ở huyện Y, nhưnglại toàn nằm trong danh sách những người không được đi cứu viện, nỗi nhớ nhàlàm cho họ càng sầu khổ đầy bụng, uống vào chút rượu thì lại biến thành như vậy.
Lưu Hướng Đông thanhthanh cổ họng, anh gần nhất chỉ là kêu gọi mọi người cũng đã không dưới mười lần,cổ họng sớm đã khàn đi, có thể hạ giọng lên thêm vài phần uy nghiêm ,“Nghiêm….”
Anh ngưng tụ tầm mắt,nhìn sáu cái mặt đỏ bừng trước mặt này, trên mặt bọn họ đều có một phần nước,không biết là nước mưa hay là nước mắt.
“Toàn thể các chiến sĩnghe lệnh của tôi… đem quân trang cởi ra cho tôi.”
Lời vừa nói ra, đừng nóilà sáu người lính kia, chính ủy Cao Tường cũng mở rộng miệng, “Lão Lưu đang làmcái gì vậy?”
Cố Hoài Việt đã có đáp ántrong lòng, “Không có việc gì đâu.”
Sáu người lính làm loạn bịđàn áp xuống, trong lúc nhất thời quên chấp hành mệnh lệnh. Mặt Lưu Hướng Đôngkhông chút thay đổi nhìn bọn họ, “Như thế nào? Không nghe thấy mệnh lệnh củatôi? Cởi ra.”
Họ đang mặc là quân trangmùa hè, cởi vài cái nút liền cởi ra toàn bộ áo, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ màutrắng. Lưu Hướng Đông liếc mắt một cái nhìn tới những chiếc áo ba lỗ có nhữngvòng tròn hay hình số tám màu hồng thì nói, “Áo trong cũng cởi ra.”
Lúc này là không hề nghingại, chấp hành mệnh lệnh.
Mưa giúp bọn họ thanh tỉnhthần trí sau khi uống rượu, sáu người lính đứng thẳng hàng.
“Đứng ở chỗ này cho các cậutỉnh rượu.” Lưu Hướng Đông nói, “Quân trang này trước hết tạm thời đừng mặc, chờkhi nào giống một người quân nhân thì hãy mặc vào cho tôi.”
Anh đứng đó, nhìn bọn họnói, “Không cho các cậu đi là ủy khuất các cậu sao? Nhìn xem bộ dạng của cậu hiệntại là cái bộ dạng gì?”
Không phải là anh tàn nhẫn,mà đây là vấn đề không thể không lo lắng đến, những binh lính hiện tại ý chí cóvẻ bạc nhược, vì phòng gặp chuyện không may, anh không dám tùy tiện dẫn bọn họđi.
Lưu Hướng Đông lạnh lùng nói, “Số mệnh của nhữngngười lính là đồng hành cùng quốc gia. Quốc gia gặp phải những tai nạn ngoài ýmuốn hết sức nghiêm trọng, các cậu cũng chỉ có được bộ dạng này thôi sao? Cònmuốn đi cứu nước cứu người sao? Vô nghĩa.”
Nói xong, trong nháy mắtyên tĩnh qua đi, sáu người lính này tuổi còn nhỏ không chịu được chất vấn của hắn,cúi đầu nức nở ra tiếng, “Tôi nhớ nhà, tôi nhớ ba mẹ, tôi tham gia quân ngũ hainăm không về nhà, tôi muốn về nhà…”
Trong lúc nhất thời nơiđây trở nên thương cảm, giọng nói của Lưu Hướng Đông chậm rãi vang lên, dùng giọngnói khàn khàn mà nói với bọn họ, “Các cậu phải tin tưởng vào các chiến hữu củamình, chỉ cần có một người còn sống thì cho dù có phải phế bỏ cả hai tay cũng sẽđem bọn họ đào ra. Hiểu chưa?”
Câu hỏi này chính là hỏisáu người này, cũng đã có người trả lời được câu hỏi của anh, “Hiểu được…”
Lưu Hướng Đông dừng ánh mắtở trên người những người lính của anh, rốt cuộc cũng cười cười, rất nhanh thu lạinụ cười, ra mệnh lệnh, “Nghe lệnh, đem quần áo mặc vào.”
Đợi cho đến khi bọn họ mặcxong quần áo, Lưu Hướng Đông tự tay thay bọn họ sửa sang lại quân hàm.
Cố Hoài Việt cùng Cao Tườngđứng ở ngoài đám người, Cao Tường cười cười, “Thật không thể tin thời điểm nàymà Lão Lưu còn có thể làm như vậy, làm công tác tư tưởng sao?”
Cố Hoài Việt cũng nở nụcười, không có trả lời. Tinh thần vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ tới ai đó cùng vớitiểu gia hỏa kia đang ở thành phố C, lúc này anh lại nhớ tới hai người kia.
Anh đội mũ đi trở về, lạithấy Tiểu Mã đang chạy về phía mình, tiểu tử này hôm nay còn nhiều việc hơn sovới anh. Cố Hoài Việt nhíu mày, “Lại có chuyện gì?”
Sáng mai sẽ xuất phát, giờphút này thần kinh của anh đã khẩn trương ở mức độ cao rồi.
Biểu tình của Tiểu Mã làkinh ngạc, nói chuyện với anh cũng không lưu loát, “Vừa rồi chiến sĩ gác cổngcó gọi điện thoại tới, nói là có người muốn gặp thủ trưởng nhưng không có giấychứng nhận nên không thể cho vào. Có thể hay không… có thể hay không là….”
Lời còn chưa dứt, ngườitrước mắt đã không còn thấy bóng dáng,Tiểu Mã đành đem hai từ “Chị dâu” ở phíasau khắc chế mà nuốt trở lại.
Anh dùng tốc độ 100m/s màchạy tới cổng, nhưng lui tới đều là những binh sĩ đang bận rộn chuẩn bị chongày mai. Cố Hoài Việt đành phải khắc chế chính mình thả chậm tốc độ, thẳng đếnkhi anh thấy được thân ảnh ở cổng doanh trại đăng lẳng lặng cầm chiếc ô chờ ởđó, mời hoàn toàn không để ý nữa mà chạy nhanh qua.
Nhưng người lính gác cổngvẫn không thể phân biệt được, dù sao cậu ta cũng chỉ mới được điều đến gác cổngchưa bao lâu, hơn nữa còn là lính mới nên không nhận biết được người đàn ôngtrước mặt này là ai, bất qua thấy quân hàm cũng kêu một tiếng thủ trưởng.
“Thủ trưởng, vị này khôngcó giấy chứng nhận nhưng lại nói muốn gặp tham mưu trưởng, có cần gọi điện thoạicho tham mưu trưởng ra đây đón người không ạ?”
“Không cần.” Giọng nói củaanh vừa vang lên, cả người anh đã đứng ở trước tầm mắt của cô.
Mà Nghiêm Chân cũng nhìnthấy anh, tay nắm ô không tự chủ được mà run run lên.
Người lính kia có chútkhó hiểu mà Cố Hoài Việt dùng một động tác làm tiêu tan đi sự khó hiểu của cậuta.
Anh bước nhanh qua, đưatay kéo cô vào trong lòng mình, dùng sức ôm lấy… một sức mạnh có thể bóp nát mọithứ.
Không biết qua bao lâu,cũng không biết bị nhìn bao lâu, thẳng đến khi Nghiêm Chân đẩy người anh, nói đauthì Cố Hoài Việt mới buông lỏng cô ra.
Mới có mấy tháng không gặpcô, ngắm nhìn cô một lần, trừ bỏ thần sắc có chút mệt mỏi ở ngoài thì vẫn xinhđẹp giống như lúc trước. Anh thuận tay vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi loạn,“Sao tự nhiên tới đây?”
Nghiêm Chân cúi đầu, buồnrầu một lát rồi ngẩng đầu, cố gắng chống đỡ mà tươi cười, “Thì muốn đến gặpanh.”
Nhưng vô luận cười thếnào, cặp mắt có chút sưng đỏ kia cũng không lừa được người.
Cố Hoài Việt chỉ cảm thấynội tâm như bị kim châm, đau không thể tả nhưng cũng rất bén nhọn. Anh tiếp nhậnô trong tay cô, cầm lấy tay cô, “Đi thôi.”
“Đi chỗ nào?”
“Về nhà.”
Nhà ở trong dãy nhà nhỏ ấmáp kia.
Phòng ở bên này cũngkhông có gì thay đổi, bởi vì anh có người nhà ngẫu nhiên đến bộ đội vẫn còn lưutrữ những thứ này trong nhà. Trước đó không lâu vừa mới thu thập xong, hiện tạiđơn giản quét tước một chút là được. (vìbình thường không có người nhà anh sẽ ở cùng các chiến sĩ, khi Gia Minh vàNghiêm Chân tới thì mới chuyển về đây. Cũng giống như đội trưởng phòng hóa đoànCố Hoài Ninh.)
Cố Hoài Việt thu dọnxong, gặp Nghiêm Chân vẫn còn đứng ngẩn người ở cửa, không khỏi nhíu mày đi qua, “Sao em còn đứng ở cửa thế, nhanh đi vào đi.”
Nghiêm Chân làm như vừahoàn hồn, chậm rãi đi vào.
Anh cầm lấy tay cô, rất lạnh.
Trầm ngâm một lát, CốHoài Việt đi vào phòng vệ sinh mở nước thử độ ấm, nước cũng rất lạnh, may màtrong bộ đội vẫn có máy nước nóng, một lát sau cũng từ từ nóng lên.
“Không lạnh nữa, em tắm rửabằng nước ấm này đi.”
Quả thật là rất lạnh, thờitiết đầu tháng chín, dấu không được cảm giác man mát của mùa thu. Nghiêm Chân gậtgật đầu, đi vào phòng vệ sinh. Nhưng còn chưa đi tới cửa thì đã bị Cố Hoài Việtgọi lại. Cố Hoài Việt bất đắc dĩ cười cười, đưa cho cô một bộ quần áo ngủ đặtvào trong đó, “Em vào tắm đi, tắm rửa xong thay bộ quần áo này vào.” Cô chỉ mặcmột cái áo mỏng manh.
Nghiêm Chân tiếp nhận, mỉmcười với anh rồi đi vào.
Cửa đóng lại, Nghiêm Chângiống như mới phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn mình trong gương, muốn cười mộtchút nhưng tươi cười như vậy lại càng khó coi hơn. Vừa mới rồi để cho anh nhìnthấy là nụ cười này sao?
Cô cười khổ, mở vòi hoasen, tắm rửa.
Buổi sáng mẹ chồng cô gọiđiện thoại cho Tịch tư lệnh, nghe ngữ khí có chút chần chờ ở đầu kia của TịchThiếu Phong, cô chỉ biết anh nhất định sẽ đi, không thể nghi ngờ gì nữa.
Anh là một người quânnhân, cô biết rằng anh nhất định sẽ đi, cho nên không đợi mẹ chồng tắt điện thoại,cô đã trực tiếp đi tới sân bay.
Tắm rửa xong, cô mặc trênngười bộ quần áo ngủ của quân đoàn phát cho binh sĩ rồi đi ra noài. Tiểu Mãcũng đã mang thức ăn từ căn tin về đây, lần này cô tới trong nhà cái gì cũngchưa có chuẩn bị.
Tiểu Mã cười ngây ngô vớicô, “Đây là phần ăn đặc biệt mà bếp trưởng làm, chuyên môn dành cho chị dâu.”
Nói xong, liền bị Cố HoàiViệt đá đi.
“Em có đói bụng không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy có mệt hay không, đinghỉ ngơi nhé?”
Cô vẫn lắc đầu như trước,Nghiêm Chân không nói lời nào, chỉ nhìn anh. Ánh mắt thản nhiên, ánh mắt ẩm ướt.
Loại ánh mắt này làm choanh không thể không thừa nhận, cô rõ ràng là cái gì cũng chưa nói nhưng kỳ thậtcô cái gì cũng đã nói. Anh đi lên, ôm lấy cô, “Nghiêm Chân, đừng như vậy…”
Cô tiến vào trong lòng củaanh, rốt cuộc cũng giật mình, đưa tay ôm lấy người anh, giọng nói nức nở, “Emkhông sao, em tới quá nhanh còn chưa nghĩ ra muốn cùng anh nói cái gì thì đãlên máy bay rồi. Em vừa tắm rửa xong nghĩ rằng sẽ tốt hơn.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, “Emkhông phải là đến giữ anh lại. Thật sự, em chỉ muốn đến tiễn anh đi, đượckhông?”
Được không?
Cô hỏi anh như vậy, anhcòn có thể cự tuyệt sao?
Anh cúi đầu nhìn cô,không có mở miệng. Thời gian trầm mặc ngắn ngủi này làm cho cô có chút hít thởkhông thông, liếm liếm môi, muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên bị anh ôm lênngang người. Nghiêm Chân kinh sợ một chút rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt khônghề chớp mà nhìn anh, tùy ý để anh ôm mình đi đến trên giường… sau đó, một nụhôn rơi xuống.
Khi thì mút lấy khi thì cắnlấy, nụ hôn của anh thực đột nhiên cũng thực vội vã. Khẽ cắn lên môi dưới củacô, khiến cô khẽ mở miệng, chiếc lưỡi ấm áp thuận thế mà vào, giống như muốnchiếm lấy tất cả của cô.
Nghiêm Chân bị anh cướpđi thần trí vốn có, chỉ còn lại hai tay vô thức ôm lấy anh, hứng lấy nụ hôn củaanh. Không biết qua bao lâu, anh trở mình nằm bên cạnh cô, rút cuộc mới buôngcô ra. Thân mình Nghiêm Chân xụi lơ, vô lực như muốn trượt đi vậy. Cố Hoài Việtvội vàng đưa tay ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Cứ như vậy, cô ghé vàotrên người anh, cùng anh đối diện như vậy.
“Nghiêm Chân…” Anh gọitên của cô.
“Hoài Việt.” Cô gối đầulên vai anh.”
“Sao em?”
“Em ở nhà chờ anh, cùngGia Minh chờ anh về.”
Anh giậtmình, giống như có một dòng ước ấm chảy qua trong lòng anh, khiến anh nghẹn mànói không nên lời. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, “Được.”