Lại cùng nhau họp mặt trong một đêm giao thừa nữa.
Đây là khoảng thời gian sau hai năm ngày cử hành hôn lễ của Nghiêm Chân ở thành phố B. Ở trong quân doanh thì thời điểm đón năm mới luôn rất náo nhiệt, các liên đội cùng nhau tổ chức các trò chơichào mừngngày tếtâm lịchđang tớigần thìkhông nói, còn có hộidiễn từ các phân đội biểu diễn cho mọi người cùng xem nữa.
Thời điểm đón năm mới của năm nay, Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh đều không có về nhà, đều phải ở lại trong sưđoàn đểtrực tết. Lý Uyển vốn không muốn, nhưng năm nay con lớn Cố Hoài Thanh ở phía nam cũng về nhà, bà cũng không nên cưỡng cầu nữa.
“Mẹ cháu ngày hôm qua gọi điện thoại cho ông già này mà vẫn còn rất oán giận đấy, nói thật vất vả lắm Hoài Thanh mới về nhà được một chuyến, thế mà hai đứa các cháu lại phải ở lại đây trực.” Diệp lão nói xong, cười nhẹ, lại đùa nghịch với Tiểu Bảo Bảo mập mạp ở trong lòng mình.
Tiểu Bảo Bảo kế thừa từ ba của mình một đôi mắt đen nhưmực,sáng ngời.Tiểu tử kia cứ mở đôi mắt to tròn nhưvậy màcười một cách hòa ái với ông nội của mình, bàn tay trắng nõn vung lung tung lên. Diệp lão nhìn Tiểu Bảo Bảo này, yêu thươngkhông thểnói hếtđược.
Tiểu Bảo Bảo là cháu gái duy nhất của Diệp lão, tên gọi được Diệp lão đặt cho, gọi là Diệp Duy Tây. Còn nhũ danh thì được mẹ đặt cho, gọi là Đông Thiên.
Nghe Diệp lão nói xong, Nghiêm Châncũng chỉnở nụ cười, quay đầu nhìn con mình đang nhắm mắt ngủ say trong nôi. Tiểu tử kia gọi là Manh Manh, Manh Manhkhông có tinh thầngiống nhưĐông Thiên, cứtới nửa đêm là oa oa khóc lên, banngày thì cứngủ nhưthế, chẳng khác nào chú lợn con cả. Nhìn con trong chốc lát, khóe miệng Nghiêm Chân cũng nhếch lên.
Một góc khác của phòng khách thì có ba đứa trẻ đang ngồi chơi,một bênxếpthành lũy bằnggỗ, một bên còn không ngừng đấu miệng.
“Anh Gia Minh, chúng ta đắp cái này là cái gì thế?” Cố Gia Niên nhíu mày hỏi.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đưatay lau cái trán đầymồ hôicủamình, “Xe tăng.”
Bạn nhỏ Cố Gia Niên lập tức bày ra một biểu tình “anh lừa ai thế” , “Em ở trong phòng của ba em có nhìn qua mô hìnhxe tăng rồi,căn bảnsẽkhông giốngnhư củaanh thếnày đâu.”
Quyền uy bị nghi ngờ, bạn nhỏ Gia Minh cũng bắt đầu luống cuống tay chân, “Xe tăng cũngkhông chỉcó mộthình dạngnhư vậy,cũng có thểcảitrang mà.”
Bạn nhỏ Cố Gia Giai ở một bên ôm búp bê sốt ruột, giọng nói nhỏ nhưnglại gấp rút, “Vậy mấy đồ chơitrẻ connày là cho em chơi rồi.”
Giao thừa năm nay ở Diệp gia rất náo nhiệt.
Quả thật là trừ bỏ Diệp Vân Đồng ở ngoài thì có thể nói là toàn bộ đều có mặt đầy đủ.
“Chú Diệp, chị Vân Đồng đi đâu vậy?”
Diệp lão gia khoát tay, “Đi diễn xuất cho bộ đội rồi.”
Năm trước Diệp Vân Đồng được điều đến tổng cục chính của đoàn ca múa. Tổng cục chính của đoàn cùng với đoàn văn công chính trị ở quân khu B không giống nhau, đất liền biển cả nơiđâu có quân độithì cũng có thểđi. Năm nay DiệpVân Đồngmang theo mộtphân độinhỏ diễn xuất thẳng đến căn cứ không quân tham gia diễn xuất.
Một phía khác của đại sảnh có ba người đàn ông đang ngồi cùng nhau.
Bên này mặc quân trang là hai anh em Cố gia, bên kia mặc bộ quần áo bình thường là giáo sưDiệp DĩTrinh.
Ngày sinh của Đông Thiên cùng Manh Manhcũng chênh lệchkhông nhiều,qua hai tuầnnữachính là 100 ngày củahai đứanhỏ này.Diệp DĩTrinh liếcmắtnhìn Đông Thiên đượcDiệp lãogia ôm trong ngực,cười nhẹ rồi nói.
“Lão Tam, tôi có thể lý giải được vì sao trước đây cậu lại vội vã kết hôn nhưvậy.”
Vợ cùng con gái đều ở bên cạnh mình, có thể không đắc ý sao.
Cố Hoài Ninh chọn cách nhìu mày, không nóichuyện.Nhưng thật ra Cố Hoài Việt đang chống đầu, nhìn xa xa rồi cười, “Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Bối phận của chúng ta phải tính nhưthế nàođây?”
Lời của Cố Hoài Việt vừa nói ra, sắc mặt Cố Hoài Ninh thay đổi một chút, còn sắc mặt của Diệp Dĩ Trinh thì vẫn nhàn nhã nhưtrước.
Cố Hoài Việt ra sức phân tích, “Từ đầu là Hoài Ninh lớn hơnnhưng bây giờ thì LươngHòa…” Anh kéo dài âm điệu,cười cười nhìn về phía Hoài Ninh, “NhưngHòa Hòa phảikêu Dĩ Trinh là cậurồi.”
Cố Hoài Ninh không tiếp lời nhưngDiệp DĩTrinh lạirộng lượng khoát tay, “Quên đi. Tôicũng không có yêu cầugì vớiCố đội trưởng đâu.”
Cố Hoài Ninh hừ cười một tiếng, anh còn không có nghĩ tới chuyện đáp ứng đâu, thế mà tiểu tử này muốn ca cho anh một bài thế này rồi sao.
Anh uống một ngụm trà, nhìn hướng phòng bếp, “Khi tôi đi vào phòng bếp lấy nước thì thấy Ôn Nhiễm còn phụng phịu trong đó kìa.”
Anh nói được một nửa, ngẩng đầu đánh giá Diệp Dĩ Trinh.
Chỉ biết rằng đồng chí đội trưởng của chúng ta đã trả đũa rồi, nhưngkhông nghĩ tớilà nhanh như vậy.
Diệp Dĩ Trinh sửng sốt một chút rồi cười nhẹ, cúi đầu uống trà, sau đó lại tựa vào ghế dựa chậm rãi đọc tạp chí. Nhưngánh mắtcủa đồng chí Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào anh, còn kém lấy một cái ống nhòm mà ngắm ngay vào anh nữa thôi. Ánh mắt giống nhưlưỡi đaokia khiếnDiệp DĩTrinh không chịunổi,nói ra ngọnnguồn.
Ngày hôm qua Nghiêm Chân cùng LươngHòa cùng nhau tớiđây giúp Ôn Nhiễmchuẩn bị mọi thứ để đón năm mới.
Một bên sửa soạn một bên vừa nhìn mấy đứa trẻ rồi cùng nhau tán gẫu, nói đến thời điểm sắp sinh thì Nghiêm Chân cùng LươngHòa đềulộ ra nụ cười hạnh phúc cùng thẹn thùng, khiến cho bạn học Ôn Nhiễm buồn bựckhông thôi. Như thếnào mà thờiđiểm người ta sinh con đều có ông xã ở bên cạnh, chính cô thì lại phải cô đơnmộtmình chứ.(kỳ thật vẫn có người ở bên cạnh, nào là Ôn phu nhân, Ônlão gia, Diệplão gia, DiệpVân Đồngvà nhiềungườikhác nhưng bạn học Ôn Nhiễm giận dữ lên nên đã toàn xem nhẹ họ.)
Vì thế bạn học Ôn Nhiễm cứ mạc danh kỳ diệu nhưvậy màtức giận lên.
Đêm đó oán giận cùng với giáo sưDiệp, thật làm cho anh dở khóc dở cười.
Xem ra bạn học Ôn Nhiễm giận dữ quá nên đi hỏi tội chính người đắc tội với mình, mà đã quên chính mìnhsinh trướcngày sinh dựtính. Nếutheo đúng kếhoạchthì anh vẫncó thểthành công vềnhà cùng cô dưỡngthai.
Phụ nữ khi đã làm loạn lên thì không thể nói đạo lý được, giáo sưDiệpthân thiếthiểu được điểm này cho nên cũng sẽ không giải thích cho chính mình, hạ thấp bản thân nói vài câu lấy lòng cô, không nghĩ tới bạn học Ôn Nhiễm vẫn buồn bực cho tới hôm nay.
Giáo sưDiệp hơicó chút đau đầu,xoa xoa cái trán, bỗngnhiên di độngđặt ở một bên vang lên.
Anh dừng lại rồi nhận điên thoại.
Đầu kia là Ôn Hành Chi gọi điện thoại sang đây, là muốn đầu năm mới anh mang Ôn Nhiễm về Ôn gia một chuyến. Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây thì anh đã đồng ý rồi, nhưnghiện tại Diệp Dĩ Trinh bỗng nhiên tò mò với một việc.
“Anh trở về rồi sao?”
Đầu bên kia quả nhiên trầm mặc một chút, “Nói sau đi.”
Chuyện của mấy người bên kia so với chuyện của anh cùng Ôn Nhiễm càng phức tạp hơn,Diệp DĩTrinh cũng không tùy tiệncho ý kiếnđược.
Trong khi trong điện thoại không có tiếng nói gì thì thanh âm huyênnáo củamấy đứa nhỏ xuyên tới, ngay cả Ôn Hành Chi ở đầu kia điện thoại cũng có thể nghe được.
“Náo nhiệt nhưvậysao?”
“Uh, cả lớn cả nhỏ gì đang làm loạn ở đây.”
Lời này nói ra nhưng trước mặt của Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh thì rất bình thường, trước mặt những người ba mươituổi cònkhông có con thì nghe thấylời nàysẽkhông cầnphảinghĩ nhiềurồi.
Ôn Hành Chi bất động thanh sắc mà tắt điện thoại, xoay người nhìn về phía mảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ, cả thế giới trước mắt anh trắng nhưtuyết.
Tết năm nay Ôn Viễn không muốn trở lại thành phố B, vì thế anh liền mang cô đến thành phố T ở. Thành phố T này đã có vài ngày có tuyết rơirồi,gió lạnhđến tận xươngvẫn gàothét ởngoài cửasổ, màtrong phòng thì rấtyên lặngvà ấm áp.
Ôn Viễn đang xem sách.
Ôn Hành Chi đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, xoay người mang chiếc áo khoác tới rồi lại đem Ôn Viễn từ trên giường bế lên.
“Anh làm gì vậy?” Cô bị động tác của anh dọa cho hoảng sợ.
Người này sáng sớm đã bắt đầu xử lý công việc, vì đề phòng cô quấy rầy anh nên trước tiên đưacho cô mộtquyển tạp chí để xem. Tiểu cô nươngÔn Viễnbuồn bực vô cùng, trước mặt anh ném trả lại cuốn tạp chí, từ trong túi sách của chính mình lấy ra một cuốn tiểu thuyết ngôn tình để xem. Nếu nhưlà lúc trước,Ôn tiên sinh khẳngđịnh sẽ giáo huấn cô vài câu, nhưnghiện tại tiểu cô nươngnày đượcsủngquá nên càng ngày càng không kiêng nể gì anh, anh nếu muốn làm cho cô chịu thua thì biện pháp chỉ có thể có một.
“Em mặc quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài làm gì chứ?” Ôn Viễn chu miệng, “Em muốn đọc sách.”
“Một quyển ngôn tình hạng ba thì có cái gì tốt chứ? Buông nhanh cho anh.”
“Cái gì mà ngôn tình hạng ba chứ?” Tiểu cô nươngkhông vui ý, “Anh từnglàm lính sao? Vẫnlà bộđội đặc chủng sao?”
Tiểu cô nươngvô ý thứclấy anhso sánh vớingười đànông khác, đây đượcxem như điềutối kỵ đối với bạn trai hoặc là ông xã của mình.. Ôn tiên sinh vẫn duy trì trầm mặc, tay đặt ở bên hông cô chậm rãi tăng lực lên.
Ôn Viễn vẫn không phát hiện ra rằng trên mặt Ôn tiên sinh càng bình tĩnhthì bên trong lửagiậncàng mạnh,vẫn cằn nhằn liên miên nhưcũ, “Anh xem, nam nhân vậtchính trong cuốntiểuthuyếtnày tham gia quân ngũ, là bộđội đặc chủng. Tuy rằng người ta lui về làm một người quân nhân bình thường, mà một người quân nhân bình thường cùng một người không tham gia quân ngũ quả thật là không giống nhau.”
Ôn tiên sinh quay đầu đi, mắt nhìn đến tác giả của cuốn tiểu thuyết thì rất là khinh thường, “Ngay cả bút danh của một người mà cũng ẩn dưới con mèo cho được thì có thể viết ra cái gì văn vẻ chứ?”
Ôn Viễn chán nản, quyết định không cùng anh nói chuyện nữa. Cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay của anh nhưnglại bị anh nắm lấy cổ tay.
“Kết cục như thế nào?”
“Hả?” Anh hỏi không đầu không đuôi, Ôn Viễn nhất thời phản ứng không kịp.
“Quyển sách này có kết cục nhưthếnào?” Anh nhíu mày, thảnnhiên hỏi.
“Đương nhiên là Happyending rồi.Đều cóbaby, ôi lạicòn nói nữa,trong quyểnsách này trừbỏ namnhân vậtchính còn có mộttiểu giahỏa rất hoạt bát nữa.. hihi…”
Lông mày của Ôn tiên sinh lúc này bắt đầu nhếch lên, nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết hưcấu đều có kết cục tốt hơnso vớianh.
Ôn tiên sinh cảm thấy chính mình không thể lại bất động thanh sắc được nữa rồi.
“Em không đi ra phải không?” Anh nói.
“Em ở nhà xem tiểu thuyết.” Ôn tiểu cô nươngmặt màyhớn hở.
“Em cũng không cần xem tiểu thuyết nữa.” Anh không để ý đến sự giãy dụa của cô, lấy quyển sách trên tay cô, “Chúng talàm mộtchút chuyệnnhỉ?”
“Cáigì? Làm gì chứ?” Ôn tiểu cô nương lắp bắp nhìn anh đang chồm người lại đây,bị một bóngngười baophủ lênkhiến cônhất thời cảm thấychính mình chạy trời không khỏi nắng, lưu lại cho cô một kết cục chỉ có bốn chữ – Sách cốt nhập phúc.