Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nguyễn Tấn mỉm cười giới thiệu: “Đây là Chu Tiểu Ý, Tiểu Y, người trông thì rất nghiêm túc nhưng thật ra cực kỳ nghiêm túc kia tên Giang Hạo, bên cạnh là vợ của
cậu ấy – Kiều Tâm Duy, người đàn ông nhìn phúc hậu nhưng thật ra lại chẳng phúc hậu chút nào này là Trần Kinh Nghiệp, bên cạnh chính là người vợ càng không phúc hậu của cậu ấy – Vân Thanh”
Cái cách giới thiệu này của Nguyễn Tấn hoàn toàn là chọc trúng hết tim đen, không phải anh em thân thiết thì chẳng thể đánh giá được như vậy.
Chu Tiểu Y, người cũng như tên, trẻ trung hoạt bát, nụ cười xinh đẹp đơn thuần và vô hại của cô có lực sát thương rất lớn.
Nếu Vân Thanh bị đánh giá không phục hậu nhất thì cô không phục hậu luôn một lần: “Tổng Giám đốc Nguyễn, ghê gớm thật nha, vườn không nhà trong nhiều năm như thế, tôi còn tưởng anh sắp come out rồi chứ, may sao còn nhặt lại được tính nết dân chơi của mình, bọn tôi cảm thấy mừng thay cho đấy”
Lời này nghe như đang khen, nhưng thật ra lại là châm biếm, trước giờ miệng lưỡi Vân Thanh vẫn sắc bén như vậy nên mọi người đều quen rồi, lời của cô cũng trêu người ta cười vang.
Chu Tiểu Y ngơ ngác đáng yêu nhìn Nguyễn Tấn: “Anh còn là dân chơi cơ à?”
Nguyễn Tấn nghẹn lời, nửa ôm nửa dỗ dành: “Tiểu Y, em đừng nghe cô ấy nói bậy, cô ấy chỉ là cậy già lên mặt thôi.”
Vân Thanh cố vặn lại: “E, anh kia… Ai già hả, ai già hả?! Tôi còn chưa tới ba mươi đó.”
Mọi người lại càng cười vui vẻ hơn, Kiểu Tâm Duy kéo Vân Thanh lại để cô ấy chưa chút mặt mũi cho Nguyễn Tân, dù sao cũng là sếp của các cô mà.
Trong bữa tiệc, mọi người vừa nói vừa cười, tâm trạng của Giang Hạo cũng không hề bị ba mẹ ảnh hưởng chút nào, giống như tranh chấp lúc sáng chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, không phải ai cũng có tâm lý tốt như anh, Kiều Tâm Duy vừa nhớ đến ánh mắt thất vọng đau lòng của mẹ Giang thì cười không nổi, lại nhìn sang Giang Hạo vẫn trò chuyện vui vẻ với bạn bè, cô luôn cảm thấy Giang Hạo quá máu lạnh.
Trần Kính Nghiệp nói: “Tiểu Y, bữa tiệc hôm nay là Nguyễn Tấn đặc biệt sắp xếp cho em đấy, nào nào nào, bọn anh mời em một ly, chúc mừng hai người, chào mừng em đến với gia đình lớn của bọn anh”
“Cảm ơn anh, nhưng mà em không biết uống rượu, em lấy sữa chua thay được không ạ?” Chu Tiểu Y dùng ánh mắt xin ý kiến nhìn Nguyễn Tấn.
Nguyễn Tấn xoa trán cô ta, cười nói: “Được.”
Trần Kinh Nghiệp trêu chọc: “Tiểu Y này, em tìm được Nguyễn Tấn là đúng người rồi, sau này có phúc lắm đấy, cậu ấy rất biết chăm sóc người khác.”
Chu Tiểu Y cười thẹn, hai hạt gạo nhỏ khiến cô ta nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn, cô ta cất tiếng, giọng cũng rất trong trẻo non nớt: “Cảm ơn mọi người, em cũng hy vọng mình có thể cùng anh ấy đến răng long đầu bạc”.
Lúc nói lời này, ánh mắt Chu Tiểu Y long lanh nhìn Nguyễn Tấn, nhưng anh vẫn cứ chăm chú quan sát ly rượu, không hề đáp lại: “Nào, cụng ly, cụng ly”
Bữa tiệc được một nửa, Kiểu Tâm Duy đi toilet, lúc trở về bỗng thấy Chu Tiểu Y ở khúc ngoặt hành lang. Cô vừa định đi tới chào hỏi thì nghe Chu Tiểu Y nói vào điện thoại: “Anh đừng có dùng chuyện từng phá thai để uy hiếp tôi, anh có gan thì công khai chuyện này ra đi, nhưng đừng quên đầu sỏ gây tội là anh cũng trốn không thoát nổi đầu!”
“Còn những tấm ảnh đó, nếu truyền ra ngoài thì anh cứ chờ cảnh sát tới hốt đi, tôi chắc chắn sẽ không trở về với anh”
“Đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu không sẽ chẳng khách sáo với anh nữa đâu.”
Nói chuyện điện thoại xong, Chu Tiểu Y lấy lại bình tĩnh, sửa lại lọn tóc rũ xuống theo thói quen. Lúc quay lại vừa khéo đối diện với Kiểu Tâm Duy, cô ta cuống lên: “Chị Tâm Duy, chị… chị quay lại lúc nào thế?”
“Vừa tới thôi” Kiều Tâm Duy vẫy bàn tay chưa khổ, cũng mặc kệ cổ ta tin hay không, cứ đối phó trước cho qua chuyện rồi nói: “Tiểu Ý, em đứng ở cửa làm gì vậy?”
“Em cũng muốn đi WC, ha ha” Chu Tiểu Y cười rõ là ngọt ngào: “Ổ đúng rồi, hình như ở nhà chị Vân Thanh có chút chuyện gì đó nên đi trước rồi, chị ấy nói em báo lại với chị một tiếng”
“Ừ, chị biết rồi.”
Chu Tiểu Y nắm lấy lọn tóc, coi như không có việc gì, đi đến toilet.
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, vẫn chưa khôi phục tinh thần lại sau sự khiếp sợ vừa rồi, hy vọng chỉ là hiểu lầm thôi, nếu không phải chẳng lẽ Tổng Giám đốc Nguyễn bị hố to à? Có cần phải nói cho anh biết không?
Lúc này, đúng lúc phục vụ đưa rượu đến, cậu ta mở cửa, Kiều Tâm Duy tự nhiên đi vào trong.
Phòng VIP rất lớn, có tấm bình phong ngăn thành phòng khách và phòng ăn, phòng khách gần cửa, phòng ăn nằm gần cửa sổ.
“A Hạo, tôi cũng ngạc nhiên về chuyện cậu và Kiều Tâm Duy đăng ký kết hôn nhanh như vậy đấy. Với hiểu biết của tôi, cậu không phải là kiểu người bộp chộp như vậy” Giọng Nguyễn Tấn truyền ra từ bên kia bình phong: “A Hạo, cậu có nghiêm túc đối với Kiều Tâm Duy không? Cậu thật sự yêu cô ấy à?”
Kiều Tâm Duy dừng chân, cô cũng rất muốn biết Giang Hạo sẽ trả lời như thế nào.
Giang Hạo không nhanh không chậm hỏi lại: “Chỉ có nửa tháng, sao tôi có thể yêu một người được chứ? Nhưng tôi không hề bộp chộp, đã suy nghĩ cặn kẽ hết thảy cả rồi”
“?” Nguyễn Tấn tò mò, tò mò tại sao Giang Hạo lại chọn Kiều Tâm Duy, sao lại chọn đúng người mà anh thích.
Phục vụ để rượu xuống rồi ra ngoài, Kiều Tâm Duy lập tức làm động tác “suyt” với cậu ta, làm ơn, đừng nói chuyện.
Phục vụ gật đầu, lặng lẽ ra ngoài.
“Bởi vì tôi rất cần một cô gái để tạm xoa dịu ba mẹ đang nóng lòng như lửa đốt” Giang Hạo nói: “Không phải cậu không biết, những cô nàng mà mẹ giới thiệu cho tôi kia, cả đám đều là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hơn nữa đa số các cô ấy đều coi trọng quyền thế của nhà tôi. Kết hôn với tôi, trở thành vợ của quân nhân, loại phụ nữ này vốn không thích hợp. Mà Kiểu Tâm Duy sinh ra trong gia đình bình thường, cô ấy càng có thể chịu khổ hơn những thiên kim trong nhà có quyền có thể đó, cũng sẽ không tạo ra phiền phức gì. Cậu biết mà, quan trường phức tạp, tôi không muốn vì sai lầm của thân thích mà khiến nhà mình bị liên lụy. Ba mẹ tôi không nghĩ đến điểm này nên mới phản đối, nhưng về lâu về dài họ sẽ hiểu tính toán này của tôi”
Nguyễn Tấn nghe thấy rõ ràng, anh ta cảm thấy rất bất công cho Kiều Tâm Duy: “Vậy sao lại cố tình tìm đúng cô ấy? Các cô gái gia thế bình thường có rất nhiều, tôi cho cậu biết, Kiều Tâm Duy là một cô gái tốt, cậu cũng không thể lấy cô ấy ra làm lá chắn được, như vậy không công bằng với cô ấy”
“Cho dù không phải cô ấy thì cũng sẽ có người khác thôi, tuy rằng tình cảm của tôi với cô ấy không thể nói là yêu, nhưng tôi rất thích tính cách lỗ mãng của cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy cũng vậy, đúng lúc cần một người chồng ưu tú để thể hiện với gia đình. Không yêu lại càng tốt, không nhớ thương, không bám dính, không làm phiền tối. Cả hai đang đi theo nhu cầu của mình, không có gì là công bằng hay bất công ở đây cả.”
Đứng ở phía sau bình phong, đầu óc Kiều Tâm Duy đã trống rỗng từ lâu, nói yêu là quá sớm, nhưng những câu trần tình thẳng thừng của Giang Hạo như thế đúng là khiến cô ghê tởm, giống như cô ăn một cái bánh bao thịt, hoảng hồn phát hiện có nửa con doi ngo ngoe trong đó.
“Đừng nói nữa, dù sao tôi cũng đã đăng ký kết hôn rồi, không thay đổi được nữa. Còn cậu thế nào, sao lại đột nhiên tìm một cô sinh viên thế kia?”
Nguyễn Tấn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hôm trước tôi uống say ở bar, lúc tỉnh lại thì cô ấy đã ở bên cạnh rồi, đó là lần đầu tiên của cô ấy”
“Ra là thế, tôi hiểu”