Trước phòng làm việc của Thủ trưởng, cảnh vệ viên Tiểu Phương đã chạy ra ngoài hết tổng năm lần.
Trừ việc bị xua đuổi, lần này cậu còn ăn thêm vài vết cào trên mặt, chiếc mũ cảnh vệ trên đầu cũng lệch hẳn sang một bên.
“Cút, cút hết ra ngoài cho tôi, gọi Giang Hạo ra gặp tôi! Nếu anh ấy chưa đến, ai cũng không được vào!”
Trong phòng, một giọng nói the thé vọng ra, Tiểu Phương kéo mũ lên, cũng nhắc nhở mấy đồng nghiệp muốn thử vào trong: “Đừng vào, ai mà vào thì sẽ lãnh hậu quả của tôi đó.
Thủ trưởng sẽ tới nhanh thôi, chuyện này phải để Thủ trưởng tự giải quyết.”
“Aiz, con gái Thị trưởng Thẩm sao vô lí thế cơ chứ, có giận đến mấy thì cũng đâu thể đến quán khu để phá phách được, Thủ trưởng quan tâm cô ta mới là lạ đấy”
“Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng để cô ta nghe thấy…
Thủ trưởng đến rồi, Thủ trưởng!”
Giang Hạo xuất hiện kịp thời trước văn phòng giống như một cọng cỏ cứu mạng.
Anh nhìn gương mặt bị thương của Tiểu Phương, rồi nhìn những vẻ buồn rầu của người khác, vẫy tay nói: “Mọi người đi đi, để tôi xử lý”
Giang Hạo sửa lại cổ áo, hít sâu một hơi rồi mở cửa đi vào.
Anh tình nguyện đi diễn tập thực chiến trong ba ngày ba đêm, còn hơn là phải giải quyết chuyện với cô nàng này.
“Cút ra ngoài, tôi muốn gặp Giang Hạo…”
Thẩm Lộ cầm lấy cuốn sách dày ném về phía cửa, nhưng khi thấy Giang Hạo, tiếng hát của cô ta dừng lại.
“Cô muốn gì đấy hả?!”
Giang Hạo chất vấn, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Nếu tôi không đến, cố định phá hết cái phòng làm việc này của tôi à?”
Những dụng cụ làm việc bao gồm cả hồ sơ và văn kiện trên bản đều đã rơi vãi đầy đất, giá treo áo cũng ngã sõng soài, ngay cả ghế của anh cũng bất hạnh chịu khổ.
Giang Hạo sầm mặt, sải bước đi tới.
Khí chất mạnh mẽ của anh khiến cho Thẩm Lộ đang nóng giận cũng phải kiêng kỵ, cô ta lui về sau mấy bước, e sợ cất giọng: “Giang Hạo, anh thật sự kết hôn ư? Anh kết hôn với ai? Tại sao anh lại cưới người phụ nữ khác mà không phải là em?”
“Tôi kết hôn thì liên quan quái gì đến cô?!”
Giang Hạo chất vấn lại.
Con gái vàng Thị trưởng bình thường quậy phá cũng không sao, hôm nay cô ta dám chạy đến quán khu để diễu võ giương oai, quá đủ rồi.
“Anh biết rõ em thích anh mà, anh đi xem mắt đã làm em đau đớn lắm rồi, bây giờ lại còn kết hôn nữa.
Giang Hạo, sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy chứ? Anh không thấy em rất thích anh sao, anh không thấy à?”
Nhìn thấy đôi mắt dần đỏ lên của Thầm Lộ, Giang Hạo không hề thấy thương tiếc, anh độc miệng: “Đại tiểu thư, cố có thể nói đạo lí một chút được không? Cô thích là chuyện của cô, tôi kết hôn là chuyện của tôi, tôi không hề làm phiền cô.
Tôi kết hôn, theo trình tự, đăng kí thủ tục đúng luật, đối tượng cũng rất hợp pháp, hợp tình hợp cả lý, không có hề liên quan gì đến cô hết.”
Thẩm Lộ nổi điên đạp lên văn kiện đang nằm trên sàn nhà, hết đạp rồi lại miết chà: “Em không đồng ý, em không đồng ý, hu hu hu, anh là của em, sao anh có thể cưới người khác được? Hu hu hu…”
Giang Hạo cảm thấy rất đau đầu, thứ mà Thẩm Lộ đang chà dưới chân chính là giấy đăng kí kết hôn của anh, đây đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Anh gầm lên: “Cô thử nổi điên lên nữa xem, tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cô để ông ấy dạy dỗ cô đấy.
Cái kiểu điên điên khùng khùng bây giờ của cô trông cứ như kẻ vô lý không nói chuyện được!”
Thẩm Lộ không dám đạp nữa, cô ta cắn môi tỏ vẻ đáng thương nhìn Giang Hạo, nước mắt ào ào chảy xuống.
Bỗng nhiên, cô ta thở “phì phì”
rồi ngồi bệt xuống đất, như một đứa trẻ đang cáu kỉnh đang cố trêu người khác: “Anh kết hôn, anh kết hôn, vậy em biết làm sao đây, em yêu anh lâu lắm rồi mà sao anh không nhìn thấy em…
Em biết anh chế em yếu ớt, em có thể thay đổi mà, em sẽ cố chịu khổ, sao anh không tin em chứ?”
Cô ta liếc nhìn tấm ảnh trên giấy đăng kí kết hôn, nỗi chua chát trong lòng càng tăng thêm: “Em thua Kiều Tâm Duy chỗ nào, cô ta chỉ là con gái riêng của một nhân viên công chức về hưu, ba em là Thị trưởng, em thua cô ta chỗ nào chứ?”