Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 40: Đây không phải là ktv bình thường



Sau khi Thẩm Lộ rời đi, văn phòng Giang Hạo cũng được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng anh không có ý định rời khỏi đây.

Tiểu Phương đến bên nhắc nhở: “Thủ trưởng, không phải hôm nay ngài đi thử váy cưới với phu nhân à, nếu có Thẩm đã đi rồi, ngài nên quay về với phu nhân thôi.”

Giang Hạo lặng thinh, bây giờ trong đầu anh chỉ quanh quẩn hình ảnh một người phụ nữ, không thể chứa nổi một ai khác nữa.

Một lúc sau, anh phẩy tay nói: “Tôi ngồi ở đây một lát, cậu có việc bận cứ đi làm đi”

“Vâng…”

Dù cảm thấy khá kì lạ, nhưng Tiểu Phương không dám hỏi nhiều về chuyện của Thủ trưởng.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Giang Hạo, không gian yên tĩnh đến nỗi có thể dễ dàng nghe thấy tiếng bước chân đi qua hành lang của người khác.

Giang Hạo dựa lưng vào bàn làm việc đặt đối diện cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nắng giống hệt như năm đó, vừa rạng rỡ vừa tươi đẹp.

“Sau khi chị Tiêu bỏ đi, em ngỡ là mình sẽ có cơ hội…”

Tiếng Thẩm Lộ văng vẳng trong đầu, Giang Hảo nhắm chặt hai mắt, suy nghĩ của anh đọng lại ở hai chữ “chị Tiêu”

Anh cũng tưởng là, cô ấy rời đi lâu như thế rồi sẽ quên mất cô, nhưng không phải.

Anh không đành lòng nhớ đến, không đành lòng gợi lại ký ức đã khóa chặt ở một góc sâu trong tâm hồn đó.

Từ khi cô rời đi, anh rơi vào nỗi đau và nỗi dằn vặt trong suốt một thời gian dài.

Mối tình ấy, cô gái ấy, mang đến cho anh mười năm ngọt ngào và hạnh phúc, cũng đem đến cho anh năm năm tra tấn và nỗi bất đắc dĩ.

Mười năm hạnh phúc như chớp nhoáng, còn trong năm năm hành hạ, một ngày như dài bằng một năm.

Cuối cùng, anh cất mối tình ấy vào tận sâu đáy lòng rồi dùng công việc bận rộn và cuộc sống quân đội khô khan để làm liều thuốc tế cho bản thân.

Năm năm, cô ấy qua đời đã năm năm rồi…

Thế giới này sẽ không thay đổi vì một người mất đi, anh cũng chỉ là một thành phần trong xã hội này, anh có người thân, có công việc, và cũng có những trách nhiệm và sứ mệnh mà mình không thể trốn tránh được.

Kết hôn chỉ là bước đầu tiên để anh thoát khỏi nỗi âu lo này, là một câu trả lời thỏa đáng cho cha mẹ, cho bộ đội và cho chính mình.

*** Cứ cho vị Thủ trưởng sắp kết hôn kia không quan tâm tới sự tồn tại của cô thì Kiểu Tâm Duy cũng chẳng màng về điều đó.

Đây chính là chỗ tốt của việc không thích một ai đó.

Chiều nọ, trong phòng thiết kế của Tập đoàn Viễn Đại, Kiều Tâm Duy vừa sắp xếp lại văn kiện trên bàn, vừa nói chuyện với Vân Thanh: “Tổng Giám đốc Nguyễn và mình sẽ đi gặp khách hàng, chút nữa nếu mình chưa về thì cậu tắt máy tính giúp mình nhé.

Bây giờ mình phải chờ để nhận tài liệu của Lâm Đạt nên không tắt được”

Vân Thanh hỏi: “Tổng Giám đốc Nguyễn gặp khách hàng thì dắt theo cậu làm gì? Cậu có phải dân chuyên đi kí hợp đồng đầu”

“Mình không biết, nhiệm vụ giao thì cứ làm theo thôi”

Kiều Tâm Duy quay sang nhìn thử, thầy Nguyễn Tấn đã chuẩn bị xong để lên đường thì cũng vội vàng nói: “Không nói nữa, mình đi trước nha.”

Địa điểm hẹn là hộp đêm nổi tiếng ở thủ đô, bàn chuyện đàng hoàng mà lại hẹn ở nơi thế này, Nguyễn Tấn cũng khá là não ruột, nhưng cực chẳng đã anh vẫn phải đi vì đây là yêu cầu của khách hàng.

“Hôm nay khách hàng là do một người bạn giới thiệu, không biết đã nghe tên cô từ đâu mà chỉ đích danh cô phải đi.”

“Vâng.”

“Lát nữa đúng cách xa tôi dù chỉ một mét, đi toilet cũng đừng đi một mình”

Trước khi đi, Nguyễn Tấn khẽ dặn dò Kiều Tâm Duy: “Tóm lại em đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, có chuyện gì cũng phải nói trước với tôi để chuẩn bị”

Kiều Tâm Duy cười cười, cô cảm thấy Nguyễn Tấn đang làm quá chuyện này lên: “Tổng Giám đốc Nguyễn, chỉ là KTV thôi, tôi có thể thích nghi được mà”

Nguyễn Tấn lại nghiêm túc nói: “Đây không phải KTV bình thường, cẩn thận vẫn hơn, em theo sát tôi, tôi sẽ không hại em đâu mà lo”

“Vâng, đã biết ạ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.