Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 542: Mùi vị quê nhà (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Lát sau, Thôi Nghệ ngẩng đầu, vành mắt và mũi đỏ ửng, anh cố nuốt ngược nước mắt trở lại, ăn đồ ăn trong bát, mỗi một miếng đều tràn ngập mùi vị quê hương

Anh nói: “Cho đến hôm nay, anh đã ở đây 16 năm, làm việc 15 năm rưỡi, anh bắt đầu làm thêm từ năm nhất đại học, vừa làm vừa học

Sau đó ra trường đi làm, 5 năm đầu giậm chân tại chỗ, 5 năm sau mới bắt đầu phát triển hơn một chút

Anh nói với mẹ là anh muốn cắm rễ ở đây, không ổn định thì sẽ không quay về.”

“Tiểu Chi, em hỏi sao anh không về, là anh không có mặt mũi để trở3về

Lúc trước nói như thế, đâu biết ở đây khó cắm rễ như vậy

Anh đã cố gắng dốc sức làm hơn mười năm nhưng không thể có nổi tiền trả trước một căn hộ

Mà những bạn học của anh ở lại quê nhà đều thành ông chủ cả

Mọi người nghĩ anh ở Đô Thành kiếm được nhiều tiền, ai cũng không tin anh sống không tốt bằng họ

Em nói xem, anh làm gì có mặt mũi mà về cơ chứ?” Nguyễn Tân không nói gì khác, chỉ nói một câu: “Cô cả mong anh đến mức tóc bạc hết

Bà ấy già rồi, có thể đợi anh bao nhiêu năm nữa?”

Thôi Nghệ im lặng, cầm ly rượu uống hết, mỗi ngày anh0đều nhớ ba mẹ ở nhà

Hạ Chí nói: “Thật ra mấy năm qua, quê mình phát triển cũng tốt lắm

Ba em luôn hi vọng anh về giúp ông ấy

Anh Nghệ, anh cũng biết tình huống của Tiểu Thiên rồi, thằng bé không giúp ba em được mà em lại là con gái, bây giờ còn đi xa nhà

Bây giờ ba em rất cần anh.”

Thôi Nghệ gật đầu, giọng mũi rất nặng: “Hôm nay cậu gọi cho anh, bảo chuẩn bị đến đây thăm em, thăm anh, thuận đường thăm ông Lưu.”

Nguyễn Tấn giữ tay Hạ Chí: “Nếu thể thì em đừng nói nữa, hôm nay để anh ấy ăn ngon một bữa.” Nguyễn Tấn nháy mắt với Hạ Chí

Thôi Nghệ là5người rất kiêu ngạo, kiên trì hơn mười năm không về sao có thể về chỉ vì mấy câu khuyên nhủ của họ chứ? Dù sao cũng phải có một bậc thang lớn, khuyên bảo nhiều còn không bằng để anh ta tự suy nghĩ cẩn thận.

Hạ Chí thở dài: “Anh Nghệ ăn nhiều vào, đừng nghĩ chuyện khác nữa.” Nguyễn Tấn cũng rót rượu cho anh và cầm ly rượu mời anh: “Nào, hai chúng ta uống một ly, không bằng tiếp tục chửi Thư tổng của các anh đi

Tôi thấy hôm qua anh chửi Thư tổng chưa đã.” Nhắc đến công việc thì Thôi Nghệ lại cảm thấy tức cả mình: “Thư tổng kia ấy à, làm việc chán4muốn chết

Cô ta bao nuôi trai trẻ thì thôi đi, còn lấy công ty ra chơi đùa

Mấy người chúng tôi còn hi vọng có thể cầm chút tiền lương này để sống tạm đấy.”

Trận chửi mắng này, Thôi Nghệ chửi hết lượt từ chuyện Thư tổng ly hôn với chồng kiểu gì, tranh giành tài sản với chồng ra sao, hẹn hò với bạn trai bây giờ thể nào, chửi khắp tất cả “đống phốt” đó

Đương nhiên mấy cái này là anh nghe từ các đồng nghiệp nữ, anh không rảnh đến mức đi thăm hỏi chuyện hóng hớt đó.

Nguyễn Tấn nghe xong thì lắc đầu, khuyên anh nhảy việc luôn cho rồi.

Vừa ăn vừa nói chuyện, trời tối rất nhanh,9Thôi Nghệ và Nguyễn Tấn uống rượu rồi cũng nói không ít lời trong lòng, khoảng cách của hai người cũng kéo lại gần hơn

Nếu nói trước kia mang theo chút khách sáo và đề phòng thì bây giờ đã không giấu nhau cái gì.

Cơm tối ăn đến tận mười giờ, may mà lượng đồ ăn nhiều chứ không là không đủ ăn

Thôi Nghệ cũng nể tình, ăn hết sạch đến tận đáy nồi.

Hạ Chí lo anh uống rượu vào lái xe không an toàn nên bảo: “Anh Nghệ, tối nay ngủ ở đây đi, có sẵn phòng cho khách đó.”

Thôi Nghệ xua tay từ chối, sao có thể ngủ ở đây thật chứ: “Không cần, tôi thuê người lái là được.” Hạ Chí đưa anh tới cửa: “Vậy anh cẩn thận một chút, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho em.” “Được rồi, chút rượu này không làm anh say được, mau đi vào đi thôi” Thôi Nghệ nhìn Nguyễn Tấn và nói: “Nguyễn Tấn, đối xử với em tôi tốt vào.” Nguyễn Tấn: “Ừ, nhất định, anh đi đường cẩn thận.” Cửa thang máy từ từ đóng lại, Thôi Nghệ huơ tay bảo hai người vào nhà: “Vào đi, tôi đi đây.” Bữa tối náo nhiệt kết thúc, một ngày vui vẻ sắp trôi qua

Hạ Chí rửa bát đũa trong bếp, không khỏi chua xót, cảm thấy chua xót cho anh họ

“Sao thế?” Nguyễn Tấn ôm cô từ đằng sau, dựa cằm vào vai cô: “Thôi Nghệ vừa đi em đã thở ngắn than dài, bị sao vậy?” Hạ Chí: “Em cảm thấy anh ấy sống khổ quá.” Nguyễn Tân: “Đúng rồi, lớn bằng anh mà chưa từng quen cô gái nào, khổ thật sự ấy.” Hạ Chỉ dùng cùi chỏ huých vào ngực anh: “Nói nghiêm túc đấy, đừng đùa.”

Nguyễn Tấn cười: “Được, được, nói nghiêm túc

Nếu anh ấy đồng ý, chỗ anh lúc nào cũng hoan nghênh anh ấy

Nhưng ba em lại hi vọng anh ấy về quê làm nên anh cũng không tiện nói gì.” Hạ Chí quay đầu lại hỏi: “Anh thật sự muốn anh ấy sang chỗ anh làm ư? Hay là vì em?” Nguyễn Tấn nói đúng sự thật: “Cả hai, anh xem trọng năng lực của Thôi Nghệ, tính tình vừa trung thành vừa vững vàng, bây giờ lại là người một nhà, rất tốt..

Không nghĩ những điều đó nữa, để xem anh ấy tỉnh thể đi

Tiểu Chí, hôm nay em mệt cả ngày rồi, chuyện còn lại để anh làm cho.” Hạ Chí: “Em không còn việc gì, chỉ rửa bát thôi mà.”

Nguyễn Tấn giành lấy đồ trong tay cô: “Đúng vậy, chỉ rửa bát thôi mà, để anh làm cho

Em đi xem TV hay ngâm chân gì đấy cũng được.”

Nói xong, việc trong tay Hạ Chí đã bị Nguyễn Tấn giành mất

Sống với nhau phải tìm đúng người, tìm đúng người rồi thì ngay cả chuyện rửa bát cũng có thể chia sẻ, tốt biết bao.

***

Mùa đông Đô Thành đến rất sớm, mỗi sáng ra khỏi nhà nhìn thấy bồn hoa trắng bóng sương, Hạ Chí cứ tưởng là tuyết bởi vì tuyết phương Nam cũng như vậy

Mãi đến ngày đó, Đô Thành đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, Hạ Chí mới biết được cái gì mới thật sự là tuyết.

“Có tuyết rồi, có tuyết rồi.” Triệu Lâm ngồi ở bàn đối diện bỗng nói.

Hạ Chí quay đầu, giữa bầu trời tối tăm, những hạt tuyết lớn như lông ngỗng rơi nhẹ xuống, tuyết lớn như lông ngỗng thật ấy, ở quê chưa từng thấy như vậy

Cô hào hứng chạy đến cạnh cửa sổ chụp cảnh tuyết, nhưng chụp kiểu gì cũng không diễn tả được cảnh đồ sộ bằng tận mắt thấy

Triệu Lâm trêu đùa: “Nhìn kia, đúng là cô gái đến từ phương Nam, ngay cả tuyết rơi cũng hào hứng như vậy, phương Nam không có tuyết à?”

Hạ Chí: “Có, nhưng nhỏ xíu à.”

Tuyết rơi nên nhiệt độ cũng thấp hơn

Dự báo thời tiết đã báo động sẽ có bão tuyết, trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay rất lớn, nói đến là đến

Cô vốn tính để ba mẹ đến Đô Thành gặp ba mẹ Nguyễn Tấn bàn chuyện kết hôn, nhưng vì cơn bão tuyết này nên chỉ có thể lùi lại.

Tan làm, Hạ Chí vui vẻ đi đến công ty Nguyễn Tấn, cô không dùng dù, chỉ trùm khăn quàng lên đầu, đi trên đường tuyết, dáng vẻ như một đứa trẻ to xác

Lạnh thì lạnh nhưng sự hào hứng trong lòng cô đã hòa tan cái lạnh ấy đi

“Cô Hạ đến tìm Nguyễn tổng ạ?” Lễ tân cũng biết cố, chủ động chào hỏi

Hạ Chí cười nói: “Đúng thế, lần này tuyết lớn thật.” Đợi trong chốc lát, tập đoàn Viễn Đại cũng tan làm, Hạ Chỉ thấy Nguyễn Tấn trong nhóm người vừa đi ra khỏi thang máy

Nguyễn Tân đi tới, đồng nghiệp đi chung với anh chào tạm biệt, anh chỉ gật đầu ra hiệu, đôi mắt vẫn nhìn Hạ Chí không thôi

Đi tới trước mặt cô thì anh thấy cái đầu ướt nhẹp của cô, cau mày nói: “Chơi tuyết à? Lớn rồi còn chơi tuyết là sao?” Hạ Chí phủ nhận: “Không chơi tuyết mà.” Nguyễn Tân chất vấn: “Thế sao tóc em lại ướt? Quần áo với khăn quàng cũng ướt, em đi kiểu gì đấy? Không lạnh à?”

Hạ Chí che miệng cười: “Tuyết rơi mà, em đâu biết đi đường mà tích nhiều tuyết vậy, em đã mang khăn quàng cổ rồi ấy, nó tan nên ướt thế thôi.” Nói xong, Hạ Chí đưa tay sờ mặt anh: “Anh cảm nhận đi, tay em còn ấm lắm, nặn cầu tuyết xong là tay ấm lại liền” Nguyễn Tấn: “Còn bảo không chơi, chưa đánh đã khai rồi kìa.” Hạ Chí lè lưỡi nói: “Chỉ nặn một quả cầu tuyết thối, không lớn, để ở bên bồn hoa ấy.” Nguyễn Tấn vừa thở dài vừa lắc đầu: “Thua em, thôi, về nhà.”

Tuyết rơi, giao thông tắc nghẽn, sau khi họ về nhà thì trời đã tối sầm

Bởi vì trận tuyết này khiến thành phố ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, tuyết vẫn rơi không ngừng, bầu trời sáng hơn trước, nhuộm ánh sáng màu vàng cam.

Trong tiểu khu vang lên tiếng vui cười của trẻ con, không chỉ mỗi Hạ chí hào hứng mà bọn trẻ cũng vậy

“Mau xem, bên kia có người nặn người tuyết kìa.” Hạ Chỉ kéo Nguyễn Tân chạy tới, Nguyễn Tân cầm tay cô thật chặt, dặn dò không ngừng: “Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận trơn.” Đó là ba ông cháu, cậu nhóc khoảng năm sáu tuổi, ông nội và ba không lay chuyển được cậu bé nên đành cầm xẻng và thùng nước xuống nặn người tuyết cho nó

Tuyết rơi ngày càng lớn, trời cũng lạnh hơn, ông nội và ba nặn người tuyết xong rất nhanh rồi ôm cậu bé về nhà, sợ đứa bé bị lạnh.

Hạ Chí đứng tại chỗ nhìn người tuyết nói: “Tân, chụp ảnh cho em đi, mau lên, mau lên.” Nguyễn Tấn cạn lời: “Anh sắp chết đói rồi.”

Hạ Chỉ giục: “Mau chụp đi, chụp xong rồi đi ăn cơm.”

Nguyễn Tấn lấy điện thoại ra chụp “tách” một cái, Hạ Chí cười ngây ngô đứng cạnh người tuyết vô cùng xấu xí đưa ngón tay hình chữ V, thế mà cũng rất đẹp

Nguyễn Tấn: “Đi thôi, về nhà, dì Phương đã nấu đồ ăn xong từ sớm, giờ này chắc cũng nguội cả rồi.” Hạ Chí lưu luyến không thôi, vừa đi vừa nói: “Anh mau gửi ảnh qua cho em, em phải muốn lên WeChat.” Nguyễn Tân: “Về nhà rồi nói.”

Hạ Chí: “Bây giờ cơ, mau lên mau lên, ngay bây giờ luôn.”

Nguyễn Tấn bế luôn cố lên, nhanh chóng chạy về nhà: “Nhanh chân lên đi cô ơi, chúng ta không mang dù, em sẽ bị cảm lạnh mất.” Hạ Chí không phục: “Làm gì dễ cảm thế, em khỏe lắm, không dễ bị cảm đâu.”

Ai ngờ hôm sau tỉnh dậy, cả người cô nóng rẫy, ngay cả việc rời giường cũng khó khăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.