Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 549: Hạnh phúc ở trước mắt (kết thúc)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Được, không thành vấn đề, cậu muốn dẫn cậu tôi đến gặp ba cậu hả?” “Đúng vậy, nên không đi được

Anh Nghệ, em nhắc nhở anh trước một chút, cô em họ kia độc thân đó, bằng tuổi Tiểu Chí, người Hàng Châu

Trong nhà cũng mong cô ấy kiếm một người địa phương, quan trọng là cô nàng mới thất tình, anh nhớ nắm chắc cơ hội này nhé.”.

Thôi Nghệ biết ý của Nguyễn Tân, cười hỏi: “Vừa thất tình à? Thế có phải là thừa dịp người ta gặp chuyện mà chen chân không?”

Nguyễn Tấn: “Phải thừa dịp này mà chen chân chứ, anh nắm chắc vào, theo em biết thì cô gái đó cũng xinh lắm.”

Thôi Nghệ cười cười: “Được, cậu phải chăm sóc nhà cậu tôi tốt vào.”

Nguyễn Tấn vỗ ngực bảo đảm: “Đương nhiên rồi.”

Câu lạc bộ Quân Lan, phòng cho khách quý

Nguyễn3Dũng Niên và Trịnh Ngọc Thục đợi trong phòng cho khách quý

Nguyễn Dũng Niên mặc áo vest, còn cố ý đeo cà vạt, bởi vì mới bị bệnh nặng nên đồ vest hơi rộng, nhưng vẫn còn khí thế của cán bộ lâu năm

Trịnh Ngọc Thục cũng ăn diện lộng lẫy, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền trân châu, trông vừa cao quý lại hiền hòa

“Ông ơi, có phải tóc tôi búi hơi cao rồi không?”

“Vừa đủ..

Trong tôi có mất tinh thần không? Đổi sang ngồi ghế dựa có tốt hơn không?”

“Không cần, đổi sang ngồi ghế dựa thì eo ông không chịu nổi

Như vậy rất có tinh thần rồi, đừng căng thẳng.” “Ai bảo tôi căng thẳng!” Nguyễn Dũng Niên kiên quyết không thừa nhận

Ăn diện lộng lẫy không phải để đè ép đối phương mà để thể hiện sự xem trọng với cuộc gặp0mặt này, cũng là sự tôn trọng dành cho họ.

Nguyễn Dũng Niên: “Hỏi Tấn xem đi đến đâu rồi?”

Trịnh Ngọc Thục gật đầu, đang muốn lấy điện thoại di động để gọi cho Nguyễn Tấn thì anh đã gọi đến, bà vội bắt máy: “Con trai, mọi người đến chưa?” “Tới cửa rồi ạ, chuẩn bị vào.”

“Ừ, được được.”

Năm phút sau, cửa phòng VIP mở ra, Nguyễn Tân dẫn theo Hạ Chí và người nhà cô vào

Hạ Chí vẫn luôn lo lắng, mặc dù ba mẹ Nguyễn Tân đều đón nhận cô rồi nhưng chưa chắc sẽ chấp nhận người nhà cô, nhất là người có tình huống đặc biệt như Tiểu Thiên

Nỗi lo của Hạ Chỉ cũng là nỗi lo của Hạ Chính Đông, vốn không định đưa Tiểu Thiên đến nhưng nếu bàn chuyện cưới hỏi thì có gì mà tị hiềm.

Ai ngờ họ vừa5đến, Trịnh Ngọc Thục đã nói với Tiểu Thiển: “Đây là Hạ Thiên nhỉ? Đúng là cậu nhóc đẹp trai, đến đây tôi ngắm một cái xem nào.”

Tiểu Thiên cũng không sợ, trước đó đã thấy hai người này ở trong điện thoại của Nguyễn Tấn

Hạ Chí nắm tay cậu đi tới trước mặt Trịnh Ngọc Thục, Tiểu Thiên chủ động chào hỏi: “Chào bác trai, chào bác gái.”

Trịnh Ngọc Thục khen ngợi: “Ổ, chào cháu, lễ phép quá, ba mẹ dạy tốt lắm.” Ánh mắt của bà chuyển sang phía ba mẹ Hạ Chí: “Thông gia, hai người cũng cực khổ rồi.”

Tảng đá trong lòng Hạ Chính Đông và Hà Hoàn cũng rơi xuống

Trước khi đến, Nguyễn Tấn đã bảo ba mẹ anh không để ý chuyện Tiểu Thiên nhưng chưa thấy tận mắt, họ vẫn lo lắng.

Hạ Chính Đông mở miệng nói: “Tôi phải cảm4ơn mọi người đã chăm sóc cho Hạ Chí lúc nó ở Đô Thành.” Nguyễn Dũng Niên ngồi trên xe lăn không yên, không kìm được mà nói: “Không bằng mọi người ngồi xuống nói chuyện đi? Mọi người đứng thì tôi cũng muốn đứng đấy.” Nguyễn Tấn: “Đúng vậy, chú và dì, ngồi xuống đi

Tiểu Thiên, đến đây, ngồi chỗ này

Anh đã gọi cảnh gà em thích nhất đó, lát nữa thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Hạ Thiển vỗ tay cười: “Thật ạ? Cảm ơn anh Tân.” Vào chỗ, Hạ Thiên ngồi đối diện Trịnh Ngọc Thục, trong mắt bà tràn ngập sự đau lòng: “Đứa bé ngoan vậy, sao lại..

Con trai này, mai viện trưởng Lý rảnh không thế? Ông ấy nói bệnh Tiểu Thiên thế nào? Có khỏi được không?”

Nguyễn Tân: “Đã hẹn với viện trưởng Lý rồi, sáng mai sang

Bệnh của9Tiểu Thiên không thể chữa hết được, khôi phục như vậy là tốt lắm rồi.” Hạ Chính Đông: “Thông gia, cảm ơn hai người đã quan tâm

Mấy năm nay chúng tôi cũng chấp nhận chuyện này rồi, không sao

Ít nhất là ngày nào Tiểu Thiên cũng vui vẻ.” Phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên, Nguyễn Dũng Niên làm chủ nhà nói: “Nghe Tiểu Chí bảo ông là bếp trưởng

Không biết đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị của ông không?” Hạ Chính Đồng: “Hợp, đầu bếp chúng tôi làm gì có khẩu vị nào không hợp? Cái gì cũng ăn được

Ông thông gia, nghe Tiểu Chí bảo ông thích ăn thịt bò kho tương con bé làm, không phải tôi tự khen, tay nghề của con gái tôi không lọt vào mắt tôi đâu

Để hôm nào có cơ hội, tôi nấu cho ông ăn thử được không?” Nguyễn Dũng Niên: “Được, thể thì đúng là không thể tốt hơn.” Một món ăn đã lập tức thu hẹp khoảng cách của hai người ba lại, chuyện sau đó cũng thuận lợi hơn, nhà xe đều có sẵn

Đăng ký trước rồi làm lễ cưới

Xét đến tình huống đặc biệt của Nguyễn Tân nên hôn lễ sẽ làm ở Hàng Châu, Đô Thành chỉ làm một buổi tiệc báo hỷ, mời một ít người thân bạn tốt đến ăn.

Hai nhà hòa thuận vui vẻ, không chút gò bó nào

Sau khi về nhà, trên sân thượng, Hà Hoàn lén lút với Hạ Chí: “Tiểu Chí, hôn lễ làm bên chúng ta cứ như đến ở rể vậy nhỉ?”

Hạ Chí gật đầu nói: “Giống! Mẹ, mẹ hài lòng với người nhà anh ấy không?”

Hà Hoàn vỗ tay cô nói: “Hài lòng, chỉ mong hai đứa sống tốt, như vậy là tốt nhất

Ngạc nhiên là họ không kiêng kị Tiểu Thiên, có sao nói thế.”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì Nguyễn Tân đi tới hỏi: “Nói gì mà vui vậy ạ? Nói ra cho cháu vui chung với.”

Hà Hoàn lấy một quyển sổ từ trong túi ra: “Đây đây, cho cháu, sổ hộ khẩu của nhà dì, cố ý mang theo đấy.”

Nguyễn Tấn cầm sổ hộ khẩu mà cười tươi như hoa: “Lúc nãy mẹ cháu cũng đưa cho cháu sổ hộ khẩu của nhà.” Anh vẫy tay với Hạ Chí nói: “Nếu hai mẹ đã gấp thể thì chúng ta cũng tranh thủ đi đăng ký đi?” Hạ Chí kiêu ngạo ngẩng đầu: “Em không vội, từ từ cũng được.”

Nguyễn Tấn: “Ái chà là anh sốt ruột, là anh sốt ruột, đừng nói nữa

Cục Dân chính cũng gần bệnh viện quân y lắm

Ngày mai chúng ta đến bệnh viện quân y trước rồi đi Cục Dân chính, quyết định thế đi!”

Hà Hoàn ở cạnh bật cười, Hạ Chí lập tức đỏ cả mặt

Ngày hôm sau, Hạ Chí vừa mở mắt đã thấy một cành hoa hồng đầu giường, trên cánh hoa kiều diễm mọng nước còn vương hạt sương, cô cười hỏi: “Hoa ở đâu ra thế?”

Nguyễn Tấn quay người lại, dáng vẻ nghiêm túc của anh đập vào mắt, trong tay anh cầm một bó hoa hồng lớn, lớn tới mức che khuất hết người anh, chỉ lộ ra đầu và chân

Mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên lưng anh, xung quanh anh như tỏa sáng khiến anh trông cao lớn và anh tuấn hơn nhiều

“Anh làm gì vậy?” Hạ Chí cưới hỏi, cô bị anh làm cho ngơ ngẩn, mới tỉnh ngủ, đã tỉnh táo đâu

Nguyễn Tân quỳ một gối xuống đất, nâng hoa lên, thâm tình nói: “Tiểu Chí, anh hi vọng nhiều năm về sau, mỗi lần em nhớ lại ngày hôm nay đều sẽ có vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.” Hạ Chí ngồi ở mép giường, bên chân là đôi giày cao gót màu đỏ, bên gối đầu có một chiếc áo lông màu trắng, trên giá áo có một chiếc áo khoác màu đỏ cho nữ, hơn nữa, trên tay Nguyễn Tấn là bó hoa hồng đỏ xinh đẹp, trông rất vui måt.

“Cảm ơn” Cô nhận bó hoa, rất nặng, Nguyễn Tấn vẫn nâng lấy nó, cô hỏi: “Anh chuẩn bị khi nào vậy? Em không biết luôn.”

Nguyễn Tấn nói như thật: “Anh chỉ đặt hoa trước thôi, những cái khác là do mẹ anh chuẩn bị

Lúc chúng ta về nhà em, bà ấy đã chuẩn bị xong

Bà ấy bảo đăng ký kết hôn là bắt đầu quãng thời gian hạnh phúc, phải mặc màu đỏ.” Nhìn kĩ lại, Nguyễn Tấn cũng mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, còn mang cà vạt màu đỏ, trông anh trẻ hơn hẳn mười mấy tuổi.

Thật ra trước kia mẹ anh cũng chuẩn bị cho Thẩm Giai Dĩnh nhưng Thẩm Giai Dĩnh không nhận ý tốt của bà, mặc đồ đen rồi đi

Nguyễn Tân không để ý, mặc bộ âu phục màu đen bình thường

Lúc về, bà thấy giấy hôn thú của hai người, hai người trong ảnh mặc đồ đen mà mặt cũng không vui vẻ chút nào, trông không giống như kết hôn mà như đưa ma vậy, bà tức giận không chịu nổi.

Hạ Chí cười nói: “Nhưng mặc đồ đỏ thế không thoải mái, có nhất định phải mặc như vậy không?” Cô cảm thấy chỉ khi làm đám cưới mới mặc đồ màu đỏ, đi đăng ký kết hôn cần gì khoa trương vậy.

Hà Hoàn cũng ở đấy, bà im lặng lau nước mắt, thấy có người quan tâm con gái như vậy, bà yên tâm lắm

Bà giục: “Tiểu Chí, đừng lãng phí ý tốt của bà thông gia, mau mặc vào

Con mặc đồ đỏ rất xinh.” Hạ Chí cúi đầu cười: “Con không bảo con không mặc mà.” Phải nghe theo lời của người lớn, không vì điều gì khác, chỉ vì mong họ vui vẻ

Năm người ra ngoài cùng nhau, đi bệnh viện quân y trước

Viện trưởng Lý thầy Nguyễn Tấn, lại thấy anh mặc như vậy, còn tưởng anh sắp làm chú rể.

“Ý, nhóc con, phát kẹo cưới à?” Viện trưởng Lý trêu chọc.

Hạ Chí đỏ mặt, Nguyễn Tấn cũng hơi ngượng: “Viện trưởng Lý, hôm nay chưa có kẹo cưới, đợi chuẩn bị xong thì nhất định sẽ có phần cho chú mà.”

Hạ Chí gật đầu nói: “Giống! Mẹ, mẹ hài lòng với người nhà anh ấy không?”

Hà Hoàn vỗ tay cô nói: “Hài lòng, chỉ mong hai đứa sống tốt, như vậy là tốt nhất

Ngạc nhiên là họ không kiêng kị Tiểu Thiên, có sao nói thế.”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì Nguyễn Tân đi tới hỏi: “Nói gì mà vui vậy ạ? Nói ra cho cháu vui chung với.”

Hà Hoàn lấy một quyển sổ từ trong túi ra: “Đây đây, cho cháu, sổ hộ khẩu của nhà dì, cố ý mang theo đấy.”

Nguyễn Tấn cầm sổ hộ khẩu mà cười tươi như hoa: “Lúc nãy mẹ cháu cũng đưa cho cháu sổ hộ khẩu của nhà.” Anh vẫy tay với Hạ Chí nói: “Nếu hai mẹ đã gấp thể thì chúng ta cũng tranh thủ đi đăng ký đi?” Hạ Chí kiêu ngạo ngẩng đầu: “Em không vội, từ từ cũng được.”

Nguyễn Tấn: “Ái chà là anh sốt ruột, là anh sốt ruột, đừng nói nữa

Cục Dân chính cũng gần bệnh viện quân y lắm

Ngày mai chúng ta đến bệnh viện quân y trước rồi đi Cục Dân chính, quyết định thế đi!”

Hà Hoàn ở cạnh bật cười, Hạ Chí lập tức đỏ cả mặt

Ngày hôm sau, Hạ Chí vừa mở mắt đã thấy một cành hoa hồng đầu giường, trên cánh hoa kiều diễm mọng nước còn vương hạt sương, cô cười hỏi: “Hoa ở đâu ra thế?”

Nguyễn Tấn quay người lại, dáng vẻ nghiêm túc của anh đập vào mắt, trong tay anh cầm một bó hoa hồng lớn, lớn tới mức che khuất hết người anh, chỉ lộ ra đầu và chân

Mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên lưng anh, xung quanh anh như tỏa sáng khiến anh trông cao lớn và anh tuấn hơn nhiều

“Anh làm gì vậy?” Hạ Chí cưới hỏi, cô bị anh làm cho ngơ ngẩn, mới tỉnh ngủ, đã tỉnh táo đâu

Nguyễn Tân quỳ một gối xuống đất, nâng hoa lên, thâm tình nói: “Tiểu Chí, anh hi vọng nhiều năm về sau, mỗi lần em nhớ lại ngày hôm nay đều sẽ có vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.” Hạ Chí ngồi ở mép giường, bên chân là đôi giày cao gót màu đỏ, bên gối đầu có một chiếc áo lông màu trắng, trên giá áo có một chiếc áo khoác màu đỏ cho nữ, hơn nữa, trên tay Nguyễn Tấn là bó hoa hồng đỏ xinh đẹp, trông rất vui måt.

“Cảm ơn” Cô nhận bó hoa, rất nặng, Nguyễn Tấn vẫn nâng lấy nó, cô hỏi: “Anh chuẩn bị khi nào vậy? Em không biết luôn.”

Nguyễn Tấn nói như thật: “Anh chỉ đặt hoa trước thôi, những cái khác là do mẹ anh chuẩn bị

Lúc chúng ta về nhà em, bà ấy đã chuẩn bị xong

Bà ấy bảo đăng ký kết hôn là bắt đầu quãng thời gian hạnh phúc, phải mặc màu đỏ.” Nhìn kĩ lại, Nguyễn Tấn cũng mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, còn mang cà vạt màu đỏ, trông anh trẻ hơn hẳn mười mấy tuổi.

Thật ra trước kia mẹ anh cũng chuẩn bị cho Thẩm Giai Dĩnh nhưng Thẩm Giai Dĩnh không nhận ý tốt của bà, mặc đồ đen rồi đi

Nguyễn Tân không để ý, mặc bộ âu phục màu đen bình thường

Lúc về, bà thấy giấy hôn thú của hai người, hai người trong ảnh mặc đồ đen mà mặt cũng không vui vẻ chút nào, trông không giống như kết hôn mà như đưa ma vậy, bà tức giận không chịu nổi.

Hạ Chí cười nói: “Nhưng mặc đồ đỏ thế không thoải mái, có nhất định phải mặc như vậy không?” Cô cảm thấy chỉ khi làm đám cưới mới mặc đồ màu đỏ, đi đăng ký kết hôn cần gì khoa trương vậy.

Hà Hoàn cũng ở đấy, bà im lặng lau nước mắt, thấy có người quan tâm con gái như vậy, bà yên tâm lắm

Bà giục: “Tiểu Chí, đừng lãng phí ý tốt của bà thông gia, mau mặc vào

Con mặc đồ đỏ rất xinh.” Hạ Chí cúi đầu cười: “Con không bảo con không mặc mà.” Phải nghe theo lời của người lớn, không vì điều gì khác, chỉ vì mong họ vui vẻ

Năm người ra ngoài cùng nhau, đi bệnh viện quân y trước

Viện trưởng Lý thầy Nguyễn Tấn, lại thấy anh mặc như vậy, còn tưởng anh sắp làm chú rể.

“Ý, nhóc con, phát kẹo cưới à?” Viện trưởng Lý trêu chọc.

Hạ Chí đỏ mặt, Nguyễn Tấn cũng hơi ngượng: “Viện trưởng Lý, hôm nay chưa có kẹo cưới, đợi chuẩn bị xong thì nhất định sẽ có phần cho chú mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.