Tâm Dao cúi thấp người, lưng ưỡn thành một đường cong quyến rũ, bờ mông cứ thế tiếp xúc với bộ phận nhạy cảm của Vĩ Thành. Do sự chèn ép giữa hai thân thể, tay của anh dường như lọt thỏm vào khe núi đồi của cô.
“Tâm Dao…”
Vĩ Thành chưa kịp nói gì, bờ môi của Tâm Dao đã chiếm lấy môi anh, chỉ một cái sượt ngang ban đầu cũng khiến người khác phải tưởng nhớ, sau đó cô học tập theo những lần anh hôn cô, ngậm môi dưới, chuyển lên vành trên rồi lại mút nhẹ. Mọi thứ tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng đã khuấy động tâm hồn người đang cố chịu đựng nằm bên dưới.
“Vĩ Thành… hôn em…” Tâm Dao mấp máy thông qua kẽ môi của cả hai.
Giây sau, một bàn tay to lớn đặt sau đầu cô, nhấn chìm cô vào nụ hôn cuồng nhiệt không lối thoát. Vĩ Thành tiến phá vòm miệng của Tâm Dao, lục lọi khắp mọi ngóc ngách, chưa kịp săn bắt thì chiếc lưỡi của cô đã cuốn lấy anh, bắt anh mà trêu chọc, cuối cùng còn khiến anh phải quay về hàng phòng thủ. Bàn tay đặt trên làn da mịn của cô trong phút chốc được cô dời sang hẳn một bên núi mềm mại, điều khiển cho tay anh bóp nhẹ cứ như mọi hành động đều do anh làm chủ.
“Ưm…” Tâm Dao cũng bởi vì vậy mà nỉ non.
Vĩ Thành đột ngột mở to mắt, mặt cũng quay hẳn ra hướng khác, kết thúc nụ hôn dang dở làm Tâm Dao ngớ người. Anh một tay giữ vai cô, một tay run rẩy cố rút ra khỏi nơi êm ái kia nhưng bị cô giữ lại. Anh thở dốc: “Tâm Dao, hiện giờ không phải lúc…”
“Thế khi nào mới phải? Anh luôn tìm cớ từ chối em.” Tâm Dao nhíu mày, phụng phịu mặt, nhưng giây sau cảm thấy có thứ gì đó cộm lên ở bên dưới thì cười khẩy một tiếng, sau đó điểm nhẹ vào mũi Vĩ Thành: “Miệng anh không thành thật tí nào.”
Tâm Dao không đợi Vĩ Thành nói thêm câu nào, lấy áo khoác rồi cột hai tay anh lại, vẻ mặt tràn đầy mưu mô: “Anh tháo ra, em giận đấy.”
Nói xong, Tâm Dao lần nữa cúi người xuống, hôn nhẹ lên cằm Vĩ Thành rồi rời rạc xuống cổ, bàn tay không chút phận sự mà cởi từng cúc áo, để lộ cơ thể đã hồi phục chín mươi chín phần trăm cơ bắp. Cô vuốt ve phần ngực, sau đó xuống tới cơ bụng, vừa tìm tòi vừa thích thú.
Vĩ Thành chỉ có thể nằm đó chịu trận, dễ dàng tháo gỡ trói buộc nhưng lại sợ người mình yêu hờn dỗi. Anh cứ trân trân nhìn lên trần nhà, cố gắng đếm hết bảng cửu chương này đến bảng cửu chương khác, nhưng bên tai vẫn nghe rõ tiếng chụt sau mỗi lần Tâm Dao hôn lên da của anh.
Tâm Dao khám phá xong phần thân trên, tự động lột phăng chiếc áo của mình ra để lộ áo cúp xinh xắn ôm trọn đôi bánh bao. Thấy Vĩ Thành nuốt nước bọt, cô dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Anh cởi một món, em cũng cởi một món. Tuyệt đối không để anh chịu thiệt.”
Vĩ Thành từng bước thấy máu nóng dâng lên tới não, đành lấy cánh tay che mắt mình lại, mắt không thấy thì phía dưới không phản ứng. Đó là anh nghĩ thôi, nhưng giây sau, bên tai vang lên tiếng thầm thì của Tâm Dao:
“Đô đốc, mong anh không ngại vì tiếp theo em xin phép cởi quần anh.”
Vĩ Thành cứng đờ người, không hít thở thêm được tí nào nữa, đây chính là câu nói vào những ngày đầu tiên Tâm Dao tới chăm sóc anh, vậy mà bây giờ nó lại gợi tình đến thế. Việc này phải trách anh nuông chiều cô, hay trách cô quá bạo gan mà trêu chọc sói?
Tâm Dao nói là làm, bàn tay thuần thục cởi bao nhiêu chiếc quần của Vĩ Thành rồi thì cái này sao có thể làm khó được cô, nhưng chưa kịp kéo nó xuống, bàn tay của anh đã giữ lại cùng giọng điệu nỉ non: “Tới đây được rồi em…”
Đừng thêm cái gì nữa, Vĩ Thành tin chắc anh sẽ không chịu nổi mất!
Tuy nhiên, Tâm Dao gạt tay của Vĩ Thành ra một cách mạnh dạn. Thuốc đã làm lu mờ đi tâm trí rụt rè, đổi lại một cô gái quyết chí ăn trọn người đàn ông mình yêu trong đêm nay.
“Gì mà được rồi chứ?” Tâm Dao bĩu môi, tay vuốt nhẹ lên vùng tam giác đang nhô cao, khiến người nằm dưới phải gồng đôi chân. Cô trách cứ: “Nơi này còn chưa được giải toả, anh sao chịu nổi?”
“Đừng…”
Vĩ Thành cố gắng giữ lý trí còn chút sót lại, cố chấp đưa tay xuống nhưng lập tức bị Tâm Dao dùng răng cắn mạnh và giữ lại, nhưng giây sau đã nhẹ nhàng mút mát, lưỡi đánh qua đánh lại vùng da tay khiến anh thoáng đờ người. Lợi dụng thời khắc đó, cô giật phăng chiếc quần boxer xuống, làm cho vật thô tráng bên trong nhảy ra ngoài một cách hiên ngang khiến anh giật mình mà lập tức rụt tay lại để che đậy theo quán tính, cũng đồng thời làm cho chiếc lưỡi đang hoạt động của cô chạm vào vật thô tráng ấy.
“Hừ!” Vĩ Thành phát ra tiếng kêu trầm ấm từ trong cổ họng, cố gắng dùng chút sức lực cuối mà dụ dỗ: “Tâm Dao, đừng ở dưới đó em.”
Tâm Dao cũng khá bất ngờ với việc lưỡi mình chạm vào vật nóng hổi vừa rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng động phát ra từ Vĩ Thành, chẳng hiểu vì sao lại khơi dậy lòng trêu chọc của cô. Cứ thế mà đưa lưỡi qua lại phần đầu, một tay của cô nhẹ nhàng xoa nắn phần dưới, thành công khiến cho anh bật ra tiếng rên trầm đó.
Cảm nhận bộ phận nam tính càng bành trướng, xuất hiện gân nổi lên nhiều hơn, Tâm Dao mới dứt khoát dừng lại khiến Vĩ Thành vừa nuối tiếc vừa thở phào. Anh hé mở đôi mắt, định khuyên răn cô thì cảnh tượng đã lập tức làm anh á khẩu. Phía dưới của cô không còn bất kì vật cản trở nào, thành công tiếp xúc trực tiếp với bộ phận ấy một cách thân mật.
“Ưm… Vĩ Thành…”
Tâm Dao khẽ đưa đẩy hông, vật cứng rắn bên dưới cứ thế chà sát vào nơi nhạy cảm nhất. Vĩ Thành không biết cô lột sạch chính mình từ lúc nào, nhưng cảm giác ấm nóng và ươn ướt kia đã khiến sợi dây lý trí cuối cùng của anh vỡ tan. Chiếc áo trói buộc bị quăng xuống sàn, anh giữ chặt mông của cô, cố tình ấn mạnh xuống hơn khiến cô run rẩy.
“Đừng trách anh vì sao sẽ không buông tha em đêm nay.”
Vĩ Thành buông ra một câu, rồi lật người đè lên Tâm Dao, quyết định phản công. Đôi môi tìm tới nhau lần nữa, không còn chút e dè nào mà ngấu nghiến, sau đó tìm đến đôi thỏ ngọc, chủ động nắn bóp, cũng không bỏ qua viên ngọc ửng hồng.
“Ưm… chỗ đó…”
Tâm Dao cầm lấy tay của Vĩ Thành, e dè đặt vào vùng tam giác của bản thân, nài nỉ anh chăm sóc nó. Anh khẽ hôn lên trán cô, cẩn thận vuốt ve nơi nhô ra rồi hai bên mép ướt át, sau cùng là đút một ngón tay vào lối đi chật hẹp một cách nhẹ nhàng. Cô ư lên một tiếng, khó chịu khi có vật gì đó xâm nhập vào bên trong mình, nhưng một lát sau cũng dần thích ứng, để cho anh tiến sâu hơn, chạm khẽ vào điểm thăng hoa.
Một ngón rồi hai ngón, Vĩ Thành thấy khuôn mặt của Tâm Dao giãn ra, thì mới chen chân vào giữa, đặt vật thô tráng của mình lên nơi ẩm ướt đó. Anh nhìn sâu vào đôi mắt ửng hồng của cô sau khi đạt khoái cảm: “Tâm Dao, cho anh được không?”
Tâm Dao dừng lại vài nhịp hổn hển, sau đó vòng tay kéo cả người Vĩ Thành xuống rồi hôn lên môi anh: “Vâng.”
Một tiếng kêu đau đớn thốt lên khi tấm màng bảo vệ cuối cùng bị xé rách, Vĩ Thành nuốt trọn nó vào miệng, không chần chừ gì nữa mà tiến thẳng vào cốc động hàng đêm mơ ước. Cố gắng chậm rãi để cô thích ứng, mồ hôi thấm đẫm trên trán anh khiến cô có chút chua xót, vật nam tính trong người cứ đi ra rồi lại vào, lâu lâu còn chèn lên điểm khoái cảm làm cô cong người để nó hôn vào nơi đó lâu hơn.
Tiếng rên rỉ càng lúc càng nhiều cùng những hơi thở dồn dập, cả hai trao lần đầu cho nhau, tận hưởng khoảnh khắc thật sự thuộc về nhau.