Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 18: HẠN CHẾ PHỤC DƯỢC



Suy tư một trận, Nhạc Vũ lại bắt đầu tiếp tục suy tính sáng tạo những chiêu kiếm thuật trụ cột còn chưa hoàn thành. Chỉ một lúc sau, đã nhìn thấy Nhiễm Lực đột nhiên nhảy lên, ngửa đầu lên trời thét dài ầm ĩ. Cho tới một phút sau, âm thanh chấn động núi rừng hồi lâu không dứt mời từ từ yên lặng trở xuống.

Nhạc Vũ biết Nhiễm Lực đã chính thức đột phá đến võ sĩ cấp bảy. Mấy ngày trước hắn đã phân tích nội tức trong cơ thể Nhiễm Lực, độ dày đã được tương đối, hôm nay chẳng qua bước qua cánh cửa kia một bước mà thôi.

Bồi Nguyên hoàn có thể phụ trợ tu luyện chân khí, ở phương diện giúp người đột phá bình cảnh vẫn có kỳ hiệu như trước. Vốn Nhiễm Lực ít nhất cần hai mươi mấy ngày tích lũy mới có thể thành công, nhưng sau khi nuốt Bồi Nguyên hoàn, đã được bước qua bình cảnh.

Nhưng đợi đến khi Nhiễm Lực bình tĩnh lại, nhưng trên mặt Nhạc Vũ không có chút sắc mặt vui mừng, ngược lại gương mặt thật lạnh lùng, đang trợn mắt nhìn hắn. Lúc này Nhiễm Lực mới biết tiếng thét vừa rồi có chút không ổn, có chút lúng túng gãi gãi đầu, vội vàng đem bình sứ trong tay giấu vào trong ngực, sau đó tự biết đuối lý nhìn Nhạc Vũ áy náy cười như xin lỗi.

Quả nhiên không bao lâu, Nhạc Vũ liền phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn trộm lại tụ tập tới thêm lần nữa. Bất quá đại đa số tầm mắt đều tập trung lên người Nhiễm Lực. Khoảng mười mấy phút sau nhìn thấy hai người một người ngồi xếp bằng còn một người đang huy búa, không thấy có gì dị thường thì cùng nhau rời đi. Mà thậm chí Nhạc Vũ không cần tận mắt chứng kiến cũng biết những ánh mắt kia tràn đầy ghen tỵ cùng hâm mộ.

Võ sĩ cấp bảy mười lăm tuổi, vào những năm trước đây chỉ có một mình Trùng Tiêu Tích Tà Kiếm Trác Nhất. Mà dõi mắt cả Nhạc gia thành, có được thành tựu thế này trong suốt mấy trăm năm qua chỉ có bốn năm người mà thôi.

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi bật cười, thật ra tiếng thét của Nhiễm Lực cũng không có gì thiệt hại. Hắn vốn nghĩ nếu những người khác đã không biết thì cố tránh việc bị họ nhìn chăm chú quá sớm mà thôi. Nhưng nếu như đã bại lộ, điều này cũng không có hại gì lớn. Đã nói có tệ tất có lợi, thành tựu của Nhiễm Lực ít nhiều có thể khiến cho Tấn thị phải gia tăng kiêng kỵ. Hắn gặp chuyện không may thì không sao, nhưng nếu Nhiễm Lực cũng không may, như vậy cho dù bản thân Tấn Húc có là võ sư cấp năm, chỉ sợ cũng không gánh nổi lửa giận của tông tộc.

Khi phát giác người cuối cùng cũng đã rời đi, Nhạc Vũ dựa theo thói quen thường ngày, lại lặng lẽ đi ra đem những bẫy rập nhỏ bị phá hư sửa lại toàn bộ. Mà cho tới lúc này hắn mới nhớ tới việc đi hỏi Nhiễm Lực một vấn đề, so sánh dược tính của loại thuốc bắt chước với dược tính của nguyên phẩm có gì khác biệt, dù sao trong hai người cũng chỉ có Nhiễm Lực từng uống qua nguyên phẩm hơn mười lần.

– Lúc ấy chỉ lo vội vã đem tu vi tăng lên tầng thứ bảy, nhất thời không chú ý nhiều như vậy. Bất quá tiểu thiếu gia, tôi cảm giác hẳn là mạnh hơn loại nguyên phẩm chút ít. Nguyên khí gia tăng hôm nay thật sự không hề giảm bớt, ngược lại còn nhiều hơn trước kia…

Nhiễm Lực cười hắc hắc, trơ mặt đòi hỏi xin thêm Bồi Nguyên hoàn, bị Nhạc Vũ trực tiếp bỏ qua. Giờ phút này hắn đang trầm tư suy nghĩ, quả nhiên không vượt ngoài suy đoán của hắn, dược hiệu mạnh yếu chính là có liên quan tới “Bí Tinh” bên trong Bồi Nguyên hoàn. Lúc trước khi hắn chế thuốc, dự tính tăng thêm một chút phân lượng “Bí Tinh”. Nhưng là lần đầu tiên chế thuốc, thật không dám bỏ quá nhiều. Hôm nay xem ra sau này nếu có cơ hội phải suy nghĩ làm sao sửa đổi phương thuốc của Bồi Nguyên hoàn, nhìn xem có thể gia tăng nhiều dược vật hơn nữa hay không.

Hôm nay khi hai người quay trở về, quả nhiên lại bị Nhạc Trương thị mắng cho một trận. Nhưng Nhiễm Lực đột phá được cấp bảy của Hóa Trần Đại Chân Lực làm Nhạc Trương thị mừng rỡ nhiều hơn tức giận, cây chổi lông gà cầm trong tay tự nhiên cũng chỉ giơ cao đánh khẽ, sau khi quở trách hai người vài câu không nói thêm gì nữa.

Đợi đến ngày kế, hai người lại tiếp tục đi ra sau núi. Bất quá lần này Nhiễm Lực không cách nào tiếp tục uống thêm thuốc, chỉ đành cả kinh thất sắc đưa mắt nhìn Nhạc Vũ ném Bồi Nguyên hoàn vào trong miệng.

– Thiếu gia, Bồi Nguyên hoàn này không được dùng nhiều. Ngài uống nhiều như vậy, hiệu lực không có, còn dễ dàng xảy ra chuyện.

Nhiễm Lực cho là Nhạc Vũ không hiểu lợi hại, thật ra vào ngày hôm qua hắn đã dự định khuyên bảo, chẳng qua khi đó Nhạc Vũ đã uống vào, hơn nữa vì là lần đầu sử dụng nên nguy hại đối với thân thể cũng giảm bớt, vì thế hắn nhẫn nhịn không nói, lúc này vô luận thế nào không thể ngồi xem thiếu gia uống nữa. Khi hắn thấy Nhạc Vũ vẫn đang nhai thuốc không hề để ý tới lời nói của hắn, Nhiễm Lực nhíu mày, cảm giác mình phải dùng từ ngữ nặng nề hơn mới thỏa đáng.

– Thiếu gia, ngài có nghe nói qua Nhạc Niệm của thành nam hay không? Khi còn bé thường xuyên cùng chúng ta chơi đùa, vài ngày trước dùng Bồi Nguyên hoàn quá nhiều, hiện tại đã như nửa chết nửa sống. Thật ra ngài hoàn toàn không cần vội vã như vậy…

Nhạc Vũ cười cười, ực một tiếng đem toàn bộ thuốc nuốt hết vào cổ họng. Khiến sắc mặt Nhiễm Lực tức giận đến xanh mét, liền quay mặt sang nơi khác giận dỗi không thèm để ý tới hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com

Mấy ngày kế tiếp cũng là mỗi ngày làm Nhiễm Lực không ngừng kinh ngạc, hắn vốn nghĩ người mới uống Bồi Nguyên hoàn thì có uống nhiều nên mới không sao. Đợi đến khi Nhạc Vũ cảm thấy trong thân thể không khỏe tự nhiên sẽ hiểu được tai hại. Nhưng tình hình sau đó làm hắn choáng váng. Chẳng những Nhạc Vũ không xảy ra chuyện gì, cường độ chân khí lại đột nhiên tăng mạnh.

Mấy ngày qua Nhiễm Lực đang suy đoán có phải loại Bồi Nguyên hoàn phỏng chế này cùng loại nguyên phẩm có điều gì khác nhau hay không. Nếu Nhạc Vũ có thể thay đổi được cường độ của dược hiệu, nói không chừng cũng có thể thanh trừ đi độc tính của nó.

Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Nhiễm Lực thật không đủ can đảm làm loạn như Nhạc Vũ.

Lúc trước hắn từng có được kinh nghiệm tương tự. Liên tục uống vào bốn viên, sau đó toàn thân trên dưới đau đớn đến chết đi sống lại, thiếu chút nửa đã mất nửa mạng. Trong hai tháng kế tiếp, chân khí không hề có bất kỳ tiến triển, vì thế hắn bị độc tính của Bồi Nguyên hoàn làm hoảng sợ thật sự.

Có được kinh nghiệm đau đớn này, sau đó dù là Nhiễm Lực hay Nhạc Vũ, tách thời gian cho hắn uống thuốc vốn sáu ngày sửa lại thành ba ngày, nhưng không dám tùy tiện thực hiện ngay tức khắc mà ban đầu dùng sáu ngày, sau khi thử dò xét dược tính mới giảm xuống năm ngày.

Nhưng mặc dù hắn “tiết kiệm” như thế, hai mươi viên Bồi Nguyên hoàn đến ngày thứ chín đã hết sạch. Nhiễm Lực chỉ uống hai viên, còn lại đều rơi vào trong bụng Nhạc Vũ.

Lần nấu thuốc kế tiếp Nhiễm Lực chẳng những tích cực không ít, thậm chí cơ hồ còn lấy hết số tiền riêng tám mươi lượng bạc đưa ra. Điều này làm Nhạc Vũ hơi có chút kinh ngạc, hắn sớm biết Nhiễm Lực được Nhạc Trương thị cho tiền tiêu hàng tháng, nhưng thật sự không nghĩ tới người này lại có thể để dành được nhiều như vậy. Ba mươi lượng đã đủ cho một gia đình trong Nhạc gia thành sống cuộc sống trung thượng đẳng suốt hai mươi năm.

Thế giới này tài nguyên khoáng sản kim loại màu không ít, mỏ bạc lại càng nhiều không kể xiết. Nhưng chỗ khai thác mỏ lại bị yêu thú hoành hành, bên dưới lòng đất còn có Trùng Trí quấy rối, không đủ thực lực dù muốn đứng vững còn khó khăn, cho nên bạc tương đối đáng giá.

Vì vậy có thể tưởng tượng nỗi vui mừng của Nhạc Vũ khi nhìn thấy thứ này. Phải biết rằng chủ nhân trước kia của thân thể hắn, chính là tiểu Nhạc Vũ, mỗi tháng chỉ được một hai lượng bạc tiền tiêu, bảy tám năm để dành còn không bằng một nửa của Nhiễm Lực. Nếu như toàn bộ đổi thành dược vật, ít nhất có thể sử dụng tới bốn năm năm.

Nhưng sau khi cẩn thận suy tính, Nhạc Vũ lại cười khổ đẩy bạc trở về. Hôm nay hắn lấy lý do mình thí nghiệm nấu thuốc trị thương, nếu mua quá nhiều dược liệu, người khác không nổi lên lòng nghi ngờ mới là quái lạ.

Hôm đó hai người ở cửa nam mua chừng một trăm hai mươi phần dược vật thì dừng lại, mặc dù vậy đã thu hút tới không ít ánh mắt nghi ngờ. Sau khi mang theo dược liệu đi ra Nhạc gia thành, lần này Nhạc Vũ càng thêm cẩn thận. Liên tục ba ngày cũng không thực sự chế luyện thuốc, lại bắt đầu thử chế luyện thuốc trị thương. Cho đến khi xác nhận chung quanh không còn người nhìn trộm, mới chính thức chế luyện Bồi Nguyên hoàn.

Lần này có Nhiễm Lực giúp đỡ, Nhạc Vũ lại thử dò xét tăng thêm hàm lượng của “Bí Tinh”. Ngoài ra đem những cặn thuốc được thân thể phán định không có tác dụng loại bỏ. Nhưng làm cho hắn cảm thấy tiếc nuối chính là lần này tuy dược hiệu có gia tăng, lại chỉ tăng thêm được hai thành, hoàn toàn khác biệt với lòng kỳ vọng lớn lao của hắn.

Nhưng hai thành dược tính gia tăng đã đủ làm Nhiễm Lực mừng rỡ. Lượng biến sinh ra biến chất, mỗi ngày gia tăng thêm hai thành nguyên khí, hiệu dụng đưa tới thật vượt xa Bồi Nguyên hoàn nguyên phẩm tới năm thành.

Song đến lúc này, phiền toái của hai người mới chính thức bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.