Trận chiến còn chưa bắt đầu, ba người vẫn đang giằng co thì ẩn ước phía sau nghe thấy một tiếng người. Lâm Trác là người đầu tiên thu kiếm lại, sau đó nhảy đến trên đường đá rồi chạy về phía trong thành. Chẳng qua là lúc vụt sát bên người thì nhìn Nhạc Vũ một cái thật sâu.
Hai người còn lại từ trạng thái căng thẳng đề phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng Nhạc Vũ vẫn còn sợ hãi. Mới vừa rồi hắn nhìn ra từ trong mắt Lâm Trác chiến ý càng lúc càng nồng đậm . Lúc đầu còn có chút kinh nghi bất định, sau đó đến cuối cùng chỉ thuần túy là chiến ý.
Nhạc Vũ cũng không phải là quá sợ hãi gì, rất muốn một lần thử thực lực của cường giả cấp võ sư xem thế nào, chỉ là lúc này bất kể là từ thời gian hay địa điểm đều không phù hợp.
Đầm nước này cách đường không xa, trời cũng đã dần tối, là lúc những người sau núi trở về, sẽ có nhiều khả năng bị người ta nhìn thấy.
Chỉ trong khoảnh khắc giao thủ cũng có thể bại lộ thực lực của hắn hiện giờ.
Nghĩ đến hậu quả kia, Nhạc Vũ không khỏi có chút cảm kích, nhìn về phía có tiếng người. Sau đó, lại cười khổ một tiếng, lần này cứu vớt hắn lại là đám người Nhạc Lâm cùng Nhạc Phong.
Nhạc Vũ hơi rụt đầu vội vàng kéo Nhiễm Lực chạy đi. Kể từ lần nhìn thấy Nhạc Lâm bại vào tay Lâm Trác, hắn cũng gặp qua vị – tộc huynh- này mấy lần. Không biết là có phải do Nhạc Phong xúc xiểm gì hay không hay chỉ do đơn thuần là vì lần gặp mặt đó, tóm lại Nhạc Lâm từ sau ngày đó cho tới giờ nhìn hắn bằng cặp mắt khó chịu, về phần những người khác đều chê giễu.
Nhạc Vũ thật sự là sợ bọn họ. Mặc dù tuổi thật sự của hắn đã là hai mươi ba tuổi, nhưng không dám bảo đảm, với tính cách thường ngày của mình sẽ không bị đám tiểu hài tử xấu xa này chọc tức mà mất đi khống chế.
May mắn lần này có thể bởi vì nguyên nhân sắc trời chưa tối hẳn mà đám người Nhạc Lâm cùng Nhạc Phong cũng không vội lên đường, hai người mãi cho đến lúc tới gần phía trước núi cũng không bị những thiếu niên kia đuổi theo.
– Thiếu gia, Lâm Trác thật giống như có chút cổ quái. Ngươi nói hắn rõ ràng đã có thực lực cấp võ sư, làm sao còn muốn gạt?
Nhiễm Lực vừa khiêng phủ lớn đi ở đường đá vừa nhe răng nhếch miệng nói. Mới vừa rồi hắn cũng không bị kiếm Lâm Trác đánh trúng nhưng lưng đụng vào vách đá nên cơ nhục bị thương ngoài da. Có thể bởi vì chung đụng đã lâu mà thiếu niên “thật thà” này giờ đã đã bắt đầu có thói quen bỏ cái mặt nạ ngốc nghếch khi đứng trước mặt Nhạc Vũ.
– Chẳng lẽ hắn muốn đến đại hội trong tộc nửa năm sau đột nhiên xuất đầu sao?
Nhạc Vũ nghe vậy cũng lắc đầu, trên thực tế hắn vẫn cảm thấy khó hiểu đối với chuyện này.
Trong Nhạc gia thành, bất kỳ người nào có thành tựu võ sư cũng sẽ hận không được để cho tất cả mọi người biết. Người giống như Lâm Trác đúng là hiếm thấy. Nếu như chỉ là vừa đột phá cũng là thôi, nhưng nhìn kiếm khí kia thì hiển nhiên thời gian đột phá võ sư cũng đã lâu.
Còn lúc vừa rồi, hắn rõ ràng thấy Lâm Trác chiến ý dạt dào nhưng sau khi nghe có tiếng người đến gần thì không chút do dự rút đi, điều này quả thật lại càng khó hiểu.
Dĩ nhiên khả năng mà Nhiễm Lực suy đoán chưa chắc không phải là không đúng. Nhưng theo Nhạc Vũ thấy thì bên trong chuyện này còn có những nguyên do khác.
Bất quá chuyện của Lâm Trác cũng không quan hệ gì tới hắn, Nhạc Vũ cũng không định tìm hiểu, bên cạnh mình còn quá nhiều chuyện phải lo.
Nhạc Vũ đột ngột đánh ra một quyền vào ngang hông Nhiễm Lực. Đang lúc Nhiễm Lực đau đớn cúi gập người thì Nhạc Vũ cười nhạt, trước đi vào cửa thành. Lần này hắn quả thật không chút nương tay, ngoại trừ không vận dụng chân khí còn thì vận hết lực lượng cơ nhục, lại càng tinh chuẩn vô cùng đánh trúng chỗ yếu hại của eo ếch Nhiễm Lực, coi như là một lần “dạy dỗ” lần suýt gây nên chuyện ngày hôm nay.
Hoặc là thể chất Nhiễm Lực kém hơn tưởng tượng của Nhạc Vũ chút ít. Hay hoặc giả là người này giả bộ đáng thương trước mặt Nhạc Vũ. Tóm lại mãi cho đến mười mấy phút sau, Nhiễm Lực mới từ từ đứng dậy đi được. Đợi đến lúc Nhạc Vũ dìu hắn từ thành bắc theo hướng tây về nhà thì mặt trời đã lặn.
Sau khi hai người tiến vào chỗ hẻm nhỏ thì liền phát hiện phía trước có mấy chục gã sai vặt mặc áo xanh trên ống tay áo thêu chín vạch màu đồng chờ mình ở cửa. Nhạc Vũ khó hiểu nhìn chung quanh một lần, lúc này Nhiễm Lực vẫn mang theo vẻ mặt đau đớn đi vào cửa tòa tứ hợp viện. Vừa bước vào cửa tiểu viện chỉ thấy năm ba người trung niên mặc đồ xanh tức giận đi từ chủ phòng ra ngoài.
Nhạc Vũ nhất thời cau mày, những kẻ trước mặt này đều là thuyết khách không ngừng tới khuyên Nhạc Trương Thị chuyển nhượng đất đai. Điều khiến hắn kinh nghi chính là một trong số đó chính là người đã từng giúp hắn một lần ở tiệm thuốc, Nhạc Hữu Đức.
Nhạc Vũ nhẫn nhịn lui qua một bên, hướng này mấy tên gọi là “Tộc bá” cúi người vái chào. Cho dù là trong lòng hắn lúc này giận dữ thế nào cũng không thể khiến người ta nói nhà bọn họ không có gia giáo.
Ngoài dự liệu của hắn là mấy vị này sau khi thấy hắn nép bên cánh cửa chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo nghênh ngang rời đi. Nhạc Vũ nhất thời ngẩn ra, trong ngày thường những người này chỉ sợ bất mãn như thế nào cũng sẽ nhẫn nại dừng lại cùng hắn bá phụ hiền chất hàn huyên một phen. Xem tình hình thì ngay cả một tầng ôn tình vờ vĩnh cuối cùng cũng đã xé đi.
Đang lúc Nhạc Vũ thầm nghĩ có phải đã hoàn toàn trở mặt hay không thì thấy Nhạc Hữu Đức cười khổ đi tới trước hắn.
– Hiền chất, Đức thúc lần này thật sự xấu hổ, chỉ sợ là giúp cũng không đến phiên ngươi. Đợi lát nữa đi vào nhìn thấy mẹ của ngươi thì giúp ta nói với nàng một tiếng xin lỗi. Nếu có thể nói thêm thì hay là khuyên nhủ mẹ của ngươi, lui một bước trời cao biển rộng-
Nói xong Nhạc Hữu Đức nặng nề vỗ vai của hắn một cái, thở dài rồi theo đuôi mọi người rời đi. Nhạc Vũ lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn thật sự không chịu được kẻ này lại còn giở giọng thương hại. Nhiễm Lực phía sau không nhịn được nện một quyền vào cột trụ, mắt hổ tràn đầy tức giận.
Bất quá lúc này Nhạc Vũ ngoại trừ tức giận thì suy nghĩ đến nhiều thứ khác. Qua mấy ngày vừa rồi, hắn đã hiểu rõ tính cách của Tấn Húc, vị chấp sự trầm ổn của dòng họ đáng ra không nên mất kiên nhẫn như thế mới đúng, chẳng lẽ trong nhà lại có biến cố gì khác.
Trầm ngâm một lát rồi Nhạc Vũ bước nhanh xuyên qua tiểu viện, sau đó thuận tay kéo một nha hoàn thiếp thân bên cạnh Nhạc Trương Thị tên là Tiểu Thúy để hỏi han.
– Tiểu thiếu gia, ngài mau vào đi khuyên nhủ chủ mẫu. Lão nhân gia nguyên là chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi Đức lão gia, nói một chút chuyện ngài đến tiệm thuốc làm học đồ. Kết quả Đức lão gia ban đêm dẫn theo một đám người tới đây làm chủ mẫu giận đến thiếu chút nữa đập bàn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lời còn chưa dứt, mấy người chỉ nghe thấy bên trong nhà truyền đến một trận chén dĩa rớt trên nền nhà. Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực ngạc nhiên liếc nhau một cái, sau đó đều nhìn thấy trong mắt nhau một tia hồ nghi.
Tính cách của Nhạc Trương Thị nội liễm, một năm cũng khó khăn nổi giận một lần. Để mất khống chế như thế, xem ra lần này bị chọc giận không nhẹ.
– Ý tứ của mấy vị lão gia kia là chuẩn bị làm mai cho chúng ta nhà, muốn tiểu thư của chúng ta, gả cho con của Tấn chấp sự.
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ của cả hai, Thúy nhi vội vàng giải thích một câu. Song quyền của Nhạc Vũ đột nhiên nắm chặt đến kêu răng rắc.
Chỉ sợ hắn đi tới nơi này mới chưa tới nửa năm, cho dù là hắn chưa từng gặp mặt với “muội muội” kia nhưng nghe những lời này vẫn giận điên lên!
Liên tục hít sâu mấy lần, Nhạc Vũ lúc này mới nỗ lực áp chế sự giận dữ như muốn tuôn trào từ trong lồng ngực.
– Thúy nhi, ngoại trừ chuyện này thì trong nhà còn có chuyện gì khác, để cho mẫu thân đại nhân phiền não?
Nếu như chỉ là vì làm mai, với tâm kế của Nhạc Trương Thị quả quyết không thể nào giận đến trình độ này.
– Thiếu gia, thật ra thì còn có chuyện trang viên bên kia của chúng ta-
Thúy nhi vốn là còn hơi có chút do dự nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt lạnh băng của Nhạc Vũ thì bất giác chấn động buột miệng, giọng nói hơi run:
– Bên kia mới vừa có người đưa tin nói là hai võ sư hộ vệ của chúng ta đã chuẩn bị nghỉ việc rồi.
Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, tất cả những bí ẩn, giờ phút này đều đã có giải thích hợp lý.