Một buổi sáng cuối tháng chín, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào sơn cốc, có một chiếc xe tứ mã trông hết sức bình thường dừng tại một ngọn núi bên cạnh rừng rậm.
– Thiếu gia, đi xa hơn phía trước chính là Hắc Vân Lĩnh.
Nhiễm Lực bước xuống từ trên xe ngựa, vẫn không đoán được mục đích của Nhạc Vũ dĩ nhiên là chuẩn bị đi xem những yêu thú bên ngoài kia.
Gã chỉ cảm thấy kỳ quái, lúc trước không phải nói muốn đi thị sát điền trang ngoài thành, thay Nhạc Trương Thị thống kê tổn thất sao? Làm sao bây giờ lại đi đến đây?
Nhạc Vũ cũng không trả lời, phối hợp đem mấy trang bị trong xe để xuống. Đầu tiên là hai cây cung kia cùng với sáu mươi mũi Vân Tước cốt tiễn.
Chất xương của yêu cầm cực nhẹ, lại cực kỳ bền chắc, hơn nữa rỗng giữa, là vật liệu chế tên tốt nhất. Song muốn tìm được vật liệu xương để gia công cũng không dễ dàng, Vân Tước cốt tiễn này tuy là loại thường thấy nhất nhưng cũng lấy mất của Nhạc Vũ gần hai lượng bạc.
Còn có thêm Đường thức hoành đao mà Nhạc Vũ chuẩn bị sau khi suy nghĩ trong chiến đấu có thể sẽ hao tổn. Lúc trước ở trong thành, đã mua một hơi ba thanh đao và trường kiếm trong tiệm bán vũ khí của dòng tộc. Những thứ này đều giắt trên lưng của Nhiễm Lực, coi như là một pháo đài di động, cũng là một thương khố di động.
Dĩ nhiên cũng không thể quên phương diện thức ăn cùng dược vật.
Lần này đi ra ngoài, Nhạc Vũ chỉ mang theo mấy miếng bánh nướng và thịt khô, hắn không tính muốn ở qua đêm nên cũng không chuẩn bị quá nhiều. Về phần dược vật, trừ vài loại thuốc trị thương thường dùng còn có hai bình bổ khí hoàn để bản thân sử dụng mà không giao cho Nhạc Trương Thị đi buôn bán nên Nhạc Vũ tự nhiên không cố kỵ tuyển dụng dược hiệu mạnh nhất để điều chế, đoán chừng mạnh hơn sáu thành so với loại thông thường ở trong thành.
Cuối cùng là áo giáp hai người , cái này cũng không cần xuất tiền. Phụ thân của bọn họ đều lưu lại Bạch ngạc giáp cấp bốn thượng hảo hạng, chẳng những nhẹ nhàng, không ảnh hưởng hành động, hơn nữa lực phòng ngự cũng cực kỳ cường hãn.
Nhiễm Lực ngoài Bạch ngạc giáp còn mặc thêm một kiện Kim chúc tỏa giáp. Sau khi được Nhạc Vũ nai nịt gọn gàng, gã mới nhớ ra mục đích lần này đến đây của Nhạc Vũ, khuôn mặt râu ria trong nháy mắt tái nhợt.
Gã cũng không lo lắng an toàn hai người bọn họ. Với sực lực của gã cộng thêm đao thuật của Nhạc Vũ thì chỉ cần không vào quá sâu đủ để bảo đảm không lo tính mạng.
Chân chính làm người ta lo lắng là Tấn Húc.
– Thiếu gia, ngài nói những tên kia có thể theo tới hay không?
Nhiễm Lực cố gắng ám chỉ, bất quá cũng không hy vọng. Quả nhiên Nhạc Vũ nghe vậy chỉ mỉm cười.
– Theo tới là khẳng định, chẳng lẽ ngươi cho là ta sẽ không nghĩ tới sao?
Ngay từ lúc mấy ngày trước, Nhạc Vũ cũng đã phát hiện, có người đang chú ý những hành động của hắn. Cho dù là đi ra ngoài mua vật liệu hay thăm dò tình hình ngoài cốc cũng có tiến người điều tra sau lưng. Nhạc Vũ cũng rất tin, phụ tử Tấn thị và những người khác, sợ rằng sẽ rất vui lòng nhìn thấy hai người bọn họ chết vì đám “Yêu thú” ngoài thành.
Thuận tay đem bao đựng tên vác trên người, Nhạc Vũ phất tay, ý bảo phu xe có thể rời đi. Sau đó xoay người, nhìn về phía phía bắc ngọn núi.
Đây chính là Hắc Vân Lĩnh mà Nhiễm Lực vừa nói, là một trong những dãy núi đầu tiên của bên ngoài khe sâu. Yêu thú cấp bốn trở lên căn bản đã bị Nhạc thị tổ chức nhân lực thanh trừ. Song ở Hắc Vân Lĩnh còn có một khu rừng nguyên sinh rất lớn. Vô số yêu thú sống thành đàn ở đây, cũng có một số tồn tại cấp ba và cấp bốn, thỉnh thoảng kiếm ăn mà xâm nhập vào.
Đối với hai người bọn hắn mà nói, quả thật cũng coi là một chỗ vô cùng nguy hiểm.
Nhạc Vũ nhìn về phía sau, dưới chân Hắc Vân Lĩnh là một khu ruộng nước thượng hạng. Phóng tầm mắt ra xa cũng không phát hiện được điều gì dị thường. Song Nhạc Vũ tin tưởng sâu sắc lúc này chỉ sợ là có mười mấy cặp mắt đang nhìn trộm bên cạnh.
Tiệm thuốc Thuận Phúc mà Nhạc Trương Thị vừa mở, những ngày qua đã từ từ đi vào quỹ đạo. Đám chế dược học đồ học từ hắn quy trình chế thuốc, sau đó sáu võ sư, mười tám võ sĩ cao cấp vào ngày khai tiệm đã nhất cử chấn động toàn thành.
Đang lúc mọi người cho là Nhạc Trương Thị có phải vì chuyện nông trang ngoài thành tuyệt thu mà nổi điên hay không thì trong ngày tiệm thuốc khai trương lại có một hành động kinh người. Sau đó liên tục mấy ngày đều phát miễn phí các loại thuốc trị thương của Nhạc thị cho người đi đường. Hành động lần này nhìn như điên cuồng, nhưng cũng khiến cho tiệm thuốc Thuận Phúc sau mấy ngày làm ăn phát rạp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Điều thú vị là Nhạc Trương Thị giữ bí mật thiên phú của con trai mình về phương diện dược vật còn hơn cả hắn. Lúc khai trương tiệm thuốc thậm chí còn đặc biệt mang theo mấy võ sư đến ngoài thành, cực kỳ trang trọng hộ tống một vị lão nhân mặc quần áo chế dược sư để hướng tất cả các ánh mắt hoài nghi vào ông ta.
Điều duy nhất mà Nhạc Trương Thị không nghĩ tới là một số dược vật độc nhất vô nhị của tiệm thuốc Thuận Phúc lại bán cực kỳ cháy hàng.
Hiện giờ tình hình làm ăn của tiệm thuốc Thuận Phúc phát đạt như vậy, Nhạc Vũ cũng không tin, Tấn Húc và mấy vị đồng minh của lão kia vẫn có thể ngồi yên.
Thật ra thì Nhạc Vũ lúc này cũng hiểu, cũng có chút tiếc hận. Nếu như có thể cho hắn nhiều hơn một chút thời gian thì cho dù là về phương diện thực lực hay chế thuốc đều có thể chuẩn bị đầy đủ hơn.
Đáng tiếc chính là Tấn Húc làm cho quá gấp khiến hắn cũng chỉ có cách đem mấy phương thuốc giao thật sớm cho Nhạc Trương Thị. Cũng vì thế mà không tránh khỏi lần hành trình ra ngoài cốc này lại càng đối mặt với nhiều nguy hiểm.
Nhìn thấy xe ngựa đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Nhiễm Lực cũng đành bất đắc dĩ rút chiếc búa lớn sau lưng ra, chẳng qua sắc mặt hơi tái đi.
Trong lòng Nhiễm Lực lúc này đang giằng co, có phải nên tìm một cơ hội hay không đem Nhạc Vũ đánh cho bất tỉnh, sau đó đưa trở về. Đúng lúc này gã thấy Nhạc Vũ đã xoay người bước đi tiến vào trong rừng. Liếc nhìn tay trái của Nhạc Vũ hoành đao, con ngươi của Nhiễm Lực hơi co lại, nặng nề thở dài một tiếng rồi vội vàng bước nhanh theo sát.
Lúc ban đầu tiến vào trong rừng, hai người cơ hồ đem hết toàn lực vượt qua. Chỉ sau khi đã tiến vào rừng rậm hơn hai mươi dặm, sắp vượt qua phạm vi Hắc Vân Lĩnh, Nhạc Vũ mới từ từ bước chậm lại.
Bắt đầu từ đây, hai người đã gặp được một số yêu thú, căn bản đều là cấp hai trở xuống. Ngoại trừ hình thể và lực lượng, chúng cũng không khác với những mãnh thú mà Nhạc Vũ đã gặp ở tiền thế. Yêu thú ở tầng cấp này chưa có dị lực gì, lưỡi búa của Nhiễm Lực có thể giải quyết được dễ dàng.
Bản thân Nhạc Vũ thì chỉ chăm chú tìm kiếm dược liệu vừa bố trí một số cơ quan nhỏ kín đáo trên những chỗ vừa đi qua.
Hắn không phải là thải dược sư (người hái thuốc) chuyên nghiệp, thậm chí còn chưa có kinh nghiệm gì. Song có hệ thống phụ trợ cung cấp hình ảnh ba chiều cùng với sự trợ giúp của thị giác, đoạn đường còn chưa chân chính xâm nhập này không ngờ lại hái được không ít loại thuốc trân quý.
Bất quá Nhạc Vũ lúc này lại chú ý hơn đến phía sau của bọn họ. Một số bẫy rập của hắn bố trí trong nửa giờ đã bị chạm vào đến mười mấy lần. Tuy nói bây giờ trong rừng có gió rất lớn, thanh âm hỗn tạp nên không nghe rõ ràng nhưng Nhạc Vũ có thể thông qua hệ thống ký sinh phụ trợ để tách những thanh âm này ra.
Sau khi phân tích, hắn phát hiện bọn người đi sau áng chừng từ ba đến năm người.
Kết quả này khiến Nhạc Vũ hơi có chút ngoài ý muốn, địch nhân của hắn không nên khinh thị như thế mới đúng. Lẽ ra với phong cách Tấn Húc thì càng phải hiểu sâu sắc đạo lý sư tử vồ thỏ, sẽ dốc ra toàn lực.
Nhạc Vũ lại nghĩ tới hơn mười ngày trước Nhạc Trương Thị có nói đến Sư Ngạc Thú cấp năm xuôi nam, chẳng lẽ nguy cơ lần đó còn chưa hoàn toàn giải quyết?
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ mở ra tấm bản đồ của mình. Mấy tên phía sau càng lúc càng ép gần, hơn phân nửa đã là khẩn cấp. Còn hôm nay hắn có thể bình an tránh thoát lần nguy cơ này hay không thì phải xem chuyện mà vị lão thợ săn bán cung cho hắn có chút lạ lùng hay không.