“Ha ha! Thập thất ca gần đây khỏe không?”
Lúc Nhạc Vũ cưỡi Long Giác Mã trong nhà tự nuôi, lưng đeo cây cung màu đen tới cửa thành thì đã thấy hai huynh đệ Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn chờ sẵn, hắn vừa lên tiếng bắt chuyện thì lại thấy Nhạc Lâm.
Tuy nói chuyện xảy ra đã năm ngày nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy một chút máu bầm trên mặt Nhạc Lâm, xem ra lần trước hắn bị đánh vô cùng thảm hại.
Nhạc Vũ hơi cảm thấy lúng túng, vốn là tính toán làm bộ như không nhìn thấy. Bất quá khi Nhạc Lâm cưỡi con Long Lân Mã đi tới trước mặt hắn thì cũng không thể làm lơ.
“Nhờ phúc của Vũ đệ ngươi, vi huynh lần này cuối cùng là mạng lớn nên chưa chết!”
Nhạc Lâm lần này không thèm giấu diếm, cho dù trước kia gặp mặt Nhạc Vũ hắn vẫn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh . Nhưng hôm nay cho dù là giả bộ cũng không cách nào làm được.
Nhạc Vũ lúc này cũng không biết trả lời như thế nào, cười gượng một tiếng rồi nhìn sang con Long Lân Mã mà Nhạc Lâm đang cưỡi.
Con vật này trên đầu có hai sừng, thân rồng, bốn vó hồng như lửa. Bộ dạng vừa có chút giống long, lại có chút tương tự như kỳ lân trong truyền thuyết của Đông Thắng đại lục, thần thái ôn thuần, lộ vẻ là đã được thuần hóa. Điều duy nhất đáng tiếc chính là, con song giác Long Lân Mã này thuộc về Ngũ Hành hỗn tạp làm giá trị của nó giảm mạnh. Bất quá đối với người tu tập Đại Hỗn Nguyên Công như hắn lại là thú cưỡi thích hợp.
Ngoài ra bên yên con Long Lân Mã này còn có một cây cung lớn màu ngọc bích. Tuy là không biết tên nhưng mà chỉ nhìn chất liệu gỗ kia cũng biết bất phàm. Nhạc Vũ suy đoán lực khai cung chừng thập thạch, lực đàn hồi chắc còn vượt xa. Nếu là vật phàm thì Nhạc Vân Kiệt sẽ không cầm đến tay.
Nhạc Vũ không hề che giấu sự tham lam trong mắt, nếu có thanh bảo cung này thì những yêu thú cấp ba, cấp bốn thường lui tới ngoài cốc cũng không đáng ngại. Thậm chí võ sư cao cấp bình thường trước lúc tiến đến gần trong hai trăm bước cũng sẽ rất khó tạo thành uy hiếp với hắn. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
“Đó là Bích Triều cung! Có thể bắn mười bốn tên thập tứ thạch, hai ngày trước bá phụ đã đặc biệt mua cho ngươi.”
Thấy đường đệ không có ý đáp lời, Nhạc Lâm hừ lạnh một tiếng rồi rồi vất dây cương Long Lân Mã nơi tay trái cho Nhạc Vũ. Nhạc Vũ cũng không khách khí, lập tức bỏ đồ của mình lại rồi tung mình đón lấy.
Đầu tiên hắn dùng ngón tay khẽ kéo dây cung của Bích Triều cung rồi buông ra. Quả nhiên như Nhạc Lâm nói, độ đàn hồi của cung rất tốt. Thân cung rộng bằng hai vòng tay người ôm không biết làm từ chất liệu gì mà lúc kéo ra dường như không cần dùng lực nhưng lúc buông tay thì bắn mạnh về vị trí cũ rồi không hề rung động.
Nhạc Vũ thử xong rồi thì sắc mặt vui mừng càng đậm. Lần này quả thật là kiếm được rồi, một kỵ thú Long Lân Mã cấp ba giá trị ít nhất cũng là tám trăm lượng bạc ròng trở lên. Còn thanh cung trong tay của hắn nếu không có trên trăm lượng hoàng kim trở lên lại càng không cần nghĩ. Lần này trong tộc quả đúng là vì hắn mà xuống tiền vốn.
Chẳng qua là đáng tiếc, cây cung này bình thường hắn có thể lặng lẽ mang về, chỉ cần không bị Nhạc Trương Thị biết là được. Nhưng Long Lân Mã này không thể cho vào đâu, hơn nữa với điều kiện của nhà hắn hiện giờ cũng không nuôi nổi. Loại kỵ thú cấp ba này bình thường mỗi ngày cần sáu cân ngũ cốc còn tối thiểu hai thạch thịt, cộng thêm mỗi tháng vài cọng linh thảo. Nuôi một con tiêu phí không kém thuê hai võ sư sơ cấp.
“Vũ đệ yên tâm! Phụ thân đã nói, Long Lân Mã này trước lúc ngươi trưởng thành có thể để trong tộc chịu trách nhiệm cung cấp nuôi dưỡng! Bình thường nếu như ngươi cần sử dụng có thể đến phủ thành chủ bên kia lấy đi.”
Lúc này lão Đại Nhạc Nghi Chân cũng tiến lại, tựa như cười chế nhạo nhìn Nhạc Vũ.”Nói vậy trong nhà Vũ đệ bây giờ chắc là có chút bất tiện sao?”
Nhạc Vũ nghe vậy cười một tiếng, biết mình bây giờ nếu vẫn đem chuyện mà Nhạc Trương Thị dấu diếm là tuyệt khó qua được những ánh mắt kia. Bất quá hắn cũng không để ý, bây giờ thật sự đã có thể nói rõ, tuy là thời cơ chưa ổn lắm nhưng cũng đã miễn cưỡng chuẩn bị tâm lý.
Tạm thời bỏ qua lo lắng về việc nuôi dưỡng hàng ngày ba kỵ thú, Nhạc Vũ theo hai đôi phụ tử ra khỏi thành. Trên bãi đất trống ngoài thành đã có hai mươi kỵ sĩ chờ sẵn, Nhạc Vũ vừa nhìn thấy bọn họ thì trong lòng nhất thời rùng mình.
Cả hai mươi người này đều cưỡi Long Lân Thú, toàn thân mặc trọng giáp màu đen, ngay cả khuôn mặt cũng ẩn sau nón giáp. Binh khí bên yên tuy nhìn không ra cấp bậc song nhìn những cây cung đều là Thập nhị thạch cung mà trung giai võ sư mới có thể kéo ra.
Điều làm Nhạc Vũ càng thêm kiêng kỵ là lúc những người kia giục ngựa tới đây hội hợp đều tăm tắp tựa như một người. Cho dù là đặt vào trong quân ở kiếp trước cũng là tinh nhuệ nhất đẳng.
Đám người này đang hướng mình thị uy? Nhạc Vũ suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không giống. Nhạc Duẫn Kiệt nếu quả thật hạ quyết tâm muốn mượn hơi hắn thì sẽ không làm loại chuyện thừa này. Nhìn lại trang phục của Nhạc Duẫn Kiệt, tuy là không mang trọng giáp nhưng cũng võ trang đầy đủ, nhất là thanh Thập bát thạch xà tượng cung kia đặc biệt chói mắt.
Như thế xem ra lần “Săn thú” này sợ rằng không như trong tưởng tượng của hắn, chẳng qua là làm qua loa mà thôi.
Đoàn người ra khỏi cổng thành phía nam thì chạy thẳng theo hướng ngoài cốc. Đội ngũ săn thú hơn hai mươi người cũng từ từ tách ra làm hai. Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn mang theo đám Huyền Giáp trọng kỵ chạy ở trước nhất. Nhạc Vũ cùng hai đường huynh của hắn cũng hơi tụt vào phía sau.
Nhạc Vũ biết điều này cố nhiên là bởi vì thuật cỡi ngựa của bọn họ không tinh, song trong chuyện này cũng là Nhạc Duẫn Kiệt muốn cho đám vãn bối như hắn có một lần cơ hôi để thân cận. Bất quá hắn cũng cảm thấy thích như thế, trên đường vừa cùng Nhạc Nghi Chân nói chuyện, vừa tự mình thử nghiệm Ngự thú thuật học được trong sách.
Sở dĩ nói là ngự thú thuật, mà không phải thuật cưỡi ngựa cũng là có nguyên nhân khác. Ở Đông Thắng đại lục này, cưỡi thú không phải chỉ đơn giản là cưỡi như vậy.
Giống như con Long Lân Mã hắn đang cưỡi, ngoại trừ cước lực và những phụ trợ tác chiến thông thường thì lúc cần thiết còn có thể tạm thời cung cấp yêu lực cho chủ nhân để chiến đấu.
Ngự thú thuật mà Nhạc Vũ học được trong sách chính là như thế, có thể ở trình độ nhất định giúp người sử dụng tăng tiến khế hợp với kỵ thú của mình. Bất quá tác dụng chủ yếu nhất là giúp lấy ra yêu lực của kỵ thú bảo vệ thân thể người sử dụng mà không bị thương tổn.
Cũng vì vậy mà nó không có tác dụng với võ sĩ trở xuống. Song từ võ sư trở lên thì đó là thuật phải học! Hơn nữa loại học thuật này muốn hoàn toàn nắm giữ ít nhất cũng phải ba đến năm tháng, còn muốn phối hợp thuần thục với kỵ thú nếu chưa qua mấy năm thì chưa thể.
Bất quá Nhạc Vũ lúc này có đại hành gia như Nhạc Nghi Chân bên cạnh chỉ điểm yếu quyết cộng với ưu thế về năng lực phân tích nên chưa đầy nửa giờ, thanh kiếm lấy ra thí nghiệm trong tay hắn đã phun ra kiếm khí dài ít nhất tới hai thước.