Hơn hai giờ sau, đoàn người Nhạc Vũ mới đi ra khỏi tiệm thuốc. Đến lúc hắn tạm thời buông tha không kiểm tra thì cũng chỉ mới xong ước chừng một phần mười sổ sách, mà đó chỉ là phần trong mười năm mà thôi, nếu như ngược dòng trăm năm vậy thì số lượng thật sự quá mức khổng lồ, muốn hoàn toàn thanh tra vậy thì phải cần đến mấy tháng.
Bất quá mặc dù chẳng qua như thế nhưng đợi đến lúc bọn họ đi ra cửa hàng thì cả tiệm thuốc bao gồm cả Nhạc Hữu Đức, cơ hồ tất cả phòng thu chi cùng quản sự đều một mực cung kính cảm động đến rơi nước mắt tiễn Nhạc Vũ đến tận cửa. Hành động này cũng khiến hắn hoàn toàn bỏ đi tính toán ý định cải cách phép tắc thu chi.
Một đứa bé có chút thiên phú ở phương diện tính toán thì cũng không có gì lớn, nhưng nếu là vô sự tự thông, tự nghĩ ra một loại phép tắc ghi chép mới thì không khỏi khiến người ta sợ hãi. Nếu như tự nghĩ ra võ học thì dù sao cũng là có cơ sở, nhưng ở phương diện này thì với lứa tuổi của hắn bất quá mới chỉ học qua chút tính toán thô thiển nhất mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hơn nữa loại phương pháp này cũng không lợi cho hắn sau này gian lận trên trương mục. Dù sao trước lúc đạt đến tiên thiên, hắn tuyệt không tính toán buông tha số dược liệu này.
Nhạc Vũ đối với dòng họ, ngoại trừ một số ít người thì trên căn bản không có bao nhiêu tình cảm, tâm tư đa phần là lợi dụng. Loại chuyện gây mất lòng như dọn dẹp những chuyện nhơ bẩn lâu năm trong tiệm thuốc này nếu không cần thiết thì hắn tuyệt đối sẽ không làm. Theo suy đoán của hắn, Nhạc Trương Thị cũng sẽ có tâm tư này.
Về phần chiếc bao lớn của Nhiễm Lực, tự nhiên cũng không có trở ngại mà cứ thế đem ra. Một lần mang đi số linh dược thu mua trong mười ngày của tiệm thuốc, đúng là có chút phiền phức. Nhưng nếu là những tiểu nhị của phòng thu chi lẫn bên phòng ngân khố hợp lực thì không phải là không thể.
“Thiếu gia! Thật ra thì ngài không cần nhọc công cho phế nhân này như thế”
Nghe câu này vang lên từ phía sau, Nhạc Vũ lúc đầu cho là nghe lầm. Đến lúc hắn quay đầu mới phát hiện người vừa nói chính là Lâm Trác vẫn im lặng đứng trước tiệm thuốc.
Nhìn ánh mắt phức tạp của đối phương, trong lòng hắn cười thầm, không nghĩ tới người có bề ngoài lạnh lùng này lại có thể dễ dàng cảm động như vậy. Bất quá hắn cũng không để ý sự cảm kích này của Lâm Trác, cũng không cần!
Nhạc Vũ khẽ cười nhạt.”Ngươi cũng cho là ta làm như vậy có chút không ổn phải không? Đừng có tự tác đa tình, lần này ta tới đây cũng không riêng chỉ là vì ngươi!”
Nhạc Vũ nói xong thì nhìn về tiệm rèn ở bên kia đường, hôm nay cũng đã thuộc quyền quản hạt của mẫu thân hắn.
Hiện giờ căn bản đã có đủ vật liệu để chế luyện Dịch Nguyên Đan, chỉ còn thiếu vật liệu của Ngũ Hành Tụ Linh Trận. Hắn đã sớm phát hiện, vật liệu có thể thừa nhận linh lực phù văn tuyệt đối không thể là vật liệu bình thường. Điều hiện giờ hắn có thể làm chẳng qua là mô phỏng Bí Phù Tiễn kia mà thôi.
Ngoài ra hắn còn cần một số dụng cụ châm cứu tiêu chuẩn, thương thế trên người Lâm Trác đều dễ dàng giải quyết. Thậm chí chỗ kinh mạch tổn hại kia cũng có thể dùng La Vĩ Hoàn tìm được trước đó vài ngày để tu bổ. Mặc dù điều này cũng là trị phần ngọn mà không trị phần gốc nhưng hiện giờ cũng không quản được nhiều như vậy.
Hết thảy những việc này đều cần dùng đến thuật châm cứu. Dù sao khi thi triển trên thân thể người khác, Nhạc Vũ cũng không cách nào điều tiết dược lực như trên thân thể mình. Muốn đem dược lực tới được phương vị chính xác nhất định phải cần vật dẫn.
Nhạc Vũ nghĩ tới nghĩ lui, trong điều kiện hiện giờ thực hiện được điều này cũng chỉ có thể là thuật châm cứu đã có truyền thừa từ cổ xưa.
Bốn giờ sau, tại một khu nhà nằm ở phía tây bắc Nhạc gia thành.
“Nói như vậy, đứa bé kia chẳng qua là tùy tiện lật qua mà thôi, nhưng sau đó những chỗ đánh dấu đều là chân chính có vấn đề? Không hề bỏ sót một chỗ nào?”
Nhạc Duẫn Kiệt khẽ nghiêng về phía trước, vẻ mặt ngạc nhiên. Quả thật lão không nghĩ tới tên tiểu tử kia, lại còn có bản lĩnh như vậy .
Bất quá thử nghĩ xem cũng là không kỳ quái, đứa bé kia có ngộ tính kinh người trên phương diện kiếm thuật đao pháp, ngay cả bí pháp mà tiên thiên cường giả cũng nhức đầu thì hắn chỉ học qua đã thành, đầu óc thông minh như thế cũng là chuyện đương nhiên.
“Vậy cuối cùng hắn xử trí thế nào?”
Nhạc Hữu Đức hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nguyên lão tưởng rằng nhắc tới chuyện những số thuốc kia bị mang ra khỏi tiệm thì vị tộc huynh này phải giận tím mặt mới đúng. Không ngờ đối phương lại chỉ để ý vào chuyện năng lực kiểm toán của Nhạc Vũ. Điều này thật khiến người ta đau đầu, bất giác lão khi lão nói tên Nhạc Vũ lại thêm mấy phần kính ý.
“Hồi báo tộc trưởng đại nhân! Đối với chỗ sổ sách kia, Vũ thiếu gia cuối cùng cho thu lại rồi thiêu hủy trước mặt mọi người.”
“Lại có thể làm như vậy?” Nhạc Duẫn Kiệt ngẩn ra rồi cười một tiếng.”Ha hả! Có ý tứ, lúc điều tra thì làm đến cùng, giết một người thị uy rồi cuối cùng nhẹ nhàng bỏ qua cho đám thủ hạ ngu ngốc của ngươi, chỉ sợ là trong lòng Hữu Đức ngươi cũng có cảm kích sao?
“Tộc trưởng”
Nhạc Hữu Đức lộ vẻ cực kỳ sợ hãi.
“Yên tâm! Ta không có ý trách ngươi. Những năm này cũng nhờ ngươi đi trông coi cửa tiệm mới không khiến đám sâu bọ kia hút sạch.”
Nhạc Duẫn Kiệt lộ vẻ cảm kích, rồi sau đó cười khổ một tiếng.”Chỉ là chỗ của ta ở đây sau này ngươi không cần phải tới nữa, nếu để bị đứa bé kia bắt gặp thì sau này đối với cả ta và ngươi đều không tốt. Sau này có chuyện gì ngươi cứ trực tiếp tìm Nhạc Trương Thị.”
Trong đầu Nhạc Hữu Đức hoàn toàn trống rỗng, mơ mơ màng màng mở miệng hỏi :”Như vậy chút dược liệu mà Vũ thiếu gia lấy đi thì sao?”
“Chuyện nhỏ mà thôi! Sau này nếu là hắn lấy đi không vượt qua một phần ba của năm thì không cần tới đây tìm ta hồi báo rồi!”
Cầm chén trà nóng lên, Nhạc Duẫn Kiệt nhẹ nhàng thổi thổi.” Những lời này hôm nay ngươi nghe xong cũng không thể nói cho người khác biết được!”
Cho đến đi ra khỏi đại môn, bị một trận gió lạnh thổi qua, Nhạc Hữu Đức mới chợt thanh tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong lòng nhất thời tràn đầy mê hoặc vì sao mẫu tử Nhạc Vũ lại được trong tộc coi trọng như thế?
Số dược liệu mà Nhạc Vũ cầm đi tuy chỉ là thu mua trong vòng mười ngày nhưng cũng giá trị cũng vượt qua sáu ngàn lượng bạc ròng. Nhạc Duẫn Kiệt không thèm để ý, cứ mặc cho Nhạc Vũ lấy đi. Nghe giọng nói vừa rồi dường như còn có mấy phần kiêng kỵ, , điều này thật sự làm lão không cách nào tiếp nhận. Hơn nữa còn có thái độ cổ quái của Hoàng Phàm lúc trước lẫn việc Tấn Húc đột nhiên bị miễn chức.
Chợt lắc đầu, Nhạc Hữu Đức thôi không nghĩ ngợ. Lão phát hiện trong này có một đại bí mật mà bản thân tốt nhất là không nên tìm hiểu.
Lão hơi do dự nhìn về phía bắc rồi xoay người bước sang bên kia đườn.
Vốn lão định ở chỗ này đi thêm mấy nơi khác, đặc biệt là chỗ lão thượng cấp kia. Song lúc này, Nhạc Hữu Đức lại cảm thấy không cần thiết, với giao tình của lão và Nhạc Trương Thị, chắc là không đến mức bị làm khó.
Lúc này, Nhạc Hữu Đức cũng không biết trong trạch viện, Nhạc Duẫn Kiệt cũng vươn người đứng lên, nhìn về phía đông.
Nhạc Hữu Đức cũng không để ý đến những linh dược kia, lão chỉ tò mò, đứa trẻ kia cần những thứ này để làm gì?