Xế chiều ngày hôm sau, Nhạc Vũ vô cùng cẩn thận đem những phiến bạc khắc đầy những phù văn cổ quái gói kỹ lại. Hơn nữa hắn kiểm tra kỹ càng bên trong xong mới để cho người hầu trong nhà mình lấy danh nghĩa vận chuyển tài liệu vận ra khỏi thành.
Thật ra trận bàn của Ngũ Hành Tụ Linh trận cũng không nặng lắm, bởi vì hoàn toàn bắt chước theo tài liệu sở dụng của Bí Phù Tiễn, cộng thêm nhìn qua lại mỏng như trang sách, toàn bộ cân nặng chỉ bằng gấp ba sức nặng cây Khai Sơn Việt của Nhiễm Lực.
Nhưng vấn đề ở chỗ thể tích của nó thật lớn, hình dáng lại cực kỳ kỳ dị. Tỷ như hai trăm hai mươi phiến bạc lớn nhất, phải dài đến hơn một thước, chiều rộng cũng có một thước, có hình dáng như hình cung. Nếu đem đeo lên người, hành động cực kỳ bất tiện, lúc tiềm hành bên trong thành cũng rất dễ dàng bị phát giác.
Như dược liệu cùng đồng đỉnh chế thuốc, tất cả đều sớm được chuẩn bị thỏa đáng. Mấy trăm mũi Hồng Mi Ưng Cốt Tiễn, ba con Long Lân Mã cùng với cây búa lớn khoa trương của Nhiễm Lực, đều đã được vận chuyển tới nông trang của gia đình họ ở ngoài thành.
Nhưng ngay khi Nhạc Vũ đã chuẩn bị xong hết thảy, trên bàn cơm tối, lại nghênh đón một tin tức làm cho hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
– Vị hôn thê?
Vừa nghe được từ này, vẻ mặt Nhạc Vũ liền vô cùng cổ quái. Trong lúc nhất thời cảm xúc bất đắc dĩ đột ngột tràn ra.
– Là mười năm trước phụ thân con đã định ra hôn sự này. Nữ tử kia cùng tuổi với Băng Thiến, là một đứa cháu gái của mẹ ở bên ngoại. Vốn đã được định đoạt xong, chỉ chờ sau khi các con lớn lên sẽ chọn ngày rước dâu về…
Nhạc Trương thị nhíu mày, sắc mặt của bà dường như không vui:
– Vài ngày trước tỷ tỷ của mẹ đã gởi thư tới, nói muốn đưa nữ nhi của tỷ ấy đến nhà chúng ta ở lại một thời gian.
Nhạc Vũ cau chặt mày, cũng không nhiều lời. Hắn chờ đến sau buổi cơm tối, mới tìm một lão bộc trong nhà hỏi thăm cặn kẽ. Nếu là chuyện mười năm trước, khi ấy tiểu Nhạc Vũ chỉ được ba tuổi, nghĩ đến hẳn là cũng không thể nhớ được gì, vì vậy không cần cố kỵ đi hỏi thăm. Mà đợi đến khi hắn hiểu được nguyên do đại khái, chỉ cười nhẹ một tiếng.
Tình hình đại khái chính là mười năm trước phụ thân hắn cùng một người anh vợ bên Trương gia tâm đầu ý hợp. Sau đó hai bên liền chỉ phúc vi hôn, hai nhà chuẩn bị thân càng thêm thân. Nhưng kể từ khi Nhạc Duẫn Đức chết trận, tình hình mẫu tử bên họ ngày càng sa sút, bên kia cũng không thấy bóng dáng, thậm chí ngay cả tiền đặt lễ hỏi cũng đem trả lại toàn bộ. Mãi cho tới vài ngày trước, sau khi biết được Nhạc Trương thị chẳng những bước vào hạch tâm tông tộc Nhạc thị, hơn nữa còn chấp chưởng trọng quyền, lại lần nữa sai người đưa tin tới đây, nhìn điệu bộ này hẳn chuẩn bị nhắc lại chuyện đính hôn ngày xưa.
Bỏ qua chuyện ép duyên không nói, bản thân Nhạc Vũ đối với loại người nói chuyện phản lời cực kỳ căm ghét.
Bất quá chuyện này cũng không cần hắn đi quan tâm. Với cá tính kiên cường của Nhạc Trương thị, làm sao có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng với tình huống như vậy? Dù đối tượng là tỷ tỷ của bà, ở loại chuyện này cũng không có tình cảm gì đáng nói tới.
Khi màn đêm buông xuống, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực và Lâm Trác trốn ra khỏi nhà.
Mấy tháng nay bên trong tông tộc “bảo vệ” hắn thật cẩn thận, nhưng trong chuyện này không phải là không có sơ hở. Những võ sư trung cấp gác cửa phía xa xa, sẽ rất khó cảm ứng được phong linh lực tụ tập. Nhạc Vũ dùng Tật Phong Thuật xuyên toa qua những khe hở của người canh gác, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị phát giác.
Trong ba tháng nay, thực lực võ sư trong gia đình họ đột nhiên tăng mạnh, tông tộc phái người tới canh gác cũng yếu đi không ít. Vào lúc này Nhạc Vũ đối với việc ứng dụng Tật Phong Thuật đã có chút ít tâm đắc, chẳng những giảm bớt thời gian phát động, đối với việc nắm giữ linh lực quanh người cũng không phải ngày thường có thể sánh bằng. Mang theo hai người tuy cũng cố sức một chút, nhưng khá dễ dàng thoát khỏi vòng canh gác chung quanh. Sau đó liền theo đường cũ, vượt qua thành tường cùng sông đào bảo vệ tòa thành.
Khi ba người lấy ra ba con Long Lân mã cùng với tất cả vũ khí, Nhiễm Lực vẫn luôn không hiểu xảy ra chuyện gì nên còn có thể miễn cưỡng duy trì trầm mặc. Nhưng khi ba người đi xuyên ra sơn cốc, liên tục đi suốt hai canh giờ, đi ra ngoài hai trăm dặm hắn đã không còn đè nén được nỗi kinh ngạc.
Khu vực này tuy ban ngày bọn họ đã đi tới mấy lần, nhưng còn được vài vị Huyền Giáp trọng kỵ đi theo hộ vệ. Trên căn bản nơi này không thích hợp cho người ở lại cư trú. Có gần ngàn yêu thú cấp bốn sinh tồn nơi này, cho dù là trong tông tộc đi ra ngoài săn thú mùa thu, bình thường cũng sẽ không đến gần khu vực hiện tại.
– Thiếu gia, ngài dự định làm gì vậy?
Vừa hỏi ánh mắt Nhiễm Lực vừa thẳng tắp ngó chừng mười mấy con đà thú đại hình chuyên chở phía sau. Bởi vì suy nghĩ đến việc lần này tiến vào khu vực nguy hiểm, có thể phải gặp phải chuyện chiến đấu, lần này Nhạc Vũ không mang theo Long Lân mã chuyên chở tài liệu của Ngũ Hành Tụ Linh trận, lại tuyển vài con đà thú lớn có thể chuyên chở vật nặng. Ngoài ra còn có chút bao bố cùng rất nhiều thức ăn, thoạt nhìn giống như đã chuẩn bị lữ hành một chặng đường dài.
Nhiễm Lực cũng không hề hoài nghi Nhạc Vũ dự định bỏ trốn. Chẳng qua hắn có chút kỳ quái, Nhạc Vũ mang theo những tài liệu kim chúc cổ quái kia để làm gì?
Mà Nhạc Vũ cũng không trả lời, thần sắc ngưng trọng đưa mắt nhìn khắp bốn phía trên bầu trời. Lần này vận khí của bọn họ không tốt cũng không xấu lắm, dọc theo đường đi chỉ gặp phải vài con yêu thú cấp ba, còn có hai con cự cầm, nhưng chúng còn chưa đến gần đã bị hắn giải quyết trước một bước.
Nhưng ở nơi này là khu vực yêu thú cấp cao thường lui tới, vẫn phải vô cùng cẩn thận. Ở khu vực này, tác dụng của nước thuốc bôi lên người bọn họ đã giảm xuống thấp nhất. Nếu không chú ý, tiếp theo rất dễ xảy ra một cuộc ác chiến.
Cho đến khi đi tới mục đích, nhìn thấy thân ảnh lớn như ngọn núi đang ngủ say sừng sững phía trước, thần kinh căng thẳng của Nhạc Vũ mới từ từ thả lỏng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giờ phút này ở trước mắt ba người là một con Sư Diện Linh dài tới bảy trượng, cao bốn trượng, cũng chính là mục tiêu lần này của Nhạc Vũ!
Cơ hồ trong tích tắc Sư Diện Linh vừa mở mắt, Nhạc Vũ điều khiển Long Lân mã vội vàng né tránh. Băng Nghệ cung trong tay liên tiếp bắn ra bốn mũi Bí Phù Tật Phong Tiễn, bắn vào các đốt xương của Sư Diện Linh, sau đó đột nhiên nổ tung làm con cự thú đau đớn phát ra một tiếng kêu rên. Thân ảnh khổng lồ vừa định đứng lên trong nháy mắt liền sụp đổ xuống.
Mấy mũi Bí Phù Tiễn là một trong những thành quả của hắn ở mấy tháng vừa rồi, cơ hồ hoàn toàn phục chế phù văn điêu khắc bên trên Bí Phù Tiễn.
Đáng tiếc chính là yêu lực kết tinh dùng để cung ứng linh lực mặc dù giá tiền không quá cao, nhưng yêu thú phong hệ cao cấp bình thường là loài khó bắt giữ nhất. Lại thêm phù văn điêu khắc vào bộ phận mấu chốt nhất ở phần đuôi mũi tên không cách nào dùng loại phù văn có linh lực thuộc tính khác. Nhạc Vũ dùng thời gian mấy tháng cuối cùng chỉ thành công phục chế ra khoảng hai mươi mũi mà thôi. Đây cũng là tiền vốn tự vệ lớn nhất của hắn trong khu vực nguy hiểm này!
Liếc nhìn các đốt xương của Sư Diện Linh bị yêu lực kết tinh nổ tung tạo thành vết thương khổng lồ, Nhạc Vũ cau mày, đưa tay cản lại hai người đứng phía sau đang định giương cung tiếp tục bắn.
Sinh mệnh lực của Sư Diện Linh quả thật kinh người, vết thương đang ngọ nguậy bắt đầu khép lại. Nhưng góc độ mấy mũi tên của Nhạc Vũ bắn rất tốt, vừa lúc kẹt lại bên trong đầu gối. Mặc dù Sư Diện Linh có khả năng tự lành vết thương, nhưng trong thời gian ngắn thật khó thể hành động.
Chuyện kế tiếp hắn muốn làm chính là triển khai trận bàn của Ngũ Hành Tụ Linh trận.