Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 36: 36: Hậu Quả Một Thời Trẻ Trâu



Người ta nói củi khô thì dễ bốc, huống chi những cặp đôi đang trong giai đoạn nồng nhiệt gặp mặt thường xuyên lại còn ngủ chung một giường.
Buổi tối đầu tiên sau khi dọn vào ở chung, chính là, Duệ Thư Bạch ngủ không được.
Cậu cứ lăn qua lăn lại khiến Lục Huyền Âm cũng đau đầu, hắn kéo cậu lại, “Sao vậy?”
Duệ Thư Bạch vội hối lỗi, lại nhăn mặt, “Em ngủ không được.”
Hắn thở dài, bật đèn lên rồi ôm lấy cậu, “Ngủ không được thì chúng ta làm ít chuyện hỗ trợ.”
“Hả?” Cậu líu lưỡi, có chút không dám tin nhìn hắn.
Lục Huyền Âm không mang chút sắc dục nào trong đầu, đương nhiên là không biết cậu đang bổ não chuyện gì.

“Nằm sấp xuống đi, anh giúp em thả lỏng một chút.”
“…” Duệ Thư Bạch đờ người, thầm nhủ sao mà trực tiếp dữ vậy.
Thấy cậu nhìn mình, hắn thắc mắc, “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không phải…”
5 phút sau–
“Á!! Đau…!đau…!anh nhẹ chút…”
“Đừng ấn…!Á! Buông tay…”
“Hức…!đau mà…”
Tiếng nức nở khắp phòng, cùng với tiếng rên rỉ nho nhỏ khiến Lục Huyền Âm nhăn mặt.

Hắn ấn một cái, không ngoài dự đoán, “Đệt! Đau quá…”
Hắn thở dài, buông cậu ra.

“Ai bảo em ít vận động, cơ bắp cứng ngắc, không đau mới là lạ.”
Duệ Thư Bạch nước măt nước mũi tèm lem, chút suy nghĩ diễm tình của cậu bay mất rồi.
Cậu còn tưởng…
Ngày mai cậu không đi học, nên tên này lợi dụng mà hành hạ cậu như này.
Lục Huyền Âm thấy cậu nằm im bất động thì có chút đau lòng, lấy tay lau nước mắt trên mặt cho cậu, lại cúi người hôn một cái.

“Ngoan, từ ngày mốt thức dậy sớm cùng anh chạy thể dục.”
Cậu trợn mắt, “Anh nói gì cơ?”
Hắn nhếch môi cười, “Cơ thể em không linh hoạt gì cả, suốt ngày ngồi một chỗ khiến cơ xương đều chai lì, nên vận động nhiều một chút.”
Cậu hãi hùng, “Anh không thương em nữa sao?” Ngày thường Lục Huyền Âm đều có thói quen là đúng 5 giờ 30 sẽ chạy bộ, lúc thì chạy sau công viên lúc thì dùng máy chạy bộ.

Mà phương thức nào đi nữa cũng không thích hợp với cậu đâu.
Cậu thầm mắng sao lúc nãy không ngủ luôn cho rồi, còn vì phấn khích mà ngủ không được, hậu quả này cậu gánh không nổi đâu.
Lục Huyền Âm thấy cậu xụ mặt không vui thì buồn cười, xoa hông cho cậu, “Sao lại không thương em? Cơ thể em không tốt, nếu cứ tiếp tục lười như vậy sẽ ảnh hưởng xấu lúc lớn tuổi.”
“Hơn nữa em sắp phải huấn luyện quân sự.

Chương trình huấn luyện dù không khắc nghiệt như dành cho quân nhân chính quy, nhưng cũng không phải nhẹ nhàng.

Đến lúc đó em nhất định sẽ chịu không nổi.”
Duệ Thư Bạch nghe hắn khuyên nhủ thì ấm áp, nhưng bản năng vẫn chống đối một chút.

“Em buồn ngủ rồi.” Nói rồi định lật người lại đi ngủ.

Nhưng bạn trai cậu lại nghiêm khắc nhìn cậu, “Cho em nghỉ ngày mai, ngày mốt chúng ta bắt đầu.”
“…” Hừ!
Đáng ghét!
Hắn ôm lấy cậu, định hôn thêm một cái nhưng người kia có vẻ giận dỗi, hậm hực quay mặt sang chỗ khác.
Nhóc con.
Hắn cười.
Mấy động tác kia của hắn không tính là mạnh bạo, mà ngược lại lực đạo vừa đủ.

Nếu thân thể đủ dẻo dai thì sẽ cảm thấy thoải mái, nhưng đúng lúc đụng phải con sâu lười suốt ngày rúc trong nhà như Duệ Thư Bạch thì lại đau đến chết đi sống lại, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng áo.
Nếu cứ như vậy thì sau này lớn tuổi xương khớp cậu nhất định sẽ đau nhức chịu không nổi.

Thay vì vậy thì bắt đầu từ bây giờ cứ để cậu luyện tập sẽ tốt hơn.
Dù giận là giận, nhưng giữa khuya cậu vẫn rúc vào lòng bạn trai, ôm đối phương kín mít.
…..
Sáng hôm sau, xương cốt ê ẩm chậm rãi thức giấc.

Duệ Thư Bạch đau đến ứa lệ, lầu bầu bất mãn.
Lết thân thể nhức nhối xuống giường, cũng may chỉ có phần hông trở xuống là đau nhức, tay vẫn còn dùng được, khó khăn súc miệng sau đó xuống nhà.
Bất ngờ là bạn trai đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng.
Nghe tiếng bước chân, hắn buông vá trong tay đi ra ngoài.
“Vẫn đau sao?”
Cậu đỏ mắt, nhỏ giọng tố cáo: “Bầm rồi.”
Lục Huyền Âm vén áo nhìn, quả nhiên là hơi tím.

Làn da trắng nõn mềm mịn cũng vì thế mà càng lóa mắt.

Hắn thở dài, đi lấy thuốc thoa lên hông cậu, Duệ Thư Bạch nhân đó mà dựa lên người hắn, cầu xin, “Đau quá à, em không tập thể dục sáng có được không?”
Lục Huyền Âm vừa xoa vừa nói, “Không được, nếu không tập sau này sẽ còn khó chịu hơn.

Ngoan, nghe lời, thể lực tốt một chút sẽ tốt hơn.”
“…”
Lục Huyền Âm cũng đau đầu vì sự lười biếng của cậu, đành nói, “Em nghỉ ngơi đi, nếu chiều hết đau thì anh cùng em ra ngoài chơi.”
Duệ Thư Bạch lật mặt, “Có thật không?”
“Ừ.”
“Thật ra cũng không đau lắm đâu anh.”
“…”
Chiều đó Duệ Thư Bạch vô cùng phấn khích kéo tay Lục Huyền Âm ra ngoài.

Hai người đi bộ khắp phố lại vào siêu thị mua đồ.
Khăn, cốc, giày dép, quần áo, mỗi thứ đều một cặp y hệt, vô cùng có không khí người một nhà.

Sau đó lại đi mua đồ ăn cùng trái cây, chất đầy một xe đẩy hàng.

Mà Duệ Thư Bạch cũng không quan tâm nhức mỏi ở hông, như đứa nhóc một tay cầm ly nước, một tay chọn snack để dành lúc rảnh rỗi nhâm nhi.
Lục Huyền Âm thấy cậu mua nhiều đồ chiên rán quá thì cau mày, “Đừng mua nhiều quá, không tốt cho sức khỏe.”
Cậu trợn mắt, “Đây là nhân sinh! Nhân sinh đó anh biết không?”
Hắn thấy cậu phản bác thì im lặng, tiếp tục đẩy xe hàng.
Lúc tính tiền cậu lầm bầm, “Quái, em nhớ mình lấy nhiều lắm mà ta?”
Lục Huyền Âm: “…”
–Đọc truyện tại watt.pad của tieubacdinh để tiếp thêm sức mạnh cho tác giả–
….
Mua xong bỏ đồ vào xe rồi lại tiếp tục màn 2.
Hai người vào một quán ăn, không sang trọng như nhà hàng nhưng cũng không phải bình dân gì.
Đúng rồi, đi hẹn hò mà, ai lại chọn mấy quán xập xệ.
Có kinh nghiệm từ lúc trước, Lục Huyền Âm đều gọi mấy món không cay, hoặc chỉ hơi the, đều nằm trong phạm vi nhóc nhà mình ăn được.
Duệ Thư Bạch cảm động muốn xĩu.
Bạn trai quá tâm lí phải làm sao?
Lúc hai người đang ân ái vô cùng mặn nồng, một giọng nói mềm mại vang lên cắt ngang.
“Í, Thư Bạch.

Cậu đang dùng bữa sao?”
Duệ Thư Bạch nghe tiếng quen quen, ngẩng đầu lên nhìn sau đó đứng hình.
Hỏi gì kì vậy má?
Tay cậu đang cầm đũa đút đồ ăn vào miệng đây này, không ăn chẳng lẽ lại đang uống nước?
Ồ, quên nói, đây là, dấu tích của sự vô tri năm xưa: Bạn gái cũ của cậu.
Cô ta cầm túi xách, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ lưỡng, hứng thú nhìn cậu.
Cậu che miệng ho một cái, đặt đũa xuống.

“Chào, trùng hợp quá, ha ha.”
Cậu nhìn qua Lục Huyền Âm, thấy đối phương nhìn mình, cậu cười hai cái, giải thích, “Đây là bạn học cũ của em năm cấp ba.”
Trong lòng cậu thầm cầu xin: Đi nhanh đi bà ơi con lạy bà luôn.
Nhưng cố ý đối phương nghe không được, vẫn vui vẻ nhìn bạn trai cậu, “Không giới thiệu một chút à?”
“Đây là bạn…”
“Ồ, thì ra là bạn sao? Chào anh.”
Chữ trai còn kẹt trong răng chưa thoát ra, Duệ Thư Bạch trợn mắt nhìn cô ta chen người ngồi xuống cạnh bạn trai mình.

Sắc mặt cậu nháy mắt trầm xuống, nhíu mày, “Cậu làm gì vậy?”
Chỗ người ta ăn uống, không mời mà tự tiện ngồi vào bàn, trông vô cùng bất lịch sự.
Cô ta cũng không ngại, vén tóc cười nhẹ, “Ngồi chút ấy mà.”
Duệ Thư Bạch căm tức, liếc mắt trừng cô ta.

Cố ý chứ gì! Trông cô ta như con rắn chỉ hận không thể dán lên người bạn trai cậu.

Lục Huyền Âm nghe mùi son phấn trên người cô ta, mặt trùng xuống, không khách khí mà dịch ra một khoảng.
“Vị tiểu thư này, mong cô tự trọng một chút.”
Sắc mặt cô ả cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng dịch ra một tí xíu, cười nói, “Đừng nặng lời như vậy chứ.”
Sau đó cười với cậu một cái, “Thư Bạch, lâu vậy rồi cậu còn thích con trai không?”
Bầu không khí nháy mắt chạy xuống âm độ.

Duệ Thư Bạch méo mặt nhìn cô ta, không vui thích hiện rõ trên mặt.
“Dữ Thiêm, cậu nói chuyện ý tứ một chút đi.”
Cô ta bật cười, ra vẻ thân thiết lắm, “Sao vậy? Chuyện cậu ai mà không biết chứ?”
Cô ả quay sang Lục Huyền Âm, càng nhìn càng thích, chớp mắt, chỉ là một ánh mắt hắn cũng không cho cô ta, vẫn chăm chú bóc tôm cho bạn trai nhỏ.
Cô ta sao lại không biết đối phương không quan tâm, chỉ là ác ý đã nổi thì sao dập được, tiếp tục nói:
“Anh trai biết không? Tôi là bạn gái cũ của Thư Bạch ấy.

Lúc ấy chúng tôi yêu đương với nhau cũng khá êm đẹp, nhưng cậu ấy đột nhiên nói cậu ấy thích con trai sau đó chia tay với tôi.

Lúc đó tôi bất ngờ lắm, cậu ta vậy mà lại là gay.

Thật không thể tin được.”
Duệ Thư Bạch chửi má nó trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Trà xanh muốn cướp bạn trai của cậu! Cậu muốn xông lên mà mắng cô ta không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng dù sao cũng là chỗ đông người không tiện.

Cậu đành cắn răng lạnh giọng.
“Dữ Thiêm, cậu đừng nói nữa.

Cậu không thấy chúng tôi đang ăn sao? Chúng ta ngày khác lại hẹn gặp.”
Dữ Thiêm mím môi cười, ánh mắt lại bắn về phía Lục Huyền Âm, cất giọng nói tiếp, “Anh đẹp trai cẩn thận một chút đấy, coi chừng cậu ta…”
“Cậu đủ rồi đó! Đừng tưởng ai cũng như cậu thấy trai đẹp liền mất liêm sỉ mà nhào vô.” Duệ Thư Bạch nhịn không được nữa đập bàn cao giọng, thu hút ánh nhìn về phía này.
Má nó! Chia rẽ quan hệ sao? Cậu thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

Tâm trạng một ngày bay mất rồi.
Dữ Thiêm không ngờ cậu tức giận như vậy.

Cô ả ra vẻ ủy khuất lắm, “Cậu lớn tiếng như vậy làm gì? Còn mắng tôi nữa.”
Tôi không lớn tiếng là cậu sẽ còn nuôi ý tưởng cướp bạn trai tôi đấy.
Con gái mà không thùy mị nết na gì cả, dung tục!
Lục Huyền Âm ngồi đối diện gỡ bao tay nilon ra, đổ tôm đã lột vỏ vào một cái ly của cậu, lấy thêm một cây tăm cắm vào rồi đưa cho cậu, “Đừng tức giận, ăn đi.”
Hắn lau tay kĩ càng sau đó nhìn sang cô ả.

Cô ả mê mẩn khuôn mặt lạnh lùng soái khí kia, vô thức nở nụ cười mà tự cho là thu hút.
Hắn lạnh giọng nói, “Cô gái, tôi không biết quan hệ hai người thế nào, nhưng Thư Bạch rõ ràng không thích những lời cô vừa nói, nên mong cô sẽ thận trọng suy nghĩ trước khi mở lời.”
Duệ Thư Bạch nháy mắt đắc ý vung đuôi nhỏ.
Cô ta ấm ức nhìn hắn.
“Tôi có ý tốt nhắc nhở anh thôi mà.”
Lục Huyền Âm đứng dậy, “Tôi chỉ cảm thấy cô mang đầy ác ý mà thôi, cũng không cần cô nhắc nhở.

Tôi không có lí do gì phải tránh xa bạn trai mình cả.”

Lục Huyền Âm nói xong liền rời khỏi ghế.

Hắn cau mày vì trên người có mùi son phấn dung tục.
Dữ Thiêm: “Bạn, bạn trai?”
Duệ Thư Bạch nghe hắn phô bày quan hệ hai người liền sướng rơn, cậu ăn một con tôm, sau đó khoác tay hắn, nhếch môi, “Lúc nãy cậu cắt ngang nên tôi chưa nói xong.

Đây là bạn trai tôi!”
Cậu nhấn mạnh hai chữ bạn trai làm sắc mặt cô ả nháy mắt trắng bệch.
Cô ta cảm thấy nãy giờ mình như con khỉ nhảy nhót.

Lập tức giận dữ nhìn phía hai người, “Các người chơi tôi?”
Cậu bĩu môi, “Khẩu vị chúng tôi không nặng như thế? Ai thèm chơi cậu.”
Dữ Thiêm: “Cậu!”
“Đừng nha, tôi sợ lắm á.” Cậu ra vẻ sợ hãi rục vào lòng bạn trai.
“…”
“…”
Cô ta tức giận cầm túi bỏ đi ra ngoài.

Duệ Thư Bạch nói theo, “Cẩn thận đấy, tôi nhớ cậu rồi.”
Cô ta suýt trẹo chân, lộp cộp đi mất, bóng dáng buồn cười vô cùng.
“Mẹ nó, quỷ gì thế?!” Cậu mắng.
Đều là con gái nhưng lại có người đáng yêu, có người đáng ghét.
Lục Huyền Âm xoa tóc cậu, “Kệ cô ta, còn muốn đi chơi không?”
Cậu phồng má, “Không đi nữa.”
Lục Huyền Âm cười cười, “Vậy lấy xe rồi về thôi.” Bộ dáng cậu tức giận nom vô cùng đáng yêu làm hắn thích thú không thôi.
Lúc lên xe cậu vẫn còn bực, lại nghe hắn nói, “Lúc nãy em giới thiệu cô ta là ai ấy nhỉ?”
Duệ Thư Bạch giật mình, cậu cười trừ.
“Không ngờ Tiểu Bạch còn có một người bạn gái cơ đấy, quan hệ cũng không tệ nhỉ?”
“Không không không! Thời trẻ trâu ấy mà, anh đừng quan tâm.

Em chỉ thích mỗi anh thôi, chưa từng thích ai khác, anh là người đầu tiên.”
Cậu giải thích loạn xì ngầu.
Lục Huyền Âm được dỗ mà vui lòng, “Ừ, thưởng cho em.” Nói rồi hôn cậu.
Trong xe không khí thiếu dần, Lục Huyền Âm phạt cậu chút ít sau đó mới tha cho cậu.
Hai người lặng lẽ lái xe về nhà, mà cảnh đó bị một người im lặng nhìn thấy.
____
*Kịch nhỏ mỗi ngày*
Đại tá: *sầu khổ* Mình không phải tình đầu của em ấy T^T
Tiểu Mật Tử: Gì thía? Em có thích cô ta đâu…
Đại tá: Hai người còn có quan hệ êm đẹp °○°
Tiểu Mật Tử: Lời cô ta anh cũng tin?
Đại tá: Anh buồn quá QAQ
Tiểu Mật Tử:…!Hai lần?
Đại tá: Ba lần! (☆ ☆)
Tiểu Mật Tử: Khốn nạn!
____
Vài lời: mọi người biết viết truyện đau khổ nhất là lúc nào không? Lúc đặt tên cho nhân vật đấy ạ T.T, não hoạt động hết công suất..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.